- Vẫn chưa
Thượng Quan Mặc cau mày lạnh giọng hỏi Lục Dật Thần, hắn đang rất lo cho Lục Hy Tuyết. Lục Dật Thần thở dài, cô đang ở đâu kia chứ?
================
- Hoài Đích, chưa tìm được sao?
- Vâng thưa chủ nhân
-...
Long Ngạo Vũ trầm mặc, hắn lại tu 1 chai rượu. Hắn nắm chặt ly rượu trong tay khiến nó nứt ra và vỡ tan thành từng mảnh thủy tinh sắc bén đâm vào bàn tay hắn, chất lỏng đỏ tươi chói mắt dần chảy ra. Long Ngạo Vũ ngẩn người, hắn cứ nhìn tay mình ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Bộ dáng xốc xếch không đâu vào đâu nào còn là Bạch Lâu chủ tuấn tú kiêu ngạo coi trời bằng vung? Hoài Đích đứng 1 bên tiến đến tìm kiếm hộp y tế và băng bó cho hắn
- Hoài Đích, ta làm gì sai sao?
-... Ngài yêu cô ấy là không sai nhưng cách ngài khiến cô ấy yêu mình là sai
- Thật sao?
LOng Ngạo Vũ khẽ nói thầm hắn mặc kệ Hoài Đích băng bó vết thương cho mình, trong đầu không ngừng suy nghĩ về lời nói của Hoài Đích
Hoài Đích lắc đầu, lui ta sau. Hắn ta cũng chẳng biết phải làm sao
- Tuyết nhi em đang ở đâu?
Long Ngạo Vũ gục đầu xuống bàn, quần áo hắn xốc xếch không chịu được, trên sàn nhà cả căn phòng là la liệt những chai thủy tinh rỗng. Lúc trước phòng hắn chưa bao giờ có rượu nhưng kể từ khi có Lục Hy Tuyết là không biết từ khi nào phòng hắn có nhiều rượu đến vậy
===============
"Cạch"
Lục Hy Tuyết đang ngủ trên giường thì nghe thấy tiếng mở cửa, dù rất nhẹ nhưng cô vẫn cảm nhận được, 1 bóng người tuấn tú loạng choạng đi vào. Cô nghi hoặc hỏi
- Sở Hiên? Anh bị làm sao vậy?
Lục Hy Tuyết nhíu mày đến gần hắn, Sở Hiên mơ hồ nhắm chặt mắt lại, môi quyến rũ khẽ mấp máy mơ hồ nghe được
- Đừng... Đừng... đến đây
Lục Hy Tuyết lo lắng cho hắn, cô khẽ chạm vào người hắn thì kinh ngạc
- A, sao nóng vậy? ANh bị sốt à?
- Đã nói đừng đến gần mà...
Sở Hiên đột nhiên gầm lên, hắn cau mày, trên trán từng giọt mồ hôi chảy xuống theo gương mặt hắn. Lục Hy Tuyết giật mình, cô bật đèn thì kinh ngạc. Sở Hiên hắn áo sơ mi bung ra vài cúc áo trên lộ ra cơ ngực rắn chắc phập phồng theo từng nhịp thở của hắn và trên áo hắn có 1 vết son. Sở Hiên lùi lại vài bước. Lục Hy Tuyết khẽ cười, hắn bị nữ nhân cưỡng hôn à? Cô bước lại gần, giọng nói ẩn hiện ý tứ trêu chọc, cũng như đang nín cười
- A, anh có nữ nhân theo đuổi đúng không? Xem nào, là vết son của nữ nhân này. Không biết cô gái nào có thể cưỡng hôn anh nha, chúc mừng anh, cuối cùng sau bao năm qua cũng có người theo... Ưm...Ưm...
Lục Hy Tuyết đang vô cùng vui vẻ trêu chọc hắn thì Sở Hiên tức giận áp môi mình lên môi cô, vừa nãy bộ dáng cô thật muốn đánh đòn nhưng cũng mang theo vẻ nghịch ngợm chưa từng thấy. Lục Hy Tuyết sững sờ, đầu cô bùng nổ, chuyện gì đang xảy ra? Sở Hiên điên cuồng cắn mút môi cô như đang trừng phạt vì cô không những không tức giận khi có nữ nhân đụng vào hắn mà còn chúc mừng hắn, hắn thật sự không thể tha cho cô lần này
Dù là lần đầu tiên hôn qua nữ nhân nhưng bản năng là nam nhân sẽ tự khắc là biết nên làm gì và làm sao
Lục Hy Tuyết bừng tỉnh, trái tim trong ngực cô đánh trống liên hồi, cô không thể tin được. Cô giãy dụa, Sở Hiên mới chịu buông cô ra
- Anh...
- Tôi đã nói với cô là đừng đến gần... Đây là do cô tự chuốc lấy
Sở Hiên kìm nén sức nóng trong người, hắn bị nữ nhân trong lần nhiệm vụ này uống xuân dược mà hắn cũng không thể nhịn xuống vì đây là xuân dược mạnh, nếu không cùng người khác phái làm loại chuyện kia sẽ chết ngay tức khắc mà hắn lại không muốn cùng nữ nhân khác mà là với cô
- Anh, bị làm sao vậy?
THật kì lạ, không giống hắn thường ngày chút nào. Hình như... hắn bị trúng xuân dược? Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu cô
- Tuyết.... là Thực Cốt Đan...
- CÁi gì?!!
Lục Hy Tuyết kinh hoảng, loại dược này cô đã từng nghe qua và biết được dược tính. Lục Hy Tuyết bối rối, Sở Hiên thở gấp vùi mặt hõm cổ cô, hơi thở nóng rực phả vào cổ khiến Lục Hy Tuyết run lên sau đó lại thở dài, không cứu hắn thì hắn sẽ chết
- Sở Hiên... tôi nên làm gì đây?
----------------------
*Trailer:
- A, đừng...
- Tôi sẽ nhẹ nhàng mà