Lục Hy Tuyết bĩu môi liên tiếp chuyển kênh, lúc này Lala mở cửa bước vào phòng bệnh mỉm cười.
- Tôi mang canh gà hầm đến cho cô rồi a.
Lục Hy Tuyết chán ghét liếc mắt
- Cô mang về đi, lại là hắn nấu sao? Chán ăn rồi.
Tha cho cô đi, hắn nấu có bỏ gia vị nhưng lại như không bỏ, nhạt như tảng băng như hắn vậy.
Lala bật cười, dù Lục Hy Tuyết có luôn miệng chê bai món ăn hắn nấu thì cô vẫn nuốt vào bụng rồi mặt dày lười biếng nằm trên giường thở dài.
Cô định mở miệng nói chuyện phiếm cùng Lala thì bên tai nghe được đến tin tức trên tivi. Trên tivi đang chiếu cuộc phỏng vấn của ảnh đế Thượng Quan Mặc, giọng hắn trầm thấp nhu hòa kể về người hắn yêu.
Lục Hy Tuyết không hiểu sao dừng tất cả hành động, im lặng lắng nghe. Càng nghe cô càng cảm thấy quen thuộc, người hắn yêu về sở thích hay đến những thói quen mà hắn kể đều như cô. Ảnh đế thế nhưng có thanh mai trúc mã, từng có khoảng thời gian hắn vì dại dột mà bỏ lỡ cô đến quen thuộc trong tiềm thức của Lục Hy Tuyết.
Đang chăm chú lắng nghe thì có người giật lại điều khiển mà vội vàng tắt đi. Lục Hy Tuyết thẫn thờ ngẩng đầu. Là Vân Luật, hắn đỏ mắt chứa đầy sự giận dữ.
- Huyết Ảnh, cô không được xem.
Hắn sợ khi cô xem rồi cô sẽ nhớ lại rồi rời đi. Cũng như ngày đó cô quay người bỏ chạy cùng Sở Hiên, hắn đã chật vật che giấu hành tung của cô khỏi bọn họ, không thể hai tay dâng cô lên cho bọn hắn. Lala từ bao giờ đã rời khỏi phòng bệnh, Vân Luật cúi người xuống bên tai cô, lạnh lùng phả ra hơi thở trầm thấp khiến tâm người lạnh run.
- Cô nên ngoan ngoãn mãi mãi ở bên cạnh Vân Luật tôi. Không được xem bất cứ gì liên quan đến hắn.
Hắn dịu dàng vuốt tóc Lục Hy Tuyết, cô cứng đờ nhìn hành động của hắn. Tuy nhìn qua rất đỗi dịu dàng nhưng cô lại cảm nhận được sự uy hiếp dưới đáy mắt hắn. Đây là lần đầu tiên cô thấy hắn tức giận đến như vậy.
- Cô lại lần nữa dám chê tôi nấu?
Vân Luật híp mắt nguy hiểm nhìn cô. Lục Hy Tuyết nhíu mày, bộ dáng vừa rồi của hắn đã biến mất như cô bị ảo giác.
Vân Luật trong lòng khẽ run vì ánh mắt cô toát lên sự nghi ngờ đối diện hắn.
- Tại vì nó nhạt nhẽo quá. Anh có biết nấu không vậy?
Cô ghét bỏ khinh bỉ liếc hắn.
- Không ngon thì cô cũng phải ăn.
Hắn nghiêm túc uy hiếp cô. Khí thế bức người khiến không ai chối cãi.
- Tôi không thể chấp nhận món này.
Lục Hy Tuyết hừ lạnh, chỉ có cô mới dám thẳng thắn từ chối.
Vân luật nhướn mày, cô gái này gan càng ngày càng lớn.
Nhưng cuối cùng cô cũng bị bắt nuốt hết. Lala nhẹ nhàng mở cửa, cô ta mỉm cười. Lục Hy Tuyết nằm gọn trong ngực hắn, Vân Luật nằm bên cạnh cô ôm vào lòng cùng nhau chìm vào giấc ngủ. Lala liếc mắt là thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên mỉm cười.
Vân Luật ngày ngày kể cả ban đêm vẫn làm việc không ngừng nghỉ, hắn như một cỗ máy không biết mệt cũng như là không có tình thương. Vân Luật sinh ra trong một gia tộc quân nhân lâu đời nhưng hắn lại mồ côi cha mẹ từ nhỏ sau vụ tai nạn nổ máy bay trên đường hồi chính phủ, những người trong gia tộc đấu đá nhau không ngừng sau cái chết của cha hắn. Khi ấy hắn cũng chỉ 6 tuổi, gia gia hắn vẫn còn tại, ông dạy dỗ hắn như đang dạy một đứa trẻ thành một cỗ máy giết người tàn nhẫn. Hắn khi 13 tuổi đã diệt được cuộc tranh giành quyền lực không có hồi kết, hắn gia nhập quân đội rồi nhanh chóng leo lên vị trí cao nhất với thủ đoạn cực kì tàn bạo. Hắn lên nắm quyền diệt được hàng loạt tổ chức bất hợp pháp hay toỏ chức lớn, hắn tự báo cáo lên chính phủ xin duyệt thành lập một tổ chức chuyên về vũ trang ngầm hoạt động. Từ chút một tiêu trừ tội phạm đến khi gặp được Lục Hy Tuyết mọi chuyện đã khác hẳn.
Từ một cỗ máy đã được con người hóa, hắn đã biết suy nghĩ đến cảm xúc của cô, dù chỉ có một mình cô. Tuy bất kì ai đều thấy hắn độc tài nhưng riêng những thành viên của tổ chức này đều thấy hắn rất tốt. Hắn cứu giúp trẻ mồ côi, hắn cứu giúp những người trẻ tuổi đang tuyệt vọng rồi khiến họ tìm được và phát huy tiềm năng của họ đến mức tối đa cho thấy họ không hề vô dụng, dẫn chứng chính là J.K
Hắn đã dạy họ thế nào để khiến người khác sợ hãi nể phục, không còn đe dọa đến bản thân họ. Vân Luật chỉ cho họ thế nào là một mái nhà đoàn kết dù mỗi khi làm nhiệm vụ họ như tính mạng họ đang đi trên nền băng mỏng nhưng họ vẫn cam tâm tình nguyện.
Lala thở dài, cô nhẹ nhàng rời đi. Cô biết VÂn Luật đang sợ hãi điều gì, cũng biết hắn đang cố gồng mình níu kéo cái gì, hắn luôn luôn bất an, thấp thỏm nhưng hắn lại không nhận ra Lục Hy Tuyết sẽ không nghi ngờ hắn vì chính Lục Hy Tuyết cũng có tình cảm với hắn. Lục Hy Tuyết luôn miệng nói chán ghét hay khinh bỉ Vân Luật nhưng cô vẫn chấp thuận làm tất cả vì hắn trong im lặng, cô luôn thỏa mãn những điều nhỏ nhặt hắn vì cô mà làm cũng như cô luôn kiêu ngạo và chọc giận hắn để hắn chú ý tới.
Lala cũng biết ngoài kia những nam nhân đó cũng điên cuồng yêu nữ nhân này không thua kém gì VÂn Luật, Lala thở dài, bóng lưng cô biến mất trong hành lang.