Mục lục
Cá Cược Tình Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Ân Nghiên ngồi trước máy tính gõ lạch cạch vài tiếng, một lúc sau cô vươn vai thoải mái hít một hơi thật sâu. Công việc cũng đã hoàn thành, sản phẩm mới suất ra thị trường đã được sự tiếp nhận đông đảo của phía người dùng, cô cảm thấy rất vui, cũng cảm thấy thật cảm ơn La Ly, cũng nhờ cô ấy mà danh tiếng của công ty được đưa ra ngoài quốc tế.

Theo thường lệ cô cầm điện thoại lên xem giờ. Cũng đã trưa nhưng vẫn không nhận cuộc gọi quen thuộc nào từ phía Âu Thành Triệu. Nghĩ rằng vì công ty mới khánh thành cũng khá nhiều công việc, có lẽ trưa này tên này sẽ không đi ăn với mình được rồi.

Lạc Ân Nghiên dọn dẹp lại bàn làm việc của mình rồi cầm túi xách đi ra ngoài. Thiếu bóng dáng kia nên trưa nay cô phải ăn một mình, coi bộ rất buồn đi.

Không muốn đi xa nên cô cũng chọn một quán ăn gần công ty mình, chỉ cần đi vài bước sẽ tới ngay. Vừa bước ra ngoài liền nghe một tiếng gọi vọng từ sau lưng, quay lại theo bản năng liền bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, Lạc Ân Nghiên cau mày nhìn kĩ người kia.

“Ân Nghiên” Phong Lãnh Thiên từ phía xa xa thấy cô thì bước từng bước đi lại, giọng nói từ tốn lại nhẹ nhàng phát ra.

“Ân Nghiên, lâu lắm không gặp em”

“Lãnh Thiên?”

“Ừm là anh”

“Sao anh lại ở đây?” giọng nói bình tĩnh của cô vang lên, không chán ghét cũng không yêu thích, chỉ có chút nhẹ nhàng.

“Ừm anh vô tình đi qua thì thấy em. Chúng ta có thể nói chuyện chút được không?”

Lạc Ân Nghiên không nghĩ nhiều, liền vui vẻ đồng ý. Qua nhiều lần suy nghĩ lại bản thân mình cô cũng không cảm thấy hận hay ghét Phong Lãnh Thiên nữa, cũng sẵn sàng làm bạn bè thân thiết với anh nếu hai người có duyên.

“Ừm không mấy, chúng ta có thể đi ăn trưa với nhau được không” Phong Lãnh Thiên khép nép hỏi.

“Cũng được!”

Hai người đều chọn nhà hàng gần công ty cô. Phong Lãnh Thiên lịch sự kéo ghế cho cô ngồi rồi mình mới ngồi xuống đối diện. Anh nắm tay đặt lên bàn, bộ dạng trịnh trọng, ngại ngùng, không biết mở lời như thế nào.

“Ừm…anh thấy công ty em vừa suất ra sản phẩm mới, thành công lắm phải không?”

“Vâng, cũng rất tốt ạ! Còn anh công ty anh như thế nào rồi?”



“Cũng ổn, gần đây anh tiếp nhận rất nhiều dự án lớn”

“Vậy sao, chúc mừng nhé”

Không khí lại chìm vào trong yên lặng. Phong Lãnh Thiên không biết phải làm sao, môi mấp máy muốn nói rồi lại thôi. Lạc Ân Nghiên cảm nhận được sự căng thẳng của anh thì mỉm cười thoải mái hỏi.

“Làm sao vậy, nhìn anh rất cămg thẳng đó”

“Ừm…anh…anh muốn xin lỗi em vì chuyện cũ”

“Chuyện gì vậy?”

“Chuyện…chuyện anh có lỗi với em”

“À…em không để bụng đâu. Dù gì cũng một phần do em, có lẽ cảm xúc khi yêu của em hơi lạnh nhạt. Nên đôi khi anh cũng bị tủi thân khi yêu em phải không?”

Phong Lãnh Thiên bất ngờ ngước lên nhìn, nhanh chóng lắc đầu phủ nhận câu nói đó.

“Không phải vậy, chẳng qua anh là có lỗi với em trước không phải vì em lạnh nhạt hay gì cả. Lúc đó anh với Châu Ái Nghi không có gì cả, cũng chưa đi quá giới hạn, anh vì sợ hãi nên không đem lại câu giải thích thoả đáng cho em. Nếu như ngày đó anh mạnh mẽ thì chúng ta…”

Chưa nói hết câu Lạc Ân Nghiên đã lên tiến cắt ngang lời nói của anh.

“Thôi chuyện cũ đừng nhắc lại nữa. Em không trách anh, chúng ta có thể vui vẻ làm bạn mà” Lạc Ân Nghiên đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, cười ngọt ngào.

Phong Lãnh Thiên nhìn cô ngây ngất rồi từ từ mới đưa ta nắm lấy bàn tay từng là của mình, bàn tay mềm mại từng nắm tay mình trải qua nhiều giông bão. Nhưng thật buồn, giờ đây anh lại không còn được nắm lấy bàn tay này nữa.

Nhân viên bưng món ăn ra thì hai người cũng rút tay lại. Phong Lãnh Thiên theo thói quen lau muỗng với nĩa rồi đưa cho cô, Lạc Ân Nghiên cũng vui vẻ nhận lấy. Vừa ăn cô vừa nhàn nhạt hỏi chuyện như một người bạn.

“Anh và Châu Ái Nghi thế nào rồi?”

Nghe câu hỏi đột ngột ấy, anh cứng đơ người, khuôn mắt bình thường bỗng chốc trở nên gượng gạo không biết nên trả lời thế nào. Phong Lãnh Thiên ậm ừ nói.

“Anh cùng cô ấy có lẽ sang năm sẽ kết hôn”

“Vậy thì tốt rồi, em chúc mừng hai người nhé”

“Ừm…cảm ơn em. Em cùng cậu trai kia thế nào rồi?”

“Em cũng quen cậu ấy bình thường thôi. Em cũng vừa chấp nhận làm bạn gái cậu ấy, mặc dù tuổi tác có vẻ hơi chênh lệch một chút”

“Ừm vậy…tốt rồi”

Ngừng một chút Lạc Ân Nghiên lại lên tiếng.

“Em thấy Châu Ái Nghi cô ấy cũng rất yêu anh nên cũng đừng lạnh nhạt với cô ấy quá. Con gái đôi khi cũng sẽ tủi thân nếu bị người mình yêu bỏ lơ đó”



“Ừm…anh biết rồi”

Hai người vui vẻ trò chuyện, không hề biết có một ánh mắt từ bên ngoài đang nhìn vào. Châu Ái Nghi mang kính đen, ngồi trên xe taxi bàn tay nắm chặt, răng không ngừng nghiến lại tức giận. Cô cầm điện thoại lên chụp một tấm ảnh rồi gửi qua số điện thoại Âu Thành Triệu. Đồng thời cũng gọi điện qua số bên kia.

Âu Thành Triệu đang ngồi bàn bạc hợp đồng để hợp tác cùng vài minh tinh mới nổi. Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang cuộc nói chuyện. Cậu gật đầu xin phép ra ngoài, cứ ngỡ Lạc Ân Nghiên gọi tới cho mình, cậu liền cười thầm. Chắc không thấy cậu gọi nên liền nhớ sao, tay vội vàng rút điện thoại ra một cái tên quen thuộc đập vào mắt, là Châu Ái Nghi.

Từ lúc gặp nhau ngay nhà hàng tới giờ cậu cũng chưa liên lạc lại với chị mình. Hôm nay chị gọi chắc hẳn là có việc quan trọng đây. Âu Thành Triệu thở ra một hơi nhàn nhạt nghe máy.

“Em nghe”

“Đang làm việc?” Giọng nói tức giận của Châu Ái Nghi vang lên.

“Đúng rồi, công ty mới khánh thành. Chị sao vậy, nghe giọng nói có vẻ tức giận?”

“Chứ sao nữa, em còn tâm trí làm việc sao. Xem ảnh chị vừa gửi cho em đi!” Nói xong cô liền cúp máy ngang.

Âu Thành Triệu không nghĩ ngợi nhiều liền vào mục tin nhắn. Khuôn mặt vốn đang bình thường lại trở nên tức giận cùng cực, tơ máu trong mắt hiện lên rõ rệt. Tay nắm chặt lấy cái điện thoại như muốn bóp nát nó, cậu kiềm nén cơn tức giận muốn ném điện thoại của mình lại. Ngón tay nhanh nhẹ bấm vào dãy số được lưu đầu tiên, tiếng chuông vang lên một hồi dài nhưng lại không ai bắt máy, tiếng máy móc của người phụ nữ vang lên không ngừng.

Cảm xúc như muốn bùng nổ, ánh mắt cậu dán chặt vào tấm hình. Trong ảnh Phong Lãnh Thiên đang nhìn cô với ánh mắt nuối tiếc thâm tình, Lạc Ân Nghiên thì một bộ dạng vui vẻ đang nói chuyện.

Cậu muốn nhanh chóng phi xe đến trừng phạt cô nhưng vì đối tác đang ở đây, chỉ ngấm ngầm chịu đựng cảm giác khó chịu này. Tay nhắn một tin nhắn gửi qua cho Châu Ái Nghi.

‘Tí em nói chuyện với chị sau. Xong công việc chúng ta gặp nhau’

Song liền quay đầu đi vào phòng giám độc, trở lại khuôn mặt hoàn toàn lạnh nhạt nghiêm túc. Tạm thời gác chuyện này qua một bên, đợi khi tối nay cô về sẽ có bài học thích đáng.

Cứ nghĩ rằng hai người đã chấm dứt không thể gặp lại nhau nhưng thật không ngờ. Có lẽ cậu phải nên xem lại cuộc chơi này rồi.

Phía bên này.

Phong Lãnh Thiên và Lạc Ân Nghiên cũng đã ăn trưa xong. Anh tới mua một ly cafe rồi đưa cho cô.

“Em uống đi, công việc nhiều thế này chắc hẳn rất mệt mỏi, uống một chút cafe cho tỉnh”

“Cảm ơn anh” Lạc Ân Nghiên mỉm cười đưa tay ra nhận.

“Cảm ơn em đã không trách anh. Chúng ta sau này sẽ trở thành bạn tốt sao?”

“Ừm đúng vậy”

Phong Lãnh Thiên nghe cô nói, anh rũ mắt xuống dấu đi ánh mắt buồn bã của mình. Nở một nụ cười khó coi che dấu cảm xúc thất thường ấy, giọng có chút run rẩy.

“Vậy sau này nếu cậu ta có bắt nạt em thì cứ bảo anh. Anh sẽ đứng ra bảo vệ em”



“Cảm ơn anh! Cũng tới giờ em làm rồi, mình về nhé”

“Để anh đưa em về công ty”

Hai người sóng vai đi ra bên ngoài. Châu Ái Nghi lúc này mới bước xuống xe, chậm chậm đi theo phía sau, cố gắng tránh né để không bị bắt gặp.

Phong Lãnh Thiên đưa cô tới công ty thì mỉm cười ôn nhu rồi tạm biệt cô. Lúc này, điện thoại anh bất ngờ vang lên.

“Anh đang ở đâu vậy?” Vừa nghe giọng nói của Châu Ái Nghi bên đầu dây bên kia, anh liền thở dài mệt mỏi.

“Anh đang ở công ty”

“Vậy sao, em đến công ty anh nhé. Em hôm nay có làm cơm cho anh”

Vừa ăn cùng Lạc Ân Nghiên, song hiện tại cũng đã rất no nhưng anh vẫn chấp nhận vì không muốn Châu Ái Nghi phải thất vọng. Lạc Ân Nghiên nói đúng, anh và cô chắc sẽ không còn cơ hội quay lại nữa, thay vì cố gắng đuổi theo cái mình đã bỏ lỡ thì hãy quay đầu lại nhìn cái đang bên cạnh mình, Châu Ái Nghi cũng rất yêu anh, điều đó anh vô cùng biết rõ. Vì thế, anh phải học cách chấp nhận bỏ lỡ Lạc Ân Nghiên và chấp nhận người yêu mình vô cùng như Châu Ái Nghi.

Phong Lãnh Thiên quay lại nhìn lên công ty cô một chút rồi mới quay đầu lên xe lái đi. Châu Ái Nghi đứng phía xa tức giận, bàn tay nắm chặt đến mức run rẩy. Hận ý trong lòng càng ngày càng nhiều, cô muốn huỷ diệt Lạc Ân Nghiên, muốn cô ta phải đau khổ, phải thân bại danh liệt. Để xem lúc đó còn ai thích cô ta nữa. Nghĩ tới đó tâm trạng Châu Ái Nghi mới thoải mái hơn một chút, rồi nhanh chóng quay người vào taxi bỏ đi.

Lạc Ân Nghiên vào phòng riêng của mình nghỉ ngơi một lát. Vừa mở điện thoại lên liền thấy một cuộc gọi nhỡ của Âu Thành Triệu.

Cậu gọi cô làm gì? Ăn trưa sao? Nhưng cô đã ăn rồi giờ mà ăn nữa chắc sẽ chịu không nổi. Lạc Ân Nghiên gọi lại, đầu dây bên kia rất nhanh đã cất tiếng.

“Chị vừa đi đâu sao không nghe máy em?” Giọng nói lạnh lùng của Âu Thành Triệu vang lên.

“Tôi đi ăn. Cậu đang làm gì vậy?”

Không nghe được giọng nói khác thường ấy, cô vẫn rất thản nhiên hỏi lại.

“Em vừa kết thúc dự án hợp tác. Chị làm việc đi tối em đón” Chưa để Lạc Ân Nghiên trả lời, điện thoại đã kêu lên vài tiếng tút tút rồi cúp máy.

Cô nhìn vào màn hình lấy làm lạ, cảm thấy tính cách này thật là thất thường đi, tự nhiên lại cúp máy ngang như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK