Thị trấn Nam Xuyên – Tỉnh Trường Xuyên.
Đây là một thị trấn tầm trung trong công quốc Phong Thủy Tượng, nổi tiếng với hai điều, một là các học trò tài hoa đầy tinh thần hiếu học, hai là các nữ tử yểu điệu nhu mì tràn ngập khí tức sông nước. Nơi này xứng danh là một trong những cái nôi thiên tài của cả Đại Lục Bạch Tượng (theo cách nói của người trên đảo), khi mà năm nào cũng có ít nhất một học sinh thiên tài tốt nghiệp với tu vi Pháp Tông! Chỉ tính riêng trên đảo này, thành tích như vậy đã là cực kỳ đáng nể!
Nên nhớ, học sinh tốt nghiệp mới chỉ dừng ở tuổi mười tám mà thôi! Cho họ thêm vài năm trui rèn, tiến tới Pháp Tôn, thậm chí Pháp Vương, nhận được tư cách phong tước vị cũng không biết chừng!
Người nào may mắn, được cao tầng nhìn trúng, đưa tới gặp quốc công, tới gặp quốc sư Thiên Kế, được sự chỉ dạy của ngài thì đúng là phúc tu được từ vài đời! Nếu may mắn hơn, được tới giảng đường của giáo sư Barry, vị thần của đại lục, tương lai có lẽ sẽ cực kỳ rạng rỡ. Đôi khi có thể đại tác phong hoa, đạt được tu vi của vị hộ quốc Pháp Sư, vị Pháp Thánh duy nhất công quốc, vậy thì có thể làm rạng rỡ tổ tông rồi.
Cho đến tu vi của vị thần minh kia, không mấy ai dám nghĩ tới! Cả lịch sử đảo mới chỉ xuất hiện duy nhất ba người, và người cuối cùng đó chính là giáo sư Barry. Không mấy ai nghĩ rằng mình có thể sánh được một thần thoại cả vạn năm xuất hiện một lần như thế!
Điểm mấu chốt nhất khiến thị trấn này không thể sánh ngang với bốn lãnh địa lớn trong Phong Thủy Tượng, đó là vì nơi đây chưa từng xuất hiện một thiên tài nào sở hữu hệ Không Gian!
Một thiên tài hệ không gian, đó là mong muốn canh cánh trong lòng của giáo sư Barry, với sự ảnh hưởng khổng lồ của ông, hệ không gian cũng đã được thần thánh hóa, trở thành một tiêu chí của hai chữ “thiên tài” trên đảo. Chỉ cần sở hữu thiên phú không gian, ngay lập tức sẽ được đưa vào tầm ngắm, đầu tư bồi dưỡng. Mặc dù mấy ngàn năm qua, toàn đảo vẫn chưa xuất hiện một người nào thực sự đạt tới được yêu cầu của giáo sư, nhưng cũng có không ít thiên tài gần chạm tới cảnh giới Pháp Thánh, có thể giúp giáo sư Barry một tay để duy trì, gia cố truyền tống trận trên đảo. Những người này thường có vai trò cực kỳ quan trọng, địa vị cực lớn, thậm chí cả hộ quốc Pháp Sư cũng phải ba phần nhún nhường.
Giới thiệu vậy là đủ rồi, lúc này, trong thị trấn Nam Xuyên, một đại mỹ nhân đậm chất đông phương, thân mặc đồ tím đang thong dong đi trên đường, đôi mắt thoải mái quan sát phong cảnh sông nước. Bên cạnh nàng, một cô bé nhỏ xinh, chừng sáu bảy tuổi lẽo đẽo bước theo, dung mạo cũng cực kỳ xinh xắn, chỉ là... nhìn thế nào cũng thấy giống người trước bảy tám phần.
Người qua đường nhìn thấy hai người này, đa số sẽ nhận định đó là một đôi mẹ con, nhiều người cho rằng chị em mới đúng. Nhưng đại đa số đàn ông đều sẽ không nhịn nổi mà liếc lại lần hai, thậm chí lần ba, lần bốn, vài tên đăng đồ tử còn trắng trợn ngắm nhìn, trong mắt nổi lên những vệt hào quang đủ loại màu sắc.
Bởi đôi mẹ con, hoặc là chị em này... thực sự quá xinh đẹp, quá kiều diễm. Cả cái tỉnh Trường Xuyên này nằm dọc theo sông Kỳ, con gái miền sông nước vô số, người người đều đẹp và nhu mì không tả xiết, mĩ nhân nổi danh cũng không phải là hiếm, giống như cô nương hồng bài của Phượng Thiên Các – Dung Lệ cô nương cũng là một đại mỹ nhân khiến biết bao người say mê như điếu đổ, nhưng Dung Lệ cô nương chưa từng lộ ra toàn bộ dung nhan, không ai biết nàng thực sự nhìn thế nào. Còn đôi người ngọc trước mắt này... mới thực sự là chân thật!
Nàng vừa mới đi một lúc, ít nhất nhìn thấy ba người đang bám theo, một kẻ trong đó có vẻ cực kỳ thèm khát, một người có ánh mắt cực kỳ tán thưởng, còn một người cũng không có ác ý gì, nhưng cũng có vài phần mê ly!
Nhưng tựu chung lại, dù có ý đồ gì đi nữa, họ đều chưa từng tiếp cận. Bọn họ đều mặc y phục hoa quý, hoặc là ma pháp bào, thân phận coi như là cao quý, ít ra cũng biết tự kiểm soát một số hành động của mình.
Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, mỹ nhân này đúng là họa quốc ương dân a! Cả đời bọn họ cũng khó có một lần chứng kiến được mỹ nhân nhu mỳ và có khí chất đến dường ấy.
Còn về phần tiểu mỹ nhân bên cạnh,... sau này chắc chắn cũng sở hữu tuyệt thế mỹ sắc, thậm chí có thể vượt qua nữ tử áo tím.
Cô gái ngơ ngơ ngác ngác đi một vòng, giống như một người mới đến, không biết cái gì, mà cũng giống như đang tìm nơi nào đó. Dường như đã thấm mệt, trên trán nàng toát ra mấy giọt mồ hôi, khuôn mặt ửng hồng, càng thêm mấy phần quyến rũ. Bất chợt, nàng thấy bên đường có một quán đồ mỹ nghệ, tranh vẽ, mỹ thuật đông tây kết hợp, bên trên còn một tấm biển lập lòe ánh sáng, cực kỳ bắt mắt, cả tấm biển đều chế tạo từ tinh thạch, cực kỳ xa hoa, trên đó có viết ba chữ: Tàng Bảo Các!
Do do dự dự một lúc, cắn môi một cái như cực kỳ quyết tâm, nàng kéo tay “con gái” bước vào trong, thần thái cắn môi đầy quyến rũ kia không sót một chút lọt vào mắt ba kẻ bám theo, khiến trong lòng họ bất giác rục rịch một cái.
Quả nhiên là mỹ nhân, làm bất cứ điều gì cũng quyến rũ đến làm người ta điên cuồng a!
Bước vào trong các, ngay lập tức đã có người ra tiếp đón, là một tiểu mỹ nhân khả ái, nàng rất lịch sự lễ phép nói:
- Kính chào tiểu thư! Hoan nghênh tiểu thư đến Tàng Bảo Các, không biết ta có thể giúp gì được cho tiểu thư?
- À... ta cần một tấm bản đồ, và có vài thứ muốn hỏi, không biết có được không?
- Ồ!
Tiểu mỹ nhân kia nhẹ nhàng gật đầu một cái, vẫn rất nhiệt tình giới thiệu:
- Bản đồ tìm tới Tàng Bảo Các là đúng chỗ rồi! Không biết tiểu thư cần loại nào? Bản đồ thị trấn Nam Xuyên mười lượng bạc, Bản đồ tỉnh Trường Xuyên năm mươi lượng, tương tự với các tỉnh và thị trấn khác. Bản đồ toàn bộ công quốc Phong Thủy Tượng một ngàn lượng bạc! Đó là giá bản đồ da dê, bản đồ giấy thếp vàng giá gấp ba lần, ngoài ra còn có bản đồ ma pháp tốt và chi tiết hơn nhiều, giá giống bản đồ da dê, nhưng tính bằng vàng, thưa tiểu thư!
Nữ tử có chút hứng thú.
Bản đồ mà còn chia cả loại da dê với thếp vàng? Còn có cả bản đồ ma pháp! Hơn nữa giá trị có vẻ rất cao, tính bằng vàng, tức là gấp một ngàn lần loại da dê!
Chỉ là, hứng thú thì hứng thú, nàng vẫn chỉ mua một tấm bản đồ da dê rẻ tiền, rồi lại dắt “con gái” đến một quán ăn nhỏ. Đi cả ngày rồi, cũng đến lúc phải “mệt” chứ!
Ngồi xuống bàn ăn, gọi vài món đồ ngon, để “con gái” thỏa sức ăn uống, còn mỹ nữ lại ngồi một mình nghiên cứu bản đồ, thần sắc suy tư, giống như đang suy nghĩ cái gì đó.
- Vị tiểu thư này, xung quanh đã hết bàn trống, không biết tại hạ có thể ngồi nhờ bàn này được chứ?
Bất chợt, một giọng nam trầm ấm truyền vào tai, nữ tử ra vẻ nghi hoặc ngẩng đầu nhìn người này, lại ngờ vực nhìn tình huống xung quanh một chút, vậy mà đúng là hết bàn thật!
Nhưng trong lòng nàng lại sáng như gương, lúc nàng đến rõ ràng không có bao nhiêu người trong quán, vậy mà bây giờ lại kín chỗ, thuần túy là do người trước mắt này một tay dàn dựng. Xem ra bối cảnh của hắn cũng không nhỏ.
Tên này chính là một trong ba kẻ đã bám theo, chính là kẻ đã nhìn nàng với ánh mắt đầy thèm khát.
Lơ mơ vài giây, đại mỹ nhân đột nhiên nhoẻn miệng cười, nhất tiếu điên đảo chúng sinh, giọng nói ấm áp như ôn tuyền:
- Công tử cứ tự nhiên!
Nói xong, nàng lại một lần nữa cúi đầu nghiên cứu bản đồ, tiếp tục việc suy tư của mình.
Thấy nàng như vậy, gã trai không có chút nào mất bình tĩnh, thậm chí càng thêm hứng thú dạt dào. Hắn bình thản gọi vài món ăn nhẹ, trong lúc đợi món, hắn mới bắt đầu ra vẻ như rất nhàm chán, lân la hỏi han:
- Vị tiểu thư này! Ta thấy cô từ đầu vẫn chăm chú nhìn bản đồ, lông mày cau chặt, chắc hẳn là muốn tìm nơi nào đó, mà lại không biết nơi đâu. Tại hạ mặc dù bất tài, nhưng cũng coi như người bản xứ, nếu tiểu thư không ngại, có thể nói với tại hạ, tại hạ sẵn lòng dốc lực để tận tình địa chủ.
Nữ tử có vẻ bị đánh động một chút, nàng nhíu mày suy nghĩ đôi chút. Ngay lúc tên kia định tiếp tục đánh động, nàng lại đáp:
- Vậy được! Thực ra chuyện này cũng không phải bí mật gì! Chẳng là sắp tới ta muốn đưa con gái tới học viện tu luyện một thời gian, nhưng hiện tại vẫn chưa biết phải đi báo danh ở đâu. Hơn nữa, ta cũng muốn tìm một chỗ cư ngụ ở gần con gái, nhưng nhất thời vẫn chưa tìm ra được vị trí chính xác.
- Ồ! Ra là chuyện nhỏ này! Tiểu thư cần gì phải tự làm khổ mình như vậy! Chỉ cần nàng hỏi một câu, chẳng phải sẽ có rất nhiều người nguyện ý đứng ra giúp nàng hay sao?
Tên này ra vẻ hơi ngạc nhiên nói, âm thầm lại có thâm ý tán thưởng dung nhan của nữ tử. Nàng làm sao mà không rõ, chỉ lạnh nhạt đáp.
- Ta không muốn nhờ vả ai cả!
Không nhờ vả ai?
Vậy nói với ta làm gì?
Công tử chợt hơi nhếch mép cười, chăm chú ý nhìn nàng như muốn hỏi ra cái câu trong lòng.
- Ngươi đừng nhìn ta như vậy! Đó là ngươi tự tới muốn giúp, cũng không phải ta yêu cầu ngươi giúp! Hai việc này là khác nhau!
Ha ha ha...
Công tử chợt cười lớn một tiếng, có vẻ cực kỳ sảng khoái!
Thú vị! Quả nhiên rất thú vị! Cô nàng này, ta nhận chắc rồi!
- Được rồi! Đúng là ta tự nguyện muốn giúp nàng! Chờ chúng ta ăn xong, ta sẽ dẫn nàng đến học viện báo danh!
Công tử ngừng cười lớn, thay vào đó là nụ cười nửa miệng mê người nói.
- Không!
Nữ tử vậy mà phản bác:
- Học viện ta đã tìm ra, nhưng nơi đó không phải vị trí ta muốn tìm!
- Ý nàng là...
Công tử khó hiểu!
- Con gái ta có chút đặc thù, thiên phú rất lớn! Ta muốn tìm cho nó một điều kiện tu luyện tốt nhất! Ta biết học viện có thể dẫn tiến con bé tới nơi có điều kiện tốt hơn, vậy nên ta cần tìm người có trách nhiệm cao nhất ở đây, để nó được khảo sát thích đáng.
Công tử hơi biến sắc mặt một chút.
Lại còn muốn tìm hiệu trưởng học viện?
Nhưng ngay sau đó, hắn lại bình thản trở lại, bắt đầu ra vẻ cao thâm:
- Chuyện này... thực ra cũng không khó, hiệu trưởng học viện là người quen của cha tại hạ! Ngày thường cũng thỉnh thoảng có tới phủ tại hạ làm khách. Nếu tiểu thư không ngại, có thể mang theo lệnh ái đến nhà tại hạ cư ngụ mấy ngày, chờ hiệu trưởng tới thăm, ta sẽ tìm cơ hội dẫn tiến cô bé với hiệu trưởng!
Trong lòng nữ tử cười lạnh.
Đến nhà ngươi? Còn có đường ra sao?
Còn cái gì mà dẫn tiến cho hiệu trưởng, thuần túy là lời nói chó má! Quan hệ giữa ngươi và lão ta thế nào vẫn còn chưa suy xét, nhưng riêng việc tùy tiện đáp ứng, không cần hỏi han xem thiên phú con bé lớn đến đâu đã đủ biết tên này không đủ thành ý rồi!
Vậy nhưng, nữ tử lại ra vẻ như không chú ý cho lắm. Nàng trầm tư một lúc, sau đó nhẹ nhàng gật đầu:
- Vậy được, ta tạm thời tới nhà ngươi! Cám ơn ngươi đã có lòng giúp đỡ!
Nghe nàng đáp vậy, công tử thoáng chốc mừng rỡ như điên. Nhưng sau đó lại hơi chột dạ một chút.
Đồng ý dễ như vậy?
Nàng thực sự là loại chim non chưa hiểu sự đời? Hay là vì nàng có sự tự tin tuyệt đối?
Công tử này mặc dù ăn chơi trác táng, nhưng không phải không có đầu óc! Hắn cũng biết suy nghĩ trước sau xem ai động được và ai không động được! Động thái của nữ tử này, thực sự làm hắn thấy có chút bất an!
Thường thì những thứ tới tay quá dễ dàng lại là những thứ chẳng tốt lành gì cho cam!
Đạo lý này, hắn đã quá thấm nhuần trong cuộc đời ăn chơi của mình!
Nhưng nghĩ lại, nữ tử này mặc dù khí chất rất tốt, có vẻ xuất thân từ thế gia vọng tộc, nhưng hiện tại nàng chỉ thân cô thế cô ở đây, chắc chắn không có ai sau lưng! Còn về tu vi bản thân... cái này thì còn cần từ từ suy xét. Đưa được nàng về phủ rồi, còn sợ không có cơ hội dò xét hư thực sao?
Nhưng dù sao đi nữa, công tử vẫn nghiêng về phía nữ tử là chim non hơn! Nếu nàng là cao thủ, vậy thì trực tiếp tìm đến kinh đô, đi tìm quốc sư nào đó không được sao? Hoặc là chỉ cần tỏa ra khí thế, vậy thì chắc chắn hiệu trưởng sẽ đích thân tìm đến nàng! Còn nếu nàng thực sự mạnh, nhưng chưa cao thủ đến mức coi thường toàn bộ thành Nam Xuyên này, vậy thì công tử vẫn đầy đủ tự tin nắm nàng trong tay.
Nhà hắn cũng không thiếu cao thủ!
Chỉ là, vẫn còn một trường hợp cần suy nghĩ, đó là nữ tử này vừa là cao thủ, vừa là chim non! Nắm giữ sức mạnh mà không biết dùng. Chỉ là, tỷ lệ này cũng không cao cho lắm.
- Khoan đã!
Ngay lúc ba người đã thanh toán xong, chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, một âm thanh mà công tử cực kỳ chán ghét đột ngột truyền tới, khiến khuôn mặt hắn giống như nuốt phải chục con ruồi vậy:
- Vị tiểu thư này! Nếu thực sự lệnh ái có thiên phú tốt như vậy! Tại hạ có thể trực tiếp dẫn tiến hai người với hiệu trưởng học viện, không cần phải lòng vòng giống như một số kẻ mang tâm thuật bất chính! Chỉ là... không rõ trường hợp của lệnh ái ra sao mà tiểu thư lại muốn gặp trực tiếp hiệu trưởng?