• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tuyết nhi, em đợi 1 chút. Tôi có một thứ sẽ khiến em rất thích nó

Dạ Diễm cười trào phúng, hắn đứng dậy, Lục Hy Tuyết hướng hắn cầu xin nhưng bóng lưng hắn khuất dần

Không bao lâu sau hắn trở lại, trên tay hắn là một chai rượu cùng nho. Ánh mắt hắn sáng đến kì lạ. Dạ Diễm lấy cà vạt che đôi mắt Lục Hy Tuyết. Giọng hắn trầm thấp không thể che giấu sự hưng phấn

- Tuyết nhi, chắc hẳn em rất thích nho đúng không? Anh có cả nho và rượu cho em đây

Tiếng cười của hắn vang lên bên tai cô khiến cô sợ hãi nhưng cơn nóng trong người vẫn cứ dâng lên

Đột nhiên trong miệng cô có một thứ gì tròn tròn mềm mềm lại ngọt ngọt, vị ngọt hòa tan vào trong miệng. Nhưng cô chưa kịp nuốt xuống thì lại có thêm một trái nho khác, cứ như vậy cho đến khi miệng cô đầy ắp nho

- Ngô... ưm...

Dòng chất lỏng lấp lánh chảy xuống bên khóe môi

- Tuyết nhi, em nên biết bây giờ là trái mùa nho, hẳn là nho rất đắt. Em nỡ lòng hoang phí như vậy sao? Nhưng ở đây có rất nhiều nho, nên làm sao đây?

Dạ Diễm cười lớn một tiếng, hắn lại tiếp lời

- Anh biết rồi, miệng trên của em không thể ăn nhưng bên dưới có thể đi? Ý tưởng này rất hay đấy. Huống hồ miệng dưới của em hiện tại rất ướt đẫm đúng không?

Dạ Diễm nói xong, mặc cho cô vừa dụ hoặc vừa kháng cự, hắn mở rộng chân cô, hoa huyệt đang mấp mở như mời gọi, còn có mật dịch ánh bạc. Hai ngón tay của hắn đâm sâu vào hoa huyệt không nể tình. Lục Hy Tuyết trợn mắt, ngực cô phập phồng lên xuống. Rút ra lại đâm vào, từ hai ngón tay đã biến thành 4 ngón

Lục Hy Tuyết lắc đầu, thân hình cô ưỡn lên, không ngừng thở dốc. Van xin hắn tha cho cô nhưng dược vẫn tác dụng kéo dài mãi, vừa đau đớn vừa tê dại

- Chưa được đâu nha Tuyết nhi! Anh còn có một thứ chưa kịp để em thưởng thức mà em đã đạt đến cao trào rồi? Em còn 1 cửa miệng nữa chưa xóa đi dấu vết của người đàn ông khác nha!

Từng trái nho hắn đưa đến hoa huyệt, những trái nho dần dần không thể nhét đầy thêm. Dạ Diễm thì thầm bên tai Lục Hy Tuyết

- Tuyết nhi, đáng tiếc em không nhìn thấy bộ dáng hiện tại của em dâm đãng thế nào? Hoa huyệt của em ép chặt từng trái nho nha, mật hoa cùng nước nho không ngừng chảy ra kìa

Lục Hy Tuyết muốn cầu xin hắn nhưng miệng cô không thể nói được thì một thứ tròn tròn lớn hơn nho rất nhiều bị hắn nhét vào hoa huyệt. Nó còn run lên xoáy sâu hơn như nghiền nát hoa tâm cùng nho bên trong

Lục Hy Tuyết thở dốc, hoa huyệt căng lên khiến cô càng khó chịu

- Đây là trứng rung, nó đặc biệt dành cho em đấy. Nhìn xem ngay cả nho cũng bị nó nghiền nát này?!

Lời nói khiến người khác đỏ mặt thốt ra từ miệng hắn, Lục Hy Tuyết càng không thể chịu nổi

- A...

Dòng suối từ trong hoa huyệt trào ra, cả người Lục Hy Tuyết run rẩy. Dạ Diễm khẽ cười lạnh, hắn mở nắp chai rượu, đổ ra ly chân cao, vừa thưởng thức rượu vừa thưởng thức cảnh tượng trước mắt. Ánh mắt hắn nóng rực khiến Lục Hy Tuyết càng ngày càng khó chịu hơn

- Tuyết nhi, không ngờ em có bộ dáng dâm đãng như thế này. Trước mặt bọn hắn em đã như vậy sao?

Dạ Diễm càng nói, tia máu càng hiện rõ lên đôi mắt hắn. Phải, hắn đã không thể chịu đựng được sự ghen ghét ngày một dâng lên

Dạ Diễm đi tới, chất cồn sóng sánh trong ly còn một ít, hắn nhấp một ngụm, tiến lên hung hăng hôn lên môi Lục Hy Tuyết. Cô không kịp phản ứng hành động của hắn, rượu tràn ra khóe môi, chảy xuống cổ và xương quai xanh. Màu tím hồng yêu mị nổi bật trên làn da trắng hồng kích thích dục vọng của người đàn ông. Hắn nuốt xuống vài quả nho còn sót lại trong miệng cô. Đôi mắt hắn híp lại quan sát khuôn mặt cô

Dạ Diễm cởi bỏ quần, cự long nóng rực thô to bại lộ trong không khí, hắn điên cuồng dày vò miệng nhỏ của Lục Hy Tuyết. Ngón tay hắn bất ngờ đâm sâu vào cúc huyệt, Lục Hy Tuyết trợn mắt nhưng tiếng hét của cô bị hắn nuốt xuống. Sau khi cơ thể Lục Hy Tuyết đã có biến đổi, hắn chợt tiến sâu vào cúc huyệt. Mạnh mẽ trừu sáp, rút ra chủ còn lại đầu nấm lại đâm sâu vào bên trong. Bạc môi hắn nhếch lên có chế nhạo, có yêu thương đan xen

- Tuyết nhi, hẳn... là em rất thích a. Anh làm em thích hơn những tên kia sao?

- Dạ. Diễm, ...tên hỗn đản,... vương bát đản.... A... ân... Chậm một chút... A... Không được

Lục Hy Tuyết cau mặt, cô thở dốc. Trứng rung vẫn còn rung điên cuồng, hoa huyệt trướng lên mà hắn lại thô bạo trừu sáp cúc huyệt a. Hành động dày vò này cô không thể chịu nổi, cảm giác tê dại lẫn đau đớn xông lên

- Không được?... Bọn hắn thì được sao? Sở Hiên, Lục Dật Thần, Thượng Quan Mặc, Long Ngạo Vũ, BẠch Hàn Dương thì được sao? Em đang chê bai khả năng của anh? Để xem em mấy ngày không thể rời khỏi Dạ gia này

Dạ Diễm tức giận, cô dám nói không được? Hắn sẽ cho cô thấy

DỨt lời, hắn như được gắn động cô đâm vào rút ra, giọt nước từ trên trán hắn nhỏ xuống thân thể cô. Lục Hy Tuyết cau mày, thân thể cô không ngừng lên xuống. Đột nhiên Dạ Diễm nghiêng người, một chân cô bị nhấc lên cao, thuận lợi cho hắn luật động. Lục Hy Tuyết thật sự không thể chịu đựng nổi

- A, không được... Dừng lại... Sắ0 hỏng rồi... ngô

Giữa cơn điên cuồng dâm mỹ, Lục Hy Tuyết ngất đi nhưng không bao lâu sau lại bị hắn làm cho tỉnh. Không biết qua bao lâu hắn mới chịu dừng lại

-----------------
T.g sắp chết rồi *nằm sải lai ra*

*Trailer:

- Tuyết nhi, anh xin lỗi. Anh không nên đối với em như vậy. Là do anh căm giận quá thôi

Dạ Diễm ôm cô vào trong ngực, vuốt mái tóc cô đầy dịu dàng. Hắn phải nhanh chóng đổi tên cho cô, cô phải có tên trong Dạ gia sớm nhất. Dạ Hy Tuyết, cái tên này không tệ đi!!

Người nào đó bá đạo thầm đưa ra quyết định trong lòng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK