Mục lục
Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày sau.

Trước cổng thành Cửu Long một tổ hợp khá là bắt mắt xuất hiện, khiến giao thông xuất hiện tắc nghẽn trong thời gian ngắn ngủi. Không vì gì hết, chỉ bởi vì nơi đây xuất hiện cùng lúc năm mỹ nữ, hơn nữa còn có hai mỹ nữ cực kỳ nghịch thiên, khiến người ta không thể không hoa mày chóng mặt.

Không phải nói, tổ hợp này chính là một nhà Lâm Hàn cùng hai cô học trò, còn hai mỹ nữ nghịch thiên kia, còn ai khác ngoài hai vị “đệ nhất mỹ nhân” nhà hắn?

- Chàng… lên đường bình an!
Đây là Tuyết Thiên Lăng nói, với tính cách của nàng, có lẽ cũng chỉ biết nói như vậy.

Còn Lê Đại Tỷ…
- Làm ăn cho cẩn thận! Đừng có làm tôi mất mặt! Cái nhiệm vụ dễ ẹc như vậy, tôi một tay là quét sạch! Cậu mà cúp đuôi trở về, vậy thì đừng có mò lên giường chị đây nữa! Hừ!

Lâm Hàn toát mồ hôi lạnh, đầy mặt cầu xin nhìn Lê Ân Tĩnh! Đại tỷ nha, những lời này nói thì cũng thôi, nhưng đây là nơi công cộng có được không? Hơn nữa còn đông người như vậy…

Bất đắc dĩ, Lâm Hàn chỉ có thể liên tục gật đầu đáp ứng, trong đầu lại bỉ ổi nhớ lại vẻ điên cuồng của cô nương này ba hôm trước. Nhất dạ thất thứ lang nha… từ khi nào mà ca cũng mạnh mẽ như vậy?

Hừ hừ… để khi nào có cơ hội, ca lại để cô nương này liên tục cầu lần nữa, sau đó lại cầu xin tha thứ… giống như hôm nọ, thoải thoải mái mái mà chà đạp nàng một trận!

Nhìn sắc mặt Lâm Hàn ngày càng không đúng, hai má Lê Ân Tĩnh bất giác hồng rực, hung tợn nhìn hắn quát:
- Cười cái gì? Còn không mau biến?

Lâm Hàn tiêu sái né khỏi một cước tuyệt hậu của nàng, sắc mặt lại trở nên nghiêm chỉnh:
- Thế nào? Băng nhi, có đi hay không đây?

Lúc này, Băng nhi điện hạ mới len lén ló một chút cái đầu nhỏ ra từ sau lưng Tuyết Thiên Lăng, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi và đáng thương nhìn Lâm Hàn, khiến người người đều muốn đứng ra mắng to: “Cầm thú, không được gia hại tiểu mỹ nữ”.

Lâm Hàn đột nhiên trừng mắt lên, khiến Lâm Băng sợ hãi rụt người lại, hoàn toàn nấp sau lưng mẹ vĩ đại, sau đó lại ló ló cặp mắt rưng rưng kia ra, đáng thương nhìn nhìn Lâm Hàn.

Lê Ân Tĩnh lúc này đột nhiên lại xen vào, hai tay chống nạnh cực kỳ bá khí nói:
- Trừng cái gì mà trừng? Cẩn thận bảo vệ Băng nhi, lúc nào về tôi sẽ nói chuyện với con bé, nó mà có tố khổ uất ức gì thì cậu liệu hồn!

Nha nha! Dì Ân Tĩnh thật quá xinh đẹp! Quá rạng ngời! Con sùng bái dì, dì là xinh đẹp nhất… ách… coi như ngang hàng với mẹ đi!

Lâm Hàn bất đắc dĩ hoàn toàn, chỉ có thể đấm ngực giậm chân làm người đàn ông không uy quyền, đến ngay cả con gái cũng không thể quản được! Ông trời a, công lý nằm ở đâu?

Được dì Ân Tĩnh “bảo kê” Băng nhi thoáng chốc đã bỏ qua hết sợ sệt, tung tăng như chim sẻ chạy đến bên người hai sư tỷ, cực kỳ hưng phấn hô:
- Lên đường!

Lâm Hàn câm nín, chỉ có thể u oán nhìn Lê Ân Tĩnh một cái, sau đó ủ rũ đi theo bước ba mỹ nữ đằng trước.

Còn may, phía sau hắn vẫn còn một người, một bé trai nhỏ gầy, sắc mặt vàng như nến, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập cao ngạo và bá khí, cái đầu nhỏ lúc nào cũng ngẩng lên cao cao, giống như không để mắt tất cả mọi thứ trong thiên hạ vậy.

Khỏi cần nói, chính là con trai Lâm Phong của hắn, chỉ là lúc này đang dùng thuật biến thân cải biến dung mạo mà thôi!

Nhìn bóng lưng Lâm Hàn rời đi, Lê Ân Tĩnh vô thức mà đưa tay xoa xoa vùng bụng vẫn phẳng lỳ trắng nõn của mình, trên khuôn mặt xinh đẹp bất giác nở một nụ cười mãn nguyện.



Rời khỏi thành Cửu Long khoảng năm mươi dặm, Lâm Hàn lúc này đã không thể nhịn được nữa, tức giận bắt lấy Lâm Băng, mặc cho nàng đang hoảng sợ hô cứu mạng, mạnh mẽ nhéo nhéo hai cái má đáng yêu của nàng, nghiêm mặt truy vấn:
- Nhóc con! Mau khai ra, rốt cuộc con đã nói gì với mẹ mà mẹ lại nói giúp con hả?

- Không nói!
Lâm Băng mặc dù đang đau khổ chống chọi công kích, nhưng vẫn rất kiên quyết nói:
- Nói ra sau này cha sẽ đề phòng! Không dễ làm tiếp!

Lâm Hàn đen sạm mặt lại! Con nhóc này, mới tí tuổi đầu đã tinh linh quỷ quái đến mức này, lớn thêm chút nữa chẳng phải trở thành đại ma nữ sao?

- Không nói phải không? Khà khà…

Nhìn nụ cười xấu bụng của Lâm Hàn, Băng nhi thoáng chốc thấy một trận chột dạ, liếc trái liếc phải một phen, hai vị sư tỷ rất vô trách nhiệm vừa tán gẫu vừa ngắm mây trời, ca ca thì lúc nào cũng ngẩng đầu lên trời như thế, chẳng có chút dấu hiệu nào là sẽ quay lại cả.

- Không được! Cha không được bắt nạt Băng nhi… Con về mách mẹ…
Băng nhi rất là yếu ớt lui lại hai bước, đưa ra một lời uy hiếp, đồng thời không quên che lại cái mông nhỏ đáng thương.

Lâm Hàn bĩu môi nhìn nàng:
- Không thích thì thôi! Cùng lắm không thèm để ý con nhóc xấu bụng nào đó là được chứ gì? Hứ! Mẹ thì cha không dám bắt nạt, dì Ân Tĩnh bắt nạt cha, giờ đến bé con cũng định dựa thế bắt nạt cha! Không thèm!

Nói xong dứt khoát quay đầu bước đi, trong đầu lại một trận đắc ý! Hừ hừ… nhóc con, chơi chiêu trò với cha? Còn non lắm!

- Cha…
Đi được mấy bước, Lâm Băng đã lon ton chạy theo sau, đáng thương giật giật góc áo hắn.

Không thèm để ý, tiếp tục đi!

- Cha…
Tiếp tục theo đuôi, năn nỉ gọi.

Vẫn không để ý.

- Cha! Băng nhi xin lỗi mà…

Tiếp tục đi..

- Cha…

- Cha à…

- Băng nhi biết sai rồi mà…


- Oa oa…! Mẹ ơi… cha không để ý con! Cha không cần Băng nhi nữa rồi… Băng nhi cũng chỉ muốn ở cùng cha nhiều thêm một chút thôi mà… Hu hu…

Rốt cuộc, sau hai mươi lần năn nỉ không có hiệu quả, sắc mặt tràn ngập mây mù của Băng nhi điện hạ đã triệt để bạo phát, một trận khóc lóc tê tâm liệt phế vang lên, khiến người người đau lòng, kẻ kẻ thương tiếc. Ngay cả Lâm Hàn nghe thấy cũng run cả da đầu.

Lâm Hàn sửng sốt quay lại, bất đắc dĩ gãi gãi đầu! Đây là tình huống gì? Hắn cũng chỉ định đùa một chút, hù dọa chơi con bé tinh nghịch này thôi! Có cần thiết phải phản ứng lớn vậy không?

Nhìn Lâm Băng càng khóc càng thương tâm, Lâm Hàn vốn dĩ đã lòng dạ sắt đá định răn dạy nàng một trận, bây giờ lại thấy ruột gan mềm nhũn.

Đi tới bên cạnh nàng, Lâm Hàn nhẹ nhàng bế bổng nàng lên, ôn nhu an ủi:
- Nào! Băng nhi ngoan! Không khóc, cha đã bao giờ nói không cần Băng nhi đâu! Ngoan!

- Hức… hức hức! Băng nhi biết sai rồi… Băng nhi không nên lén lút đi nói với mẹ, không nên lấy dì Ân Tĩnh ra hù dọa cha! Hu hu… con cũng chỉ muốn ở cùng cha nhiều một chút thôi mà!

Ôm chặt lấy con gái, trong lòng Lâm Hàn cũng chợt cảm thấy có chút nặng nề. Tâm nguyện của hắn vốn dĩ là để gia đình đoàn tụ, bồi thường lại cho các con một tuổi thơ êm đẹp. Nhưng xem lại, hắn đã làm được cái gì? Ngoài thời gian ít ỏi chơi với con cái, hắn không đi làm cái này lại làm cái kia. Cho đến bây giờ, mới ở cùng con gái được một hai tháng, hắn lại dứt khoát ra đi, tiếp tục vì sự nghiệp của mình.

Đối với một cô bé như Băng nhi, sáu năm trời khao khát có cha yêu thương, vừa mới cảm nhận được chút hơi ấm, giờ lại phải xa cách không biết bao lâu, tâm trạng của nàng có thể hiểu được. Cũng chỉ là một đứa trẻ đáng thương mà thôi!

Càng nghĩ lại càng thấy trong lòng chua xót, Lâm Hàn càng ôm chặt lấy con gái, mềm mại an ủi:
- Được rồi! Băng nhi không khóc! Cha xin lỗi! Là cha không đúng! Cha không đúng!

- Cha không… hức… trách Băng nhi nữa ạ?
Băng nhi rúc vào ngực hắn khóc một trận, sau đó mới dè dặt hỏi.

- Ừm! Không trách! Con gái Lâm Hàn, muốn gì cũng được, dù có muốn hái sao trên trời cha cũng sẽ hái xuống cho con, được không?

- Dạ! Hì hì… cha đẹp trai nhất!
Dứt lời, lại chụt một cái thơm lên má hắn, lại âm thầm đắc ý giơ một thủ thế chiến thắng với hai sư tỷ vô lương tâm đằng kia.

Nhưng nhìn lại, tại sao sắc mặt cha lại khó coi như vậy? Xảy ra chuyện gì sao?

- Băng nhi ngoan! Chờ cha một chút!
Dứt lời, nhẹ nhàng buông Băng nhi xuống, sắc mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm phía trước, kiếm Hàn Tuyết không biết từ bao giờ đã xuất hiện trên tay!

Xoeng!

Một âm thanh sắc lẹm trảm phá không gian, nhưng dường như chỉ là… “chém gió”, khiến hai cô học trò và cả hai đứa bé thập phần nghi hoặc!

Vẫn là Vũ Linh Hà nhạy bén nhất, nhận ra được một xác ong bị chém làm hai nửa, vô lực rơi xuống mặt đất đầy bụi bặm.

- Nhiệm vụ - bắt đầu!
Theo tiếng tuyên bố lạnh lùng của Lâm Hàn, Byakugan cũng được mở ra, phạm vi mười dặm xung quanh rõ rõ ràng ràng truyền vào mắt hắn, không một cành cây, không một ngọn cỏ nào có thể trốn thoát, trừ phi là kẻ nào đó có tu vi vượt xa Lâm Hàn.

Lan Hồng Tuệ và Vũ Linh Hà thoáng chốc cũng trở nên nghiêm túc! Nhiệm vụ lần này là gì thầy Lâm vẫn chưa tuyên bố, không ngờ lại bắt đầu nhanh như vậy!

- Hướng mười giờ, cách ba trăm mét, trên một ngọn cây cao năm mét, nằm chếch về bên trái!
Lâm Hàn nghiêm mặt nói, hai nàng không chút do dự gật đầu, sử dụng tốc độ nhanh nhất tiến về phía đã được chỉ định.

Trên ngọn cây, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi, khuôn mặt gầy gò mà sắc cạnh, tràn đầy phong sương, cũng có đôi phần mệt mỏi ngồi đó. Hắn đã ở đây một tháng rồi, không nhúc nhích, không ăn uống, cũng không được đả tọa tu luyện. Hắn mỗi thời mỗi khắc đều đang thao túng ong mật của mình lan tỏa ra xung quanh, dựng tổ, sinh sôi nảy nở. Chỉ một tháng này, phạm vi ba trăm dặm về phía Tây đã nằm trong tầm kiểm soát của hắn, sắp tiếp nối được đồng minh phía trước, hoàn toàn khống chế tình báo của học viện Cửu Long trong khu vực này.

Còn về phía Đông, đó là thành Cửu Long, là trung tâm của cả thế lực khổng lồ này, bên trong cường giả vô số, hắn không dám làm bừa, cũng không dám tự tiện chủ trương khi chưa có chỉ lệnh.

Hắn không biết, hành động này của hắn đã sớm bị biết rõ, thậm chí hành động của cả tổ chức cũng đã bị cao tầng học viện Cửu Long chú ý! Thậm chí, ngay cả tổ chức của hắn hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn cố tình phái hắn ra tiếp tục nhiệm vụ, bọn họ đang chờ, chờ đợi phản ứng của học viện, chờ xem học viện sẽ để ai xử lý chuyện này. Còn hắn, hắn chỉ là một con cờ đáng thương bị người vứt bỏ mà thôi!

- Lén lút làm việc không sai! Nhưng lén lút làm việc khi chỉ cách nhà người ta năm mươi dặm! Ngươi cũng đủ liều đó!

Một âm thanh châm chọc vang lên sau lưng, khiến hắn bất giác thấy lạnh cả sống lưng, hoảng sợ quát lạnh một tiếng:
- Là ai?

Đáp lại hắn chỉ là…

Thủy Độn – Thủy Tiễn Vũ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK