Mục lục
Cá Cược Tình Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng "không" phát ra từ miệng Âu Thành Triệu vô cùng cứng rắn, giống như nếu cô không nghe lời, cậu sẽ lập tức nhào vào người cắn xé. Mặc dù vậy nhưng Lạc Ân Nghiên vẫn không muốn ở đây một phút một giây nào.

Nhìn khung cảnh Âu Thành Triệu và La Ly như một cặp đôi hạnh phúc sống chung với nhau, mà cô cảm thấy trái tim mình đau đớn. Liếc qua cô gái đang ngơ ngác đứng nhìn hai người giằn co kịch liệt, Lạc Ân Nghiên cảm thấy gượng gạo.

Cô cứ nghĩ nếu mình im lặng thì Âu Thành Triệu sẽ không làm gì, nhưng đột ngột lúc này cậu lại tiếp tục lên tiếng.

"Không lẽ chỉ vì mẹ tôi nhờ chị tới đây, chị liền tới sao? Thật cao cả đấy!"

"Chị nghĩ nhà tôi là khu trung tâm thương mại muốn vô thì vô muốn ra thì ra? Tôi nói cho chị nghe, chị đã bước vào đây rồi thì đừng hòng ra khỏi đây!"

Dẫu cậu nói vậy như cô cũng không quan tâm mà liền lách qua người cậu đi ra ngoài, nhưng tất nhiên ý đồ này vẫn sẽ không thành công được với Âu Thành Triệu.

Cậu túm chặt lấy cổ tay cô, một phát không chần chừ kéo mạnh cô về đối diện với cậu. Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, không hiểu lý do gì mà đôi mắt xinh đẹp của cậu lúc này lại đỏ ửng, giọt nước ươn ướt bên trong vô cùng đáng thương.

Chỉ một giây trao ánh mắt xong, cô chưa kịp phản kháng thì đột nhiên một nụ hôn như bão táp vồ tới. Lạc Ân Nghiên giây phút đó chuẩn bị hét lên, nhưng nó lại bị kiềm lại bởi một nụ hôn khủng bố. Cô "ưm" lên một tiếng, bàn tay co thành nắm đấm, liên tục đánh vào tấm lưng cường trán của người con trai.

Nhưng thật sự cô như đang lấy trứng chọi đá vậy, càng đánh cậu thì cô càng đau, bàn tay nhỏ bé cũng đã đỏ hồng lên. Lạc Ân Nghiên đưa tay nắm lấy tóc sau đầu của Âu Thành Triệu giật mạnh về phía sau, lúc ấy môi cũng được giải thoát.

"ÂU THÀNH TRIỆU!"

Lạc Ân Nghiên chỉ kịp hét lên ba từ đó thì lại bị sức mạnh như gồng kiềng kìm chặt lại. Cô liếc nhìn qua La Ly đang đứng nhìn hai người chằm chằm, bị người khác chứng kiến cảnh mình khổ sở như vậy cô vô cùng nhục nhã, cô sắp khóc rồi, đã muốn khóc rồi. Cô cảm thấy mình thật điên khùng, thật hối hận khi đi lại nhà tên điên này.



Âu Thành Triệu lúc này càng ngày càng hành động điên cuồng hơn, cậu ép cô xuống ghế. Tay bắt đầu không kiềm chế mà sờ soạn lung tung trên người, Lạc Ân Nghiên sợ hãi, cô vì muốn thoát ra liền trực tiếp không kiêng nể cắn mạnh vào môi cậu. Âu Thành Triệu đau đớn, đôi mắt nheo chặt lại, máu đỏ như siro chảy ra liên tục trong nụ hôn của hai người, bấy giờ cậu mới buông lỏng cô ra một chút.

Nhân cơ hội này Lạc Ân Nghiên lấy chân mình đạp mạnh vào người cậu, khiến Âu Thành Triệu không kịp chống đỡ cũng bị ngã ra sàn. Cô ngồi dậy đưa tay chùi liên tục vào môi mình một cách ghê tởm, ánh mắt cũng liếc nhìn người thanh niên tàn tạ kia. Có lẽ khi nãy sức lực cô cắn quá mạnh, nên bây giờ có thể thấy được vết rách rõ ràng trên đôi môi mỏng ấy. Còn có máu chảy ra khiến đôi môi đỏ chót đến ghê rợn.

Cô tức giận thở hồng hộc đứng dậy, lớn giọng quát to.

"Cậu bị điên sao? Tên khốn nạn, kinh tởm"

Âu Thành Triệu nghe cô mắng chửi mình thì ngửa đầu về phía sau, mái tóc bết lại rũ rượi, nở nụ cười điên cuồng như một tên bệnh hoạn xong lại híp đôi mắt lại nhìn thẳng mặt cô.

"Khốn nạn? Kinh tởm? Biết tôi khốn nạn, kinh tởm mà còn vác mặt đến nhà tôi để tôi có cơ hội làm việc kinh tởm sao? Chả phải do chị ạ? Là do chị chơi không nổi, chị ngu, chị tin vào những lời nói đường mật của tôi. Chị nghĩ tôi thật lòng chả phải sao? Cuộc đời tôi sinh ra đã mặc định rằng sẽ chơi, chơi tới khi nào không dậy nổi nữa thì thôi. Nếu chị không suốt ngày suy nghĩ viễn vong, mơ mộng những thứ hạnh phúc vớ vẩn, nếu chị chơi nổi thì chúng ta......."

Nói tới đây giọng Âu Thành Triệu đã có chút run rẩy, cậu nấc lên rồi thở dài một hơi cô gắng ổn định lại tâm trạng quá khích của mình rồi nói tiếp.

"Nếu chị chơi nổi.....thì chúng ta không phải như thể này, chúng ta sẽ ở bên nhau vui vẻ rồi"

La Ly chậm rãi đi lại ngồi xuống bên cạnh Âu Thành Triệu bàn tay đặt lên vai cậu vỗ nhẹ.

"Anh trẻ, anh say rồi!"

Phía đối diện, Lạc Ân Nghiên nghe những lời nói không suy nghĩ của Âu Thành Triệu cô cảm thấy đau đớn vô cùng. Cậu như càng vạch ra vết thương lòng của cô, khiến nó chảy máu không ngừng. Lạc Ân Nghiên cảm thấy mình đã cạn kiệt sức lực, đôi mắt căng ra trừng to hết mức. Bàn tay để bên người cô nắm chặt, nhìn cậu một lúc lâu, sau đó lại vang lên tiếng cười trào phúng. Cô vừa cười vừa gật đầu như đang công nhận điều gì đó.

"Đúng rồi! Cậu nói rất đúng! Biết cậu khốn nạn đê tiện mà còn vác mặt đến đây, tôi đúng là không bình thường. Là do tôi ngu ngốc không suy nghĩ nên mới nghe theo lời bác gái chạy tới đây!"

"Đúng đấy! Là do tôi chơi không nổi, để bây giờ tôi bị cái tên không phải người như cậu làm ra như thế này. Âu Thành Triệu! Điều tôi hối hận nhất từ trước đến giờ, chính là dính líu tới cậu!"

Âu Thành Triệu lại tiếp tục cười, nếu nghe rõ thì có thể cảm nhận tiếng cười ấy còn hoà trộn với cả tiếng khóc đau thương. Nhưng rất tiếc Lạc Ân Nghiên lại không cảm thấy được điều đó, cô vẫn đứng bất động, khuôn mặt không cảm xúc trơ mắt nhìn bộ dạng cuồng loạn của Âu Thành Triệu.

"Chị đi đi! Tôi không sao, tôi không cần sự quan tâm của chị. Chả phải chúng ta bây giờ đã chia tay rồi sao? Rất tốt! Bây giờ tôi có thể làm những điều tôi muốn, ăn chơi vui vẻ với mấy cô gái xinh đẹp mà không phải lúc nào cũng chăm chăm vào chị. Tôi đã được tự do, được hưởng cuộc sống vui vẻ rồi!"

Lạc Ân Nghiên lạnh nhạt nhìn cậu rồi nói.



"Được! Chúc mừng cậu!"

Dứt lời cô quay người không một cái ngoái đầu đi ra ngoài. Âu Thành Triệu nhìn bóng lưng vô tâm ấy, bóng lưng khiến cậu một tháng nay ăn không ngon, ngủ không yên. Cậu căm ghét sự dịu dàng rồi lại vô tâm của cô, căm ghét bản tính như bạo thú của mình, không thể nào kiềm chế được nhung nhớ tới cô. Hai cánh tay chống đằng sau đã run rẩy kịch liệt, không còn sức chống đỡ nữa, cậu ngã ra đằng sau, khuôn miệng mếu máo sau đó lại nhìn qua La Ly, lạnh lùng nói.

"Cô về đi! Tôi không cần cô chăm sóc đâu! Bảo chị tôi rằng tôi rất ổn, không cần phải kêu cô tới"

Nói rồi cậu chống người dậy, chân loạng choạng lắc lư đi vào căn phòng của mình. Một tiếng "rầm" của cánh cửa đóng lại vang dội. La Ly ngồi bên ngoài, nắm chặt bàn tay lại, khuôn mặt có chút tái xanh, nghĩ lại cảnh vùng vẫy giằn co của Lạc Ân Nghiên và cậu lúc nãy mà cảm thấy có chút không tin được. Chỉ một lúc lâu sau, khi thấy bầu không khí yên tĩnh, Âu Thành Triệu cũng không ra ngoài, La Ly mới miễn cưỡng đứng dậy, dọn dẹp đồ đạc của mình ra về.

- -------------------

Lạc Ân Nghiên sau khi ra khỏi nhà của Âu Thành Triệu, cô nhanh chóng hoảng loạng chui vào trong xe. Gương mặt tái nhợt đến kinh sợ, ai biết rằng khi nãy lúc đối diện với cậu cô đã kiềm chế cảm xúc như thế nào để nước mặt không bị rơi ra. Nghe những ngôn từ vô tội vạ khiến cô tổn thương ấy mà không kiềm được cảm giác đau nhói trong tim.

Đặt bàn tay lên ngực, cảm nhận từng cái đập. Rõ ràng tim cô vẫn đập rất bình thường, thậm chí còn rất tốt, nhưng Lạc Ân Nghiên lại cảm giác tim mình đã ngừng đập đến không còn sự sống vậy. Nhìn vào gương chiếu hậu, đôi môi lúc này vẫn còn vài vết máu lưu lại của Âu Thành Triệu, còn có cảm giác tanh nồng vốn có. Cô cúi đầu xuống, hai tay che lại đôi mắt, chỉ vài phút từ kẻ bàn tay đã tràn ra những giọt nước ướt đẫm, tiếng nấc vô cùng đáng thương vang lên trong không gian chiếc xe nhỏ hẹp.

Có lẽ cô phải buông tay thôi, không nên luyến tiếc, không nên quan tâm đến cậu nữa. Nhưng phải nói rằng, đối với cô để làm điều đó thật sự vô cùng khó khăn, Lạc Ân Nghiên đã yêu cậu, thậm chí còn rất nhiều. Để kết thúc, buông tay một cuộc tình quên đi trong một khoảng thời gian ngắn, điều đó là không thể. Dù vậy nhưng cô phải học cách buông bỏ những thứ không thuộc về mình, những thứ làm lòng mình đau khổ khôn nguôi.

Lạc Ân Nghiên ngồi trong xe khóc một trận to, trút bỏ đi những cái tủi thân, buồn rầu trong lòng. Khi mọi thứ đã dần yên ổn, tậm trạng cũng bớt đau buồn đi phần nào, cô mới chậm rãi lái xe rời khỏi đây.

Về công ty, vì đôi mắt khóc sưng húp đến đáng sợ nên cả quá trình Lạc Ân Nghiên đều không ngẩn đầu lên. Cô không nhanh không chậm chạy lên phòng làm việc, thu dọn lại đồ đạc của mình chuẩn bị tối nay sẽ bay qua Paris luôn. Vốn rằng, chuyến đi công tác này ngày mai mới xuất phát, nhưng Lạc Ân Nghiên lại muốn rời khỏi nơi này một thời gian, sẵn tiện qua đó tâm trạng sẽ khoây khoả đi phần nào, nên cô đã nhanh chóng đặt vé máy bay, bay gấp đêm này. Chuyến đi công tác này cô còn có đi chung với Minh Viễn, nhưng có vẻ anh ta khá bận nên Lạc Ân Nghiên cũng đành bay qua trước. Cô cũng đã gọi điện thông báo trước khi nãy.

Soạn xong những hợp đồng quan trọng Lạc Ân Nghiên mới nhanh chóng ra về ngay sau đó. Hiện tại cô cần phải về thu dọn một số đồ đạc cần thiết, liền mới kịp cho đêm nay.

Vừa ra khỏi công ty, chui vào xe của mình thì di động bất ngờ reo lên. Lạc Ân Nghiên giật mình, tay có chút vội vàng bắt máy.

Một giọng nói hiền hậu vang lên.

[Nghiên Nhi à?]

[Con đây mẹ]



[Ừm! 5 ngày nữa là sinh nhật cha con đó, con có thể sắp xếp công việc bay qua Mĩ đón sinh nhật tuổi mới cùng cha con được không?]

Lạc Ân Nghiên nghe mẹ nói vậy thì trầm tư một lúc, bây giờ cô mới sực nhớ ra rằng sắp tới sinh nhật cha.

[Vâng ạ! Hôm đó con cũng đi công tác bên Paris về, lúc ấy con sẽ bay thẳng qua Mĩ luôn ạ]

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười nhẹ nhàng vui vẻ của Giai Ánh Tuyết.

[Vậy thì tốt quá! Còn có con bảo ** nhóc Thành Triệu nhà bác Âu về Mĩ cùng nữa nhé!]

Cô nghe tới đây thì im lặng không trả lời, đến khi Giai Ánh Tuyết bên kia gọi mấy tiếng. Lạc Ân Nghiên mới sực tỉnh, gượng gạo chấp thuận.

[Vâng con biết rồi ạ!]

[Ừm! Thôi còn gái làm việc đi nhé mẹ cúp máy!]

[Dạ mẹ!]

__________________

Mọi người like + vote cho tác giả nhe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK