Khi Lạc Ân Nghiên bước vào nhà, không khí trong căn nhà vẫn như mọi ngày, yên tĩnh và ấm áp. Trong lúc cô đang thay giày thì đột nhiên lại có một tiếng gì đó, cô nheo mắt lại nhìn xung quanh tìm kiếm, nhưng thật sự là không thấy gì.
Nghĩ mình nghe lầm nên Lạc Ân Nghiên mặc kệ, sỏ đôi dép đi trong nhà vào xong, lúc quay người ánh mắt cô lơ đãng liếc xuống nên nhà gỗ mát lạnh, bỗng nhiên cái gì tròn tròn trắng trắng ở dưới bàn chân cô.
Không kịp định hình cơ thể, Lạc Ân Nghiên rụt chân lại “a” lên một tiếng rồi té chống tay xuống đất ngay sau đó. Cô bất ngờ há hốc miệng, tay hoảng hốt từ từ đưa lại gần quả bông trắng đang nhúc nhích kia.
Con cún khi được chạm lại đột nhiên ngẩng đầu lên, cái lưỡi nhỏ thè ra, đầu liên tục dụi vào tay cô. Lạc Ân Nghiên bất giác bật cười thích thú, cô ôm bé cún lên nhẹ nhàng như sợ nó té. Giọng nói ngọt ngào vui vẻ vang lên.
“Sao em lại ở đây? Em từ đâu ra vậy hả?”
Lúc này Âu Thành Triệu tự nhiên bước từ trong phòng bếp ra. Trên người mang tạp dề, tay còn đang cầm một đôi đũa dài. Nhìn cậu bây giờ trông thật giống bà nội trợ đảm đang.
Cô nghe tiếng động thì quay lại, gương mặt Âu Thành Triệu lúc này đang mỉm cười ôn nhu, chân rảo bước đi lại chỗ Lạc Ân Nghiên ngồi, giọng nói cưng chiều không che giấu lên tiếng.
“Chị về rồi hả?”
“Ừm chị thích không?”
Lạc Ân Nghiên bình thản không nói, tay vẫn ôm bé cún chậm rãi chống người đứng dậy. Cô nhìn chăm chú vào bé cún một lúc, nếu nói không thích thì là nói dối, cô thật sự rất thích động vật nhỏ nhỏ dễ thương như thế này, tự dưng cô lại bật cười một tiếng. Ngước mắt lên nhìn Âu Thành Triệu vui vẻ.
“Rất thích! Cậu mua sao?”
“Ừm, em nghe Thanh Nghi nói chị thích cún nên em mua tặng chị. Đây là giống Pomeranian đấy, có phải rất dễ thương không?”
“Ừm rất dễ thương! Cảm ơn cậu!”
“Không có gì, chị thích là được”
Nói xong bầu không khí lại chìm vào im lặng, hai người tự nhiên lại ngượng ngùng không biết nói gì. Lạc Ân Nghiên đứng vuốt ve lên bộ lông mềm mại kia, môi cũng mấp máy hỏi.
“Cậu đang nấu ăn sao?”
“À, em mới học mấy món mới. Hôm nay em trổ tài nấu cho chị ăn nhé” Âu Thành Triệu vừa cười vừa nói.
“Ừm vậy cậu nấu đi, tôi lên phòng tắm rửa một chút”
Dứt lời Lạc Ân Nghiên lách qua người cậu, chân bước chạy nhanh lên lầu như thể trốn tránh khung cảnh ngượng ngùng này. Âu Thành Triệu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô.
Khi nãy nói chuyện với cô, Âu Thành Triệu vẫn luôn tập trung nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp ấy, từng cử chỉ đến cảm xúc đều được cậu thu hết vào đáy mắt. Khi thấy ánh mắt ấy không còn chứa sự lạnh nhạt xa cách với cậu nữa, Âu Thành Triệu thấy như có một cảm xúc ngọt ngào chạm vào trái tim lạnh lẽo của cậu.
Lạc Ân Nghiên giống như từ một người vô cảm trở nên có cảm xúc vậy. Có vẻ như món quà này thật sự rất hữu ích đối với cậu, tạm thời có thể kéo lại khoảng cách với cô một chút thôi cậu cũng thấy lòng nhẹ đi một phần.
Đứng ngẩn ngơ suy nghĩ một lúc, cuối cùng Âu Thành Triệu cũng quay người đi lại vào bếp.
Vài phút sau, rất nhanh Lạc Ân Nghiên cũng tắm xong, cô từ trên phòng bước xuống. Hôm nay cô mặc một cái váy ngủ, gọi là váy ngủ nhưng cũng không có gợi cảm, bộ váy cô mặc là một kiểu dáng rất dễ thương. Khi mặc vào trông cô như một cô bé chỉ mới 17 18 tuổi vậy.
Lạc Ân Nghiên chậm rãi từng bước đi vào bếp, cô cố gắng không tạo ra tiếng động to lớn.
Bây giờ cô có thể nhìn thấy bóng lưng rắn chắc, sức dài vai rộng của người thanh niên kia. Cô có chút bất ngờ, không biết cậu đã học nấu ăn ở đâu nhưng bây giờ cô có thể thấy từng động tác nấu ăn kia rất điêu luyện, giống như một đầu bếp chuyên nghiệp trong nhà hàng năm sao.
Cậu cầm cái chảo, đảo đồ ăn khiến chúng bay lên, tuy vậy nhưng hoàn toàn không bị rớt vươn vãi ra nhà. So về tài nấu ăn này, cô nghĩ có khi Âu Thành Triệu lại hơn cô nhiều không chừng. Nghĩ lại dáng vẻ một chàng trai từng cầm cái chảo, đầu tóc rối bù, bếp thì khét lẹt kia so với bây giờ thật sự là hai người khác nhau hoàn toàn ấy chứ.
Lạc Ân Nghiên không nói không rằng, cô đi lại vỗ nhẹ vào người cậu một cái.
“Trông cậu có vẻ nấu ăn rất điêu luyện”
Âu Thành Triệu có chút giật mình, quay qua nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ mấy ngày rồi cậu không thấy kia. Tim như có một dòng nước ấm đổ vào, môi cậu cũng bất giác mỉm cười theo cô.
“Em đi học, thật sự là học rất khổ cực đó! Tay nghề này của em, chỉ để mỗi chị thưởng thức thôi đấy. Cho nên…”
Cậu dừng lại, tay với lấy tắt cái bếp đang bừng bừng lửa kia. Trực tiếp quay người đối diện thẳng với cô, ánh mắt hai người nhìn nhau không rời, thời gian như được dừng lại, trong ánh mắt ấy giống như chỉ tồn tại một mình đối phương.
Ngón tay thon thả của Âu Thành Triệu để bên người, có chút run nhẹ. Cậu muốn đưa lấy nắm bàn tay nhỏ bé kia nhưng không biết tại sao lại không có khí lực đó, đối với cậu những việc này từng rất đơn giản biết bao. Nhưng lúc này, khi đối diện với cô nó lại trở nên khó khăn cực hình.
Cậu thở phào ra một hơi, ổn định lại tâm trí hồi hộp của mình, mắt nhìn xuống rồi lại nhìn lên gương mặt cô. Giọng nói có chút khó khăn.
“Cho nên…chị có thể đừng giận em nữa được không? Em thật sự…thật sự rất sợ. Em biết là chị em đã làm việc có lỗi với chị, em xin lỗi, em xin lỗi chị được không? Chị đừng lạnh nhạt, đừng bỏ lơ em như vậy. Em sợ cứ như vậy khoảng cách của hai chúng ta sẽ càng ngày càng xa, em sẽ không đuổi kịp theo chị nữa. Chị có thể tha thứ cho em, đừng giận em nữa được không? Em xin chị đó”
Lạc Ân Nghiên đứng đối diện nghe những lời nói tủi thân kia. Cô cảm nhận được giọng cậu có run rẫy, ánh mắt cũng đã ửng đỏ lên từ bao giờ trông vô cùng đáng thương. Cô tự nhiên lại nổi lên cảm giác thấy tội lỗi, thấy mình lớn đầu rồi còn đi bắt nạt một đứa con nít.
Mấy ngày vừa qua bản thân cũng từng có suy nghĩ qua. Thật sự việc này, Lạc Ân Nghiên cũng cảm thấy bản thân mình dặm cá chém thớt. Cô và Châu Ái Nghi đã có thù với nhau từ khi còn đi học, việc Châu Ái Nghi làm cũng không liên quan tới cậu, nhưng không biết tại sao sau khi biết tin Âu Thành Triệu là em trai của Châu Ái Nghi, cô lại có cảm giác muốn trốn tránh sự thật. Cũng đã từng tới nghĩ sẽ chấm dứt mối quan hệ này, nhưng có lẽ lòng cô quá nặng.
Lạc Ân Nghiên đã cảm giác được trái tim của mình trao cho cậu mất rồi, cô đã hoàn toàn yêu cậu, yêu đến điên lên được. Cậu là mối tình thứ hai của cô, nhưng lại đem lại cảm giác đặc biệt không thể nào tả được. Đây là lần đầu tiên Lạc Ân Nghiên cảm giác trái tim đập thịch thịch trước một người là như thế nào, cảm giác hồi hộp, hạnh phúc khi được người mình yêu tỏ tình được yêu thương là như thế nào.
Từng là một người lạnh nhạt, hầu như không hề có một cảm xúc gì trong tình yêu. Nhưng quen cậu cô đã cảm nhận được điều đó, thật sự là một kì tích trong cuộc đời cô. Cậu là người khiến cô yêu cũng không thể nào bỏ được. Mặc dù bề ngoài cô không bọc lộ nhưng mấy ai hiểu trong lòng cô đã thích cậu biết bao nhiêu.
Trong lúc chìm trong suy nghĩ riêng tư, Lạc Ân Nghiên không hề để ý có một đôi mắt đào hoa đẹp đẽ đang nhìn cô không rời.
Âu Thành Triệu thấy cô im lặng, nghĩ rằng cô thật sự không tha thứ cho mình. Đầu nặng nề cúi xuống nhìn chằm chằm vào nền nhà, cậu chậm rãi quay người chuẩn bị bước ra phòng khách. Bỗng nhiên bàn tay nhỏ bé kia với lấy, nắm chặt cổ tay to lớn của cậu. Hành động muốn đi của Âu Thành Triệu bỗng chốc cũng khựng lại.
Lúc này cậu có thể nghe một giọng nói dịu dàng phía sau vang lên.
“Âu Thành Triệu!”
Cậu im lặng không trả lời, trong lòng hồi hộp chờ đợi Lạc Ân Nghiên lên tiếng.
“Tôi biết giận cậu như vậy là không đúng, tôi xin lỗi! Mấy ngày qua tôi cũng đã suy nghĩ, về mối quan hệ của chúng ta…”
Âu Thành Triệu nghe đến câu này, lập tức quay người lại nhìn cô chăm chú. Ánh mắt Lạc Ân Nghiên lúc này cũng nhìn vào đôi mắt xinh đẹp kia của cậu.
Cô cười hiền hoà, một nụ cười làm bao trái tim phải đổ gục.
“Tôi sẽ không chia tay nữa…Cũng không tính toán đến việc cậu là em Châu Ái Nghi nữa. Hai chúng ta…trở lại như lúc trước, vui vẻ hạnh phúc với nhau…”
“Chị nói thật sao? Chị nói thật…nói thật hả?”
“Ừm…”
Âu Thành Triệu đột nhiên nhảy cẩn lên, tiếng cười vui vẻ vang dội cả phòng bếp. Cậu nhào vào lòng cô như một mũi tên, hai bàn tay ôm chặt chẽ lấy vòng eo nhỏ bé. Khuôn mặt đẹp như tạc tượng vùi vào hõm cổ thơm ngát kia.
“Em cảm ơn chị, cảm ơn chị rất nhiều”
Lạc Ân Nghiên mỉm cười, tay dang ra đáp lại cái ôm ấm áp của người thanh niên cao lớn, gương mặt cô vùi vào bờ ngực rắn chắc. Tâm trạng buồn rầu, mệt mỏi, không vui mấy ngày hôm nay bỗng dưng lại vì cái ôm này mà biến mất sạch.
Hai người một nam một nữ tình tứ ôm nhau, khung cảnh lãng mạng tràn ngập căn phòng bếp.
Khi đã ôm đủ, Lạc Ân Nghiên ngượng ngùng đưa tay lên đẩy nhẹ người thanh niên ra. Cô ngước lên nhìn cậu, bàn tay đưa lên nhéo cái má mềm mại lại rắn chắc.
“Thôi được rồi, nhanh đi sắp cơm ăn thôi, đồ ăn đã nguội hết rồi!”
Âu Thành Triệu gật đầu, nhanh chóng quay người lấy đĩa múc từng món ăn ra. Lạc Ân Nghiên thì sắp xếp bát đũa ra bàn, nhìn không khí đầm ấm kia, cứ ngỡ như một cặp vợ chồng hạnh phúc bên nhau.