Cái nhìn của cậu khiến cho Lạc Ân Nghiên thật sự muốn tránh né. Cô không dám nhìn vào đôi mắt đỏ ửng đang chứa đựng bao nhiêu tủi hờn, cô không để ý hoặc không muốn để ý nữa. Lạc Ân Nghiên lạnh nhạt quay người đỡ Minh Viễn dậy, việc của cô bây giờ chính là đưa anh đi bệnh viện, chứ không phải đứng đây cảm nhận ánh mắt thâm tình của cậu. Cô liếc nhìn cậu xong cũng vội buông mắt xuống, hai người một nam một nữ lách quá người Âu Thành Triệu đi ra ngoài.
Tưởng chừng cậu sẽ không có hành động tiếp theo, nhưng bỗng nhiên Âu Thành Triệu trợn mắt quay người lại quát
“Đứng lại đó”
Lạc Ân Nghiên vẫn không để ý, cô khoác tay Minh Viễn kéo nhanh ra ngoài, tránh việc Âu Thành Triệu sẽ tiếp tục nổi điên mà làm hại tới người vô tội.
“Đứng lại đó, chị có nghe không? Đứng lại đó cho em, Lạc Ân Nghiên, Lạc Ân Nghiên”
Cậu muốn đuổi theo cô, muốn tách cô ra khỏi người đàn ông đó không cho cô đi cùng hắn. Nhưng Nguyên Ngọc Dương một mực giữ chặt Âu Thành Triệu lại, sức lực bây giờ của cậu rất yếu, như một cọng bún yểu xìu, dù có cựa quây cũng bằng không. Âu Thành Triệu thẩn thờ nhìn bóng lưng đang dần dần khuất của cô một cách bất lực. Giọt nước mắt còn đọng trên hòn má đỏ ửng cũng đã khô đi. Nhưng cơn đau đớn trong lòng vẫn không thể nguôi ngoai phần nào.
Thanh Nghi đứng một bên chứng kiến bộ dạng đáng thương ấy, mặc dù có chút tội nghiệp nhưng cô cũng không thể làm gì hơn. Chính Âu Thành Triệu là người tổn thương Lạc Ân Nghiên, nên bây giờ đây chính là hậu quả mà cậu phải gánh chịu. Với cương vị là một người bạn thân của Lạc Ân Nghiên, cô biết rằng cô ấy là một người rất vô tâm, một khi đã bỏ sẽ thật sự bỏ xa. Nếu Âu Thành Triệu cứ dai dẳng bám theo như thế này, e rằng sẽ là một cuộc hành trình gian nan khó khăn với cậu. Cô biết cậu đang níu kéo Lạc Ân Nghiên, chính là không muốn rời xa cô ấy nên khi thấy Lạc Ân Nghiên hôn người đàn ông khác mới không kiềm được khóc đáng thương như thế này.
Thanh Nghi thở dài một hơi mệt mỏi, cuộc vui hôm nay đã bị Âu Thành Triệu phá tan tành rồi. Cô nhìn Nguyên Ngọc Dương nói.
“Em ra xe trước đợi anh, anh mau nhờ La Ly đưa cậu ta về đi”
Nói xong không đợi Nguyên Ngọc Dương trả lời cô chán nản, lắc đầu đi ra ngoài. Bây giờ chỉ còn một mình cậu, Âu Thành Triệu và La Ly đang đứng một góc bên kia. Đôi mắt cô ta vẫn dõi về phía này, toàn bộ sự việc khi nãy chắc rằng đã chứng kiến hết thảy. Nguyên Ngọc Dương gọi lớn.
“Cô lại đây!”
La Ly sợ hãi, khúm núm đi lại.
“Vâng! Sếp gọi em”
“Cô đưa cậu ấy về đi, chắc có lẽ sẽ không đủ tỉnh táo để lái xe nữa đâu”
“Vâng ạ!”
Nguyên Ngọc Dương giúp đỡ La Ly đưa Âu Thành Triệu ra xe. Khi nãy Âu Thành Triệu không có uống nhiều, vậy mà bây giờ nhìn cậu như một người say xỉn không biết trời đất vậy. Thật thảm thương biết bao!
Loay hoay một hồi cuối cùng cũng đã đưa Âu Thành Triệu ổn định vào xe. Cậu phủi tay sau đó không quên để lại lời nhắc với La Ly, ngầm ý cảnh cáo.
“Cô tốt nhật đưa cậu ấy về tới nhà. Sau đó thì kêu Châu Ái Nghi ra, đừng giở trò đồi bại đi quá giới hạn. Tôi biết được sẽ không để yên đâu!”
La Ly khép nép gật đầu hiểu ra, sau đó không nhanh không chậm đi vòng về bên kia. Chiếc xe Porsche bắt đầu lăn bánh chậm rãi đi trên đường.
Nguyên Ngọc Dương gọi một cuộc điện thoại cho ai đó. Giọng nghiêm nghị lạnh lùng.
[Theo dõi chiếc Porsche của Âu Thành Triệu, đừng để cô gái đi cùng cậu ta có suy nghĩ giở trò không hay]
[…]
Cúp máy xong Nguyên Ngọc Dương quay người đi về phía xe của mình. Lúc này, Thanh Nghi đang khoanh hai tay dựa vào ghế ngủ ngon lành, có lẽ đây là một cuộc đi chơi mệt mỏi nhất từ trước giờ đối với cô mà cũng là đối với cậu. Nguyên Ngọc Dương chui vào xe, ánh mắt cưng chiều nhìn khuôn mặt non nớt đang say giấc ngủ kia. Cậu không nhịn được liền nhướn người về phía Thanh Nghi, đặt lên cánh môi đỏ hồng mọng nước một cái hôn thâm tình rồi mối thoả mãn lái chiếc xe đi.
- -----------------
Lạc Ân Nghiên đưa Minh Viễn đến một bệnh viền gần nhất. Bác sĩ chuẩn đoán cũng không có gì nặng, chỉ bị rách nhẹ ở môi, mũi cũng hên là chưa bị gãy. Khi nãy sức lực đánh của Âu Thành Triệu rất mạnh.
Hôm nay cô cảm thấy thật sự áy náy, chỉ vì cô mà anh lại vô cớ bị đánh đến chảy máu như vậy. Lạc Ân Nghiên không biết phải như thế nào, lúc đi ra khỏi bệnh viện cô chỉ biết liên tục xin lỗi anh.
“Tôi xin lỗi, chỉ vì khi nãy hành động một cách không suy nghĩ mà làm anh liên luỵ đến chuyện này”
Minh Viễn cười nhẹ, vết thương trên môi có chút đau đớn. Anh “shhh” lên một tiếng, tay đưa lên ấn nhẹ vào vết thương hòng giảm bớt cảm giác đau đớn.
“Không sao đâu! Khi nãy tôi có hơi chút bất ngờ vì cô đột nhiên lại hôn tôi như vậy. Mà cậu nhóc khi nãy là gì của cô vậy? Người yêu sao?”
Cô không giấu diễm, thẳng thắng trả lời.
“Đúng là vậy! Nhưng cũng chỉ là lúc trước thôi, chúng tôi đã chia tay rồi”
Thấy khuôn mặt buồn rườu rượi của Lạc Ân Nghiên, Minh Viễn cũng không có ý nhắc đến nữa mà lảng sang chuyện khác.
“Nhưng thật công nhận. Hôn cô thật sự rất ngọt!”
Vừa dứt lời hai má Lạc Ân Nghiên bỗng nhiên hơi đỏ lên. Cô thấy có chút gượng gạo, không biết nói gì chỉ mỉm cười cho qua. Hai người một nam một nữ thong dong đi ra khỏi bệnh viện ra tới bên ngoài lên đường. Minh Viễn quay lại nhìn cô, ngỏ ý hỏi.
“Giờ này có lẽ đã khuya rồi, nhà cô ở đâu tôi đưa cô về?”
“Không cần phiền như vậy, tôi tự bắt xe về cũng được”
“Con gái đi một mình không an toàn. Đừng từ chối, tôi chỉ có ý giúp đỡ người tốt thôi”
Nghe anh nói vậy cô cũng không tiện từ chối, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu rồi lên xe. Trên đường về nhà, Minh Viễn cũng không hỏi nhiều về đời tư của Lạc Ân Nghiên. Chủ yếu hai người chỉ nói qua nói lại về công việc, nên cô trả lời cũng rất thoải mái mà không bị gò bó.
Từ bệnh viện đến nhà cô không xa lắm, chỉ đi trên đường gần bao mươi phút là đã tới nhà. Lạc Ân Nghiên nhanh chóng xuống xe, không quên quay lại mỉm cười nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn anh đã đưa tôi về. Cũng xin lỗi về vụ việc hôm nay”
“Không có gì, tôi không để bụng đâu”
“Vậy tạm biệt anh!”
“Tạm biệt!”
Đợi đến khi Lạc Ân Nghiên đi vào nhà Minh Viễn mới quay đầu lái xe đi.
Lạc Ân Nghiên đi vào nhà cô thả mình nằm lên chiếc giường êm, mắt nặng chĩu nhíu lại. Cô đã mệt mỏi rồi, chỉ muốn lên giường và ngủ một giấc thật sâu, sáng sớm sẽ dậy đi làm, cuộc sống của cô sẽ trở về quỹ đạo. Không hạnh phúc, không tình yêu, công việc, gia đình mới là thứ tồn tại duy nhất trong cô.
Khi đang lim dim mắt chuẩn bị ngủ, thì bỗng dưng chiếc điện thoại đặt trong tui xách bấy ngờ vang lên. Cô không có mở mắt ra mà chỉ lấy tay mò mò cầm điện thoại lên, theo cảm tính vuốt qua rồi nghe máy.
“Alo?”
Đầu dây bên kia không lên tiếng, cũng không có một tiếng động nào. Lạc Ân Nghiên nheo mắt cố gắng nghe rõ hơn, bây giờ cô có thể nghe được tiếng thở gấp gáp bên kia. Không cần nhìn Lạc Ân Nghiên cũng biết được ai đang gọi đến. Cô lạnh nhạt lên tiếng trước.
[Âu Thành Triệu? Cậu gọi tôi việc gì đây? Cậu rãnh lắm hay sao?]
[…]
Vẫn im lặng không một tiếng động.
[Nếu không có việc gì thi tôi cúp máy]
Khi nghe đến đây, đầu dây bên kia mới vội vàng cất tiếng.
[Đừng tắt!]
[Có việc gì thì nói nhanh, tôi còn ngủ]
[Em chỉ muốn nghe giọng chị thôi]
[…]
Lạc Ân Nghiên im lặng, một lúc sau cô lại nghe thấy tiếng nói tiếp của Âu Thành Triệu.
[Em muốn hỏi chị, chị không muốn để ý tới em nữa sao? Em…]
Chưa kịp nói hết Lạc Ân Nghiên đã lên tiếng cắt ngang lời nói của cậu.
[Âu Thành Triệu! Tôi đã nói với cậu rồi, cậu nghĩ tôi nói đùa mà không nghe sao? Chúng ta đã chia tay rồi!]
[Chia tay rồi làm bạn cũng được mà?]
[Cậu đang mơ sao? Ai tôi cũng có thể làm bạn, chỉ riêng cậu là không thôi. Âu Thành Triệu chúng ta không có khả năng nữa đâu cậu hãy buông bỏ đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi gây hoạ nữa. Ngày hôm nay thật sự đã quá đủ rồi. Mặc mũi tôi đã mất hết vì cậu, không sót một chút nào nữa. Không phải cậu nói chỉ chơi đùa thôi sao? Tôi nghĩ bây giờ trò chơi nên kết thúc được rồi!]
Cô nói lang man rất nhiều như muốn cậu hiểu ra. Sau đó yên lặng ngồi chờ đợi câu trả lời của Âu Thành Triệu. Một lúc thật lâu sau, cậu mới trả lời.
[Được! Em sẽ không làm phiền chị nữa!]
Lần này Âu Thành Triệu không hỏi dài dòng nữa mà chỉ trả lời một câu ngắn gọn, không nhanh không chậm mà cúp máy ngay sau đó. Lạc Ân Nghiên cầm điện thoại trên tay chậm rãi bỏ xuống giường song vùi mặt vào cái chăn ấm êm, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Bên này Âu Thành Triệu một mình ngồi trong căn phòng khách rộng lớn, căn phòng tối om không có một chút ánh sáng nào lọt qua được. La Ly đưa cậu về đây sau đó cũng bắt xe khác đi về nhà.
Cậu ngồi cô đơn trên ghế sofa, tay còn cầm một chai rượu đã được uống phân nửa. Âu Thành Triệu mơ màng dựa vào thành ghế, đôi mắt có chút rã rời, không hiểu sao khi nãy cậu rất muốn gọi cho cô. Có mấy ai biết Âu Thành Triệu cậu đã phải lấy can đảm, suy nghĩ như thế nào mới dám gọi cho Lạc Ân Nghiên.
Một việc mà lúc trước hằng ngày cậu vẫn làm, bây giờ lại trở nên xa lạ đến mức kì lạ. Âu Thành Triệu rất sợ khi gọi cô, cô lại vô tình cúp máy sau đó nói những lời tổn thương sâu trong trái tim. Ngửa đầu ra ghế, môi cậu hé mở hít thờ từng hơi nặng nhọc, tay cũng không còn sức cầm lấy chại rượu nữa, nó bị buồn ra rơi tự do trên sàn. Vì khoảnh cách từ mặt đất đến tay cậu rất gần, nên khi rơi xuống nó cũng không bị vỡ nát. Chỉ là rượu đã bị đổ lênh láng ra nền nhà, Âu Thành Triệu mệt mỏi chìm vào giấc ngủ say.