CHƯƠNG 65: NGƯỜI PHỤ NỮ NGỐC, NGƯỜI PHỤ NỮ VĨ ĐẠI
Gieo quẻ cũng là thuật bói toán, là một môn học bắt buộc của thầy tướng. Bình thường không tìm thấy đồ vật hoặc người nào đó thì có thể thông qua cách này tính toán người đó hoặc đồ vật kia ở đâu.
“Mọi người im lặng cho tôi.” Lâm Sáng quay đầu nhìn mọi người, lạnh giọng quát to.
Không phải yêu cầu của Lâm Sáng mà là môn pháp thuật của phái Thiên Tướng này yêu cầu sự yên tĩnh. Lý Thiên Nguyên đã cải thiện phương pháp này của phái Thiên Tướng, bình thường thầy bói toán sẽ dùng hoa mận, nhưng phái Thiên Tướng lại dùng đậu.
Đồ đạc cho bói toán rất bình thường, cũng chỉ là một ít đậu đỏ, một cành trúc hoặc là một đôi đũa. Chỉ cần ở một nơi yên tĩnh, trong lòng tĩnh lặng nghĩ đến chuyện muốn xem bói, sau đó tùy tiện cầm lấy một chút đậu đỏ rắc trên mặt đất, dùng chiếc đũa gẩy đậu đỏ, mỗi lần chín viên, đến khi số lượng đậu đỏ cuối cùng nhỏ hơn chín thì đó là con số xem bói.
Sau đó lại căn cứ vào cơ sở lý luận Cửu Cung Phi Tinh, suy đoán ra vị trí của đồ vật hoặc người đó.
“Sư đệ, cậu cẩn thận một chút, đừng quá miễn cưỡng, cẩn thận nguyên khí phản phệ!” Trương Tài Dịch cẩn thận nói, trên mặt cũng thu lên lại sự cười nhạo, vẻ mặt nghiêm túc.
Trương Tam Phong biết phương pháp này, lúc trước ông ta vẫn chưa học xong ở chỗ đạo sĩ Lý Thiên Nguyên đã từng thấy một người suy đoán nơi đứa nhỏ nhà bọn họ mất tích, nhưng gặp phải nguyên khí phản phẹ, miệng phun máu tươi. Không chỉ không giúp được người khác mà bản thân còn quay về núi nằm tĩnh dưỡng mấy tháng.
Lâm Sáng gật đầu, không nói gì nữa, trong lòng tĩnh tâm, sau đó nắm đậu đỏ trong tay rắc trên mặt đất, cẩn thận suy tính.
Sau một lát, Lâm Sáng đếm đậu đỏ trên mặt đất không đủ chín, sau đó lại bắt đầu bói toán xác định chuyện của cô bé này.
“Thượng khảm hạ tốn, đây là quẻ xấu, có vẻ người khác cố ý phái cô bé này đến đây.” Lâm Sáng nhìn quẻ tượng thì trong lòng giật mình, quẻ tượng thể hiện cô bé này không phải đi lạc, mà có vì muốn tiếp cận mình.
Lâm Sáng quay đầu nhìn cô bé, phát hiện cô bé bé tò mò nhìn động tác của Lâm Sáng, bóp lấy tay nhỏ của mình, không biết nói thầm gì đó.
“Cấn cấn vi sơn, cấn thượng cấn hạ, cấn kì bối, không thấy được toàn bộ!”
Lâm Sáng không ngừng suy nghĩ ý nghĩa của quẻ tượng, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra, nhưng nụ cười trên mặt ngày càng sâu, trong lòng anh ngày càng biết rõ chuyện xảy ra trên người cô bé này.
Có lẽ ba cô bé cũng không phải người bình thường, có số phú quý cả đời, nhưng bởi vì thấy được một chuyện, cho nên bị người ta giam cầm trong nhà tù, đến nay vẫn còn ở trong đó.
Mà mẹ cô bé này muốn tìm người giúp đỡ thả chồng mình ra, cho nên cầu xin một người, đúng lúc người này muốn làm cho anh mất mặt nên nói cô bé gọi mình là ba.
Anh đã suy tính rõ ràng toàn bộ câu chuyện, chỉ có một số chi tiết, cho dù Lâm Sáng có bản lĩnh thế nào cũng không thể tính ra được.
Việc làm của con người giống như biển rộng sóng lớn, thủy triều lên xuống do ảnh hướng của ánh trăng, còn có cả gió, đất, lửa, chỉ có thể nghiên cứu khái quát, bói toán cũng như thế, thích hên tránh xấu mà thôi, Lâm Sáng có thể thấy tỉ mỉ như thế đã khó như lên trời, muốn đi thêm một chút thì sợ là sẽ có kết cục phun máu tươi ra ngoài giống như Trương Tài Dịch đã nói.
“Cấn kì bối, không thấy được toàn bộ. Rất thú vị, thật sự rất thú vị, trong thành phố Tứ Cửu này thì ngoại trừ Trần Bắc Hoàng, tôi không biết còn có ai có thể làm cho tôi không thấy được toàn bộ. Không đấu lại tôi nên đưa cho tôi một đứa con gái, Trần Bắc Hoàng đúng là tốn công tốn sức!” Lâm Sáng nhếch khóe miệng, cười nhạo nói.
Lưu Kim Thiên nghe vậy thì trong lòng tràn ngập lửa giận. Trần Bắc Hoàng giống như con đỉa, dùng hết chiêu này đến chiêu khác, hoàn toàn không định dừng lại.
“Đi thôi, đến nơi gặp cô bé này lúc nãy, vậy thì có thể tìm được mẹ của cô bé này.” Lâm Sáng xua tay, ra hiệu Lưu Kim Thiên lái xe, đoàn người lại quay về nơi gặp được cô bé.
Quả nhiên, ở trên xe nhìn từ xa thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang lo lắng nhìn xung quanh. Cô bé vừa thấy người phụ nữ này thì đôi mắt sáng lên, ở trên xe gân cổ lên la lớn: “Mẹ, mẹ!”
Người phụ nữ nghe tiếng gọi thì xoay đầu nhìn thấy cô bé, nước mắt lập tức chảy ra.
Đường Vương Phủ Tỉnh. Trong dòng người đông đúc qua lại, một đám người tụ tập rất hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Lâm Sáng mặc một bộ quần áo màu trắng ôm cô bé đáng yêu ở trong lòng, phía trước là hai cô gái xinh đẹp. Một người mặc đồ đen, tóc dài màu trắng bay phấp phơi, nhìn có vẻ vô cùng lạnh lùng; mà một người còn lại mặc đồ màu đỏ, bên trong mặc áo sơ mi trắng, trắng đỏ kết hợp, khuôn mặt như tranh vẽ, đôi mắt đẹp nhìn xung quanh, càng nhiệt tình như lửa.
Nữ hoàng băng tuyết và nữ hoàng lửa đứng chung một chỗ đã đánh mạnh vào thị giác của người khác, không ít người qua đường sôi nổi nhìn qua, thậm chí có người nhìn chằm chằm rồi đâm vào cột điện.
“Không lẽ vợ cả và vợ nhỏ gặp nhau chứ?!”
“Nhìn hai người phụ nữ này giống như vợ cả sao, vợ cả vừa già vừa xấu, tôi thấy là tiểu tam và tiểu tứ thì có!”
“Còn nhìn à, nếu còn nhìn thì tôi móc hai mắt của cô ra… Có móc mắt ra cũng phải nhìn, được rồi, cô có gan nhưng tôi không rảnh tiếp chuyện!”
Trên đường Vương Phủ Tỉnh có nhiều người nhìn Lâm Sáng, Hạ Thanh Thanh và mẹ cô bé. Cô bé không biết suy nghĩ của những người này, cô bé ôm cổ Lâm Sáng, nhìn người phụ nữ tủi thân nói: “Mẹ, con tìm thấy ba rồi, nhưng ba nói con không phải là con gái của ba, mẹ nói với ba rằng con là con gái bảo bối của ba đi!”
“Bé cưng, mẹ nhận nhầm người, anh ta không phải là ba con! Qua với mẹ nào!” Phụ nữ nhìn cô bé khẽ mỉm cười, đưa tay muốn ôm cô bé từ trong lòng Lâm Sáng.
Cô bé lắc đầu, quay đầu nhìn phụ nữ, nhẹ giọng nói: “Đây là ba con, vì sao mẹ muốn gạt con chứ?!”
“Ba là một người ba khác của con, con đi theo mẹ thì mẹ con sẽ đưa con đi tìm ba thật sự!” Lâm Sáng đưa tay xoa khuôn mặt nhỏ của cô bé, cười tủm tỉm đưa cô bé cho người phụ nữ.
Cô bé tủi thân được mẹ ôm, giống như một con chó nhỏ dụi đầu vào lòng mẹ, cô bé quay đầu nhìn Lâm Sáng, vẻ mặt đau khổ nói: “Ba, ba nhất định sẽ đến tìm con, còn phải giúp con đánh người xấu, mua kẹo hồ lô cho con!”
Phụ nữ nghe vậy thì xin lỗi nhìn Lâm Sáng, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Tôi xin lỗi, con bé đã gây phiền phức cho mọi người rồi.”
Lâm Sáng cười lắc đầu, không nói gì. Phụ nữ im lặng một lúc, lấy mấy tờ tiền trong túi ra đưa cho anh, nhẹ giọng nói: “Con bé rất thích ăn kẹo hồ lô, chắc chắn đã khiến mọi người tốn kém, chút tiền này coi như lời cảm ơn!”
“Tôi không cần tiền.” Lâm Sáng cười lắc đầu nói.
Phụ nữ im lặng một lúc rồi cất tiền đi, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo.” Lâm Sáng cười mỉm nói.
Phụ nữ không nói nữa, ôm cô bé đi qua đường bên kia. Cô bé nằm trên vai người phụ nữ, quay đầu nhìn Lâm Sáng đáng thương nói: “Ba, ba phải sớm đến tìm con, con sẽ nhớ ba lắm!”
Lâm Sáng nhìn bóng lưng phụ nữ thì đột nhiên thu lại nụ cười, trầm giọng nói: “Tôi vốn cho rằng cô nói với tôi một số chuyện, cho dù cô không nói những chuyện đó thì ít ra tôi đã trả con bé cho cô, cô sẽ nói ai đã nhắm vào tôi, nhưng tôi không ngờ cô lạ xoay người rời đi.”
Người phụ nữ run lên một chút, dừng bước không quay đầu lại, cắn răng nói: “Xin lỗi, tôi không biết anh nói gì cả. Con bé thích chạy loạn, lần này con bé lén chạy đi tìm ba mà thôi!”
“Nếu tôi là cô thì nhất định sẽ không tin lời nói của Trần Bắc Hoàng hoặc là Tần Chước, một người có thể lấy con gái uy hiếp một phụ nữ thì cô thấy anh ta thật sự sẽ giữ lời hứa sao?” Lâm Sáng cười mỉm nhìn bóng lưng phụ nữ nói tiếp: “Hơn nữa, cô không muốn chồng mình ra khỏi ngục, một nhà ba người lại trở nên hoàn chỉnh sao?”
Người phụ nữ đột nhiên dừng lại, không quay đầu lại, đọc thêm nhiều truyện hay tại truyen.one nhé, không nói gì, bả vai co lại run rẩy. Cô bé bằm trong lòng cô ta sờ mặt mình, ngẩng đầu nhìn lên trời, sau đó nhẹ giọng nói: “Mẹ, sao ông mặt trời vẫn còn nắng nhưng lại có mưa chứ!”
“Mẹ, vì sao mẹ khóc, có phải ba bắt nạt mẹ đúng không!” Cô bé ngẩng đầu nhìn lên không trung thì phát hiện không mưa, sau khi cô bé thấy giọt nước trên mặt mình không phải là mưa mà là nước mắt của mẹ thì nắm chặt tay nhỏ, vẻ mặt quan tâm chu miệng nhỏ hỏi.
**********
Truyen.one xin giới thiệu tới bạn đọc truyện
Theo Đuổi Vợ Câm
**********
Lâm Sáng không nhúc nhích, lạnh lùng nhìn người phụ nữ, tiếp tục nói: “Nếu tôi là cô thì tôi sẽ lựa chọn tin tưởng tôi, ít nhất tôi đã đưa con bé về với cô, hơn nữa còn mua kẹo, đánh người xấu cho con bé!”
“Nếu cô không tin thì hiện tại cô có thể gọi điện thoại cho anh ta, hỏi xem hiện tại chồng cô đang ở đâu!” Lâm Sáng mỉm cười nhìn bóng lưng phụ nữ nhẹ giọng nói.
Lần này người phụ nữ không hề do dự, lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số, điện thoại vẫn luôn kết nối, một lúc sau truyền đến tiếng thông báo của tổng đài.
“Xem ra tôi không đoán sai!” Lâm Sáng cười nói.
Người phụ nữ đứng yên ở đó trong đám người, giống như hòn vọng phu trên sông.
Xe chạy vào nội thành Yến Kinh, điện thoại của Tần Chước kêu lên, Tần Chước nhìn dãy số, ném điện thoại qua một bên. Trần Bắc Hoàng có chút khó hiểu nhìn Tần Chước nhẹ giọng hỏi: “Ai gọi vậy?”
“Một người phụ nữ ngốc mà thôi, không quan trọng!” Tần Chước nhàn nhạt nói.
Có thể nói người mẹ là người phụ nữ ngốc nhất trên thế gian này, cho dù hậu quả thế nào, cho dù lý do là gì cũng có thể dành tất cả mọi thứ cho con của mình. Người mẹ cũng là người phụ nữ vĩ đại nhất trên thế giới, Tần Chước mãi mãi sẽ không biết bởi vì người phụ nữ vĩ đại này, anh ta đã mất đi thứ gì?!