Hôm nay là lễ thành thân của “cựu” đệ nhất thiên tài Võ Đạo Môn, nhưng phượng hoàng rụng lông, cuối cùng cũng chẳng bằng con gà, hôn lễ của nàng cuối cùng cũng chỉ có vài mống người tham dự, trong đó có bảy người trước đó muốn lưu lại, ngoài ra còn thêm một vài người khác.
Tính ra, tất cả được chia thành ba “mâm” rất rõ ràng, một mâm là dành cho mấy vị công tử kia, một mâm là của một vài vị đồng môn trước đây từng có giao tình với Tuyết Thiên Lăng, còn một mâm là của vài người tiền bối, có trung niên, lão niên, thậm chí cả thanh niên, những người này là người có quen biết với Phong Sương tiên tử, nhìn qua thì cũng chừng sáu người.
Còn Lâm Hàn... hắn đang ở nơi đất khách quê người, lại dùng thân phận giả, bảo hắn kiếm ra được một người quen tới dự lễ đúng là còn khó hơn lên trời.
Không khí trong phòng lúc này coi như cũng hòa hợp. Ai cũng biết người ngồi cùng mình đều không phải kẻ đơn giản, hầu hết đều có lòng muốn kết giao. Như bàn của mấy vị công tử kia, người giỏi kết giao nhất không ai khác ngoài Long Nhiên Khung, có thể là vì mị lực cá nhân của hắn, hoặc là hắn vốn đã là một chính trị gia trời sinh, vậy mà thoáng chốc đã có thể hỏi han làm quen với từng người cùng bàn, tạo dựng một mối quan hệ cơ sở cho việc hợp tác tương lai.
Chỉ riêng có một người, Long Nhiên Khung vẫn không thể nhìn thấu. Đó chính là vị Hà huynh phóng khoáng kia. Dò hỏi mãi, nhưng hắn vẫn chỉ biết được tên thật của Hà huynh là Hà Linh Tông, ngoài ra không có một thông tin gì hữu ích! Ngay cả tu vi cụ thể của Hà huynh cũng không thể nhìn thấu triệt, đúng là khiến hắn có mấy phần hứng thú.
Chỉ là, dù cho hắn có hỏi cái gì, Hà huynh cũng chỉ mỉm cười tiêu sái, nói mấy câu vô nghĩa như “quân tử giao tình nhạt như nước, cần gì cưỡng cầu”. Nhìn chung là vẫn có thể kết giao thoáng qua, nhưng không hề có ý chủ động gặp lại, theo như Hà huynh nói thì là “tùy duyên”.
Long Nhiên Khung thấy vậy cũng không miễn cưỡng nữa, vẫn rất tự nhiên trò chuyện với tất cả mọi người, không tỏ ra một chút bất mãn nào với Hà huynh. Điều này càng khiến mấy người xung quanh gật đầu tán thưởng.
Bên phía bàn của mấy vị đồng môn thì có vẻ nhạt nhẽo hơn nhiều. Mang tiếng cùng là người Võ Đạo Môn, nhưng thực ra mấy người này đều không phải là cùng một nhánh, bởi mỗi một vị cường giả trong Võ Đạo Môn đều có một sơn phong, một tông riêng của mình, phân chia đẳng cấp cũng cực kỳ rõ ràng. Giống như một mạch của Tuyết Thiên Lăng, vì có Võ Thần như Phong Sương tiên tử, nên được xếp hạng một Thần mạch, cao quý hơn nhiều các Thánh mạch, thậm chí là Đế mạch!
Hơn nữa, mỗi mạch đều chỉ chuyên tâm tu luyện, địa bàn của mỗi mạch cũng là một đến một vài quả núi, rất rộng lớn, việc tùy ý xâm nhập tông mạch của người khác cũng là việc rất kiêng kỵ, nên họ cũng không thường xuyên giao lưu với người của mạch khác! Các đệ tử của Võ Đạo Môn thực ra đều không biết mặt nhau, trừ phi là mấy tông mạch “hàng xóm” thì còn may ra biết một hai.
Thực ra, chuyện này cũng giống như cùng một trường nhưng học sinh các lớp hầu hết không biết mặt nhau mà thôi. Một ngôi trường nhỏ xíu còn như vậy, nói chi đến địa bàn rộng đến khủng bố như Võ Đạo Môn?
Hơn nữa, đám đệ tử này hầu hết đều trải qua tẩy não, chỉ một lòng tu luyện, một lòng vì tông môn, có chút giao tình với Tuyết Thiên Lăng đã là đáng quý rồi, nói gì đến chuyện giao lưu lẫn nhau?
Còn bàn của mấy vị tiền bối là có vẻ tường hòa nhất. Mọi người đều là người quen biết, là đồng đạo trong giới cường giả, trò chuyện cũng cực kỳ hợp ý. Lên đến đẳng cấp như Phong Sương tiên tử, việc kết giao luận đạo là không thể thiếu, mặc cho việc thiên tính của nàng lạnh lùng đến mấy, cũng không thể nào một thân một mình mà tu luyện đến đẳng cấp cao!
Lên được đến Thần cấp, có lẽ chỉ có hai loại người, một là giao tình quảng đại, thường xuyên luận đạo tìm hiểu thấu chân lý trời đất, hoặc là kẻ thù khắp thiên hạ, thường xuyên từ đánh giết thực chiến mà ngộ ra chính bản thân mình. Riêng Phong Sương tiên tử thì có cả hai điều đó, bằng hữu nàng không ít, nhưng kẻ thù cũng là vô số!
Lúc này, Triệu Gia Hinh từ tốn bước ra, gật đầu ra hiệu với Liễu Hoàng Y bên trên. Phong Sương tiên tử nhìn thấy cũng cúi đầu cáo lỗi với các vị đạo hữu, từ tốn tiến tới, ngồi xuống ghế chủ vị trên cùng.
- Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương tiến vào!
Liễu Hoàng Y mỉm cười hô to, các câu chuyện thoáng chốc ngừng lại, hàng chục cặp mắt hoặc là chăm chú, hoặc là lơ đãng đều liếc nhìn về phía cửa phòng.
Ở nơi đó, một đôi bích nhân cùng nhau sánh vai tiến vào trong. Tân lang mặc đồ đỏ, đầu đội mão, trước ngực đeo hoa, một dải lụa đỏ từ nhụy hoa kéo dài sang bên cạnh, được tân nương nhẹ nhàng mà cầm lấy.
Tân nương cũng mặc đồ hỷ truyền thống, thân hình yểu điệu dù có bị bộ đồ rộng thùng thình che giấu đến mấy cũng không thể hoàn toàn khuất bóng, khiến mấy vị công tử kia bất giác mắt hơi sáng lên, tràn ngập thưởng thức ngắm nhìn. Chỉ tiếc, dung nhan tuyệt thế của nàng đã bị che giấu phía tấm khăn trùm đỏ, hôm nay, dung nhan ấy đã chính thức trở nên vô duyên với bọn họ!
Lâm Hàn từng bước từng bước tiến tới trước mặt Phong Sương tiên tử, đây là lần thứ hai mà hắn nhìn thấy nàng, không thể không nói, Phong Sương tiên tử cũng là một giai nhân tuyệt sắc, thành thục, thùy mị mà sang quý, chỉ là, với thân phận của nàng, Lâm Hàn thực tế cũng chẳng nổi lên được ý nghĩ khác thường nào.
Hai người dần dần ổn định vị trí, song song đứng trước mặt Phong Sương tiên tử. Đợi khi hiện trường hoàn toàn trở nên yên tĩnh, Liễu Hoàng Y mới cao giọng tuyên bố:
- Lễ thành thân bắt đầu. Tân lang tân nương Nhất Bái Thiên Địa!
Lâm Hàn và Tuyết Thiên Lăng cùng nhau xoay người ra phía ngoài cửa, quỳ xuống bái một cái.
- Nhị Bái Cao Đường.
Cao Đường là ai? Ngoài cái người ngồi trên ghế chủ vị kia thì còn có thể là ai nữa? Mặc dù có chút không quá tình nguyện, nhưng vì Tuyết Thiên Lăng, Lâm Hàn có không muốn cũng phải muốn. Hắn không chút do dự sánh vai Tuyết Thiên Lăng quỳ xuống, cung kính bái một cái.
Coi như cảm tạ ân đức của ngài đã chăm sóc Tuyết tỷ tỷ bao năm qua đi!
Mà thực tế đây cũng là một phần ý nghĩa của cái bái này.
- Phu Thê Giao Bái!
Thấy hai người đã đứng lên, Liễu Hoàng Y lại tiếp tục cao giọng hô.
Lâm Hàn cũng hơi bất đắc dĩ, cứ gì cứ phải bắt đứng lên rồi lại quỳ xuống như vậy? Cứ quỳ một lần rồi bái ba cái không được sao?
Nhưng bất mãn với mấy cái lễ nghi này cũng không át đi được kích động và khát khao của Lâm Hàn. Hắn đã chờ, chờ cái giây phút này từ lâu lắm rồi.
Nghiêm túc quỳ xuống, nặng nề bái một cái, trên đầu có thể mơ hồ cảm nhận được trang sức trên tóc Tuyết Thiên Lăng qua tấm vải, Lâm Hàn biết, ước mơ của mình đã thành hiện thực, tiên tử cao quý, Tuyết tỷ tỷ cách xa như trời biển năm xưa đã thực sự trở thành người kết tóc se tơ, chung chăn chung gối với hắn suốt cuộc đời, thê tử của hắn!
Thê tử danh chính ngôn thuận!
Từ giờ phút này, hai người đã chính thức trở thành phu thê, là phu thê chân chính kể về thể xác, tinh thần, và danh nghĩa!
Tâm trạng vui mừng đỡ Tuyết Thiên Lăng đứng lên, ấy vậy mà hắn lại cảm nhận được thân thể nàng đang hơi run rẩy, liếc mắt ra ngoài cửa, hắn có thể thấy được Lã Thiên Thanh đang dắt tay một bé trai nào đó nhanh chóng bỏ đi!
Ánh mắt thoáng chốc trở nên lạnh băng và tràn ngập u ám. Lã Thiên Thanh, tên tiểu nhân chết tiệt, hết lần này đến lần khác nhằm vào ta! Lại dám dẫn Phong nhi đến trực tiếp chứng kiến cảnh mẹ nó thành thân với “người khác”. Chỉ sợ hắn lại mô kích như “thấy mẹ ngươi không chút do dự bái xuống chưa”, hay là “mẹ không cần ngươi, vui với tình mới rồi”... Phong nhi là một đứa bé, Lâm Hàn chưa từng gặp nó, không biết tính cách thực sự của nó thế nào, hắn rất sợ tâm hồn non nớt của Phong nhi sẽ không chịu được những lời đầu độc và cám dỗ của Võ Đạo Môn này!
- Tam bái đã thành, đưa vào động phòng!
Liễu Hoàng Y tu vi còn thấp, có vẻ chưa nhận ra được điều gì, tiếp tục cao giọng tuyên bố. Phong Sương tiên tử hơi nhíu mày, cuối cùng chỉ thở dài một hơi. Trong đầu Lâm Hàn lúc này cũng có vẻ hơi rối bời, khuôn mặt hơi ưu tư kéo Tuyết Thiên Lăng tiến vào phía sau.
- Ấy ấy ấy, huynh đệ chờ chút!
Lâm Hàn dừng lại hơi nghi hoặc nhìn về phía mấy người kia, không biết còn chuyện gì.
Người vừa gọi lại chính là Kim Huyền, hắn rất là hài hước nhìn Lâm Hàn:
- Ngày còn dài, chiều còn chưa tới, huynh đệ vội vã nhấm nháp ôn nhu hương làm gì? Huynh đệ a, cậu đã cướp đi đệ nhất mỹ nhân rồi, bọn ta rất đau khổ ấm ức a, nếu huynh đệ không ở lại làm vài chén bồi tội, bảo làm sao trái tim nhỏ bé mong manh của Kim Huyền ta chịu được?
Ách.
Lâm Hàn ngờ nghệch gãi đầu, thầm dở khóc dở cười với con rồng khốn nạn này. Nhưng nghĩ lại, đúng là do bản thân mình coi rượu như kẻ thù nên mới dứt khoát tự bỏ qua cái công đoạn này, còn hôn lễ nào mà chả chuốc cho tân lang uống say bét nhé rồi mới tha cho về quằn quại bắt tân nương chăm sóc.
Tuyết Thiên Lăng cũng đã biết trước như vậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Lâm Hàn, sau đó chầm chậm bước đi dưới sự dẫn dắt của Liễu Hoàng Y, bóng người yểu điệu dần dần biến mất.
Lâm Hàn cười khổ một tiếng, định tiến tới chịu “xử phạt” của Kim Huyền, nào ngờ, con rồng này đột nhiên chặn hắn lại, đôi mắt hơi thâm ý liếc liếc nhìn qua một bàn khác.
Ây dà!
Lại quên mấy vị tiền bối rồi!
Nhìn thoáng qua bọn họ, Lâm Hàn vẫn nhìn thấy họ say sưa đàm luận chuyện gì đó, có vẻ như hoàn toàn không chú ý tới bên này. Nhất thời hắn cũng có vẻ hơi lúng túng, một mặt thì sợ không ra chúc thì người ta bất mãn, khiến Phong Sương tiên tử mất mặt, một đằng thì lại lo rằng mình chẳng quen chẳng biết đi qua, người ta coi mình như không khí thì lại càng ngại hơn.
Ách... sở đoản của ta chính là giao tiếp a! Nói chuyện với người quen thì thoải mái, nhưng bảo ta chủ động đi bắt chuyện... thật là có chút khó chịu, với một đám lão gia hỏa thì càng như thế.
Nghĩ lại... trước tới nay đều là người ta chủ động làm quen, thái độ thân thiện thì Lâm Hàn mới giao tiếp nhiều, chứ với cái bản tính của con mọt game thì có chủ động làm quen bao giờ? Cái tính cách thân thiện nhiệt tình giống Lê Ân Tĩnh hay Kim Huyền này là hắn thích nhất!
Nhưng cuối cùng, nhiều năm như vậy, Lâm Hàn cũng rèn ra được chút bản lĩnh mặt dày, cố ra vẻ tự nhiên tiến tới bên đó, nâng một chén rượu cung kính nói:
- Vãn bối Đoàn Tiến Hàn, thật sự rất cảm tạ các vị tiền bối đã đến dự lễ thành thân của vãn bối với Tuyết tỷ tỷ. Vãn bối xin kính các vị một chén!
- Hoang Đường!
Lâm Hàn vừa định giơ chén rượu lên uống cạn rồi té, nào ngờ ai đó đột ngột vỗ bàn ầm một cái khiến hắn giật bắn hết cả cửa mình, vẻ mặt rất ngơ ngác tội nghiệp nhìn cái vị “hoang đường” kia.