• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lục Hy Tuyết vẫn ngày ngày chăm sóc bên cạnh Long Ngạo Vũ vẫn đang hôn mê. Cô thở dài, nhớ đến ngày đó hắn bất chấp mà lao ra thay cô như thế, không cảm động là nói dối. Cô biết hắn từng sai lầm yêu Hạ Thanh và cô biết hắn đã từng làm gì cô nhưng cô nhận ra cô đã yêu hắn, yêu hắn từ lúc khi hắn bắt cô. Lục Hy Tuyết lại thở dài, không biết cô lại là người cuồng ngược?

Bây giờ hắn nằm trên giường bệnh là tại cô nên cô phải có trách nhiệm huống hồ cô còn có tình cảm với hắn.

Long Ngạo Thiên vẫn ở bên cạnh cô mọi lúc, hắn cố tìm mọi cách để cô chú ý tới hắn. Lục Hy Tuyết trừng mắt nhìn hắn

- Long Ngạo Thiên, anh trai anh đang hôn mê!

Cô phải nhắc nhở hắn a! Hắn không lo cho anh trai hắn sao?

Long Ngạo Thiên hừ lạnh khinh thường.

- Hy Tuyết à, bọn anh là anh em song sinh nên là anh còn chưa chết anh ta cũng không chết được đâu.

Lục Hy Tuyết liếc mắt thông cảm cho Long Ngạo Vũ. Có một em trai như thế cũng tội cho hắn.

Long Ngạo Thiên dù cho có nói như vậy hắn vẫn còn chút lo lắng, lời hắn nói quả thật không sai và hắn cũng tin tưởng Long Ngạo Vũ nhất định sẽ tỉnh lại. Có đôi khi không biết vì sao hắn lại tự tin như vậy nhưng trong lòng vẫn cứ tin tưởng như thế.

Hiên Viên Triệt liếc mắt nhìn vào phòng bệnh từ ngoài cửa, hắn cau mày. Hắn vẫn chỉ chiếm được niềm tin của cô nhưng vẫn không thể chiếm được tình cảm. Xem ra hắn cần phải xâm nhập vào đời sống của cô càng nhiều hơn.

Sáng hôm sau, Lục Hy Tuyết dụi mắt tỉnh dậy, áo khoác trên người cô trượt xuống, cô ngạc nhiên. Đây là áo khoác của ai?

- Tỉnh rồi sao?

Một giọng nói trầm thấp làm cô bừng tỉnh. Đúng là những ngày qua cô vẫn không nghỉ ngơi đầy đủ nên không nhận ra sự hiện diện của hắn.

Áo khoác của hắn lại có mùi hương nhè nhẹ của trầm hương, là cô lầm sao?

Hắn ngay từ đầu vẫn lặng lẽ dịu dàng nhìn cô đã hơn 2 tiếng. Lục Hy Tuyết ngượng ngùng ho nhẹ

- Lăng Mộ Hàn? Sao anh lại ở đây?

Tên yêu nghiệt này sao cô thấy càng ngày càng thêm yêu nghiệt? Ngọn lửa nóng rực trong đôi màu mắt đẹp kia phản chiếu hình ảnh cô. Quanh quẩn trong không gian là trầm hương, không khí càng ái muội hơn. Lục Hy Tuyết muốn bật đứng dậy gào lên "Đây là bệnh viện! Còn có Long Ngạo Vũ a!" Nhưng cho dù cô có nói ra thì Lăng Mộ Hàn vẫn bất cần có Long Ngạo Vũ hay không, có phải là bệnh viện hay không. Không nhưng là yêu nghiệt còn là vô sỉ nhân!

- Nghe nói có người bị thương là vì Lục tiểu thư cô. Tôi đến đây là để cảm tạ hắn và xem tình trạng hắn thế nào.

Lăng Mộ Hàn mỉm cười nhưng trong lòng hắn hoàn toàn đi ngược lại lời nói của hắn a~~ Hắn đến là để xem tình địch chết hay chưa mà thôi!

Vô lương tâm~~

- Anh ta vẫn còn hôn mê. Vì tôi mà anh ta phải nằm đây.

Lục Hy Tuyết lắc đầu, cô không nhận ra sự khác thường của Lăng Mộ Hàn.

- Cô cảm động sao?

- Đúng vậy

Lăng Mộ Hàn trầm mặc, nếu là hắn thì hắn cũng sẽ cam tâm tình nguyện chứ không riêng một mình Long Ngạo Vũ. Nhìn người bản thân yêu chết trước mặt mình là điều tàn nhẫn nhất trên thế giới cũng như một thế giới duy nhất của hắn sụp đổ.

Lăng Mộ Hàn biết người gây ra không cần điều tra cũng biết là Hạ Thanh. Cô gái này hắn từng gặp qua 1 lần nhưng lúc ấy cô ta cứ diễn kịch còn hắn chỉ an nhnà xem cô ta sẽ chịu đựng đến khi nào nhưng đã chạm đến Lục Hy Tuyết thì hắn sẽ không ngồi không an nhàn như thế! Trước mắt hãy cứ để bọn họ tranh giành nhau còn hắn sẽ nhân cơ hội cuỗm đi a~~ hắn cũng chỉ là một "thần dân" bất lực nhìn những vị vua tranh đấu mà thôi!

Muốn có được vợ thì phải mặt dày vô sỉ, trước mặt vợ, danh dự cùng mặt nghiêm hoàn toàn vô ích! Cứ bám lấy cô ấy thôi

- Tôi tin vì anh ta yêu cô nên mới hành động như vậy....

'Cạch'

- Lăng Mộ Hàn? Tên yêu nghiệt làm gì ở đây?

Long Ngạo Thiên đi vào phòng bệnh thì thấy còn thêm một người khác, hắn đề phòng đối địch nhìn LĂng Mộ Hàn. Mà hắn lại cứ thản nhiên nhìn cô.

Lục Hy Tuyết lắc đầu, Long Ngạo Thiên từ khi nào đã trở nên ấu trĩ như vậy. Tiết tháo và giới hạn đâu?

- Lục Hy Tuyết, tình trạng của Long Ngạo Vũ thì khoảng 1 thời gian nữa mới tỉnh lại. Hôn mê thì sẽ không biết khi nào hắn tỉnh.

- Đã biết

Hiên Viên Triệt vẫn cúi đầu nhìn bệnh án trên tay mà không phát hiện không khí quỷ dị trong phòng bệnh.

- Đến lúc tôi phải đi rồi. Tôi thấy cô vẫn không có thương tích gì là tốt rồi. Tạm thời cô cứ bỏ công việc qua một bên đi, tôi sẽ lo liệu tất cả.

Lăng Mộ Hàn đứng dậy gật đầu rời đi. Lục Hy Tuyết mỉm cười.

- Long Ngạo Thiên! Anh trẻ con cũng vừa phải thôi, tên ấu trĩ!

Lục Hy Tuyết trừng mắt, cô vẫn còn chưa tha thứ cho hắn đâu.

- Hy Tuyết, em phải biết đó là hiểu lầm!

- Hiên Viên Triệt, anh là viện trưởng, nên đuổi khách đi!

Phòng bệnh lại có thêm không khí tràn đầy sức sống, dù sao Long Ngạo Vũ vẫn không việc gì. Hắn chỉ ngủ quá lâu mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK