Cả Mao Sơn đều vô cùng nghiêm túc. Mây đen trên trời dần dần tản đi, bây giờ bầu trời cũng đã gần hoàng hôn rồi, mặt trời đã ngả về Tây, khắp đất trời đều một màu hồng rực. Cây cối trên núi tươi tốt, gió thổi nhẹ làm lá cây kêu xào xạc, giống như một lá cờ trắng đang ở giữa không trung diễn tấu một ca khúc bi thương.
“Sự đệ, sư phụ có dặn dò em chuyện gì không?” Trương Tài Dịch ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ nhạt, mặt mày trầm trọng nhìn Lâm Sáng đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói.
“Sư phụ dặn dò, thi thể hỏa táng, sau này hai người sư huynh đệ chúng ta muốn xuất nhập thế gì thì đều tùy ý.” Lâm Sáng trầm giọng nói.
Trương Tài Dịch nhìn vẻ mặt đau khổ của Lâm Sáng, ông ta biết giữa tiểu sư đệ và sư phụ tuy rằng trên danh nghĩa là tình thầy trò, nhưng thật ra lại giống như cha con, bây giờ sư phụ đã đi về cõi tiên, trong lòng sư đệ đương nhiên cũng không dễ chịu. Không nói nữa, Trương Tài Dịch nâng tay lên, dùng tay áo lau sạch nước mắt trên mặt, yên lặng đi tìm kiếm những thứ cần thiết để hỏa táng như củi lửa này nọ.
Mọi người trong thôn dưới chân núi nhận được tin tức lão đạo sĩ đi về cõi tiên, cũng lập tức lên núi, vội vàng giúp đỡ Trương Tài Dịch tìm kiếm những thứ này.
Mấy cô người yêu thân thiết lúc xưa của Lâm Sáng cũng không chạy đến trêu chọc khiêu khích gì, mấy đứa bé muốn kiếm người dẫn đầu nhưng khi nhìn đến vẻ mặt của đại ca thì cũng yên lặng rút lui, còn những người dân dưới núi từng bị Lâm Sáng chơi vài vố không nhẹ, bây giờ nhìn thấy vẻ mặt bi thương của Lâm Sáng cũng lắc đầu cảm khái đứa nhỏ này rất hiếu thảo, nhưng chuyện khi xưa đều đã bị bọn họ quên sạch.
Chờ đến khi đống củi đã nhặt xong, linh đường cũng đã dựng xong, Lâm Sáng không nói tiếng nào ngồi trên thềm đá ngoài cửa đạo quan đã đứng dậy, đi vào trong phòng, ôm thi thể của Lý Thiên Nguyên ra ngoài, cẩn thận dọn sạch những vụn gỗ nhọn ra, chỉnh lại cho bằng phẳng rồi đặt thi thể của Lý Thiên Nguyên lên đó.
Trương Tài Dịch đứng ở một bên lập tức đưa cây đuốc qua, Lâm Sáng nhận lấy, vẻ mặt không cảm xúc, ngọn lửa bùng cháy lên, thi thể của lão đạo sĩ dần dần biến mất trong ánh lửa.
Ngọn lửa đốt suốt một đêm, khi ngọn lửa đốt đến lúc cuối cùng không ngờ còn tỏa ra hương thoảng như mùi sen, những người dân gác đêm cũng tấm tắc bảo lạ, nói lão đạo sĩ chắc chắn đã thành tiên, bây giờ cũng chỉ là thiêu đốt đi cái xác ngoài còn lại của ông, hồn phách của ông sớm đã lên trên trời thành tiên rồi.
Một đêm này, Lâm Sáng không nói với bất cứ ai câu nào cả, chỉ im lặng ngồi trước đống lửa, nhìn ngọn lửa cháy hừng hực kia, vẻ mặt năng nề, trong miệng liên tục tụng quyển kinh Thái Thượng Ngọc Hoa Động Chương Bát Vong Độ Thế Thăng Tiên.
Chờ đến sáng hôm sau, lửa cuối cùng cũng tắt, bên trong đống tro tàn, không ngờ lại có những viên tròn lấp lánh hệt như những viên Xá Lợi Tử trong Phật môn.
Lâm Sáng không để ý đến nhiệt độ cực nóng còn sót lại, nhặt hết những viên xá lợi lấp lánh kia lên. Sau khi thu nhặt hết tất cả tro cốt rồi, Lâm Sáng một mình đem hũ tro cốt vào trong đại điện của đạo quan, đóng cửa chính lại.
“Lão già, sao ông cứ vậy mà đi rồi hả?” Lâm Sáng đặt tro cốt ở đặt ở đại điện tổ sư như lúc trước, dựa vào vách tường ngồi xuống, nhìn chằm chằm những tro cốt trong hũ, cười khổ nói.
“Ông bắt con học thuộc Táng Kinh, ông bắt con học thuật xem tướng, ông bắt con xuống núi nhìn lén mấy đứa con gái, mấy cô vợ trẻ tắm, ông kêu con xuống núi trộm đồ ngon cho ông, ông còn bắt con xuống núi lăn lộn giang hồ. Mặc kệ con làm cái gì, ông đều mặt mày khinh bỉ, nói những thứ con làm còn không bằng một phần mười những thứ ông làm khi còn trẻ.”
“Ông già, ông vậy là không được rồi, ông đã nói với con là, chờ con xuống núi lăn lộn nổi tiếng, còn phải đợi nhìn con cưới vợ sinh con, hưởng thụ hạnh phúc con cháu quây quần, hưởng thụ cuộc sống vui vẻ, con cũng đã nghĩ chờ khi con xuống núi rồi, nếu như nhìn thấy người đàn bà ở góa mông to nào đó thích hợp thì tìm về cho ông, nói không chừng còn có thể làm cho cây vạn tuế ra hoa, lại cho bọn con một tiểu sư đệ chơi chơi, sao ông nói đi là đi ngay vậy chứ?”
“Ông già, ông bò ra đây cho con đi, ông giao gia nghiệp phái Thiên Tướng lớn như vậy cho con, ông không sợ con phá hư sạch hết mọi thứ sao hả?”
Nói một hồi, Lâm Sáng đột nhiên khóc như mưa, trên mặt nước mắt nhem nhuốc. Người đứng ngoài đại điện nghe được tiếng khóc nặng nề và giọng nói nghẹn ngào kia, cũng nhịn không được lệ rơi đầy mặt.
Giữa anh và Lý Thiên Nguyên có rất nhiều chuyện đã xảy ra, từ khi là một đứa bé cởi truồng, anh đã được ông đạo sĩ nhận nuôi đến lớn, rồi từ từ trưởng thành, không chỉ riêng thuật xem tướng, ngay cả thế giới quan và nguyên tắc ứng xử làm người của anh cũng có thể nói là được ông đạo sĩ già hun đúc, chậm rãi hình thành.
“Sư đệ, từ nay về sau em chính là tông chủ của phái Thiên Tướng chúng ta, toàn bộ phái Thiên Tướng đều phải phiền em lo lắng, hy vọng sư đệ giữ gìn sức khỏe.” Trương Tài Dịch nghe được tiếng động bên trong đại điện, vừa khóc vừa vỗ vỗ ván cửa an ủi Lâm Sáng.
Lâm Sáng nhốt mình ở trong đại điện suốt bảy ngày, không ăn không uống, mặc kệ là người nào đến gọi cũng đều không để ý.
Bảy ngày sau, Lâm Sáng ôm hũ tro cốt bước ra khỏi phòng, chùm tóc đuôi ngựa cột sau đầu vốn đen óng, nhưng sau bảy ngày này, không ngờ đã lấm tấm bạc.
Không có gì đáng buồn hơn lòng đã chết, rốt cuộc là tình cảm sâu đậm đến thế nào, có thể làm cho một người bạc đầu chỉ sau bảy ngày. Nhìn Lâm Sáng như thế này, những người dân miền núi canh ngoài đạo quan đều im lặng.
Cuối cùng Lý Thiên Nguyên được chôn ở một nơi có phong thủy rất tốt do chính ông ta đã chọn từ sớm, phong thủy của khu mộ huyệt này gọi là Kim Thiền Chiết Quế, phù hộ cho người nhà rất ít, nhưng lại có lợi rất lớn cho đồ đệ môn sinh. Sau khi chôn cất sư phụ xong, Trương Tài Dịch có nghiên cứu rất sâu về phong thủy đã cảm khái một lúc lâu.
“Ông già, con phải xuống núi rồi. Sư huynh không muốn đi cùng con, ngoài miệng thì anh ấy bảo không quen với sinh hoạt ở dưới núi, nhưng mà thật ra con biết, là bởi vì anh ấy muốn ở lại đây làm bạn với sư phụ. Chờ đến khi con già rồi, con sẽ về đây, xây một cái nhà tranh nhỏ kế bên, làm bạn sớm hôm bên cạnh ông…”
Lâm Sáng cắm ba nén nhang ở trước mộ của ông đạo sĩ già, trước bia mộ cũng không có bày biện nhiều đồ cúng như những người bình thường khác, chỉ có một bình rượu, mấy hộp thuốc lá, mùi rượu thơm nồng và mùi cay xộc của thuốc lá hỗn loạn bên nhau.
Một đời của ông đạo sĩ già Lý Thiên Nguyên chẳng có yêu thích gì, thứ duy nhất không bỏ được chính là thứ trong cái ly này, và cả cây thuốc lá bốc lên từng làn khói nhẹ trên tay nữa.
“Sư phụ, ông ở dưới đó cứ yên tâm, những chuyện ông dặn dò con nhất định sẽ hoàn thành được. Nguyên nhân vì sao những người xem tướng như chúng ta phải bị Ngũ Tệ Tam Khuyết con cũng nhất định sẽ tìm ra, phái Thiên Tướng nhất định sẽ tiếp tục được truyền thừa. Đây là rượu ngon lần này con về núi mang cho ông, ông cứ từ từ thưởng thức…” Lâm Sáng cầm bình rượu lên, đổ rượu lên trên bia mộ, hai tay ôm mặt, khóc không thành tiếng.
Mấy năm nay đạo sĩ già cũng không dựa vào thuật xem tướng để kiếm tiền, cho nên cuộc sống vô cùng khó khăn, hút thuốc uống rượu cũng chỉ có thể dùng mấy món rẻ nhất ở chỗ này, lần này Lâm Sáng trở về còn mang theo không ít rượu đặc sản ở các nơi và mấy gói thuốc ngon, nhưng tiếc là đạo sĩ già đã không thể thưởng thức được nữa, chỉ có thể cúng viếng trước mộ.
Lâm Sáng lau nước mắt trên mặt đi, nhìn Trương Tài Dịch đứng ở một bên nhẹ giọng nói: “Sư huynh, ngôi mộ của sư phụ nơi này giao cho anh, lần tạm biệt này của hai sư huynh đệ chúng ta, chắc là phải đến tiết Thanh Minh sang năm mới có thể gặp lại.”
“Sư đệ, về thôi, ban đêm trên núi sương dày gió lớn, rất dễ bị cảm. Chuyện trên núi anh sẽ chăm lo chu đáo, em cứ yên tâm đi.”
Trương Tài Dịch nhìn Lâm Sáng, nhẹ nhàng vỗ vai anh, sư phụ nhận được một người đệ tử như thế này, hơn nữa còn để cho một người có tình có nghĩa thế này kế thừa truyền thống đạo giáo của phái Thiên Tướng, Trương Tài Dịch cảm thấy chuyện phái Thiên Tướng sau này sẽ mở rộng danh tiếng tuyệt đối không có vấn đề.
“Sư huynh, anh về trước đi, em ở chỗ này với sư phụ một đêm, em còn trẻ, chút sương gió gì đó trên núi đối với em không là vấn đề gì cả, nhưng mà sư huynh anh mau về đi. Anh lớn tuổi rồi, sương trên núi lại dày, nếu như anh lại bệnh, đạo quan của chúng ta thật sự sẽ không còn nhân khí nữa.” Lâm Sáng không ngẩng đầu lên, chỉ nhỏ giọng nói khẽ với Trương Tài Dịch.
Trương Tài Dịch là đồ đệ Lý Thiên Nguyên thu nhận lúc tuổi già, lúc thu đồ đệ, Trương Tài Dịch cũng đã ngoài bốn mươi, đến bây giờ cũng đã gần sáu mươi tuổi rồi, hơn nữa khi xem phong thủy cần phải trèo đèo lội suối, mở rộng tầm mắt, suốt ngần ấy năm, cơ thể của Trương Tài Dịch đúng là chẳng còn tốt mấy, cho nên Trương Tài Dịch cũng không quá cố chấp, an ủi Lâm Sáng vài câu rồi quay về đạo quan.
Đêm khuya tĩnh lặng không người, Lâm Sáng ngồi dựa vào bia mộ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, sau khi trải qua một trận mưa to, sao trên bầu trời càng sáng hơn. Ánh sao trên trời vừa khéo chiếu vào trên nấm mồ của đạo sĩ già, Lâm Sáng ngẩng đầu nhìn ngôi sao trên bầu trời một lúc lâu, càng nhìn càng cảm thấy cách sắp xếp của các ngôi sao trên bầu trời rất thú vị, giống như một quẻ trời sinh vậy đó.
“Đây là?” Lâm Sáng có hơi kinh ngạc, tuy nói rằng trong lịch sử của nước T có không ít trận pháp và công pháp, còn có một số thuật tướng số đều lấy tên của các ngôi sao để đặt tên, nhưng thật ra chỉ là mượn một cái tên của một chòm sao mà thôi, đây là lần đầu tiên anh được nhìn thấy thứ giống như thế này.
“Trời là Huyền Minh, đất là Thổ, sao trên trời, như cơ thể người, họa phúc sớm chiều, tuy là số trời, nhưng rốt cuộc vẫn theo một quỹ đạo. Bàng môn tám trăm, đại đạo ba ngàn, tiểu thuật độc nhất xem tinh khí hình quyết do ta sáng tạo, có thể trở thành một trong tám trăm tiểu thuật.” Ngay lúc Lâm Sáng đang xem quỹ đạo vận chuyển của các vì sao trên trời, trong đầu anh đột nhiên vang lên một câu nói.
“Ai?”
Lâm Sáng ngạc nhiên xoay người lại, xem xét khắp nơi, gió thổi cây cối kêu lên xào xạc, trong rừng không có một bóng người.
“Vận thế của một người, giống như quỹ đạo của ngôi sao trên trời, lúc sáng lúc tối, nhưng chỉ cần cẩn thận nghiên cứu, cuối cùng vẫn có thể tìm được, vạn vật trong thiên hạ đều như thế, xem một mặt, xem kiếp trước kiếp sau, xem địa lý, biết được khí vận trước sau…” Giọng nói trầm thấp lẩm bẩm kia cũng không để ý đến câu hỏi kinh ngạc của Lâm Sáng, tiếp tục xuất hiện ở trong đầu Lâm Sáng.
“Lý Thiên Nguyên ta đây nghèo khó một đời, không có thành tựu nào, nhưng không ngờ rằng ngay tại nơi chôn thân lại có cơ duyên nghĩ ra được tinh khí hình quyết, ta để lại bí thuật ở đây, chờ người có duyên tìm đến.”
Nghe được câu nói cuối cùng này, Lâm Sáng ngạc nhiên, ngơ ngác đứng lại đó, anh thật sự không ngờ là, bí thuật này lại do chính sư phụ của anh nghĩ ra, còn truyền âm lúc nãy cũng chính là trận pháp do chính sư phụ bày ra.
Thứ này đúng là có tồn tại ở trong thực tế, thông qua việc cải thiện từ trường ở những vị trí đặc biệt, sau đó lưu giữ lại hình ảnh và âm thanh, sau khi nhận được một ngoại lực tác động cố định nào đó, sẽ phát lại tình hình hoặc là lời nói lúc đó. Trận pháp do Lý Thiên Nguyên bày ra cũng chính là như vậy, chỉ truyền nhân có được bảo vật bí mật của phái Thiên Tướng mới có thể đi đến nơi này, mới có khả năng khởi động đại trận, nhận lấy được truyền thừa của ông.
Suy ngẫm ghi nhớ thật kỹ, sau đó Lâm Sáng càng cảm thấy lão đạo sĩ già của mình đúng là một thiên tài, không ngờ còn có thể liên kết quỹ đạo bầu trời và thuật tướng số xem vận thế đời người lại với nhau, chiêu thức này, đúng là đừng nói đến tiểu thuật tám trăm, cho dù là đại đạo ba ngàn, chắc là cũng có thể bước vào.
“Sư phụ, đây là truyền thừa ông cho con sao?” Mặt trời đã ló dạng nơi chân trời, Lâm Sáng nhìn sắc trời nơi xa, trầm ngâm một lúc lâu, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, con xuống núi đây, tiết Thanh Minh năm sau, con sẽ đến tảo mộ cho thầy, đến lúc đó sẽ cố gắng dẫn về cho thầy mấy đứa con dâu.”