- Các cô đang làm gì đó? Không lo làm việc mà còn ở đây nói chuyện? Chê công việc ít sao
Lục Dật Thần lạnh lùng nói, khí thế vương giả của hắn chèn ép lên 2 thư kí kia. Thư kí trưởng liền thở dài, phó tổng mới đến này thật sự rất khó tính nhưng hắn lại rất giỏi mà còn là con trai của Lục tổng nữa, khi hắn đến đây liền đã đuổi việc 3 người rồi, 1 tiếp tân, 2 nhân viên tổ kế toán mà hắn cũng khiến người ta ngộp thở như đối mặt với đế vương lạnh giá
- Thưa thưa...ngài chúng ... tôi...
2 thư kí run rẩy lắp bắp, Lục Dật Thần nhíu mày, hắn nhìn vào màn hình máy tính nhận ra tấm hình trên ấy chính là Lục Hy Tuyết
- Tấm hình này ở đâu ra?
- Dạ... Chú... Chúng tôi không biết
- Mộ Sang, bây giờ là mấy giờ?
- Thưa ngài hiện tại đã 4h30 giờ chiều
- Hôm nay cho cô nghỉ sớm 60 phút. Còn 2 người, tăng ca đến 9h tối cho tôi, sắp xếp lại các tư liệu, kiểm tra lại danh sách tuần trước với tuần này cho tôi. Không xong là chuẩn bị đơn từ chức đi
Lục Dật Thần lạnh lùng ra lệnh, hắn rời khỏi Lục thị, lái xe đi thẳng về hướng Lục gia
- Lục Hy Tuyết em thật sự muốn câu dẫn nhiều người sao?
Lục Dật Thần nghiến răng nghiến lợi, trong xe dày đặc mũi giấm chua
Lục Hy Tuyết vẫn đi trên đường, cô không biết mình đang đi đâu. Trời đã tối đen, đột nhiên một nguồn ánh sáng sáng chói xuất hiện, tiếng động cơ gào lên cùng tiếng thắng xe chói tai. Dường như người kia đã dừng không kịp lúc, Lục Hy Tuyết giật mình, chân không thể di chuyển vẫn đứng nguyên tại chỗ
"Tách, tách"
Hai hạt thủy châu long lanh rơi xuống. Cô vừa mới đến đây thôi mà, còn ba mẹ yêu thương và gia tộc luôn bảo vệ cô kia, còn phải bảo vệ Lục thị cùng họ khỏi Lục Dật Thần chứ. Hình như trời cao đã nghe được ý nguyện của Lục Hy Tuyết, cô bị một lực kéo đi va vào bức tường thịt rắn chắc, hơi ấm làm cô bình tĩnh hơn, thoang thoảng mùi bóng tối lạnh nhưng dễ chịu, mang đến cảm giác an toàn. Lồng ngực phập phồng như đang căng thẳng, người đó ôm chặt cô
- Cô có sao không?
Hắn dịu dàng mở miệng, thật lo sợ nếu cô bị đụng trúng nha. Lục Hy Tuyết giật mình ngẩng đầu, đập vào mắt cô là khuôn mặt tuấn dật mang vẻ đẹp của bóng tối sâu thẳm. Mày kiếm tinh tế, đôi mắt hẹp dài màu tím biếc lãnh đạm hàng mi dài, cánh mũi cao thẳng, bạc môi lạnh lùng, da hắn hơi ngăm quyến rũ. Mái tóc tím sẫm bay tán loạn trong gió. Thân hình cao lớn, mạnh mẽ hoàn hảo. Hắn diễm lệ trong màn đêm, giọng nói trầm thấp như ma quỷ. Trái lập với vẻ đẹp của Lục Dật Thần hay Hiên Viên Triệt nổi bật giữa ánh sáng thì người này lại như ác ma, lại mang màu của bóng tối sâu thẳm. Lục Hy Tuyết hồi thần, cô thoát khỏi lồng ngực ấm áp kia, khẽ cúi đầu yếu ớt nói
- Cảm ơn anh đã cứu tôi
Lục Hy Tuyết định xoay lưng rời đi nhưng trước mắt cô tối sầm ngất xỉu. Cô còn không quên chửi thầm trong lòng, thân thể này yếu không tưởng huống chi hôm nay cô chạy tới chạy lui lại còn dùng hết sức đẩy Hiên Viên Triệt ra bóp cổ hắn. Người đàn ông vừa cứu cô kia nhanh chóng ôm cô, hắn nhíu mày
- Cô gái, tỉnh dậy
-...
Hắn thở dài, bế cô lên xe mình hạ lệnh đến biệt thự của hắn
Hắn đặt cô xuống giường của mình. Kì lạ, đây là lần đầu hắn dẫn một cô gái về chưa kể là lần đầu có người khác nằm trên giường hắn. Mà khi bế cô, ôm cô lại có mùi hoa trà dịu nhẹ không như những nữ nhân khác tràn đầy mùi son phấn cùng nước hoa nồng nặc
- Will gọi bác sĩ đi
Đằng sau hắn không có người nhưng trong màn đêm lại có người nhận mệnh. Không bao lâu sau vị bác sĩ được mời đến, ông ta cẩn thận xem xét, kiểm tra Lục Hy Tuyết rồi báo cáo lạu cho người đàn ông kia
- Thưa Dạ chủ, cô gái này khá yếu, hiện giờ kiệt sức nên mới ngất đi, tạm thời truyền nước biển cho cô ấy
- Được rồi lui ra
Hắn gật đầu, vị bác sĩ biết điều nhanh chóng lui ra. Hắn quan sát Lục Hy Tuyết, bàn tay đầy vết chai vì cầm súng dịu dàng vuốt má cô
- Nhanh tỉnh
Hắn khẽ nói, hôn trán cô. Ngay từ lúc đầu hắn nhìn cô vô hồn bước đi trên đường, quan sát cô từ xa, từ cô hình như đang sợ hãi, cô đơn còn có đau thương phảng phất, cô vẫn bước đi dù không biết phía trước là đâu. Lần đầu tiên thấy cô, hắn như thấy thiên thần lạc lõng, một mình đến thế giới này, có lẽ hắn như bóng tối, lạc vào bóng tôi quá lâu mà cô lại như là ánh sáng, một ánh sáng trong trẻo, ánh sáng và bóng tối như là 2 thái cực khác nhau, hút nhau như 2 nam châm nên hắn mới dõi theo cô. Khi cô cận kề nguy hiểm, tim hắn như ngừng đập, nhanh chân vọt tới bên cô kéo cô thoát khỏi, hắn cứ ngỡ lúc ấy đã đánh mất đi một thứ quan trọng cứ như mất đi cả thế giới. Thật may khi cô không sao, nghe được giọng nói của cô gần đó như là bản nhạc nhẹ nhàng du dương lại cũng như bản ballad buồn, cô ngất đi, hắn lo lắng tột cùng. Hắn nhíu mày, tại sao lại có những cảm giác này? CẢm giác này là thế nào?
Sau 2 tiếng, hàng mi như hai cánh bướm khẽ rung, đôi mắt màu ruby đỏ dần mở ra, hắn ngồi gần đó xử lí công việc lại thêm chăm sóc cho cô, lần đầu hắn thấy được có người mang đôi mắt màu đỏ kia, hắn thấy thật đẹp
- Ư...
Tiếng rên đau khẽ vang, Lục Hy Tuyết choáng váng đầu, người đàn ông kia ngẩng đầu đến bên cô đỡ cô ngồi dậy
- Đây ... là đâu?
- Là nhà tôi
- Anh là ... ai?
- Dạ Diễm
Dạ Diễm nhàn nhạt trả lời, Lục Hy Tuyết nhíu mày, lại gặp thêm một nam chủ? Đúng là xúi quẩy, nhưng hiện tại không thể đi được, cô còn rất mệt. Dạ Diễm ra kệnh quản gia nấu một bát cháo cho cô, hắn ôn nhu dịu dàng vuốt hai hàng lồng mày đang nhíu chặt của cô
- Làm gì mà căng thẳng vâỵ
Lục Hy Tuyết lạnh nhạt né tránh, Dạ Diễm thu tay, hắn hụt hẫng nhìn cô. Không lâu sau, quản gia mang lên một chén cháo nóng lên cùng một ly sữa, ông cung kính đưa cho Dạ Diễm, hắn ngồi xuống bên mép giường dịu dàng múc một muỗng, nhẹ nhàng thổi bớt nóng rồi đưa tới bên môi Lục Hy Tuyết
- Không ăn
- Mở miệng ra
Dạ Diễm không quan tâm đến lời cô, hắn bá đạo như ra lệnh
- Tôi không quên anh
- Trước sau gì cũng sẽ quen. Nào mở miệng
Lục Hy Tuyết tức giận, hắn nghĩ hắn là ai? Cô hất mạnh muỗng đi rơi xuống sàn. Đây là nam chủ thứ 3 cô hất đi rồi, trong lòng thầm than mắng mình ngu ngốc. Dạ Diễm lạnh lẽo nhìn cô, hắn lại kêu quản gia lấy muỗng khác lên, dọn dẹp. Xong xuôi hắn nhìn sang Lục Hy Tuyết
- Xem ra tôi phải bón cho em ăn
Dạ Diễm khóe miệng cười nhạt, hắn múc một muỗng cháo lên cho vào miệng, nắn lấy ót Lục Hy Tuyết hôn lên miệng cô, Dạ Diễm bá đạo cậy miêng cô ra đưa cháo qua (cái gì thế này). Lục Hy Tuyết cứng người, cô trợn mắt, Dạ Diễm trong mắt lóe lên tia sáng, hắn bắt cô nuốt xuống, cô đành nuốt. Cứ tưởng đã ngưng rồi nhưng hắn càng hôn sâu hơn, càn quét khắp nơi, Lục Hy Tuyết không còn sức để phản kháng cô cắn lên lưỡi hắn. Dạ Diễm biết được ý đồ của cô liền né tránh, hôn đến khi cô hết dưỡng khí mới buông ra. Dạ Diễm cười nhạt, nhìn môi cô có chút sưng mà hài lòng, hắn bên tai cô phả hơi nóng, giọng nói khàn khàn quyến rũ
- Sao? Em thích ăn bằng cách nào? Tôi lại hy vọng em ăn bằng cách sau hơn
Dạ Diễm tà mị nói, hắn cắn nhẹ lên tai Lục Hy Tuyết khiến cô run lên
- Vô sỉ, tôi ... ăn là được chứ gì. Anh tránh ra
Dạ Diễm cười nhạt, Lục Hy Tuyết lại thấy hắn thật đáng đánh đòn tên này không ngờ lại vô sỉ đến mức ấy, a thật tức chết mà. Sau này Lục Hy Tuyết hối hận, đáng lẽ ra cô không nên nói hắn như vậy để mà mỗi lần hắn đè cô xuống nói cho cô thấy sự vô sỉ là như thế nào, cô thật khóc không ra nước mắt. Lục Hy Tuyết được Dạ Diễm ân cần đút cháo cho (khụ là bằng muỗng). Mặt cô đỏ lên, Dạ Diễm mắt tràn đầy ý cười dù hắn có chút thất vọng. Môi cô rất mềm nga
---------------------------------------
Vậy là Dạ Diễm đã xuất hiện rồi )) chương sau là thanh mai trúc mã của chị ấy xuất hiện, các nàng có muốn ngược tên này k? Ta là khoái nhất ngược tên này nhất đấy