Mình xin đổi lại tên nam chủ cuối cùng xuất hiện là Tần Mặc vì trùng tên (mà k trùng họ) sang Vân Luật nga~ hay ai có ngĩ ra đc cái tên nào thì nhớ cmt ;) và trc chap H lần đầu của c Tuyết mình sẽ làm 1 cuọc vote cho ai là lần đầu của c ấy và trc mắt là Dạ Diễm dẫn đầu )) còn 2 nam chủ nữa sẽ xuất hiện nên chưa bk đc ;) mình tính ngược Hiên Viên Triệt mn có thấy đc k?
----------------------------------
Lục Hy Tuyết đến bên bàn đầy thức ăn mà khóe môi mỉm cười, cô không hề hay biết rằng gần đó có 6 con sói đang nhìn con dê béo bở là cô. Lục Hy Tuyết lấy bánh pudding trà xanh, cô hào hứng ăn, không khí màu hồng bay phấp phới. Trên môi của 6 người đàn ông kia hiện lên nụ cười sủng nịch. Thượng Quan MẶc đến gần cô, hắn cũng lấy một phần pudding như cô. Lục Hy Tuyết cảm thấy như có nhiều ánh mắt ghen tức đều hướng về phía mình, nếu ánh mắt có thể giết người thì bảo đảm cô đã chết rất nhiều lần. Nghi hoặc nhìn sang bên cạnh, Thượng Quan Mặc đang ăn như cô cả người đều nhấc tay lên là tao nhã. Ánh mắt lạnh đi
- Anh làm gì ở đây?
-A Hy Tuyết, anh đang nếm thử pudding này giống em nha. Thật ngon
Thượng Quan Mặc cười cười nhìn cô. Lục Hy Tuyết khinh thường, cô quay lưng không thèm quan tâm hắn nữa, dù gì hắn ăn gì cũng là quyền của hắn. Lục Hy Tuyết tiếp tục ăn xong phần pudding thì Hiên Viên Triệt đi tới hắn cười dịu dàng gắp thức ăn cho cô
- Ăn cái này đi, sẽ rất bổ đấy
- Hiên Viên Triệt, anh làm gì ở đây?
- Tôi sao? Từ giờ tôi là bác sĩ riêng của em
- Ai cần?
Lục Hy Tuyết hừ lạnh, cô nhíu mày đi đến chỗ khác, Thượng Quan Mặc âm trầm đối diện Hiên Viên Triệt
- Anh là ai? Định làm gì? Hy Tuyết là của tôi rồi
- Của anh? Thật là một chuyện cười thú vị. Hình như Tuyết không hề nhìn đến anh
Hiên Viên Triệt cười khẩy, hắn lướt qua người Thượng Quan Mặc. Thượng Quan Mặc nắm chặt tay, như Hiên Viên Triệt đã nói trúng sự thật không sai chút nào
Bên này Lục Hy Tuyết đang ngồi một chô nhâm nhi ly rượu, Lăng Mộ Hàn bắt chuẩn thời cơ đến trước mặt cô
- Xin chào Lục đại tiểu thư, tôi là Lăng Mộ Hàn. Rất vui được làm quen với cô
- Ừ, chào. Nhưng tôi không vui khi gặp anh
Lục Hy Tuyết lạnh lùng nói, cô phải tránh xa bọn nam chủ ra, vì mạng sống nhỏ nhoi cùng gia tộc. Lăng Mộ Hàn thở dài, xem ra khó khăn đây
- Tiểu Tuyết em làm gì ở đây? Dự tiệc cùng anh chứ?
Lục Dật Thần nhanh nhẹn xuất hiện, hắn phải ngăn cản nếu không lại xuất hiện một tình địch đáng gờm. Lục Hy Tuyết trong lòng thở dài, tại sao cô muốn yên tĩnh mà bọn người này không buông tha cô là sao
- Anh trai, em không thích bữa tiệc này
Lục Hy Tuyết một lượt lướt qua từng người một đang đứng đây, toàn 1 bọn người giả tạo chán chết. Lục Hy Tuyết hừ lạnh, cô khó chịu quay đi. Lăng Mộ Hàn định đuổi theo thì Lục Dật Thần cản lại
- Không biết Lăng tổng đây định nói gì? Tôi có thể nói lại cho tiểu Tuyết
Lăng Mộ Hàn nhíu mày, ánh mắt sắc bén, Lục Dật Thần không hề thua kém, ánh mắt lạnh lẽo nơi đáy vực
- Hình như Lục đại thiếu gia đây là anh trai cô ấy? Và sso tôi có thể cảm thấy anh hình như không phải mà lại vượt qua?
- Lăng tổng đây là ý gì?
- Chẳng phải tôi đây đã nói rất rõ. Anh không có luân thường đạo lý à?
- Vậy luân thường đạo lý của Lăng tổng ấy, anh cứ giữ cho anh đi. Tôi cũng không quan tâm
Lục Dật Thần cười lạnh, Lăng Mộ Hàn híp mắt nguy hiểm nhìn hắn. Cả 2 âm thầm tuyên bố chiến tranh (làm như có 2 a v ) ng đáng gờm nhất vẫn là Dạ Diễm đấy ) độc giả đã bình chọn rồi )
Lục Hy Tuyết đang đi đụng phải bức tường thịt vững chắc, mui hương hoa nhài không lẫn vào đâu phảng phất trong không khí
- Dạ Diễm, tránh ra
- Tuyết nhi, em thật làm anh đau lòng
- A cái đồ vô sỉ, anh.... coi như anh mặt dày đi. Tôi có việc
- Em phải gọi là Diễm
- Nằm mơ
Dạ Diễm tà mị cười, hắn thì thầm vào tai cô, còn có khẽ cắn tai cô. Dạ Diễm nhìn đôi tai trắng đang dần đỏ ửng thì hài lòng
- Xem ra em vẫn thế nhỉ
- Không liên quan đến anh. Sao anh không đi chỗ khác mà nói chuyện gì đó đi
- Không được, anh thấy Tuyết nhi của anh thu hút quá nhiều ong bướm đi, phải giành lại, hay em trở thành phu nhân Dạ tổng đi. Đến lúc đó sẽ không ai dám làm phiền đâu nha. Tất nhiên trừ chồng em ra là anh đây
- Đúng là bệnh hết cả lũ
- Em nói gì đó? Em chê anh bệnh hả? Hay là em vào kia kiểm tra xem anh có bệnh không nha. Anh sẽ tận lực hợp tác với em
Dạ Diễm càng nói mặt Lục Hy Tuyết càng đen như đít nồi. Nêú ai hỏi cô vô sỉ đâu thì xin nói là người đàn ông này
- Dạ Diễm, anh bớt điên đi. Tôi không muốn nói nữa
- A em ngại? Không sao đâu anh sẽ chịu trách nhiệm
- Dạ Diễm, nếu anh còn nói nữa tôi móc họng anh ra đó
- BÀ xã thật bạo lực
Một câu này khiến Lục Hy Tuyết suýt nữa té ngửa ra đất. Cô trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi nói
- Anh là ai? Tôi không quen anh
- Ai nha....
- NÀy Dạ Diễm, anh tránh qua một bên coi
- Dạ tổng, xin chào. Không ngờ anh ở đây
Một giọng nói nho nhã nhưng ẩn ẩn tia nguy hiểm cùng lạnh lẽo vang lên. Dạ Diễm nhíu mày, Lục Hy Tuyết lòng càng lạnh đi. Mấy tên này ăn không ngồi rồi hay sao mà cứ tìm cô? Hạ Thanh cũng không có ở đây đi. Cô ta đâu rồi? LÀm ơn xuất hiện cứu rỗi cô với. Lục Hy Tuyết không biết dù cho có 10 Hạ THanh ở đây thì 6 người đàn ông cũng lười liếc mắt nhìn đến cô ta