Trải qua gần một tiếng đồng hồ, Lạc Ân Nghiên ngồi thẫn thờ ở dãy ghế hành lang, tay cô bây giờ vẫn có chút run rẫy, nhớ đến cảnh khi thấy cậu nằm la liệt trên vũng máu đỏ tươi, cô đã cảm thấy chân tay luống cuống, sống lưng lạnh buốt cứng đờ.
Váy trắng dính máu đỏ của cô, làm cho ai đi qua cũng phải khiếp sợ. Đang ngẫn ngơ suy nghĩ thì cô nghe tiếng bước chân chạy vang trên hành lang.
Châu Ái Nghi bộ dạng hấp tấp, có vẻ khi nghe tin cô ta liền chạy tới đây nên trên trán đã đổ chút mồ hôi, khiến tóc bết lại.
Phong Lãnh Thiên đang ngồi thấy Châu Ái Nghi thì cũng đứng lên, hai mắt ngạc nhiên đi lại.
“Sao em lại ở đây?”
“Em trai em bị tai nạn”
“Ý em là Âu Thành Triệu?”
Châu Ái Nghi không giấu diếm, thẳng thắng gật đầu công nhận. Phong Lãnh Thiên lúc đầu cũng có chút bất ngờ, nhưng sau cũng bình tĩnh yên lặng không nói. Châu Ái Nghi lúc này mới liếc nhìn cô gái đang ngồi vô hồn dưới ghế, cô đi lại trừng trừng tức giận, không quan tâm ai ở đó, thẳng thừng giáng xuống một cái tát không nặng không nhẹ, xuống gương mặt trắng nõn của Lạc Ân Nghiên.
Phong Lãnh Thiên giật mình, tay cầm lấy cổ tay đang muốn tát thêm cái nữa của Châu Ái Nghi, nhẹ giọng nói.
“Em làm gì vậy?”
Lạc Ân Nghiên vì cái tát này mà đầu cũng nghiên qua một bên, tóc tai lộn xộn. Trông cô bây giờ yếu đuối vô cùng, mà Lạc Ân Nghiên cũng không phản ứng lại, chỉ ngồi đờ đẫn một lúc sau đó liền ngước lên nhìn, giọng nghe được một chút lạnh lùng.
“Cô điên à?”
Châu Ái Nghi nghe thế thì vang lên tiếng cười trào phúng.
“Điên…ha…Tôi điên rồi đó, có phải cô khiến nó bị tai nạn không?”
“Không phải như em nghĩ đâu. Âu Thành Triệu là tự băng qua đường sau đó bị tông…” Thấy Châu Ái Nghi đang hiểu lầm cô, Phong Lãnh Thiên liền chen ngang giải thích.
Nhưng lời nói đó vẫn không gạt bỏ được sự cố chấp của Châu Ái Nghi. Cô vẫn luôn nhìn chằm chằm Lạc Ân Nghiên như muốn giết người. Mà Lạc Ân Nghiên thấy cảnh này cũng cảm thấy mệt mỏi, cô đứng lên bỏ lại một câu đơn giản rồi quay người đi.
“Muốn nghĩ sao thì tuỳ”
Nói xong, Lạc Ân Nghiên trở nên lạnh lùng, tay cầm lấy cổ áo Châu Ái Nghi kéo cô ta sát lại vào người cô, miệng thì thầm nói nhỏ.
“Còn việc cô đụng tới công ty tôi, tôi chưa giải quyết đâu” Dứt lời một cái đẩy mạnh khiến Châu Ái Nghi chới với.
Lạc Ân Nghiên lạnh nhạt bước qua người Châu Ái Nghi. Lúc này lại thêm hai bóng người quen thuộc chạy tới, là Nguyên Ngọc Dương và Thanh Nghi. Cô đi lại kéo tay Thanh Nghi về phía mình nói.
“Đưa mình về một chút, để Nguyên Ngọc Dương ở lại đây cũng được”
Thanh Nghi ngơ ngác nhìn qua Nguyên Ngọc Dương, thấy câu hất đầu mình, cô liền hiểu ý mà đi cùng Lạc Ân Nghiên ra khỏi bệnh viện.
Châu Ái Nghi hai mắt hoang mang, bàn tay nắm chặt lại với nhau nhìn theo bóng lưng dần khuất của Lạc Ân Nghiên.
Bỗng nhiên một tiếng “cạch” vang lên. Bác sĩ từ trong phòng phẫu thuật đi ra, tay kéo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt già dặn.
“Vết thương của bệnh nhân không nặng, mất máu khá nhiều, nhưng cũng hên là trong bệnh viện chúng tôi có trữ sẵn máu giống cậu ấy, nên bây giờ đã ổn. Bệnh nhân đang hôn mê, sẽ được đưa vào phòng hồi sức, người nhà có thể vào thăm”
“Vâng! Cảm ơn bác sĩ”
Bác sĩ gật đầu rồi quay người đi sau đó. Âu Thành Triệu được đưa về phòng hồi sức với tình trạng đầu băng bó, toàn thân có vài chỗ trầy xước nhẹ. Châu Ái Nghi ngồi bên cạnh giường, thở dài một hơi. Cô lấy điện thoại ra gọi cho Âu phu nhân, bây giờ bên Mĩ chắc có lẽ trời đang sáng nên rất nhanh, giọng nói hiền hậu của Âu phu nhân đã vang lên.
“Ta nghe đây Nghi nhi”
“Bác…Thành Triệu…nó bị tai nạn đang nằm viện ạ. Cháu gọi…để thông báo cho bác”
“CÁI GÌ?” Giọng Âu phu nhân hoảng hốt vang lên, cô có thể nghe được giọng bà run rẫy tới mức nào.
“Tại sao bây giờ mới nói cho ta? Bây giờ nó sao rồi?”
“Không có gì đáng lo ngại, bị mất máu khả nhiều nhưng cũng đã được truyền kịp thời, bây giờ thằng nhóc đang nằm hồi sức”
“Ôi trời ơi! Sao lại bị cái đức hạnh này. Được rồi ta và Bác Âu sẽ bay về nước sớm, nhờ cháu trông nom nó hộ ta”
“Vâng ạ”
Nói xong Âu phu nhân nhanh chóng cúp máy. Châu Ái Nghi tay cầm điện thoại, nhìn vào màn hình chằm chằm, cô ngẫm nghĩ lại lời nói của Lạc Ân Nghiên, ánh mắt mông lung nhìn lên chàng trai đang nằm bất động trên giường. Bây giờ cô mới nhận ra rằng Lạc Ân Nghiên đã biết tất cả, thậm chí còn biết luôn cả việc của công ty, nhưng trông có vẻ cô ấy không biết Âu Thành Triệu cũng giúp một phần, chỉ nghĩ rằng Châu Ái Nghi là người làm hết tất cả.
Đang chìm trong cảm xúc riêng tư thì cửa phòng mở ra, Phong Lãnh Thiên cầm hai hộp cháo nóng hổi tiến vào cùng Nguyên Ngọc Dương. Anh để hai hộp cháo lên tủ kế bên giường, nhẹ nhàng mở ra một hộp đưa cho Châu Ái Nghi ôn nhu nói.
“Em ăn cháo đi rồi mới có sức để trông cậu ấy”
“Cảm ơn anh”
Châu Ái Nghi cầm hộp cháo từ tay anh, từng muỗng đưa lên miệng húp.
Nguyên Ngọc Dương và Phong Lãnh Thiên ở lại phòng bệnh cũng hơn một tiếng, sau đó nghe Châu Ái Nghi khuyên, nên cũng quay về.
Trong phòng chỉ còn Châu Ái Nghi, cô đi lại tắt đi bóng đèn sáng chói. Vì phòng đặc biệt nên rất rộng, nó cũng có một chiếc giường nhỏ ở góc tường để cho người thân nghỉ ngơi, cô đi lại đặt chiếc lưng nhức mỏi xuống, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
Tưởng chừng như lúc này sẽ không có ai đến nữa. Nhưng cửa phòng lại vang lên một tiếng mở ra lần nữa, một cô gái vóc dáng thanh mảnh bước vào, trên người cô mặc đơn giản một chiếc áo sơ mi màu nâu, ở dưới là váy dài tới bắp chân màu kem.
Lạc Ân Nghiên rón rén từng bước đi vào, cô nhìn người thanh niên băng bó đầu đang nằm trên giường. Thấy cảnh này, đôi mắt cô rũ xuống buồn rầu, không biết đang suy nghĩ gì, Lạc Ân Nghiên đi lại kéo cái ghế ra ngồi kế bên giường.
Bàn tay nhỏ bé đưa lên vuốt đôi mày đậm nghiệm nghị, sau đó vuốt nhẹ nhàng đôi má sần sùi có lẽ vì té của cậu.
Cô nghĩ thầm tự trách bản thân, nếu lúc đó cô không đi ra khỏi phòng bao, không gặp, không nói chuyện với Phong Lãnh Thiên thì có lẽ cậu cũng không vì ghen mà băng qua đường bất chấp như vậy. Lạc Ân Nghiên cắn môi, kiềm nén cơn xúc động muốn khóc của mình.
Ngồi một lúc, nhìn ngắm cậu đủ lâu thì cô liền đứng lên, không nói gì quay người đi ra khỏi phòng bệnh tối om, chỉ có vài ánh đèn bên ngoài đường phố tấp nập.
- -------------
Âu Thành Triệu nằm trên giường, ngón tay cái giật giật song đôi mắt mơ màng mở ra. Cậu nhìn lên trần nhà trắng xa lạ, mùi bệnh viện sộc thẳng vào mũi khiến cậu không kiềm được nhíu mày vài cái.
Giọng nói có chút khàn khàn, thầm thì gọi tên ai đó.
“Chị…chị Ân Nghiên…” Vừa gọi cậu vừa đưa đôi mắt không nhìn rõ của mình nhìn xung quanh.
Châu Ái Nghi mở cửa bước vào, tay cầm vài bịch trái cây, thấy cậu tỉnh dậy cô liền chạy lại gấp gáp hỏi han.
“Em tỉnh rồi à? Có thấy đau hay khó chịu ở đâu không?”
“Ân Nghiên…Ân Nghiên…”
“Sao? Em nói gì?” Nghe không rõ nên Châu Ái Nghi đưa sát tai vào gần miệng mấp máy của cậu.
Lúc cô đã nghe rõ rồi thì gương mặt lạnh nhạt, trầm xuống.
“Em còn nhắc đến cô ta? Làm em ra nông nỗi này nhưng cả tối hôm qua cũng không vào thăm lấy em một lần? Còn nhớ đến nữa à?”
Sực nhớ ra gì đó, Châu Ái Nghi lại âm thầm cười đểu.
“Mà sao lại nhớ đến cô ta vậy? Chả phải…”
Chuẩn bị nói hết câu thì cô thấy Âu Thành Triệu muốn chống người ngồi dậy, Châu Ái Nghi chân tay luống cuống, nhanh nhẹn cầm cái gối kê vào giường đỡ cậu lên. Âu Thành Triệu còn cảm giác ê ẩm ở xương sường nên nheo mày lại đau đớn.
Cậu lần mò gì đó trong túi, không thấy nên liền quay qua hỏi.
“Điện thoại của em đâu?”
Châu Ái Nghi nghe thế liền lấy từ trong túi xách của mình một cái điện thoại đã bị nứt nhẹ trên màn hình rồi đưa cho cậu.
“Vừa tỉnh dậy tính gọi ai?”
Cậu không trả lời, chỉ chậm chạp bấm thao tác mở màn hình lên. Cứ nghĩ Lạc Ân Nghiên sẽ nhắn tin hay gọi điện gì đó cho cậu, nhưng hy vọng làm gì để rồi thất vọng, cậu trầm mặc nhìn lên màn hình trống không, không một lời nhắn. Trong lòng cười thầm, có vẻ như lần này cô tính bỏ lơ cậu, hôm qua cậu vẫn còn nhớ hai chữ chia tay gì đó phát ra từ miệng cô, không lẽ…không lẽ cô có ý định chia tay?
“Lạc Ân Nghiên đã biết chuyện hai chúng ta là chị em rồi”
Giọng Châu Ái Nghi vang lên bất ngờ làm Âu Thành Triệu nghe xong bỗng chốc cứng đờ như một tản đá. Đôi môi có chút tái nhợt, mắt ngước lên không tin nhìn Châu Ái Nghi. Cậu không biết trong lòng tràn ngập cảm xúc gì. Lo sợ sao? Nhưng nó chỉ chiếm một phần nhỏ mà thôi, cậu cũng đã suy nghĩ trong lòng, đã chuẩn bị tinh thần sẵn khi Lạc Ân Nghiên biết chuyện, nhưng cậu cũng không ngờ cô lại biết nhanh đến vậy.
Không lẽ đây chính là lý do cô muốn chia tay? Nhưng cậu đếch quan tâm cô vì lý do gì, muốn chia tay sao? Mơ đi.
Để đến khi Âu Thành Triệu cậu chơi đủ chán sẽ tự buông tha cho cô. Còn bây giờ muốn nói chia tay với cậu à? Còn lâu.
“Cô ấy có nói gì chị không?” Cậu nhàn nhạt hỏi.
“Không có, chỉ hăm doạ vào câu về việc công ty”
“Cô ấy biết luôn cả việc công ty rồi à?”
“Ừm…nhưng cô ta không biết em giúp đỡ chị”
“Vậy thì tốt”
Âu Thành Triệu thở ra một hơi lạnh lùng, nhắm mắt đầu dựa vào thành giường.
“Vậy bây giờ em tính làm sao?”
“Em chưa biết, cứ nghỉ ngơi vài ngày, sau đó đi dỗ cô ấy vài câu. Chắc sẽ ổn thôi”
____________________
Mọi người vote + like chap ủng hộ tác giả nhe.