• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 5: THIÊN ĐẠO VÔ THƯỜNG, TRỜI GIÚP NGƯỜI TỐT


“Hài cốt của sư phụ tôi còn chưa lạnh, sư thúc ông làm vậy là ức hiếp người quá đáng!” Trương Tài Dịch quát Trần Kỳ Lam đứng trước mặt mình với vẻ nghiêm giọng.


“Kẻ đáng chết từ lâu, lại cứ muốn nghịch thiên đổi mệnh, kéo dài thời gian, điều này đã phá hỏng quy tắc của phái Thiên Tướng chúng ta, người như vậy chết cũng không tiếc.” Trần Kỳ Lam lại nhìn Trương Tài Dịch, cười khẩy rồi nói.


Người tên Trần Kỳ Lam này thân hình thấp bé, tóc thì lưa thưa nhưng lại tạo kiểu chải ngược ra phía sau, trên cổ đeo một chiếc dây chuyền vàng to bằng ngón tay út, nhìn qua là loại người bất ngờ phát tài xong vội vã thể hiện thân phận của mình, nhưng càng thể hiện mình là nhà giàu mới nổi, càng làm người ta thấy nực cười.


“Sư thúc, thúc không được vào. Sư phụ đã truyền lại bảo vật bí mật cho sư đệ rồi, cho dù là thúc đi thì cũng đã muộn!” Nhìn thấy Trần Kỳ Lam đang xông vào đại điện, Trương Tài Dịch đứng ra chặn lại trước người Trần Kỳ Lam, chỉ là Trương Tài Dịch có dáng người gầy yếu, hơn nữa cũng đã có tuổi, bị Trần Kỳ Lam đá một cước vào bụng văng ra mương nước bên cạnh.


“Chó ngoan không cản đường, xem ra không những sư phụ không ra gì, mà còn dạy dỗ ra đồ đệ cũng chẳng ra gì y như ông ta!” Trần Kỳ Lam nhìn Trương Tài Dịch đang ngã lăn ra ở một bên, cười khẩy nói.


Thấy Trần Kỳ Lam đang định xông vào đại điện, Trương Tài Dịch vốn đang nằm trong mương nước bên cạnh đạo quan trừng mắt phẫn nộ, liều mạng lao lên đấu tranh. Trần Kỳ Lam đưa mắt lướt nhìn qua Trương Tài Dịch, nụ cười nơi khóe miệng lại càng trở nên không chút kiêng dè, lúc ông ta giơ chân định bước vào đại điện, bên trong cửa bỗng xuất hiện một cánh tay, đẩy ông ta ra ngoài.


“Ở đâu ra con chó hoang tuột xích thế, dám đến chỗ phái Thiên Tướng chúng tôi gào ầm ĩ, cắn người khắp nơi!” Lâm Sáng nhìn qua chiếc dây chuyền vàng trên cổ Trần Kỳ Lam, lạnh lùng buông lời châm biếm.


“Cậu… cậu không biết kính trọng người lớn, ta là sư thúc của cậu mà cậu lại dám nói năng với như vậy, còn không mau dập đầu nhận lỗi đi!” Trần Kỳ Lam bị Lâm Sáng đẩy một cái, cơ thể lảo đảo suýt ngã, sau khi đứng thẳng dậy liền nghiêm giọng nhìn Lâm Sáng mà quát mắng.


“Sư thúc? Tôi không thấy ở đâu có sư thúc cả, chỉ thấy một con chó hoang đang cắn người loạn xạ thôi. Hơn nữa, tôi là tông sư đương nhiệm của phái Thiên Tướng, cho dù ông có là sư đệ của sư phụ tôi, thì cũng phải hành lễ với tôi!” Lâm Sáng giọng lạnh lùng đáp lại.


Lâm Sáng không như Trương Tài Dịch, anh từ bé đã theo các đạo sĩ già học thói xấu, đến mức nghe quen tai, nhìn quen mắt, lại thêm mấy năm nay lưu lạc giang hồ, chưa có chuyện gì là chưa từng thấy, dám so miệng lưỡi sắc bén, Trần Kỳ Lam đúng là đã chọn sai người rồi.


“Thằng nhóc miệng còn hôi sữa, miệng lưỡi giảo hoạt, ta với cậu thì có gì để nói? Mau giao bảo vật bí mật ra, hôm nay ta sẽ tha cho hai huynh đệ các cậu một mạng!” Trần Kỳ Lam tối sầm mặt, không muốn dây dưa với Lâm Sáng thêm nữa, khua tay định cho hai vệ sĩ phía sau mình lên giải quyết hai người này.


“Tôi và ông đều là người theo thuật bói toán, dùng cách của mấy người thô thiển này để giải quyết vấn đề có hơi thiếu lễ nghi gia truyền, nếu không ngại thì tôi và ông giao lưu dịch số đi, ai thắng, bảo vật sẽ là của người đó!” Lâm Sáng nhìn Trần Kỳ Lam trước mặt mình, nhẹ nhàng cười nói.


“Sư đệ, không được, bảo vật bí mật là thứ quan trọng nhất của phái Thiên Tướng, đệ đi nhanh đi, để sư huynh ở đây ngăn bọn họ lại cho!” Trương Tài Dịch thấy Lâm Sáng muốn đấu với Trần Kỳ Lam, thầm than khổ trong lòng, giãy dụa bò dậy ngăn hai tên vệ sĩ đang tiến đến.


Thấy Trương Tài Dịch như thế này, Trần Kỳ Lam khẽ cười, trong mắt ông ta, với tuổi tác của Lâm Sáng sợ rằng ngay cả một quyển “Ma Y Thần Tướng” cũng chưa đọc thuộc hết được, dám đến thách đấu với ông ta, đúng là tự tìm đến cái chết mà!


“Được, chúng ta cùng cược một phen!” Trần Kỳ Lam cười khẩy đáp.


Câu nói của Trần Kỳ Lam vừa dứt khỏi miệng, Trương Tài Dịch ở một bên bắt đầu lo lắng, ông ta không hề biết năng lực nói đâu trúng đó của Lâm Sáng, suy nghĩ trong lòng cũng chẳng khác suy nghĩ của Trần Kỳ Lam là mấy, chỉ là một thanh niên mới tí tuổi đầu, có thể có năng lực gì chứ.


Cố giãy dụa đứng dậy, Trương Tài Dịch than lên một tiếng cay đắng, thầm nghĩ e rằng lần này vật kế thừa quan trọng của phái Thiên Tướng sẽ rơi vào tay tên phản bội môn phái Trần Kỳ Lam rồi, trong ánh mắt hướng về Lâm Sáng cũng thấy thêm mấy phần khổ sở.


“Tiểu bối, ta đấu với cậu, thắng không vẻ vang. Ta cho cậu thêm một cơ hội, nếu như bây giờ chịu giao bảo vật kế thừa của phái Thiên Tướng ra, ta còn có thể tha thứ cho cậu, còn nếu cậu vẫn tiếp tục u mê không tỉnh ngộ, ta sẽ thiêu rụi hai người và cả cái đạo quan rách nát này nữa!”


“Sư huynh, huynh yên tâm, đệ có chừng mực.” Nhìn thấy vẻ mặt Trương Tài Dịch đứng ở bên, Lâm Sáng cười nói một câu an ủi.


Không biết vì sao khi nghe thấy câu này của Lâm Sáng, Trần Kỳ Lam lại cảm thấy lòng mình run rẩy, giống như khi gặp phải thú dữ trên núi, mà thần thái tự tin này cũng giống hệt với lúc Lý Thiên Nguyên đuổi ông ta ra khỏi môn phái, khiến lòng người đâm ra kính sợ.


“Nể mặt sự phụ, tôi gọi ông thêm một tiếng sư thúc, cũng khuyên ông một câu, tôi và ông đều là người của Phái Thiên Tướng, câu khẩu quyết đầu tiên khi nhập môn là ‘Thiên đạo vô thường, trời giúp người tốt’, vẫn mong ông tự biết cách giải quyết.” Ánh mắt Lâm Sáng càng thêm lạnh lẽo, nhìn đến mức làm Trần Kỳ Lam trong lòng hoảng sợ hơn, trên người lại đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.


“Nhóc, cậu biết cái gì gọi là người tốt không, cậu đến chùa chiền đến đạo quan quyên tiền thì cậu là người tốt, nhưng tiền đó ở đâu ra, chỉ có thể nghĩ cách để kiếm, cậu kiếm được tiền thì là người tốt, không kiếm được tiền thì lại thành người xấu.” Trần Kỳ Lam nghiến răng tức giận nói.


Trần Kỳ Lam nhìn chằm chằm vào Lâm Sáng, nghiến răng nghiến lợi rồi cười gằn: “Lão đạo sĩ thối Lý Thiên Nguyên không chịu nghe tôi, cậu xem Phái Thiên Tướng bây giờ đã trở thành cái gì rồi, một đống gỗ mục, mấy chục năm trước là cái viện rách nát này, mấy chục năm sau vẫn cứ là cái viện nát như thế, công việc của thầy tướng căn bản chính là việc tiết lộ thiên cơ, thiên cơ cho ai mà chẳng thế, chỉ cần có người đưa tiền, thì người tốt hay không cũng chẳng liên quan gì hết!”


Trần Kỳ Lam và Lý Thiên Nguyên ban đầu đã xảy ra mâu thuẫn về vấn đề rốt cuộc thầy tướng số phải nhập thế như thế nào, Trần Kỳ Lam nói nhập thế chính là kiếm tiền, có tiền thì mới có đạo môn tốt, cũng sẽ có nhiều người tìm đến hơn.


Lý Thiên Nguyên lại cho rằng thầy tướng số tiết lộ thiên cơ vốn đã là tội, cho nên phải dùng thiên cơ vào việc tốt, như vậy có thể giảm bớt nghiệp chướng, cũng là tích thêm phúc đức cho mình, còn về việc có tiền hay không, không quan trọng.


Hai sư huynh đệ tranh cãi suốt ba ngày trời, vẫn không có được tiếng nói chung, cuối cùng Lý Thiên Nguyên đã dùng tư cách là Tông chủ phái Thiên Tướng, trục xuất Trần Kỳ Lam, từ đó trở đi, Trần Kỳ Lam đã bắt đầu một mình ra làm riêng.


Vài năm trở lại đây ông ta liên tục đi xem tướng đoán mệnh cho người khác, một quẻ giá nghìn vàng, trước giờ chưa từng hỏi qua nguyên nhân sự việc tốt xấu thế nào, trong những năm này đã tích góp được của cải không hề nhỏ nhưng lòng hận thù với Lý Thiên Nguyên lại cứ tăng dần lên cùng với tiền bạc, càng ngày càng mãnh liệt, nhất là sau khi biết tin Lý Thiên Nguyên sắp chết, liền trực tiếp xông thẳng đến Mao Sơn, muốn cướp chức Tông chủ phái Thiên Tướng và bảo vật kế thừa.


“Nếu đã muốn cược, vậy thì nhanh nhẹn lên một chút, chúng ta cược thằng bé chăn bò ở ngọn núi đối diện thì thế nào?” Sau khi thu lại hồi ức vào lòng, Lâm Sáng nhìn một vòng xung quanh đạo quan, chỉ vào một đứa trẻ chăn bò trên ngọn núi đối diện cửa đạo quan, lạnh lùng hỏi.


“Được, hôm nay ta sẽ cược với cậu một phen, ta nói cha mẹ của đứa trẻ đó đã ly dị rồi.” Trần Kỳ Lam nhìn qua đứa bé chăn bò trên núi trước mắt mình, giọng nhàn nhạt.


“Lý do?!”


“Từ hai ngọn núi xếp chồng lên nhau mà ra, mỗi núi một người, hai ngọn núi đã tách nhau ra, thì có nghĩa là ba mẹ nó đã xa nhau rồi, đương nhiên là đã ly dị! Hơn nữa nếu ta đoán không sai, ba mẹ của đứa trẻ chắc hẳn là đã ly hôn từ bốn năm trước, vì giữa thằng bé và chúng ta cách nhau bốn hộ gia đình. Hơn nữa theo vị trí mà nói, nơi nó đứng là thế Tỵ, có thể chắc chắn là bốn năm trước!”


Trần Kỳ Lam giơ tay ra bấm đốt tính toán một hồi, thậm chí còn bước đến trước cửa đạo quan, xem xét vị trí, sau khi cong người như tư thế ông lão đẩy xe quan sát đứa bé chăn bò trên núi đối diện một hồi, nhẹ nhàng lên tiếng.


Lâm Sáng hơi kinh ngạc, xem ra ông già này đúng là thực sự có chút bản lĩnh. Thằng bé chăn bò trên núi tên là Vương Tiểu, ba mẹ nó bốn năm trước đúng là đã vì chuyện giường chiếu không hợp mà ly hôn.


Chuyện này lúc ấy vẫn là chuyện kì lạ trong thôn, ba của Vương Tiểu từ đấy về sau đi đường hoàn toàn không dám ngẩng đầu. Nhưng chuyện của bốn năm trước mặc dù gây chấn động, bốn năm sau đã chẳng còn ai nhớ tới nữa rồi, vậy mà Trần Kỳ Lam lại có thể dựa vào những nhân tố bên ngoài như vị trí đứng của Vương Tiểu mà suy tính, quả không dễ dàng.


Trong lòng Lâm Sáng khẽ than thở, những thứ phái Thiên Tướng lưu truyền quả nhiên kỳ diệu vô cùng, cho dù là kẻ phản đồ bị đuổi ra khỏi môn phái thôi cũng có được chút bản lĩnh thực sự.


Nhìn thấy nét mặt của Lâm Sáng, Trần Kỳ Lam biết chắc chắn điều mình nói không sai, suồng sã xả ra một tràng cười lớn, sau đó nhìn Lâm Sáng đang mặt mũi tối sầm, nhẹ nhàng nói: “Nhóc con, bây giờ đến lượt cậu rồi. Những chuyện trong thôn này cậu quá quen thuộc rồi, ta không thể cho cậu tính được, ở đây bây giờ chỉ có Jerry là người ngoài, cậu thử đoán về gia đình Jerry đi!”


Nghe thấy Trần Kỳ Lam nói vậy, Jerry liền bỏ chiếc kính đen đang đeo trên mặt xuống, thì ra là một thằng Tây, với đôi mắt màu xanh dương. Trần Kỳ Lam xem như là đã cho Lâm Sáng một câu hỏi khó, mặc dù tướng thuật rất kỳ diệu, nhưng nó có tính chỉ định nhất định, hơn nữa lại được phát triển lên từ nền tảng văn hóa nước T.


Mặc dù nói học được một phép sẽ học được cả vạn phép, nhưng muốn dùng tướng thuật để suy đoán về thân thế của một người được nuôi dưỡng trưởng thành từ một quốc gia xa lạ, một nền văn hóa xa lạ, thì điều này thực sự vô cùng rắc rối.


Lâm Sáng nhìn lướt qua Jerry, nhăn mày suy nghĩ, vừa nãy Lâm Sáng nhấc mắt xem tướng mặt của Jerry, nhìn từ khuôn mặt, tên này chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì, ắt hẳn đây là loại người đã cướp đi bao nhiêu mạng người khác, trên người mang theo một luồng khí hung ác.


Sau một hồi suy tính cân nhắc, Lâm Sáng trầm giọng nói: “Tên ngoại quốc này là một đứa trẻ mồ côi, mẹ hắn trước kia đã qua lại với người khác, sau đó sinh ra hắn, không có ba. Mẹ hắn tính tình nóng nảy, quả quyết, sau này đã tìm được cho mình một người đàn ông, nhưng người đàn ông này hẳn đã mất mạng trong tay tên Jerry này rồi!”


“Ông Trần, tôi đã nói với ông rồi, không được nói bí mật của tôi cho người khác!”


Câu cuối của Lâm Sáng vừa dứt, sắc mặt Jerry lập tức thay đổi, trở nên tái nhợt, khóe miệng nhếch lên vô cùng hung ác, hắn nhìn chằm chằm vào Trần Kỳ Lam lạnh lùng cất giọng.


Trần Kỳ Lam nghe thấy Jerry nói vậy thì đành cười khổ, thằng nhóc tóc vàng này làm sao có thể hiểu được sự uyên thâm trong văn hóa bói toán nước T, mà hắn cũng không nghĩ xem tình thế bây giờ ra sao, sao ông ta có thể nói thân thế của hắn ra cho Lâm Sáng chứ. Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, câu này dùng cho đám tóc vàng đúng là không sai chút nào.


“Lý do?!”


“Vị trí đứng của hắn ở bên này đạo quan là thế Càn, vốn dĩ hắn có thần sắc dữ tợn, dương khí quá cao, cho nên chắc chắn hắn là cô nhi. Còn về chuyện của mẹ hắn, vừa rồi hắn dùng chân giẫm gãy một cây cỏ dại, giẫm gãy rồi thì thôi, đằng này hắn còn phải đạp thêm một đạp nữa, chữ ‘thảo’ (cỏ) mất chữ, thì thành “tảo” (sớm), vậy nên là mẹ hắn trước khi kết hôn đã sinh ra hắn.”


“Về chuyện hắn giết người đàn ông kia, tôi nghĩ ông chắc hẳn hiểu rõ nguyên nhân hơn tôi, tên Jerry này không chỉ là trẻ mồ côi, hắn còn là một kẻ cuồng mẹ mình nữa đấy!” Lâm Sáng sờ mũi, bình thản giải thích.


Sắc mặt Trần Kỳ Lam đã hoàn toàn trắng bệch, những gì Lâm Sáng nói thực sự không sai một chút nào, nhưng chuyện “cuồng mẹ” mà Lâm Sáng nhắc đến cuối cùng ấy, ông ta thực sự cũng không biết.


Ôm lấy một tia may mắn cuối cùng trong lòng, Trần Kỳ Lam căng thẳng hồi hộp nhìn về phía Jerry, tên Tây này vốn đã có nước da trắng, bây giờ còn trắng đến mức đáng sợ, bờ môi mấp máy cũng càng lúc càng dữ dội, không cần hắn ta lên tiếng, cũng có thể chắc chắn rằng những gì Lâm Sáng không sai.


Không khí quanh đạo quan như ngưng trệ, vừa rồi tuy là hai người đều đã đoán đúng câu hỏi của đối phương, nhưng Trần Kỳ Lam phải đi tới đi lui, vừa suy vừa đoán một lúc lâu mới đưa ra kết luận, còn Lâm Sáng chỉ suy nghĩ một hồi đã có đáp án, hơn nữa những điều Lâm Sáng nói ra lại tường tận đầy đủ hơn ông ta rất nhiều, hai bên so tài, cao thấp rõ ràng!


“Thiên đạo vô thường, trời giúp người tốt, ông đã làm đủ chuyện xấu từ lâu, còn muốn đến đây cướp bảo vật của phái Thiên Tướng, không thấy nực cười sao?!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK