Nghĩ rằng Âu Thành Triệu đã xuống tầng dưới cùng cha mẹ, Lạc Ân Nghiên liền nhanh chóng bước chân. Xuống tới tầng dưới, cô đưa ánh mắt vào những đám người đông đúc, đa số toàn là những người chạc tuổi cha cô, họ đều là cổ đông lớn cũng không có bóng dáng trẻ tuổi nào ở đây.
Phía xa xa, mẹ cô cùng bác gái Lê Ngọc Nhi đang ngồi nói chuyện. Không nhanh không chậm cô liền chạy tới, giọng nói khép nép vang lên.
“Cháu chào bác, mẹ ạ!”
“Ây da con gái, không ở tầng trên chơi với Âu Thành Triệu sao” Lê Ngọc Nhi thấy cô thì vui vẻ lên tiếng.
“Con không thấy cậu ấy trên đấy nên liền xuống đây tìm ạ. Bác có thấy cậu ấy ở đâu không ạ?”
“Không từ nãy giờ nó không có xuống đây. Nó không có trên đó sao?”
“Dạ không ạ”
Lê Ngọc Nhi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp.
“Giờ này phóng viên chắc có lẽ vẫn còn ở trước công ty rất nhiều, nó không có khả năng xuống đó, cháu thử lên tầng thượng xem thử nhé”
“Tầng thượng ạ?”
“Đúng rồi! Trên đó ngắm cảnh cũng rất đẹp có khi nó lại trên đó hút thuốc ngắm cảnh đó”
“A…vậy cháu xin phép ạ! Mẹ và bác chơi vui vẻ”
Dứt lời cô liền xoay người từng bước đi tới thang máy. Tay cũng ấn lên tầng cao nhất của công ty, Lạc Ân Nghiên khoanh hai tay, ánh mắt lạnh nhạt nhìn vào hàng số đang nhảy. Chắc có thể cậu đang trên đó, nhưng không lẻ trên đó một mình sao? Một mình hút thuốc trên đó à? Nghe có vài phần hợp lí nhưng lại có chút không.
Tiếng ting vang lên một tiếng vang dội, cánh cửa thang máy mở ra, đập vào mắt cô là một khung cảnh u tối, trên sân thượng cũng trồng vài cây hoa lài rất thơm, có một bộ bàn trà được đặt trên đây. Ngoài những thứ đó ra còn có vài ánh đèn mập mờ loé sáng còn lại đều là một khung cảnh lạnh lẽo, vì trên tầng cao của công ty nên gió rất mạnh, không ngừng đập vào khuôn mặt non nớt của cô.
Sân thượng rất rộng, cô không ngờ là nó rộng tới mức như vậy. Thấy khung cảnh đáng sợ này Lạc Ân Nghiên cũng hơi run, cậu dám lên đây hút thuốc chill chill ở trên này sao, nếu thật sự như vậy cô cũng thật nể phục Âu Thành Triệu.
Lạc Ân Nghiên vòng lấy hai tay ôm bả vai của bản thân, tránh cái lạnh đang tới. Cô bắt đầu bước chậm chạp tìm kiếm, mặc dù mạnh mẽ nhưng cô cũng sợ ma lắm, để bản thân đi một mình trong khung cảnh như thế này đúng là tự giết mình mà.
Sau ba phút đi khắp cái tầng thượng này, Lạc Ân Nghiên vẫn không thấy bóng dáng mình muốn tìm, cô lắc đầu nhìn xung quanh, sự sợ hãi trào lên, muốn nhanh chóng thoát khỏi cái khung cảnh này, không nghĩ ngợi cô liền quay người bước đi.
Vừa đi gần tới thang máy, tay chuẩn bị đưa lên nhấn nút thì bỗng…
Cô nghe một tiếng sào sạt bên tai, nó xuất phát từ trong những bụi cây hoa dày đặt như bức tường ở phía xa kia. Bàn tay run rẩy, đầu quay lại phía sau nhìn. Lúc này hai môi cô mím chặt, hai mắt đã ngấn nước do tiếng động lúc nãy vang lên, làm cô không thể nào bình tĩnh được.
Nghĩ là Âu Thành Triệu có thể ở chỗ đó mà mình lúc nãy đã bỏ qua không kiếm. Lạc Ân Nghiên mạnh dạn chầm chậm đi lại, tay cô bấu chặt vào chiếc váy kiềm hãm sự sợ hãi trong lòng. Càng đi tới gần cô nghe một tiếng động gì đó rất rõ, giống như tiếng của quần áo chà sát vô nhau vậy.
Lạc Ân Nghiên nghĩ thầm ‘không lẽ có người lên đây làm bậy bạ sao?’
Sự tò mò hối thúc cô phải đi lại nhanh hơn nữa để xem cảnh gì xảy ra trước mắt. Vì không chú ý nên chân cô bỗng bị trẹo sang một bên, theo bản năng cô “A” lên một tiếng đau đớn rồi ngồi bệch xuống đất, hai tay ôm lấy cổ chân của mình. Lúc cô la lên tiếng động trong bụi cây liền im ắng, Lạc Ân Nghiên cố gắng chống đỡ đứng dậy từng bước đến gần hơn, đến khi đi tới thì thật sự không thấy có ai ở đó, hoàn toàn là một khung cảnh trống không. Khuôn mặt cô dâng lên một tràn cảm xúc hoảng hốt, không lẽ…Không lẽ mình đã gặp ma sao?
Nghĩ tới đây Lạc Ân Nghiên liền hoảng sợ, chân cô như bị đóng đinh ở đó, không thể cử động được, chỉ vô lực ngồi xuống do cơn đau đang kéo đến. Cô nhanh nhẹn lấy điện thoại trong túi ra, nhấn vào số máy quen thuộc, tiếng chuông vang lên một hồi dài nhưng không bắt máy. Lạc Ân Nghiên tiếp tục nhấn gọi lần nữa, lần này cũng vậy vẫn là giọng nói máy móc đó. Cô sợ hãi bật khóc thành tiếng, Lạc Ân Nghiên liền nhớ tới Thanh Nghi đang ở tầng dưới cô liền gọi điện, rất nhanh đầu dây bên kia đã lên tiếng.
“Alo, Ân Nghiên cậu ở đâu vậy? Mình tìm cậu nãy giờ”
“Thanh Nghi, cậu mau lên sân thượng đi mình đang ở trên này, chân mình đau quá đã bị bong gân rồi”
Lạc Ân Nghiên giọng nói run rẩy như sắp khóc, tay cầm chặt lấy điện thoại áp vào tai.
“Ừ ừ, mình lên liền cậu đừng sợ! Ngồi yên nhé”
Chơi với Lạc Ân Nghiên từ lâu, Thanh Nghi cũng biết được cô là một người rất sợ ma và cũng rất sợ khung cảnh lạnh lẽo ghê rợn khi ở một mình. Điều mà khiến một cô gái mạnh mẽ, lạnh lùng sợ hãi đến mức bất khóc như vậy chỉ có lý do đó mà thôi. Cô nhanh chân chạy nhanh bằng cầu thang bộ lên sân thượng, mắt hoảng hốt liếc nhìn xung quanh, rất nhanh đã liền thấy bóng dáng gầy gò đang ngồi co ro ở bồn hoa lài kia.
Thanh Nghi mặc kệ là mình đang mang guốc cao, cô dùng sức bình sinh chạy tới chỗ Lạc Ân Nghiên nhanh nhất có thể.
“Ân Nghiên!!”
Thanh Nghi đứng trước mặt cô, hai tay chống hông thở hồng hộc rồi nói.
“Cậu sao lại lên đây? Đã sợ ma rồi còn lên đây một mình sao?”
“Mình…mình có chút việc. Chân đau quá không đứng nỗi nữa”
“Haizz đúng là không hiểu cậu luôn. Này đứng lên mình đỡ”
Lạc Ân Nghiên câu cánh tay mình qua cổ Thanh Nghi, chống đỡ thân người mình đứng dậy. Cơn đau lúc này vẫn còn hơi nhói nên khi đứng dậy cũng bị ảnh hưởng một chút. Hai người ôm nhau từng bước lại cửa thang máy, đi vào rồi nhấn vào tầng dưới, đến khi cánh của đóng lại…
Một bóng dáng người con trai từ trong bụi cây bước ra, hai tay cậu đút túi quần nhìn chằm chằm vào nơi hai người kia vừa đi. Ánh mắt lạnh lẽo hiện lên, La Ly cũng bước ra, đứng sau lưng cậu khoanh tay nhếch môi nhìn.
Âu Thành Triệu nghĩ lại lúc vừa rồi, nếu chậm một bước đã bị cô thật sự phát hiện ra. Vốn muốn tránh Lạc Ân Nghiên, cậu liền bảo La Ly lên sân thượng nói chuyện. Ở nơi vắng vẻ này cô ta không ngừng khiêu khích cậu, trong lúc hai người đang làm hành động mờ ám thì nghe một tiếng hét to. Âu Thành Triệu lúc đó liền hoảng hốt, bởi vì cậu biết tiếng hét vừa rồi là của ai, ngó ánh mắt ra nhìn thấy Lạc Ân Nghiên đang nắm cổ chân mình cậu nhanh chóng kéo lấy La Ly đi luồn ra bụi cây bên kia để lẫn trốn. Cũng may lúc đó phát hiện kịp thời, nếu để cô thấy cảnh này thì cậu không dám nghĩ nữa.
Thật sự mà nói, không hiểu sao lúc đó tim cậu lại đập rất nhanh, một sự hoảng sợ chưa từng có hiện lên trong con người mình. Sợ cô phát hiện sao? Sợ tất cả bị bại lộ sao? Âu Thành Triệu không ngừng suy nghĩ, cậu cảm thấy chán ghét cái cảm giác này. Tại sao lại phải sợ chứ? Chỉ là một trò chơi thôi mà, có lẽ cậu sợ nếu cô phát hiện trò chơi sẽ kết thúc lúc đó sẽ không còn thú vị nữa. Đúng vậy, chính là vì không muốn đồ chơi mình thích thú bỗng nhiên mất đi nên mới có cảm giác như vậy.
Âu Thành Triệu không ngừng tự nhũ bản thân. La Ly kế bên thấy cậu đứng trầm ngâm thì yểu điệu khoác tay cậu.
“Anh trẻ?”
“Nghĩ gì vậy?”
“Không có gì” Âu Thành Triệu sực tỉnh, lạnh nhạt lên tiếng.
“Xém chút nữa đã bị phát hiện, chúng ta còn chưa kịp vui đùa nữa”
Nghe câu nói này, trong lòng cậu bỗng dâng lên một cảm xúc chán ghét chưa từng thấy, nhưng vẫn cố gặp kiềm chế, quay qua nhìn La Ly bằng ánh mắt dịu dàng.
“Ngoan, có gì lần sau sẽ nói sau. Bây giờ tôi đi đây”
Ngừng một lát cậu nói tiếp.
“Còn nữa, nếu lần sau muốn gặp tôi thì phải báo trước. Đừng bất thình lình như vậy! Không hay”
Dứt lời Âu Thành Triệu lạnh lùng bỏ La Ly ở đó chỉ để lại một bóng lưng nhạt nhẽo quay đi.
Nhìn theo bóng dáng cậu, cô nhếch môi cười nhạt, mắt dán chặt vào thân hình ấy. Âm thầm nắm chặt bàn tay của mình, miệng lẩm bẩm.
“Để rồi coi, anh cuối cùng gì cũng là của em”