Nghĩ tới từng câu từng lời của Âu Thành Triệu cô bỗng chốc cảm thấy ghê sợ. Từ lúc rời khỏi căn nhà của cậu đến nay, thái độ Âu Thành Triệu trở nên khác lúc trước rất nhiều. Một mực bám cô như sam, khi quen nhau tính chiếm hữu đã không phải vừa, chia tay rồi tính chiếm hữu lại càng ác hơn nữa.
Với tính cách khó bảo này của cậu, cô sợ rằng cậu sẽ một ngày lại một ngày bám theo cô không ngừng, thậm chí còn muốn không thể một mực dính lấy cô.
Lạc Ân Nghiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, tại sao chia tay rồi lại càng phiền hơn vậy chứ? Bỗng dưng bây giờ cô lại thấy phiền lòng, không hiểu vì sao lúc trước có thể quen được một tên thanh niên trẻ con như vậy. Còn bị hấp dẫn bởi tính nũng nịu, nhõng nhẽo ấy. Nghĩ lại cô thầm muốn gõ vào đầu mình một cái mạnh để xem mình có chịu tỉnh ra hay không.
Buổi tối này, Lạc Ân Nghiên hoàn toàn không thể chìm vào được giấc ngủ, tay gác trán trong đầu luôn tràn ngập suy nghĩ về thái độ của Âu Thành Triệu. Tìm cách để có thể tránh khỏi cậu càng xa càng tốt, nếu như cứ thường xuyên gặp nhau như vậy, cô sợ một ngày tự dưng mình lại mềm lòng đi. Cứ nằm suy nghĩ cho đến khi trời mập mờ cô mới mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Cứ ngỡ là một giấc ngủ thoải mái một chút nhưng không lâu sau Lạc Ân Nghiên lại bị đánh thứ bởi tiếng gọi của mẹ, kèm theo vài tia nắy chói chang chiếu vào mắt. Nhíu mày cô "ưm" lên một tiếng khó chịu sau đó liền chùm chăn hết lên đầu.
Giai phu nhân liếc nhẹ rồi không kiêng nể vỗ vào người Lạc Ân Nghiên một cái khá đau.
"Nào dậy đi! Mẹ con ta cùng đi mua quà cho cha con thôi, hôm nay là sinh nhật ông ấy. Nhân lúc cha con đi ra ngoài hai mẹ con mình đi lén một chút"
Nghe tới đây Lạc Ân Nghiên mới miễn cưỡng ngồi dậy, đầu tóc có chút rối. Có lẽ do ngủ trễ mà khuôn mặt cô phờ phạc trông thấy, hai quần mắt đã có dấu hiệu thâm đen.
"Mấy giờ rồi mà mẹ gọi con sớm vậy ạ?"
"Đã hơn tám giờ sáng rồi thưa công chúa"
Bà nửa tức giận nửa cưng chiều vuốt nhẹ tóc cô.
"Mau dậy đi! Hôm nay chúng ta còn chuẩn bị khá nhiều đấy, lần này sinh nhật cha con sẽ tổ chức ở nhà. Nên không có thời gian rãnh rỗi cho con ngủ ngon lành như vậy đâu!"
"Con biết rồi!"
Giai phu nhân "ừm" một tiếng sau đó mới chậm rãi đi ra ngoài. Lạc Ân Nghiên ngồi trên giường ngáp một cái nhẹ cho tỉnh ngủ, song mới lồm cồm bò dậy xỏ dép thỏ bông rồi từ từ đi vào phòng tắm.
Lúc này dưới phòng bếp lại đang tràn ngập tiếng cười. Trong tiếng cười ấy lại có một giọng nói quen thuộc vang lên, mà giọng nói ấy không ai khác lại chính là Âu Thành Triệu.
Cậu đứng ở dan bếp, tay và người đều dính đầy bột. Bên cạnh là Giai phu nhân, bà đang tỉ mỉ chỉ cậu từng chút, hai người đều chăm chú để làm há cảo. Nhìn khuôn mặt lấm lem của Âu Thành Triệu, Giai phu nhân bỗng dưng lại thấy buồn cười. Nhóc con này khiến bà rất ưng, nói chuyện lễ phép, lại còn biết nấu ăn. Đối với bà một người đàn ông mà như thế này quả thực rất tốt đi, cũng rất xứng với con gái của bà. Giai phu nhân có chút phiền lòng vì độ tuổi này Lạc Ân Nghiên lại chưa bao giờ đưa bạn trai về nhà, thậm chí còn chưa thấy cô có bạn trai bao giờ, cứ cái tính nghiêm chỉnh khó tính của con gái, bà sợ sẽ chẳng có ai mà lấy về. Hai người đang vui vẻ nặn bánh thì.
Bỗng nhiên một tiếng lộp cộp từ phía cầu thang vang lên như có ai đang bước xuống. Âu Thành Triệu nhạy bén liền ngước lên nhìn ngay sau đó, Giai phu nhân cũng theo cậu mà nhìn lên. Lạc Ân nghiên mặc một bộ đồ bông thoải mái đi xuống, cô chưa nhận ra có sự hiện diện của Âu Thành Triệu nên vẫn rất thoải mái. Cho đến khi hai ánh mắt hai người bất ngờ chạm nhau ở cùng một thời điểm, cùng một không gian.
Lạc Ân Nghiên giật mình cứng đờ, sau đó ánh mắt lại chứa đầy sự tức giận nhưng đều không tỏ ra bên ngoài chút nào. Chỉ có Âu Thành Triệu ngồi đấy mới cảm giác được ánh mắt nóng như lửa của cô, chỉ sợ rằng cô đang không thể một phát muốn tống cổ mình ra ngoài.
Bất ngờ giọng nói chứa đầy sự lạnh nhạt vang lên.
"Ai cho cậu ở đây?"
Giai phu nhân trợn tròn mắt, bà thấy thái độ con gái thật vô ý. Liếc nhìn cậu nhóc đang cúi đầu nặn bánh không nói, bà mới gượng gạo lên tiếng, có thể nghe thấy là có ý muốn trách móc cô.
"Sao lại nói như vậy? Thành Triệu hôm nay đã qua đây từ sớm giúp mẹ làm bánh. Còn con ngủ trương thây ra bây giờ lại xuống nói như vậy à?"
Dừng một chút bà tiếp tục nói.
"Tí nữa Thành Triệu cũng đi mua đồ cùng chúng ta. Thằng bé cũng muốn mua quà tặng cha con nhưng không biết nên mua gì, mới tới đây hỏi mẹ một chút muốn đi cùng chúng ta. Con có ý kiến gì sao?"
Lạc Ân Nghiên không kiềm được tức giận, cô bực dọc chống hông, như có như không giọng nói có chút lớn hơn một chút.
"Có! Con vô cùng có ý kiến! Tại sao cứ lúc nào cũng phải đi chung với cậu ta"
Nói xong cô đi lại gần cậu, đẩy vai một cái nhẹ khiến đối phương hơi ngã ra sau, cô tiếp tục quát.
"Tại sao cậu cứ bám theo tôi vậy hả? Không biết mệt sao? Nhìn cái bạn mặt cậu thôi tôi đã cảm thấy khó chịu, thấy đáng ghét rồi. Bám dai như đĩa vậy đó, hôm qua xui xẻo chưa đủ hay sao hôm nay lại gặp cậu tiếp. Não cậu bị lừa đá hay gì mà không thấm nổi lời tôi nói hôm qua à?"
"Cái con bé này! Con nói gì đó?" Giai phu nhân tức giận trừng trừng mắt nhìn cô, tuy vậy nhưng nghe giọng bà vẫn mềm dịu nên cũng không ảnh hưởng tới Lạc Ân Nghiên là mấy.
Nhưng khi cô nghe bà nói thì cũng dừng lại mọi hành động quá khích của mình. Tên thanh niên kia lại như giả điếc, khẳng định là cố tình vờ không nghe thấy gì mà lơ đi. Cậu ta thản nhiên nặn bánh khiến Lạc Ân Nghiên tức đến muốn học máu. Dựt lấy cái bánh trên tay Âu Thanh Triệu, cô một phát chọi vào người cậu, mặc dù không có chút sát thương nhưng vẫn làm Âu Thành Triệu khựng lại.
Mà Giai phu nhân khi chứng kiến cảnh này thì càng hoảng hốt hơn, bà chạy lại chụp lại cánh tay của cô. không nhẹ cũng không mạnh vỗ vào vai cô một cái rồi quát.
"Sáng sớm con làm điên làm khùng gì đó? Thật là vô ý thức, ai dạy con làm cái hành động vô lễ đó vậy hả? Thật mất mặt gia đình ta, Thành Triệu có ý tốt qua đây phụ giúp mẹ thôi. Con làm gì mà thái độ hằn hộc với thằng bé như vậy, nếu cảm thấy không chịu được thì đi lên phòng ngay lập tức! Mẹ không cần con phải xuống đây thái độ làm mẹ mất mặt như vậy. Thật là không biết giống ai mà!"
Vừa chửi bà vừa chỉ tay lên lâu, lần này Giai phu nhân thật sự tức giận. Câu nói bà nói ra đều có sự ảnh hưởng tới Lạc Ân Nghiên, khiến cô chỉ biết đỏ mắt sau đó liền quay người đi lên phòng ngay lập tức.
Âu Thành Triệu trầm xuống lén lút nhìn bóng lưng nhỏ bé tức giận kia. Đáy mắt đã có chút buồn rầu, đúng như ý cô nói cậu lấy cớ qua đây chủ yếu là muốn nhìn thấy cô. Dù biết khi gặp cậu Lạc Ân Nghiên sẽ không thoải mái, cô thể hiện ghét cậu ra mặt sau đó lại buông lời chửi rủa. Nhưng điều đó cũng không khiến cậu bỏ cái suy nghĩ xuất hiện trước mặt cô, nó như một cái gì đó thôi thú, nếu cậu không làm cậu sẽ bị khó chịu đến tức chết.
Sau khi bóng lưng Lạc Ân Nghiên dần khuất sau bức tường, Giai phu nhân mới ngượng ngùng quay đầu lại nhìn Âu Thành Triệu. Bà không biết hiện tại nên làm gì, chỉ biết đi lại nhỏ nhẹ nói.
"Thật xin lỗi cháu! Không biết con bé hôm nay bị gì mà thái độ như vậy, lúc trước chưa bao giờ nó hành động như thế cả. Để bác lấy khăn lau bột trên người cho cháu"
Bà đang tính đi thì bị giọng nói của cậu vang lên ngăn cản.
"Không cần đâu ạ, dù gì cháu cũng sẽ nặn bánh tiếp. Lau rồi nó lại bẩn, nên khi nào xong lau cũng được ạ!"
Giai phu nhân thở dài một hơi, sau đó lại về chỗ cũ tiếp tục nặn bánh. Lúc này bà len lén nhìn Âu Thành Triệu sau đó lại vờ như vô tình mà hỏi.
"Hai đứa xảy ra chuyện gì sao? Ta thấy Ân Nghiên lại có thái độ quá đà với cháu như vậy?"
Hành động nặn bánh Âu Thành Triệu bất chợt chậm rì, môi mỏng mím lại. Khuôn mặt lại trở nên buồn rầu đến mức đáng thương, đầu nhỏ cúi gằm xuống, lúc này mới thỏ thẻ lên tiếng. Giai phu nhân gần đó cũng không nghe rõ lắm, bà phải đi lại gần hơn mới nghe được cậu nói gì.
Cậu nói: "Cháu làm chuyện khiến chị ấy giận, bây giờ cháu muốn chuộc lỗi nhưng chị ấy lại ghét cháu"
Gương mặt nhỏ ngẩn lên, không biết có phải khóc hay không nhưng lúc này bà lại thấy đôi mắt cậu ửng đỏ. Giai phu nhân đau lòng, tay đặt lên vai cậu, từng nhịp vỗ an ủi.
"Nhưng mà hai đứa có gì với nhau không?Ta thấy............."
Âu Thành Triệu nghe tới đây, như có như không gật đầu, xong lại tỏ ra vô ý mà lắc đầu nguầy nguậy. Giai phu nhân rất nhanh nhìn thấy đã bắt được trọng điểm, không nói nhiều liền khẳng định, con gái và thằng bé Thành Triệu này có vấn đề. Bà nghiêm túc hỏi tiếp.
"Nếu ta đoán không lầm..........Hai đứa.........quen nhau?"
"Không có đâu ạ............không có............" Âu Thành Triệu vẫn tiếp tục mếu máo lắc đầu.
"Đừng giấu ta!"
Giọng nói không thể nào nghiêm túc hơn của Giai phu nhân vang lên. Khiến Âu Thành Triệu cũng thôi chối đi, mặt cúi xuống rồi chậm rãi gật đầu. Cậu nói nhỏ như sợ ai nghe thấy.
"Nhưng bác đừng nói với chị là cháu nói. Bác cũng đừng hỏi chị, nếu không.........nếu không chị sẽ giận cháu, sẽ ghét cháu"
Nói rồi cậu ôm lấy mặt mình như là đang khóc. Giai phu nhân nhìn thấy mà mủi lòng, bà không kiềm được ôm lấy Âu Thành Triệu vào lòng, bàn tay vỗ lên tấm lưng cường trán mà an ủi cậu. Nhưng bà không biết được ở góc độ không ai nhìn thấy Âu Thành Triệu đang nhếch môi cong lên điệu cười mập mờ, sau đó lại thút thít nấc lên từng tiếng khóc.
"Được rồi! Ta sẽ không nói với con bé đâu, thật sự ta cũng rất thích cháu. Con bé cũng không vô tình như lời đồn bên ngoài lắm đâu, nó là đứa trẻ sống rất tình cảm. Nếu như cháu muốn chuộc tội, xin lỗi Ân Nghiên thì ta cũng sẽ không ngại mà giúp cháu. Ta thấy cháu là một người rất tốt, cho nên cũng đừng buồn mà khóc, rồi sẽ có một ngày Ân Nghiên nó cũng mềm lòng mà thôi"