Dạ Diễm lạnh lẽo, cả người toát lên sự băng lãnh của bóng tối, Lục Hy Tuyết âm thầm tặc lưỡi, trở mặt thật nhanh. Hắn vừa ở đây tà mị vô sỉ vậy mà giờ đã khác. Nhưng Lục Hy Tuyết biết chính khuôn mặt này giống như trong cơn ác mộng kia. Cô giật mình, lùi ra sau
- Các người cứ ở đây, tôi đi trước
Giọng nói tràn đầy lạnh lùng, xa cách. Bạch Hàn Dương cùng Dạ Diễm đồng thời nhíu chặt mày, sao bọn họ cảm thấy cô ở ngay trước mặt nhưng lại xa vạn trượng?
- Lục đại tiểu thư, có thể cho tôi làm quen không?
Bạch Hàn Dương cười như gió xuân, trong mắt hắn tràn đầy ý cười. Lục Hy Tuyết nghi hoặc, cô có nhìn lầm không? Đây là lần đầu tiên cô gặp hắn mà, Lục Hy Tuyết không quan tâm tới quay người bỏ đi thì tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng bắt đầu, mọi người biết là bắt đầu khiêu vũ rồi. 6 người đàn ông xuất hiện lần lượt dồn ép cô vào một góc. Hiên Viên Triệt là người đầu tiên, hắn cười lãng tử
- Hy Tuyết, em có thể khiêu vũ với anh chứ?
- Không. Tôi không muốn
Lục Hy Tuyết tìm cách trốn thoát thì Lục Dật Thần ôm eo cô
- Tiểu Tuyết, em nhảy cùng anh trai chứ?
-.... Nhưng....
- Dạ tổng, tôi có thể làm bạn nhảy với anh không?
Dạ Diễm định tiến lên giành lại thì Hạ Thanh xuất hiện, cô ta dịu dàng nhu nhược nói. Một bộ dáng yếu đuối xinh đẹp chọc đàn ông muốn che chở cho cô ta nhưng tiếc là cô ta đã chọn nhầm đối tượng. Dạ Diễm trong lòng cười lạnh, hắn nhíu mày khinh thường không liếc mắt lấy một lần. Hạ Thanh nghiến răng, tại sao chứ?
Lục Hy Tuyết trong lòng hò hét, nữ chính đây rồi, cuối cùng cô ta đã đến cứu cô. Thượng Quan Mặc khẽ nói
- Tuyết,....
Lục Hy Tuyết nhíu mày, cô thở dài, xoay người mỉm cười với Lục Dật Thần
- Anh trai, chúng ta khiêu vũ đi
Dù gì cô nhảy với anh trai nên mọi người sẽ không dị nghị gì đâu. 5 người còn lại kinh ngạc, tức giận nhìn Lục Dật Thần. Lục Dật Thần vui mừng, hắn cầm tay cô nhẹ nhàng cùng nhau khiêu vũ
- Tuyết nhi a...
- Tuyết....
- Hy Tuyết à....
- Tuyết Tuyết...
- Tuyết nhi
Mỗi người đồng loạt gọi, họ nhanh chóng thay đổi cách xưng hô 1 cách chóng mặt. Lục Dật Thần nghe được mặt lạnh dần, Lục Hy Tuyết khinh thường, cô không thân quen với bọn họ a
Lục Hy Tuyết khiêu vũ cùng Lục Dật Thần thu hút nhiều ánh mắt. 2 người đều đẹp đến mờ ảo. Bóng lưng lạnh lùng, mái tóc vàng kim óng ánh cũng như Lục Hy Tuyết, khuôn mặt hoàn hảo không tì vết cùng với bộ vest đen ôm sát thân hình mê luyến hòa hợp với váy của Lục Hy Tuyết. Bàn tay thô ôm lấy eo nhỏ vì váy lưng trần nên hắn chạm đến làn da của cô như bị điện giật, bàn tay còn lại cầm lấy tay mềm mại của cô. Lục Dật Thần mong muốn thời gian ngừng trôi. Cả 2 khiêu vũ dưới ánh đèn vàng như một bức tranh sinh động mà đẹp đẽ. 5 người đàn ông căm tức nhìn 1 màn trước mắt. Lục Dật Thần cười khẽ, thì thầm bên tai Lục Hy Tuyết
- Tiểu Tuyết, em thật đẹp. Anh rất vui khi em đồng ý lời mời của anh đấy
- Anh trai, chúng ta không nên thân thiết đến mức này
Lục Hy Tuyết lạnh lùng nhắc nhở hắn, khóe môi Lục Dật Thần kéo lên một nụ cười tính kế
- Sao chứ? Anh sẽ làm em bỏ đi cái luân thường đạo lý đó. Và em sẽ là người phụ nữ của anh vĩnh viễn. Anh sẽ giết những ai dám cản đường đó
Lục Hy Tuyết rùng mình, tên nam chủ này là tên tuyệt tình nhất trong hậu cung đó a. Có vẻ như Lục Hy Tuyết cô đã quên một điều rằng theo như trong nguyên tác để chiếm được Hạ Thanh hắn đã một tay khống chế những người quan trọng trong gia tộc chứ không phải không chỉ có giết, hắn còn có một thế lực lớn đằng sau làm ai ai cũng phải kiêng nể chỉ là chưa bao giờ ra mặt. Lục Dật Thần trong lòng thầm tính toán, hắn phải chiếm được Lục thị cùng gia tộc thì sẽ không một ai ngăn cản được cả. Lục Dật Thần quan sát khuôn mặt người hắn yêu, cô chính là thiên thần của riêng hắn, nếu cô dám bỏ đi thì hắn sẽ tìm mọi cách làm cô mất đi tự do để chỉ có thể bên hắn mà thôi
- Lục Dật Thần, chúng ta là anh em cùng chung huyết thống đó. Anh cũng sẽ không còn yêu tôi nữa đâu. Anh sẽ giống như những người kia
Lục Hy Tuyết cười lạnh, cô liếc mắt qua 5 người kia. Phải, chỉ 2 năm nữa thôi thì Hạ Thanh sẽ làm bọn hắn yêu cô ta, cô ta có thể tiến tới với Lục Dật Thần vì vốn dĩ cô ta chính là con cưng của tác giả, sao cô có thể quên được chứ. Đến lúc đó cũng chỉ có mình cô thôi
- Lục Hy Tuyết, em nói cái gì? Anh sẽ luôn yêu em. Đừng lo, có anh bên cạnh em rồi
Lục Dật Thần nhíu mày, cô nói vậy là ý gì? BÂy giờ trái tim hắn chỉ tràn ngập hình bóng cô, không thể dứt ra được nữa vì hắn đã lún vào quá sâu. Thiếu đi Lục Hy Tuyết thì Lục Dật Thần hắn sẽ không thể sống được nữa vì cô chính là trái tim hắn
Lục Hy Tuyết kinh ngạc, hắn.... sẽ không bỏ cô ư? Không thể nào, cô cũng chẳng thể chống lại bàn tay vàng của tác giả. Lục Hy Tuyết rũ mắt xuống, che giấu mọi cảm xúc hỗn loạn trong lòng cô. Lục Hy Tuyết không biết rằng trong lòng cô đang có một thứ lặng lẽ mà nhẹ nhàng tràn vào trái tim