Mọi người nói chuyện với nhau đến khuya, nhưng không ai thấy buồn ngủ, đến khi Lâm Sáng ngáp một tiếng, ba người Lưu Quân Vũ mới bảo Lưu Kim Thiên dẫn Lâm Sáng đến chỗ ở. Mặc dù xuất thân quân nhân của Lưu Quân Vũ ảnh hưởng nhiều đến cách ông sống cũng như đối nhân xử thế nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến Lâm Sáng, anh vẫn cảm nhận được sự ấm áp chỉ có ở người thân trong giọng nói của ông.
Lúc nhỏ ở Mao Sơn, mỗi dịp Tết đến, các gia đình ở dưới chân núi luôn có thân thích lui tới, tình cảm đầm ấm, khách quý chật nhà. Nhưng Lâm Sáng luôn cô độc một mình, mặc dù trên gương mặt không thể hiện cảm xúc gì, nhưng trong lòng anh luôn khát khao, mình cũng có người thân bầu bạn, được người lớn quan tâm. Giờ anh cảm nhận được rồi, cảm giác này thật sự rất thích.
“Người so bì với người đến chết, anh đã lớn thế này rồi, chưa từng được ông già nhà anh khen anh một lần, thế mà thằng nhóc Lâm Sáng em vừa bước vào nhà, đã được ông ấy khen ít nhất là sáu lần. Anh hỏi em này, có phải em cho ông ấy uống thuốc mê gì không?” Lưu Kim Thiên hơi tức giận nói với Lâm Sáng.
Lâm Sáng mỉm cười, không nói gì, những loại thuốc mê đó thật sự không hề có trên đời này. Bọn họ chỉ là đã lâu rồi chưa gặp mặt cháu trai mình, trong lòng quá nhung nhớ, nên nhìn thấy mọi thứ đều tốt đẹp, tất nhiên sẽ khen ngợi đủ kiểu. Còn Lưu Kim Thiên, Lâm Sáng cũng nhìn ra, có lẽ từ nhỏ đã là đứa bé nghịch ngợm nuông chiều quen rồi, vì đã có ấn tượng xấu, đương nhiên sẽ không có sắc mặt tốt rồi.
Thật ra nói không bất mãn là nói dối, Lâm Sáng có thể cảm nhận được, lúc anh nói đến mình không học đại học, mà theo đạo sĩ Mao Sơn học xem tướng, dù trên mặt cậu và dì út không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng vẫn có vẻ không vui.
“Nói chuyện người lớn xong rồi, giờ cũng nên nói chuyện thế hệ trẻ tuổi chúng ta, anh nói cho em biết, ông Lưu nhà anh không vượng đường con cái, nhà chỉ có mình anh thôi. Chú họ anh, chú Vũ Văn cũng có một mình thằng nhóc Lưu Kinh Luân, còn nhà cô út thì có một tiểu ma vương hỗn thế, hiện đang học ở Mỹ, bằng không hôm nay Lâm Sáng em sẽ thảm rồi…”
Nghe Lưu Kim Thiên nói thế, Lâm Sáng thật sự hơi tò mò, rốt cuộc ma vương hỗn thế kia lợi hại đến cỡ nào, chỉ là không đợi anh suy nghĩ Lưu Kim Thiên đã choàng vai anh, nở nụ cười xấu xa: “Không dễ gì em họ mới tới thành phố B một lần, nếu anh đây không chăm sóc tốt cho em, vậy thì anh không còn gì để nói rồi, đợi anh gọi thằng hai tới đây, ba anh em chúng ta sẽ ra ngoài chơi vui vẻ một lát.”
Lâm Sáng vốn là người thích chơi, khi nhìn thấy nụ cười xấu xa trên khóe miệng Lưu Kim Thiên, sao anh lại không biết anh ấy muốn đi tới đâu chứ, trong lòng anh cũng bắt đầu ngứa ngáy, muốn xem thử rốt cuộc mấy người thế hệ đỏ thứ ba chơi như thế nào.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã giật mình, lúc nãy Lâm Sáng chỉ lo nói chuyện, chưa kịp nhìn rõ tướng mạo anh họ mình, giờ vừa nhìn đã nhận ra, giữa hai hàng lông mày Lưu Kim Thiên đã biến thành màu đen, hơn nữa khóe mắt còn xanh lên, trong mắt có mấy đường máu loáng thoáng, đây là dấu hiệu sắp có tai họa ngục tù rồi!
“Anh họ, em khuyên anh một câu, hôm nay chúng ta đừng đi ra ngoài chơi. Em mới xem tướng cho anh, tướng mặt anh có họa ngục tù, mấy ngày nay cố gắng hạn chế ra ngoài nhất có thể, nếu đi ra ngoài…”
“Thôi đi em trai, chẳng phải anh đã nói em rồi ư? Mấy chuyện nghi thần nghi quỷ này, em nói đùa với anh là được, nhưng lúc gặp ông cụ, tuyệt đối không được tiết lộ ra. Cuộc đời ông ấy ghét nhất là mấy trò chơi thần đạo này đó, ngộ nhỡ em nói ra gì đó, chỉ sợ cô cả không thể quay về đây được.” Lưu Kim Thiên cười hì hì nói, xem ra anh ta không hoàn toàn coi lời Lâm Sáng nói ra gì.
“Hơn nữa, trong Tứ Cửu Thành này, kẻ dám bắt anh đây vào tù còn chưa ra đời đâu, muốn hãm hại anh cũng phải cân nhắc xem bản lĩnh đến đâu, để anh gọi điện cho thằng hai, rồi ba người chúng ta cùng ra ngoài chơi.”
Thấy Lâm Sáng vẫn muốn nói tiếp, Lưu Kim Thiên phất tay, ra hiệu anh đừng nói gì nữa, anh ta đã quyết rồi.
Ông cụ nhà họ Lưu vẫn chưa qua đời, sức ảnh hưởng vẫn lớn như trước, hơn nữa người lớn trong nhà đều đảm nhiệm quan chức cấp cao, nắm quyền trong quân đội; hoặc là quan chức chính phủ trong Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia, cộng thêm mấy năm nay nối lại mối quan hệ với các bạn cũ, nhà họ Lưu thật sự là quái vật khổng lồ, không dễ bị lay động trong Tứ Cửu Thành này, cho nên Lưu Kim Thiên không sợ, cũng không để ý đến chuyện này.
Lâm Sáng thấy mình không thể thay đổi suy nghĩ của Lưu Kim Thiên, cuối cùng anh đành phải đi theo anh ta, để nhìn xem có thể có cách giải quyết nào không.
Hóa trang của Lưu Kinh Luân thật sự rất ‘kinh luân’, anh ta cao hơn 1m7 một chút, tướng mạo cũng bình thường, trên người không có chút khí chất nào, anh ta đeo một cặp mắt kính dày như đít chai, tóc thì rối bù, điều làm Lâm Sáng khiếp sợ nhất là, tên này còn mang một đôi dép bông ra ngoài.
Trước tiên chúng ta không bàn tới chuyện người khác mang giày gì khi đi ra đường, nhưng mang dép bông vào mùa hè thế này, thì đây không phải là chuyện người bình thường hay làm. Giờ Lâm Sáng đã hiểu rõ nhiệt độ ở thành phố B rồi, ngoài nóng vẫn là nóng, vẫn khô hanh như trước, nếu không ở trong nhà có điều hòa, con người sẽ cảm thấy mất nước khi đi ra ngoài.
Nhưng mấy anh trai này thật can đảm, trời nóng thế này vẫn mang dép bông ra ngoài, không sợ bí chân tạo thành ‘mùi thơm’ sao. Lưu Kim Thiên đứng cùng mấy anh em Lưu Kinh Luân, nếu không phải người quen biết, người ngoài sẽ nghĩ rằng Lưu Kim Thiên bị mấy người ăn xin chặn đường lại.
Lưu Kim Thiên nhìn lướt qua đôi dép bông trên chân Lưu Kinh Luân, rồi nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lâm Sáng: “Anh nói này thằng hai, cho dù em ngày ngày trốn trong nhà, nghiên cứu mô hình phân tách hạt nhân ra, cũng nên chăm chút mình chút chứ, nếu người không biết nhìn thấy còn tưởng rằng nhà họ Lưu chúng ta ngược đãi em nữa.”
“Khoa học không tính toán đến chuyện ăn mặc, cũng không so đo ánh mắt của người khác, chỉ có người có dáng vẻ hoàn hảo, chứ không có người hoàn hảo, em cảm thấy thế này rất tốt.” Lưu Kinh Luân đẩy mắt kính dày như đít chai lên, nhìn Lâm Sáng nói: “Đây là em họ à?”
Lưu Kim Thiên gật đầu, không lên tiếng. Lưu Kinh Luân nhìn Lâm Sáng từ trên xuống dưới, khẽ nói: “Chào em họ, hẹn gặp lại em.”
“Ơ? Thằng hai, em tỉnh táo lại đi, hôm nay anh gọi em ra ngoài là vì muốn em dẫn em họ đi chơi, đừng có lấy lý do qua loa để lấp liếm anh như ngày trước ra nữa.” Lưu Kim Thiên vừa thấy dáng vẻ Lưu Kinh Luân thì biết thằng nhóc này vừa gặp mặt đã chạy trốn nên đạp một phát vào mông anh ta, lạnh lùng mắng.
Lâm Sáng ngạc nhiên nhìn hai người, giờ anh thật sự mở mang kiến thức, hai anh em nhà này, một người rõ ràng là cậu chủ nhà giàu chơi bời khắp nơi, còn người kia là mọt sách, đọc nhiều đến phát ngốc. Không biết nhà họ Lưu có hai kẻ dở hơi này là chuyện vui hay buồn nữa.
“Anh cả, nghiên cứu thí nghiệm của em đã tiến vào giai đoạn quan trọng nhất, nhất định phải tìm ra cấu trúc hoàn hảo, có thể kiểm soát phân tách trong phạm vi nhất định, như vậy em mới có thể ra ngoài chơi được.” Lưu Kinh Luân ngồi dậy xoa mông, vẫn giữ dáng vẻ hiền lành, không tức giận.
“Lâm Sáng, em đừng trách, đức tính thằng nhóc này là thế đấy, hôm nay có thế nào anh cũng phải dẫn em đi, nếu nó dám đi, anh đánh gãy chân nó.” Lưu Kim Thiên quay đầu mỉm cười nói với Lâm Sáng xong, thì xoay đầu vẫy tay với Lưu Kinh Luân.
Đến khi Lưu Kinh Luân tới đây rồi, Lưu Kim Thiên mới cười híp mắt nói: “Hôm nay anh sẽ dẫn em tới một nơi, để em nhìn thấy những đường cong hoàn hảo nhất trên thế giới, nói không chừng đến lúc đó, em vừa nhìn đã có linh cảm.”
Nghe Lưu Kim Thiên nói thế, Lưu Kinh Luân cũng không ầm ĩ nữa, mà nhìn Lâm Sáng gật đầu cười híp mắt.
Trong lòng Lâm Sáng tràn đầy cảm thán, ông trời cho mỗi người một sở trường và tính cách riêng.
Lúc nãy, Lâm Sáng đã dự đoán mệnh cách của Lưu Kinh Luân, mặc dù chưa chắc anh ta sẽ đi theo con đường chính trị, nhưng thành tựu trên con đường khoa học kỹ thuật, chỉ sợ sau này ở nước T rất ít người có thể sánh được với anh ta, hơn nữa cũng một phần là nhờ những hỗ trợ quan trọng của nhà họ Lưu.
Khuyên can đủ đường, cuối cùng ba người ôm tâm tư riêng lên đường. Nói đi nói lại, câu lạc bộ tư nhân mà Lưu Kim Thiên đưa Lâm Sáng tới chơi, cũng xem như một nơi khá nề nếp và khiêm tốn, đây cũng không phải là nơi miễn có tiền là có thể vào được, nói chỉ đơn giản là nhân viên phục vụ trong giới như Lưu Kim Thiên trong Tứ Cửu Thành.
Rất nhiều người giàu có vắt óc nghĩ mọi cách, để lấy được một vé vào trong này. Hôm nay Lưu Kim Thiên dẫn Lâm Sáng đến đây, một là để anh ta mở mang kiến thức, hai là tới chào hỏi một tiếng với người trong giới này, sau này Lâm Sáng cũng xem như là người trong giới này.
Lúc ba người Lâm Sáng tiến vào đã gần nửa đêm rồi, bên ngoài trời đã yên tĩnh rồi, nhưng bên trong chỉ mới bắt đầu ầm ĩ. Câu lạc bộ mà Lưu Kim Thiên chọn vốn nhiều khách nam, tất nhiên không phải không có khách nữ, nhưng mấy người phụ nữ này đều bị câu lạc bộ mời về từ bên ngoài.
Mấy ngôi sao xem như có chút tiếng tăm lừng lẫy bên ngoài cũng có thể mời vào trong, mà mấy người phụ nữ này ít nhiều không phải mời tới, mà là anh tình tôi nguyện tự tới đây, đối với mấy người này tiền không là gì cả, nhưng lại có ham muốn quyền lực nhiều hơn, nếu không chiếm được, thì có quan hệ sâu xa với đàn ông quyền thế như này cũng không tệ.
Mà hôm nay thời tiết nóng bức, người tới đây chơi đa số đều là thanh niên, bọn họ không mặc đầm dạ hội, đồ vest hay giày da gì, nhưng cho dù là đồ ngủ đơn giản, phần lớn cũng là sản phẩm của nhà thiết kế hàng hiệu quốc tế, nhìn qua là biết chắc chắn rất đẳng cấp. Ba người Lâm Sáng vừa xuất hiện đã thu hút ánh mắt tất cả mọi người.
Tất nhiên Lưu Kim Thiên thì không nói làm gì, cách ăn mặc của anh còn cao hơn mấy người ở đây một bậc. Nhưng Lâm Sáng và Lưu Kinh Luân thì thật sự hơi chói mắt.
Lâm Sáng mặc áo T-shirt trắng rộng rãi và quần jean rất bình thường, cảm nhận từ bề ngoài thì thấy không phải đồ tốt gì, hơn nữa góc viền quần jean có không ít chỗ bị mòn, tóc hoa râm trên đầu còn buộc thành đuôi ngựa.
Mặc dù bộ đồ Lưu Kinh Luân mặc có giá trị không nhỏ, nhưng cũng không biết đã bao lâu rồi chưa tắm giặt, thoang thoảng bốc mùi, cách ăn mặc của hai người như thế, cho dù không muốn người khác chú ý cũng khó.
“Ây ya, đây chẳng phải Kim Thiên ư, lúc trước nghe nói cậu bị ông già nhà cậu cấm túc rồi mà, sao mới mấy ngày đã thấy cậu lén chạy ra ngoài rồi?”