Bình thường mấy ngày tết này cô thường không có hay chuẩn bị gì, chủ yếu là do mẹ chuẩn bị. Mặc dù vậy nhưng cũng sắp tới năm mới nên Lạc Ân Nghiên vẫn cùng Âu Thành Triệu đi mua sắm một số món đồ.
Sau khi lấy số đo xong thì cậu đưa cô đi đến trung tâm thương mại, ngụ ý là muốn mua mấy đồ linh tinh để bồi bổ cho em bé. Âu Thành Triệu đưa cô vào cửa hàng dành cho trẻ sơ sinh, đây là cửa hàng cũng có tiếng và khá là lớn. Trong đây chủ yếu là bán mấy món đồ nhỏ nhỏ dành cho em bé mới sinh.
Vừa vào Âu Thành Triệu có vẻ như rất hào hứng, cậu và cô cùng nhau đi một vòng ở trong cửa hàng để ngắm nghía. Vì cửa hàng mang tiếng là to nên chỉ cần đi một vòng thôi đã cảm thấy hơi nhức chân rồi.
Đi qua gian hàng trưng bay những đôi giày bé bé xinh xinh, Âu Thành Triệu giống như bị thu hút, không kiềm được mà dừng lại xem xét. Cậu cầm lên một đôi giày bé tí chưa bằng lòng bàn tay lên.
Đôi giày nhỏ này có màu hồng nhạt, được may rất tỉ mỉ mà đặc biệt. Ở mũi giày còn đỉnh thêm vài con bướm và mấy bông hoa nhỏ nhìn trông rất đẹp. Giờ phút này có thể thấy đôi mắt đang sáng lấp lánh, bên trong chứa đầy những yêu thương và dịu dàng khó thấy.
Cậu nhẹ nhàng sờ lên từng chi tiết nhỏ, tay mướt cả mồ hôi trông vô cùng căng thẳng. Từng cử động đều hết sức cẩn trọng giống như sợ chỉ một sơ suất nhẹ sẽ lập tức làm hỏng đôi giày này.
Trong vô thức Âu Thành Triệu bất ngờ vang lên giọng nói dịu dàng trầm ấm.
"Đáng yêu quá!"
Lạc Ân Nghiên hiện tại cũng đang khoác tay cậu đứng kế bên. Cô chú ý từng nhất cử nhất động của Âu Thành Triệu, đứng gần như vậy làm sao có thể không nghe được cậu nói gì cơ chứ.
Âu Thành Triệu cứ ngẩn ngơ như đứa con nít mà sờ món đồ chơi mình yêu thích. Lạc Ân Nghiên thấy vậy thì không kiềm được mà cười thành tiếng, cô nhẹ kéo tay cậu rồi hỏi.
"Thích vậy sao?"
"Đúng vậy! Chúng rất xinh lại đáng yêu nữa. Anh rất thích!"
Dừng một chút cậu lại nói tiếp, câu nói nói ra là muốn hỏi ý cô.
"Anh có thể mua đôi giày nhỏ này được không? Mặc dù bé con chưa chào đời nhưng anh rất thích đôi giày này, anh muốn mua cho con"
Lạc Ân Nghiên tất nhiên là không từ chối hay bác bỏ ý định này của cậu, nhưng cô lại có chút thắc mắc đặt ra câu hỏi.
"Nhưng sao lại mua màu hồng nhạt chứ? Lỡ như bé con là con trai thì sao?"
"Không đâu! Anh có cảm giác bé con là con gái, trái tim anh đã mách bảo điều đó, nếu như là con gái thì nó sẽ đẹp giống em vậy. Anh rất thích con gái......." Âu Thành Triệu chắc nịch nói.
"Nhưng nếu em sinh còn trai thì anh sẽ không thích con sao?"
Âu Thành Triệu lập tức lắc đầu phản bác.
"Làm sao như vậy chứ, trai gái gì anh đều thích cả, chỉ là anh muốn con gái sẽ đẹp giống em thôi, anh muốn con chúng ta mang nét đẹp của em"
Nghe cậu nói vậy Lạc Ân Nghiên cũng không lên tiếng nữa, cô chỉ âm thầm mỉm cười mà thôi.
Tưởng chừng như chỉ mua một đôi giày này thôi nhưng không ngờ Âu Thành Triệu lại mua thêm vài bộ váy công chúa nhỏ đủ loại màu sắc. Lúc cậu ôm một đống đồ ra quầy thanh toán cô chỉ biết đứng sau lưng lắc đầu.
Có vẻ Âu Thành Triệu thật sự chắc chắn con của họ là con gái rồi, nhìn dáng vẻ hớn hở như vậy Lạc Ân Nghiên cũng không lên tiếng dập tắt hy vọng của cậu. Chỉ là cô nghĩ rằng nếu đứa bé sinh ra là con trai thì có phải mua mấy món đồ này đều là vô nghĩa hay không?
Dù hiểu theo cách nào thì Âu Thành Triệu thật sự là một người cha tốt, con của cô cũng thật may mắn khi có một người cha yêu nó vô điều kiện thế này.
Lạc Ân Nghiên nhẹ nhàng xoa bụng mình vài cái rồi dịu dàng tâm sự với con. Không biết bé con còn nhỏ như vậy có nghe được lời cô nói không.
"Bé con à, con có thấy đằng xa kia không? Là cha con đó, cha con đang mua đồ đẹp cho con, cha con rất mong con là con gái và rất mong ngóng sự chào đời của con. Con hãy luôn mạnh khoẻ và nhanh chóng ra gặp cha mẹ nhé" Vừa nói cô vừa cười rất dịu dàng.
Cũng vừa lúc này Âu Thành Triệu thanh toán xong, cậu túi to túi nhỏ đi lại, chậm rãi để hết đồ về một tay, rồi theo thói quen ôm eo Lạc Ân Nghiên kéo cô vào lòng mình.
"Xong rồi! Bây giờ sẽ đi mua thuốc bộ và sữa bầu cho em"
..........
Tối ngày 31 tháng 12 năm 2xxx.
Hôm nay là ngày cuối cùng để chuẩn bị bước sang một năm mới, cũng là đêm mọi gia đình sum vầy để cùng đón giao thừa với nhau. Ở bên Mĩ thì họ chỉ ăn tết dương, khác với ở Trung họ sẽ ăn tết âm lịch.
Vì thế mà tối nay gia đình cô và gia đình cậu đều hẹn cùng nhau tụ tập một chỗ để ăn uống rồi đón giao thừa. Trong phòng, Lạc Ân Nghiên đang lựa chọn cho mình một bộ váy hợp với không khí mùa xuân sắp tới, nhưng vì quá nhiều nên cô không biết lựa chọn cái nào.
Âu Thành Triệu ngồi kế bên nhìn người con gái của mình cứ đắn đo mãi nên cậu đã lập tức cầm lên một chiếc váy màu hồng nhạt rất xinh. Cậu đã tia chiếc váy này từ đầu giờ tới giờ, thiết kế rộng rãi thoải mái, còn có một chiếc nơ ở sau eo rất tinh tế. Vì dạng váy sơ rê nên nó bồng bềnh giống như váy công chúa vậy.
Đưa cho cô cậu nhẹ nhàng nói.
"Anh thấy váy này rất đẹp, em mặc thử xem"
Lúc này Lạc Ân Nghiên mới chú ý tới chiếc váy xinh xắn này, nói thật ra không phải do cô không chọn mà từ nãy giờ cô không để ý, bây giờ thấy chiếc váy này Lạc Ân Nghiên cũng không từ chối mà thử luôn.
"Được! Đợi em một chút"
Quả thật cô mặc lên rất xinh, váy bầu rộng nên trông giống như bụng cô đã to lên mấy tháng vậy. Bình thường dáng vẻ lạnh nhạt cũng phải bị che lấp đi bằng sự đáng yêu hiện tại.
Cậu rất vừa ý chiếc váy này, ngay cả Lạc Ân Nghiên cũng siêu siêu vừa ý. Sửa soạn xong hai người quyết định xuống nhà để đi qua nhà Âu Thành Triệu ăn tối, cha mẹ Lạc Ân Nghiên đã đi qua từ sớm để phụ giúp gia đình bên kia.
Chỉ có cô và cậu là rề rà tới bây giờ, ở dưới nhà có một chiếc xe Rolls royce đậu sẵn chờ hai người. Bên cạnh là người tài xế mặc vets đang nghiêm nghị đứng đó, Lạc Ân Nghiên được Âu Thành Triệu đưa lên xe sau đó cậu mới vòng về phía bên kia rồi lên theo.
Tối giao thừa, xe cộ khá đông đúc, việc ùn tắc giao thông cũng kéo dài hơn, để đến được nhà của Âu gia cũng mất kha khá thời gian. Lúc hai người đến thì đồ ăn đã được bày sẵn ở trên bàn ăn, bốn phụ huynh cũng đã ổn định hết chỗ ngồi.
Nghe thấy tiếng nói của Âu Thành Triệu và Lạc Ân Nghiên Lê phu nhân và Giai phu nhân đã lập tức đứng lên, một trái một phải chạy lại đỡ Lạc Ân Nghiên đi vào nhà. Âu Thành Triệu bị hành động bất ngờ này đẩy ra, cũng chưa kịp định hình lại thì đã thấy vợ bị cướp mất.
Cậu có chút khó chịu nhíu mày lại, bình thường việc này là do cậu đảm nhận mà. Vừa qua đây một chút thì liền đã bị cướp mất công, ngay cả vợ mình cũng không thể ôm được.
Âu Thành Triệu bặm môi, tức tưởi đi theo sau hai vị phụ huynh này. Hai người đàn ông ngồi trong bếp thấy nét mặt hậm hực của cậu ai nấy cũng đều lắc đầu cười chừ, âm thầm cười nhạo đứa con trai của mình.
Đây mới chỉ là bước đầu thôi, sau này có lẽ sẽ còn bị như vậy dài dài.
Vốn đồ ăn đã được chuẩn bị xong nên cô và cậu vừa tới thì cũng là lúc ăn tối luôn. Đêm nay hai người phụ nữ đảm đang nhất nhà đều trổ tài hết tay nghề của mình, trên bàn đều là đồ ăn hết sức ngon miệng và đẹp mắt, không kém gì nhà hàng năm sao.
Đến cả Lạc Ân Nghiên đang trong thời kì thái nghén cũng phải nuốt nước bọt "ực ực". Trên bàn cũng có vài món thanh đạm tốt cho bà bầu, và chắc chắn rằng mấy món đó đều là của cô.
Bữa ăn diễn ra trong vui vẻ và rộn ràng, hai người đàn ông lớn nhất nhà thì tập trung bàn về chuyện làm ăn, lâu lâu thì nói vài chuyện về đời thường. Còn mẹ cô và mẹ cậu thì chỉ tập trung về vấn đề con và cháu, dù đứa bé chưa chào đời nhưng bà nội và bà ngoại đã bắt đầu cùng nhau lên mạng để mua đồ cho cháu.
Chỉ riêng Âu Thành Triệu từ đầu tới cuối đều không nói gì, cậu tập trung chăm sóc cho cô ăn rất dịu dàng, nếu có nói chuyện thì chỉ nói chuyện với duy nhất một mình cô mà thôi.
Cứ như thế bầu không khí sung túc cứ trôi dần đi theo thời gian. Cho tới khi 23 giờ 11 phút, lúc này cả gia đình đều đã tập trung ở phòng khách để chơi mạt chượt. Tiếng cười vang vanh vảnh khắp cả căn phòng rộng lớn, Lạc Ân Nghiên dù chỉ là ngồi xem mọi người chơi cũng không kiềm được phấn khích mà hò hét theo.
Âu Thành Triệu không mấy hứng thứ với mấy trò này nên cậu ngồi xem tivi, rõ ràng là chuẩn bị đón giao thừa mà cậu đi xem chương trình chăm sóc con cái. Lạc Ân Nghiên nhìn thấy mà chỉ biết lắc đầu bất lực, cậu thật sự là mê con đến sảng luôn rồi.
Vì sắp chuẩn bị qua 00 giờ nên bên ngoài đã bắt đầu vang lên tiếng pháo hoá đùng đùng, nói thật là đã đón qua bao cái giao thừa rồi nhưng cảm xúc hồi hộp theo năm tháng cũng không bao giờ mất đi. Cứ nghe thấy tiếng pháo hoa đêm giao thừa thì trong lòng lại cảm thấy rộn ràng lạ thường.
Lạc Ân Nghiên lúc này đột nhiên cầm điện thoại lên, cô bắt đầu nhắn tin cho Thanh Nghi rồi từng người trong công ty để chúc tết, sau đó cô chuyển cho họ mỗi người một phông bao lì xì đỏ. Mặc dù bên Trung không ăn tết dương lớn như bên Mĩ nhưng cô vẫn cứ lì xì để lấy lộc thôi.
Lúc cô lì xì xong tầm gần trăm người thì cũng là lúc chuẩn bị cán mốc 00 giờ. Âu Việt Minh lúc này chạy vào nhà lấy ra một dàn pháo hoa lớn vô cùng hoành tráng. Ông và cha cô cùng nhau bưng ra để ngay ở sau sân nhà của Âu gia. Kỳ thật nhà đã rộng, sân nhà còn rộng hơn, so với sân vận động thì nó cũng phải bằng một nửa rồi.
Dàn pháo hoa được xếp gọn sát nhau, mọi người đã tập trung hết ở phía xa xa để chuẩn bị ngắm pháo hoa đón chào một năm mới. Âu Thành Triệu là người đi ra để châm pháo, cậu đứng đó đưa tay lên nhìn đồng hồ, khi chỉ còn vài giây của 23 giờ 59 phút Âu Thành Triệu liền châm pháo sau đó chạy nhanh về phía Lạc Ân Nghiên đứng bên cạnh cô.
3 2 1
Tiếng pháo nổ vang dội cả bầu trời, nó bắn lên cao vút rồi xoè ra những bông hoa sáng đẹp đẽ. Tiếng hò hét của những người xung quanh đồng thời vang lên.
Ánh mắt Lạc Ân Nghiên ngước lên chăm chú nhìn khung cảnh tuyệt vời ấy, tay cô theo bản năng đặt lên cái bụng nhỏ, vừa ngắm pháo hoa vừa thầm nghĩ.
"Bé con! Pháo hoa kìa con thấy có đẹp không? Mau chóng ra đời để được ngắm pháo hoa đẹp giống mẹ nhé"
Trông lúc cô tập trung ngắm pháo thì có một người con trai lại đang chăm chú ngắm nhìn cô. Đôi mắt cậu sáng lấp lánh, trong đôi mắt ấy chỉ chứa đựng một mình người con gái của cậu thôi.
Âu Thành Triệu mỉm cười, tay đưa lấy ôm eo cô rồi âm thầm nguyện ước.
"Ân Nghiên à! Mong rằng em sẽ luôn luôn bên cạnh anh, cùng ngắm pháo hoa qua từng năm tháng, ở bên cạnh sống cùng nhau cho đến hết đời. Lạc Ân Nghiên! Anh........ Yêu........... Em"