Khi vừa tỉnh dậy, cũng như thói quen cô sẽ quay qua nhìn cậu đôi chút. Không nghĩ rằng khi vừa chạm mắt vào khuôn mặt ấy thì thấy một vết hôn đỏ chói trên cổ đập vào. Lạc Ân Nghiên thẫn thờ ngồi dậy, hôm qua khi cả hai làm cô vẫn rất tỉnh, vẫn nhớ như in những hành động của mình. Trừ những dấu vết cậu để lại trên người ra thì cô không hề để kí hiệu nào trên người cậu.
Nhưng hôm nay lại thấy một vết hôn kì lạ như vậy. Lạc Ân Nghiên cất giọng từ tốn.
“Âu Thành Triệu!”
Tên thanh niên vẫn nằm úp, đầu nghiên qua một bên nằm ngủ, không có dấu hiệu thức giấc. Nỗi tức giận khi nhìn thấy vết hôn cùng việc gọi cậu không dậy khiến cô bùng nổ không thôi.
Một cái tát không nặng không nhẹ gián xuống gương mặt đẹp như tạc tượng.
Âu Thành Triệu nhíu mày đau đớn, “ưm” lên một tiếng. Hai mắt mơ màng mở ra nhìn người con gái đang lấy chăn che người trước mặt. Cậu xoa đôi má rát đau của mình, giọng khàn khàn khi mới ngủ dậy vang lên.
“Chị làm sao vậy, sáng sớm đã đánh em? Hôm qua làm quá sức làm chị đau hả?”
Nói xong cậu nhìn vào đôi mắt của người con gái. Đôi mắt lúc này chứa đầy sự lạnh lùng, không hề có một chút dịu dàng, yêu chiều như thường ngày. Lấy làm lạ, cậu chống người dậy nghiêm túc hỏi.
“Sao vậy? em làm sai gì sao? Nếu hôm qua em làm chị đau thì cho em xin lỗi nhé” Song cậu bổ nhào ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn.
Lạc Ân Nghiên không suy nghĩ, lấy hai tay dùng hết sức đẩy người cậu ra. Nhất thời không kịp phản ứng Âu Thành Triệu ngả về sau, đập xuống cái tủ bên giường, đèn ngủ đập vào đầu cậu rơi xuống sàn gỗ vỡ tan tành. Ôm lấy đầu mình, cậu nhăn nhó kiềm nén lại cơn đau.
“Làm sao vậy, sáng sớm liền tức giận như vậy?”
Thấy cậu đau cô cũng không đi lại dỗ dành, chỉ thở dài một hơi, bình tâm lại cảm xúc rồi mới lạnh nhạt hỏi.
“Vết hôn trên cổ cậu từ đâu mà có?”
“Vết…vết hôn nào?”
Âu Thành Triệu ngơ ngác, mặc kệ cơn đau lấy cái điện thoại soi lấy cổ mình. Một vết hôn đỏ chói xuất hiện.
Vết hôn này chính là hôm qua La Ly để lại. Thật bất cẩn! Âu Thành Triệu lại quên mất việc này, đến hôm nay cô đã thấy. Bỗng nhiên cậu cảm thấy lo lắng bất thường.
Ánh mắt len lén liếc nhìn cô, muốn xem cảm xúc hiện giờ của Lạc Ân Nghiên. Đúng như cậu đoán, cô hiện giờ đang thật sự tức giận, không phải là cái giận dỗi trên đùa cậu mỗi ngày nữa.
Đôi mắt rũ xuống, che đi sự lo lắng của mình. Cậu ấp úng không biết trả lời như thế nào, trong đầu nhảy ra hàng vạn lí do, nhưng cái lưỡi như bị đóng băng vậy không cách nào có thể nói được.
Lạc Ân Nghiên cảm thấy nghi ngờ, cô không nghĩ cậu sẽ vẫn qua lại với các cô gái. Trong thâm tâm cô vẫn mong cậu nói ra một cái lý do gì đó, lý do đơn giản khiến cô giảm cái phần bất an trong mình. Cô rất sợ cảm giác mình bị phản bội, bị người mình yêu thương, tin tưởng bỏ rơi, là một cảm giác rất khó chịu.
“Sao? không giải thích đi?”
“Em…hôm qua em đi chơi cùng bạn, chơi trò thử thách. Tụi nó bảo thằng kia cắn em, nên…mới…”
“Đùa sao, cắn mà lại để vết đẹp như vậy à? Tròn xoe luôn nhỉ” Giọng nói có ý mỉa mai của cô vang lên.
“Em nói thật mà. Em “THỀ” với chị, chị đừng nghi ngờ em mà…”
Đôi mắt người thanh niên bỗng dưng đỏ ửng, chóp mũi cũng theo đó mà hồng lên. Ánh nước long lanh như sắp rơi ra khỏi đôi mắt đào hoa đẹp đẽ của cậu. Nhìn thấy bộ dạng đáng thương ấy, cô cũng cảm thấy mủi lòng, giọng nói tự nhiên cũng dịu đi một chút.
“Tôi làm gì cậu mà cậu khóc? Tôi hỏi cậu vết này từ đâu ra, đây không phải vết cắn”
Tiềng sụt sịt càng rõ hơi, nước mắt rơi trên mặt người thanh niên như bão táp, rơi lấy không ngừng. Mắt cậu vẫn nhìn chằm chặp vào cô, hai chân khép lại quỳ trên giường, bàn tay đặt trên đùi run rẩy. Cậu khóc như một đứa trẻ làm sai chuyện, Lạc Ân Nghiên ngồi đó nhíu mày khó hiểu, cô có cảm giác như mình đang làm chuyện quá quắt bắt nạt một đứa trẻ vậy.
“Âu Thành Triệu! Cậu có thôi đi không?”
“Tôi làm gì cậu mà cậu khóc?”
Cậu nắm lấy bàn tay của cô, môi run rẩy nói.
“Em nói thật mà, em bị mấy thằng bạn vui đùa quá trớn cắn mà thôi. Em không có lừa dối chị, em yêu chị, chị đừng nghi ngờ tình yêu của em dành cho chị. Nếu chị không tin em sẽ đi ch*t cho chị xem”
Dứt lời cậu lao xuống, nhặt lấy mảnh vỡ của đèn ngủ, không chần chừ rạch liên tục lên cánh tay rồi đưa lên rạch mạnh vào vết hôn trên cổ. Màu ứa ra không ngừng, rơi trên thảm và nền gỗ, Lạc Ân Nghiên nhìn thấy cảnh này, hoảng hốt không thôi. Mặc kệ cơ thể không mặc đồ của mình cô lao xuống cầm tay ngăn lại hành động ngu xuẩn này của cậu. Giọng nói vang lên muốn trấn an tinh thần không ổn của Âu Thành Triệu.
“Âu Thành Triệu, bình tĩnh bình tĩnh. Nghe tôi bỏ cái đó xuống”
Không nghe lời nói của cô, cậu vẫn để mảnh vỡ ghì chặt vào cổ. Mặt đầy nước mắt run giọng nói.
“Em không lừa dối chị, chị không tin em, chị không tin em. Em sẽ chết…sẽ chết để chứng minh lời nói của mình”
Nói xong cánh tay, chuẩn bị mạnh mẽ một đường đâm vào.
“ĐỪNG!!”
Cô mạnh dạn lao đến đánh vào cánh tay cường trán làm văng mảnh vỡ ra xa, đi lại ôm lấy cậu trấn an, máu dính vào người cô cũng bỏ mặc không quan tâm.
“Được rồi được rồi, tôi tin là được phải không. Không khóc nữa, ngoan”
Âu Thành Triệu bình tĩnh, vòng tay ôm lấy eo cô, cảm xúc da chạm da thịt chạm thịt làm cậu lâng lâng đôi chút. Gương mặt ướt đẫm vùi vào hõm cổ, liên tục dụi dụi vào cô, mái tóc đang khô cũng bị nước mắt của cậu làm bết lại dính lên da.
Hết cách, Lạc Ân Nghiên đành phải bỏ qua vấn đề này. Thấy cậu khóc lóc oan ức như vậy chắc có lẽ cô nghĩ sai rồi. Bàn tay vỗ nhẹ vào tấm lưng trần rắn chắc. Mùi máu bốc lên vị tanh tanh khiến cô hơi nhíu mày, đẩy cậu ra cô nhẹ nhàng đưa cậu lại ghế sofa ngồi.
“Nào ra đây ngồi tôi lau vết thương cho. Máu đã dính ra đây hết rồi”
Nghe giọng nói nhẹ nhàng thường ngày của cô vang lên, Âu Thành Triệu mới thả lỏng tâm tình, nghe lời cô sùi sịt bước lại ghế. Tay đưa lên lau bê bết nước mắt như một đưa trẻ.
Đỡ cậu xong cô liền vào phòng tắm lau sơ vài vết máu trên người mình rồi kiếm một bộ đồ đơn giản mặc vào. Lạc Ân Nghiên thu dọn mảnh vỡ rãi rác dưới nền, đèn ngủ này khá đắt tiền vì trận cãi nhau này mà vỡ tan tành không thương tiếc. Dọn sạch sẽ bãi chiến trường xong cô quay ra liếc nhìn cậu một cái, Âu Thành Triệu từ nãy tới giờ vẫn nhìn lấy từng hành động của cô không rời, máu trên người cậu cũng hơi đông lại, không chảy nhiều như trước nữa.
Cô nhanh chân chạy xuống phòng khách, quăng bọc mảnh vỡ vào thùng rác rồi nhanh nhẹn đi tới hộp tủ y tế lấy đồ sơ cứu ra.
“CHỊ ÂN NGHIÊN!!” Tiếng la hét trên tầng vọng xuống, cô giật mình hốt hoảng lấy nhanh hòm thuốc rồi chạy lên lầu.
Thấy Âu Thành Triệu đang đứng lên, gương mặt tức giận đỏ ửng. Cô nhanh chân đi lại bỏ hòm thuốc xuống ghế.
“Tôi đây tôi đây, cậu bình tĩnh. Ngồi xuống đi máu đã chảy ra nữa rồi”
Nghe giọng cô cậu mới bình tĩnh ngồi xuống, Lạc Ân Nghiên nhẹ nhàng lau đi vết máu trên người thanh niên. Vì đau cậu “Shh” lên một tiếng, cô giật mình cẩn thận lau từ từ hơn song thì dán băng gạc vào vết thương. Cậu rạch khá sâu nên vết thương cũng hơi ghê rợn, cô vừa lau vừa nhăn mặt, không hiểu sao lại có thể cảm thấy được cảm giác đau đớn trên người mình.
“Được rồi, tôi sợ vết thương sâu như vậy phải đi khâu đó. Hay là mình đến bệnh viện được không?”
“Không”
Câu trả lời dứt khoát khiến Lạc Ân Nghiên đơ người ra một lát, cô đành phải chiều theo cậu, nếu bây giờ bắt ép trong tình trạng như thế này, có khi cậu lại nổi điên không chừng.
Cất hộp thuốc lên tủ, cô tiến lại ngồi bên cạnh cậu. Âu Thành Triệu vẫn nhìn từng hành động từng cử chỉ của cô. Một bàn tay mềm mại áp lên má cậu, nụ hôn ngọt ngào rơi xuống vầng trán trơn bóng. Giọng nói yêu chiều vang lên.
“Sau này không được làm mấy hành động nghĩ quẩn như vậy biết không?”
Cậu vẫn nhìn chằm chằm vào cô không nói, đầu gật gật xem như trả lời câu hỏi. Hai tay dang ra ý muốn cô ôm lấy mình, hiểu được hành động này không để lâu cô liền nhướn người tới ôm lấy. Âu Thành Triệu vòng tay ôm chặt cô vào lòng, ánh mắt thâm sâu nhìn ra ngoài cửa sổ, môi nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt rồi vùi mặt vào tóc cô ngửi lấy mùi hương thơm ngát.