Gương mặt của Trương Tài Dịch co giật như muốn rút gân, cuối cùng ông ta vẫn đưa tay ra nhận lấy hai nghìn mà Lâm Sáng đưa cho.
“Cả ngày chỉ biết chơi ưng, bây giờ xem như là bị ưng mổ mù mắt vậy.” Trương Tài Dịch nắm chặt hai nghìn rồi lẩm bẩm một câu, nhưng ông ta chợt nhớ ra Lâm Sáng vừa gọi mình là “sư huynh”, ông ta thoáng sững sờ rồi nhẹ giọng nói: “Tiểu sư đệ, sao đệ nhìn thấu được?”
Lâm Sáng bĩu môi: “Bộ pháp dưới chân anh và cả dáng vẻ tham tài háo sắc đó, ngoài lão già ra có ai có thể dạy dỗ được một đồ đệ như thế chứ?”
Trương Tài Dịch lúng túng nở nụ cười, không lên tiếng.
“Sư huynh à, hiện giờ rốt cuộc sư phụ thế nào rồi, chẳng lẽ không thể nói qua điện thoại được à?” Lâm Sáng nhấc hành lý lên, nhìn Trương Tài Dịch rồi hỏi đầy căng thẳng. Dù nói thế nào đi nữa thì đây cũng là ân sư truyền đạo thụ nghiệp cho anh, hơn nữa ông cũng là người có công nuôi dưỡng anh lớn đến chừng này, ngoài miệng thì mắng mỏ nhưng chắc chắn trong lòng anh vẫn luôn ghi nhớ hai chữ tình cảm ở trong lòng.
“Đi thôi, chờ lên đến núi đệ sẽ biết.”
Trương Tài Dịch cũng không nói tiếp, ông ta nhấc hành lý của Lâm Sáng rồi tìm một chiếc xe ba bánh đi về phía Mao Sơn.
Mao Sơn là một ngọn núi nổi tiếng thuộc tỉnh Giang Giang, nước T, có cảnh đẹp “chín núi, hai mươi sáu động, mười chín con suối”, còn có lời tán dương “xuân ngắm cảnh núi, hè có hơi núi, thu nói chuyện núi, đông thấy cốt núi”. Mao Sơn là khởi nguồn của đạo giáo Thượng Thanh phái, còn được tôn xưng là Thượng Thanh tông đàn, có lời ca tụng là “đệ nhất phúc địa, đệ bát động thiên”.
Từ thời Tây Hán, ba anh em họ Mao ở Hàm Dương, Thiểm Tây là Mao Doanh, Mao Cố, Mao Trung cùng đến Cú Khúc Sơn tu đạo làm việc thiện, lợi nhà giúp dân, để ghi nhớ công đức của nhà họ Mao, người đời sau đã sửa tên Cú Khúc Sơn thành Tam Mao Sơn, gọi tắt là “Mao Sơn”.
Đến thời Đường Tống, đạo giáo Mao Sơn đạt tới thời kỳ cường thịnh, trước núi sau đường, trên đỉnh giữa khe, cung điện, chùa quán, điện thờ, mái hiên, có đến hơn ba trăm tòa các kiến trúc đạo giáo to nhỏ, hơn năm ngàn nhà, và mười mấy ngàn đạo sĩ, còn có câu chuyện “núi đẹp, đạo thánh, động kỳ.”
Nhưng mà khi bước vào những năm 80 của thế kỷ hai mươi, trải qua mười năm tai vạ, Mao Sơn có vẻ hơi suy yếu, mặc dù đã qua thời gian phục hồi ở những năm đầu thập niên 80, nhưng vẫn khó có thể quay về thời hương khói hưng thịnh.
Phái Thiên Tướng cũng không phải ở ngọn núi chính của Mao Sơn mà nó nằm chếch ở một bên đỉnh núi, dưới chân núi là một thôn trang nhỏ, có khoảng hơn trăm gia đình, thanh tịnh và yên bình, dường như có thể nói là thế ngoại đào nguyên, chỉ là Lâm Sáng vừa đến, trong thôn đã yên tĩnh không còn tiếng động nào.
“Tiểu Bạch Long, thằng cháu trai này còn dám trở về à?”
“Anh Lâm Sáng, cuối cùng anh cũng quay lại rồi, anh không ở đây không ai dẫn dắt bọn em, cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó!”
“Lâm Sáng, sao anh ra ngoài lâu như thế, ngày nào người ta cũng nóng ruột nóng gan, nhớ anh muốn chết, tối hôm nay anh có rảnh không, đến xem tướng toàn thân cho người ta nào.”
Thăm hỏi Lâm Sáng không ngoài ba câu đó.
Loại thứ nhất là mắng cháu trai, có thể là người từng bị Lâm Sáng kéo hơn một nửa đám con nít trong thôn đến nhìn trộm vợ người ta tắm rửa, có thể là người từng bị Lâm Sáng trộm gà trống trong nhà.
Loại thứ hai là mấy thằng bé loai choai trong núi, Lâm Sáng không ở đó, thiếu mất một thằng cầm đầu gây họa, cuộc sống cũng mất đi hương vị năm xưa, hôm nay nhìn thấy người cầm đầu quay về, bọn nó vui mừng khôn xiết.
Còn loại thứ ba thì không cần phải nói, đó chính là mấy người phụ nữ xinh đẹp đa tình ở trong núi, phần nhiều là hàng ngũ con dâu của nhà họ Trương ở cuối thôn, Lý quả phụ ở đầu thôn, lúc Lâm Sáng ở đây họ tình chàng ý thiếp, lúc nào cũng xem tướng toàn thân, giờ Lâm Sáng vừa đi họ lại thấy trong lòng trống trải, giờ oan gia trở về rồi ai cũng mặt mày hớn hở, nũng nịu đẩy đưa.
Chửi à, Lâm Sáng mắng lại, tìm người cầm đầu à, Lâm Sáng cười ha ha, còn nũng nịu đẩy đưa, Lâm Sáng lại bình tĩnh trả lời từng người một.
Trương Tài Dịch vừa xách hành lý đi theo vừa nhìn đến trợn mắt hốc mồm, đây là lần đầu tiên trong đời ông ta thấy, có người giây trước đó còn bị chửi cha chửi mẹ, vung chân mắng mỏ, một giây sau đã tình chàng ý thiếp không hết, trạng thái tương phản này quá lớn, khiến trái tim nhỏ yếu ớt của ông ta khó có thể chịu đựng nổi gánh nặng nhân sinh.
Sau khi lên núi rốt cuộc cũng được yên tĩnh, càng đi về phía đỉnh, vẻ mặt Lâm Sáng càng trở nên nghiêm túc, trong ánh mắt loáng thoáng có mấy phần thân thiết.
Đây chính là nơi mà Lâm Sáng lớn lên. Có người nói, Lâm Sáng được lão già ôm từ dưới chân núi về nuôi, sau khi lớn lên, mặc dù Lâm Sáng từng hỏi ông cụ thể chuyện thế nào, nhưng ông già chỉ cười không nói. Mặc dù ông già vừa lười lại vừa tham, ông từng buộc trên lưng Lâm Sáng mấy cuốn sách cổ khó đọc như “Ý tưởng áo tang”, “Thanh Nang kinh”, nhưng ông cũng đã dạy cho Lâm Sáng một thân công phu cực giỏi.
Đi tới giữa sườn núi là nhìn thấy một đạo quan nho nhỏ, ngoài chủ điện bên ngoài thờ phụng thần vị thì nó còn một căn phòng nho nhỏ, trên nóc nhà lâu rồi không tu sửa, rêu xanh mọc đầy um. Cửa phòng mở rộng, bên trong lại tối thui, không nhìn thấy rõ tình hình bên trong như thế nào.
“Sư phụ, sư phụ…” Khóe mắt Lâm Sáng rưng rưng, anh nhào vào trong căn phòng đó.
Lâm Sáng tìm quanh phòng một vòng nhưng không thấy bóng dáng của ông già đâu, nước mắt nơi khóe mắt tan biến hết, anh nhìn Trương Tài Dịch bên cạnh, hỏi: “Sư huynh, sư phụ đâu?”
“Không biết nữa, lúc huynh đi thì sư phụ vẫn đang nằm trong phòng. Trời âm u, dã thú trên núi không có đồ ăn, chẳng lẽ sư phụ gặp chuyện rồi.” Trương Tài Dịch thả hành lý trên tay xuống, nghiêm túc nói.
Vừa dứt lời, mây đen trên trời giăng kín, từng tia sấm chớp vang lên ầm ĩ giữa những đám mây dày đặc, ánh chớp lóe lên xẹt ngang giữa trời đen, mưa to như trút nước cứ thế ập xuống.
Lâm Sáng và Trương Tài Dịch đưa mắt nhìn nhau, họ không kịp lấy dù mà muốn chạy ngay lên núi.
“Vô Lượng Thiên Tôn, lão hủ chỉ đi ra ngoài tiểu, ông trời có cần tức giận kinh khủng đến thế không, ta chỉ nán lại nửa ngày đi tới Quỷ Môn Quan thôi mà, còn ầm ĩ như vậy giày vò ta nữa?” Phía sau đại điện bỗng vang lên tiếng động.
Theo giọng nói đó, phía sau đại điện xuất hiện một đạo sĩ với vóc người tầm trung, râu tóc bạc phếch, nhưng trên mặt lại không có nếp nhăn, hơn nữa sắc mặt hồng hào giống như người trẻ tuổi, có râu già mà tráng kiện chính là như thế.
Nếu chỉ nhìn vẻ ngoài, có lẽ ông già này được chăm sóc rất tốt, nhưng đôi mắt thỉnh thoảng lại lóe lên ánh tang thương sâu xa như biển, khiến cho người ta cảm thấy nhất định ông lão này không tầm thường.
“Ai da, đây không phải là đồ đệ cưng của ta sao, sao vừa về đã muốn đi rồi?” Đạo sĩ già vừa quay đầu nhìn thấy Lâm Sáng ở bên cạnh thì cười đùa nói.
Lâm Sáng thấy ông mới thở phào một cái, cười mắng: “Ông già kia, không phải sợ hai lạng thịt của ông bị sói con trên núi tha đi mất à, đang định lên núi tìm ông đấy.”
“Vô Lượng Thiên Tôn ấy à, lão đạo mưa gió hơn trăm năm, dù ông trời có muốn tính mạng của ta thì cũng phải chờ ta một lát, chỉ là thú hoang sao có thể lấy được mạng ta đây!” Đạo sĩ già không dễ gì mới buộc chặt được lưng quần trơn tuột lại, ông khoát tay, vẻ mặt bất cần đời đã biến mất hoàn toàn, mà lại nghiêm nghị nhìn hai người Trương Tài Dịch và Lâm Sáng trước mặt, ông nói: “Vào đại điện đi, nói chuyện chính!”
Lâm Sáng đang định tranh luận, nhưng thấy vẻ mặt của đạo sĩ già thì anh cũng sững sờ, anh cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng vẫn đi theo ông vào đại điện.
Phái Thiên Tướng không thờ phụng Tam Thanh giống như các tông môn đạo giáo Mao Sơn khác, bên trong điện họ thờ phụng một bức tượng đạo sĩ cầm trong tay một cuốn sách cổ, sách cổ có tạo hình kỳ lạ, trông giống như mai rùa, phía trên có khắc chìm ba chữ triện to, chỉ là có niên đại xa xưa cho nên không nhìn ra được rốt cuộc ba chữ đó là chữ gì.
Ông lão từng nói, đây cũng là tổ sư của Phái Thiên Tướng, mặc dù không được thế nhân biết rõ, nhưng nhất mạch phái Thiên Tướng vẫn luôn thành kính hương khói thờ phụng ông.
“Quỳ xuống!” Đạo sĩ già có vẻ mặt vô cùng trang trọng, nghiêng người đứng trước tượng tổ sư.
“Ba thầy trò chúng ta là truyền nhân của phái Thiên Tướng. Tướng thuật đều là từ Hà Đồ Lạc Thư kéo dài đến Văn Vương, từ bát quái đến sáu mươi bốn quẻ, được Lý Thuần Phong mở rộng rồi chia ra phong thủy, bùa chú và số mệnh.”
“Tông sư phái Thiên Tướng chúng ta đã viết ra cuốn Thôi Bối Đồ của tông sư Lý Thuần Phong, từ Thịnh Đường đến thế hệ này của ta đã có hơn ngàn năm truyền thừa, ông già này cũng là tông sư thứ mười lăm của Phái Thiên Tướng.”
Lý Thiên Nguyên lướt nhìn Lâm Sáng và Trương Tài Dịch đang quỳ dưới đất, ông nói tiếp: “Nhất mạch Thiên Tướng có một bảo vật truyền thừa, trước khi tông sư đương nhiệm qua đời sẽ truyền bảo vật này cho đệ tử đời sau, người có thể tìm ra bảo vật truyền thừa này chính là tông sư Thiên Tướng đời kế tiếp, lần này ta gọi hai người về núi là bởi vì chuyện này.”
Lâm Sáng ngẩn ra, theo ý ông già thì vật này chỉ truyền thừa khi tông sư qua đời, nhưng nhìn vẻ mặt đạo sĩ già không có gì khác thường cả, vậy là sao?
“Tuổi thọ của ta đã hết, nửa ngày hôm nay là ta dùng phương pháp nghịch thiên đoạt vận để giành được từ ông trời, nếu không vừa rồi ở đại điện sao có thể có động tĩnh lớn đến vậy.” Dường như đạo sĩ già đọc được suy nghĩ trong lòng Lâm Sáng, ông thoải mái giải thích.
“Bây giờ không phải là lúc khóc.” Đạo sĩ già đưa mắt nhìn hai người đang rưng rưng muốn khóc, ông nói: “Sau mười năm kiếp nạn, nhất mạch Thiên Tướng chia làm hai tông. Nếu ta qua đời, nhất định sẽ có sư thúc mà hai con chưa từng thấy đến cướp bảo vật truyền thừa.”