Trời chập tối, thành phố lên đèn, sự náo nhiệt của thành phố về đêm bắt đầu dồn dập. Lạc Ân Nghiên thân thể trắng nõn đứng trong phòng tắm, những giọt nước mát mát được tưới lên người, cô ngẩn đầu đôi mắt nhắm lại tận hưởng cái sự mát mẻ thoải mái này. Tắm rửa xong Lạc Ân Nghiên quấn một cái khăn tắm đơn giản lên người, đôi chân dài bước lên tấm thảm ngay cửa phòng tắm. Đứng trước cái tủ đồ rộng lớn, chứa nhiều những bộ váy sang trọng, Lạc Ân Nghiên đắn đo. Hôm nay là ngày đầu tiền cô hẹn hò với một cương vị là người yêu chính thức của Âu Thành Triệu, Lạc Ân Nghiên không biết mình nên mặc kiểu gì cho đẹp. Bỗng tiếng chuông cửa vang dội lên, Lạc Ân Nghiên giật mình nheo mày nhẹ, nghĩ thầm.
‘Giờ này ai đến vậy nhỉ? Âu Thành Triệu sao? Nhưng mà Âu Thành Triệu đến sớm như vậy sao?’
Đấu tranh suy nghĩ một lúc, cô quyết định mặc đại một bộ đồ ngủ màu xanh ngọc rồi bước xuống tầng mở cửa.
Trước cửa, là một người đàn ông đứng tuổi, mặc một bộ âu phục màu đen, mái tóc có vài cộng bạc nhìn sơ sơ có thể đoán tuổi của ông tầm năm mươi, Lạc Ân Nghiên mang một khuôn mặt thắc mắc đi đến mở cửa. Người đàn ông bên ngoài thấy cô ra thì mỉm cười hiền hậu gật đầu, cô cũng lễ phép chào lại, giọng nói khép nép hỏi.
“Bác tìm cháu sao ạ?”
Người đàn ông gật đầu đáp.
“Vâng! Tôi là người của cậu chủ Thành Triệu”
“A? Thành Triệu sao?” Cô cứ nghĩ rằng cậu ở chung cư một mình, không ngờ là cũng có người bên cạnh, nhìn dáng vẻ này cô đoán ông chính là quản gia đi.
“Vâng! Cậu chủ kêu tôi đến đây để đưa đồ cho cô” Vừa dứt lời một chiếc hộp có hình vuông màu trắng được đưa trước mặt cô. Lạc Ân Nghiên dơ hai tay lễ phép nhận lấy, hai con mắt mở to ngơ ngác. Lúc này giọng nói của người đàn ông lại vang lên.
“Xong nhiệm vụ, tôi xin phép đi, tạm biệt cô!”
Chưa kịp để cô nói lời cảm ơn người đàn ông kia đã lên xe vụt đi mất, Lạc Ân Nghiên nhìn theo chiếc xe một đoạn rồi quay người đóng cửa vào nhà.
Vào tới phòng ngủ điện thoại cô vang lên một hồi tiếng chuông quen thuộc, nhìn vào màn hình cũng là một cái tên quen thuộc, là Âu Thành Triệu gọi đến. Biết cậu gọi tới vì việc gì cô liền nhanh chóng bắt máy, đầu dây bên kia vang lên một tiếng nói trầm thấp.
“Ân Nghiên? Chị đã nhận đồ em gửi chưa?”
“Đã nhận! Cậu gửi gì cho tôi vậy?”
Một giọng cười vang lên, Lạc Ân Nghiên nghe thấy thì tưởng tượng được dáng vẻ quyến rũ khi cười của cậu.
“Chị mở ra xem xem”
Cô nghe vậy cũng nhanh chóng đặt chiếc hộp trên giường, một tay cầm điện thoại, một tay tháo hộp ra. Lạc Ân Nghiên mắt chữa O mồm chữ A bất ngờ, là một chiếc váy màu trắng, cô nhanh tay bật loa ngoài sau đó để điện thoại xuống giường. Hai tay cầm chiếc váy lên, thật sự mà nói cái váy này rất đẹp, ở trên ngực được đính rất nhiều ngọc trai, xung quanh tà váy thì được đính vài hột kim cương nhỏ, nhìn qua có thể biết được giá trị của nó không hề rẻ.
“Đây là món quà to lớn cậu nói sao?”
“Chị nghĩ sao?”
Lạc Ân Nghiên nhìn món quà không nói. Âu Thành Triệu thấy cô im thì lên tiếng tiếp.
“Chỉ là món quà phụ thôi, còn món quà chính tối nay sẽ đích thân em tặng”
Dừng một lúc cậu lại nói tiếp.
“Tối nay em muốn chị mặc chiếc váy em tặng này để đi hẹn hò với em. Tối tầm tám giờ em sẽ rước chị, chị chuẩn bị đi nhé!”
Vừa dứt câu cô nghe được đầu dây bên kia tút tút. Lạc Ân Nghiên bỏ điện thoại xuống đứng đơ trong căn phòng một lát, bỗng miệng cong lên một nụ cười rồi lắc đầu. Cầm chiếc váy trên tay cô tiến vào phòng tắm, bắt đầu cởi quần áo tạm bợ trên người ra, mặc váy xong cô nhìn vào gương với một khuôn mặt đỏ ửng. Bây giờ mới để ý cái vày này rất gợi cảm, bờ lưng trắng mịn của cô hoàn toàn lộ ra ngoài, phía trước cổ áo được khoét sâu một chút để lộ một đường khe hấp dẫn. Cô chửi thầm trong bụng.
‘Tên này đúng là không bỏ được cái tật biến thái mà!’
Mặc dù không được kín đáo lắm nhưng cô vẫn quyết định mặc. Đối với xã hội hiện đại mặc những thứ này hoàn toàn bình thường nên cô cũng không khắt khe lắm.
Sau khi thay đồ xong Lạc Ân Nghiên ngồi trước bàn trang điểm nhẹ nhàng vài bước đơn giản. Đến khi xong tất cả thì cũng đã tám giờ, Lạc Ân Nghiên nhanh chóng dọn dẹp lại căn phòng của mình, tắt đèn rồi bước xuống nhà.
Âu Thành Triệu không biết đến từ bao giờ, lại đứng trước cổng, thân dựa vào đầu xe hai tay đút túi quần nhìn xa xăm vào khoảng không gian nào đó. Lần này đến cậu lại không gọi điện hay bấm chuông hối thúc cô, chỉ im lặng ngồi im và chờ đợi. Thấy cô ra thì mỉm cười ngọt ngào.
“Xong rồi sao?”
“Cậu đến lâu chưa? Sao không gọi điện cho tôi”
“Em vừa mới tới thôi!”
Nhìn bộ dạng xinh đẹp, quyến rũ của cô khi khoác lên mình cái váy mình tặng cậu thoả mãn. Gương mặt hào hứng đi lại ôm eo cô tiến lên xe.
Ngồi vào xe Lạc Ân Nghiên liền bất ngờ, trong xe có một bó hoa hồng rất to, hơn một trăm cành hoa hồng được gói gọn, nó còn có mùi thơm rất đặc biệt. Âu Thành Triệu lên xe thấy cô nhìn chằm chằm vào bó hoa thì mỉm cười, cậu cầm lên đưa cho cô và nói.
“Quà ngày lễ tình nhân cho chị”
Hai tròng mắt của cô liếc lên rồi lại nhìn xuống, tay gượng gạo đưa ra nhận lấy.
“Sao lại tặng nhiều quà cho tôi như vậy làm gì?”
“Em thích!”
Cậu nói ngang ngược như vậy cô cũng không biết nên nói gì chỉ đành im lặng. Lúc này một bàn tay to lớn ấm áp nắm tay cô, Âu Thành Triệu nhìn vào mắt cô chăm chú, Lạc Ân Nghiên vì ngại ngùng nên chỉ cúi đầu nhìn những bông hoa đỏ tươi xinh đẹp này. Hôm nay cậu rất dịu dàng, lại tặng cho cô rất nhiều quà, những hành động ngọt ngào này cô cũng chưa từng thử qua nó nên khi được cậu tặng quà, trong lòng cô lại bị rung động mãnh liệt bởi hành động ấy. Mãi mê suy nghĩ, Lạc Ân Nghiên bỗng nhiên giật mình, một gương mặt phóng đại ngay trước mắt cô, đôi mắt cậu nhắm lại. Âu Thành Triệu đang hôn cô! Một nụ hôn khởi đầu rất nhẹ nhàng, từ từ lại dồn dập lên. Cô có thể nghe được tiếng “thịch thịch” mạnh mẽ do trái tim của mình đập. Một cảm giác thật kì lạ, trái tim cô không bao giờ đập mạnh mẽ giống như lúc này, nó như đang thúc đẩy một điều gì đó vậy, khiến cho cô cảm giác không biết phải làm sao. Chiếc lưỡi của Âu Thành Triệu chui vào vờn qua vờn lại với cái lưỡi của cô, Lạc Ân Nghiên nhắm chặt mắt, tay đưa lên nắm chặt vào tay áo cậu.
Kết thúc một sợi chỉ bạc được kéo dài, cho thấy sự cuồng nhiệt của hai người trong nụ hôn này. Âu Thành Triệu vuốt ve gượng mặt đỏ ửng của cô, đặt lên trán một cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt, giọng nói ôn nhu vang lên.
“Đi nhé, hửm?”
Vì ngại ngùng nên Lạc Ân Nghiên chỉ gật đầu nhẹ rồi lại nhìn đi chỗ khác. Âu Thành Triệu thấy thì mỉm cười, thắt lại dây an toàn cho cô rồi quay lại vị trí của mình, chiếc xe khởi động bắt đầu lăn bánh, gia nhập vào không khí nhộn nhịp về đêm của thành phố A.
Lạc Ân Nghiên ngồi trên xe, gương mặt quay ra ngoài ngắm những tầng nhà cao vút như đâm thủng trời, người người chen chúc nhau đi trên vỉa hè, những chiếc xe đắt tiền được đậu bên lề đường chứng minh cho một thành phố xa hoa. Âu Thành Triệu quay qua nhìn cô, một tay của cậu từ từ dang đến nắm chặt bàn tay nhỏ bé mịn màng ấy đặt lên môi hôn nhẹ, vừa lái xe vừa dùng ngón cái vuốt ve bàn tay của cô. Lạc Ân Nghiên cũng không từ chối rút tay lại, mặc kệ mọi thứ, hưởng thụ sự diu dàng thoải mái cậu đem lại cho mình.