• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 36: TƯỚNG PHU THÊ
Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung vào Mễ Hạ, cô gái này mặc một chiếc áo blouse trắng, trông rất trong trắng thuần khiết nhưng ánh mắt còn hồn nhiên hơn, toàn thân toát lên sức sống thanh xuân của một cô gái trẻ.
Cả căn phòng yên tĩnh, Lưu Kinh Luân ngồi bên cạnh đang há miệng thở hổn hển cũng nín thở, thậm chí trên trán còn có lấm tấm mồ hôi, tim gần như nhảy lên đến cuống họng.
“Tôi thích Lưu Kinh Luân.”
Giọng nói nhỏ như muỗi kêu, nhưng nghe vào tai Lưu Kinh Luân, lại giống như âm thanh của tự nhiên.
Trần Bắc Hoàng im lặng nhìn cảnh tượng trước mặt, rất lâu sau vẫn không nói một lời, cũng không có bất kỳ phản ứng gì.
Qua một hồi lâu, cuối cùng anh ta cũng gượng cười lên tiếng, lạnh lùng nói: “Không ngờ, thật sự không ngờ, tôi lại thua một tên ngốc trong việc khiến phụ nữ yêu mình…”
Lâm Sáng không cho anh ta cơ hội nói tiếp, anh xông tới nhanh như thỏ, lên gối đánh Trần Bắc Hoàng ngã xuống sàn rồi liều mạng đá liên tiếp vào người anh ta…
“Cho anh bắt nạt dân thường chúng tôi này…”
“Cho anh ỷ thế ăn hiếp người khác này…”
“Cho anh đánh đập người có công với đất nước?… Anh biết viết công thức đàn hồi không?… Anh biết là ai cho anh ấy linh cảm đó không, nếu anh phá hủy tương lai đất nước thì tôi có đạp chết anh cũng không thể đánh tan phẫn nộ của người dân cả nước…”
Tào Thành Châu gượng cười, ngoảnh mặt nhìn ra ngoài căn phòng, anh ta nheo mắt lại, xem ra, tương lai có lẽ anh ta sẽ còn phải làm người hòa giải thêm vài lần nữa rồi.
***
“Phải thừa nhận một điều rằng, hôm nay thằng nhóc Lâm Sáng cậu đúng là làm người khác hả giận…”
Từ khi ra khỏi Viện Nghiên cứu, sắc mặt của Lưu Kim Thiên vô cùng khoái trá và thỏa mãn, hai lần liên tiếp đánh bể đầu Trần Bắc Hoàng quả thật là rất hả giận, nhất là mấy cú đá cuối cùng của Lâm Sáng với đủ lý lẽ và bằng chứng càng làm Lưu Kim Thiên sảng khoái như gấu được ăn mật ong vậy.
“Không được, chúng ta nhất định phải làm vài ly mới được!” Lưu Kim Thiên thực sự cảm thấy Lâm Sáng là phúc tinh của mình, cách đây không lâu anh bị Trần Bắc Hoàng chọc cho nổi điên, hơn nữa thằng ôn con đó còn bày mưu tính kế hãm hại anh. Từ lâu anh đã muốn tìm Trần Bắc Hoàng để tính sổ, cuối cùng hôm nay Lâm Sáng cũng giúp anh hả giận.
Lâm Sáng nhìn Lưu Kim Thiên với vẻ mặt như cười như không, không nói gì, rồi chuyển sang nhìn cặp tình nhân trẻ Lưu Kinh Luân và Mễ Hạ.”
“Chuyện uống rượu thì chúng ta hãy để lát nữa đi” Lâm Sáng chỉ vào Lưu Kinh Luân và Mễ Hạ cười nói: “Anh không thấy giờ đôi tình nhân trẻ nhà người ta đang ngọt ngào à?”
Lưu Kim Thiên cười khoái chí rồi quan sát Mễ Hạ, thật ra trong thâm tâm anh ta hơi ganh tỵ với anh chàng Lưu Kinh Luân này bởi Mễ Hạ rất xinh đẹp, vóc dáng cao gầy, có thể là vì thích vận động giống người nước ngoài nên thân hình mới đầy đặn, điện nước đầy đủ, tràn đầy sức trẻ như vậy.
Lần này thằng hai nhặt được báu vật rồi, cũng coi như là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc. Lưu Kim Thiên thấy Lưu Kinh Luân cười đến ngoác cả hàm nên cảm khái trong lòng.
“Anh là Lưu Kim Thiên?”
Mễ Hạ liếc nhìn Lưu Kim Thiên, hơi tò mò hỏi.
“Sao thế, em dâu cũng biết tên anh à?” Thấy Mễ Hạ biết tên mình, Lưu Kim Thiên vô cùng vui vẻ, phấn chấn nói.
Mễ Hạ lập tức nhớ lại những tin đồn liên quan đến Lưu Kim Thiên mà mình nghe được trong quán bar nên đỏ mặt, cúi đầu lẩm bẩm: “Em có nghe kể về một vài… chuyện có liên quan đến anh và cô Lý, cô Trương, cô Trần, cô Dương nào đó!”
“Khụ khụ…”
Lưu Kim Thiên vốn đang mong đợi Mễ Hạ sẽ nói về những sự tích chói lọi của anh nên ngay khi nghe cô nhắc đến chuyện yêu đương nhăn nhít của mình, anh liền mắc nghẹn, liên tục ho khan.
“Mễ Hạ, em yên tâm, anh tuyệt đối không giống anh ấy đâu, em cũng biết anh thích tới phòng thí nghiệm mà.” Lưu Kinh Luân vừa nghe Mễ Hạ nói thế thì vội vàng biện hộ cho mình, sợ Lưu Kim Thiên sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của mình trong lòng cô.
Lưu Kim Thiên cũng muốn chứng minh bản thân, quả thật lúc trước anh là play boy, nhưng đó là bị Trần Bắc Hoàng mưu hại, chính anh cũng không muốn thế, giờ ngẫm lại, hình như không ai tin lời mình nói cả nên chỉ có thể ngượng ngùng nói: “Thằng hai là một chàng trai tốt, từ nhỏ chỉ muốn tới phòng thí nghiệm chơi, có lẽ nó vẫn còn là trai tân, em phai yêu thương nó thật nhiều nhé.”
“Đúng rồi, Mễ Hạ, em biết vì sao thằng này nghĩ ra công thức đàn hồi phân hạch hạt nhân không?” Lưu Kim Thiên nghiến răng một cái định tiết lộ chuyện Lưu Kinh Luân đuổi theo cô cảnh sát xinh đẹp đó để hỏi chuyện thì đột nhiên ý tưởng hay ho ấy xuất hiện trong đầu.
Mễ Hạ mông lung lắc đầu, mặt cô lộ rõ sự sốt ruột, cô cũng rất tò mò về chuyện này, muốn biết rốt cuộc tại sao bạn trai mình lại nghiên cứu ra công thức đàn hồi phân hạch hạt nhân đó.
Lưu Kinh Luân đâu thể để Lưu Kim Thiên tiết lộ chuyện xấu của mình ra được nên vội bịt miệng anh ta lại, bộ dạng lại quay trở về với dáng vẻ hiền lành chất phát như trước, cười híp mắt nói: “Mễ Hạ, thật ra người chúng ta nên cảm ơn nhiều nhất chính là Lâm Sáng.”
“Cảm ơn anh đã ra mặt giúp Kinh Luân đánh tên bại hoại kia, hả giận lắm!” Mễ Hạ nhíu mày, nắm đấm nhỏ khua lên, dáng vẻ e thẹn cực kỳ đáng yêu.
Lưu Kinh Luân liên tục xua tay, lắc đầu nói: “Không phải chuyện đánh nhau mà là nếu không phải Lâm Sáng mắng anh, anh cũng sẽ không tỏ tình với em.”
Mễ Hạ đang định hỏi thì Lâm Sáng đã cười híp mắt mở miệng nói: “Đây không phải vấn đề tôi mắng hay không mắng, mà là bản lĩnh của anh ấy. Tứ Cửu Thành nhiều con cháu quyền quý như thế, nhưng chỉ có mình anh ấy có thể viết ra công thức đàn hồi phân hạch hạ nhân.”
“Tiền và quyền lực thực sự không quan trọng, quan trọng là năng lực của Kinh Luân.” Mễ Hạ gật đầu cười nói, xuất thân trong gia đình như bọn họ, quả thật chẳng hề coi trọng chuyện tiền bạc, hơn nữa họ cũng không thiếu tiền.
Lâm Sáng quan sát dáng vẻ của Mễ Hạ rồi vui vẻ cười ha ha, xem ra mình thật sự dắt mối được một nhân duyên tốt rồi, hai người này phu xướng phụ tùy, vậy thì lo gì cuộc sống sau này không thoải mái.
“Anh họ, anh xem có phải hai người bọn họ rất có tướng phu thê không?” Lâm Sáng nhìn Lưu Kinh Luân, rồi nhìn Mễ Hạ, cười híp mắt.
Trong cuộc sống hằng ngày, mọi người thường sử dụng câu có tướng phu thê để hình dung về những đôi yêu nhau có thể đi đến cuối cùng. Thật ra nguyên nhân có tướng phu thê là vì, hai người sống cùng nhau lâu ngày, bất luận là thói quen ăn uống hay sinh lí đều có xu hướng giống nhau, hơn nữa bất luận là biểu cảm hay động tác, cũng sẽ vô tình bắt chước lẫn nhau, nên người ngoài mới cảm thấy hai người rất giống nhau.
Nhưng hai người Lưu Kinh Luân và Mễ Hạ lại là tướng phu thê trời sinh, trong tướng học gọi là tướng phu thê ứng với tướng mạo. Hai người trông khá giống nhau, bởi vì ngũ quan, khuôn mặt, đường mí mắt, đường viền môi và lông mày của họ đều rất giống nhau, mà tất cả những thứ này có thể khiến cho âm dương hai người hòa hợp bù đắp cho bát tự, có thể nói là đối tượng thích hợp nhất để kết hôn.
Nghe Lâm Sáng nói thế, Mễ Hạ càng đỏ mặt xấu hổ, Lưu Kinh Luân đứng bên cạnh nắm chặt tay cô. Lưu Kim Thiên thấy vậy mà thèm, đúng là ganh tỵ muốn chết mà, phương pháp coi bói của Lâm Sáng có thể làm xiêu lòng các cô gái thì khỏi phải nói rồi nhưng thằng hai ngốc nghếch mà cũng có được thu hoạch. Trong ba anh em, chỉ có mình là chẳng có gì hay ho nên trong lòng anh không khỏi ủ rũ.
Những ngôi sao treo lơ lửng trên bầu trời đêm, trên mặt đất trong sân trải đầy nến trắng, xếp thành hình bát quái.
Trần Bắc Hoàng đứng bên cạnh hình bát quái, ánh nến chập chờn kéo dài chiếc bóng anh ta trên mặt đất đến vô tận, vẻ mặt anh ta u ám, không nói gì mà chỉ lặng lẽ đứng đó nhìn lão đạo áo bào xanh đang đứng giã hình bát quái.
“Hôm nay cậu lại bị thua dưới tay tên nhóc đó à?” lão đạo áo bào xanh nhìn thấy Trần Bắc Hoàng thì khẽ nói.
“Sao Phá quân hiện đang ở trên bầu trời, nó vốn không nên xuất hiện mới phải.” lão đạo áo bào xanh ngồi giữa hình bát quái, quan sát chòm sao tử vi trên bầu trời, trầm giọng nói: “Tôi đã bố trí xong bát quái dẫn khí trận, cũng đã dẫn toàn bộ vận may lên người cậu rồi. Cậu nên quản cho tốt người đàn bà góa chồng trong nhà cậu đi, đừng để cô ta chạy lung tung nữa, nếu còn đào bới tiếp, có thể cô ta sẽ phát hiện ra manh mối gì đó!”
“Ông yên tâm đi, cô ta không tìm thấy nơi đó đâu. Nếu có thể tìm thấy thì lúc trước chúng ta đã tìm được rồi còn đâu.” Trần Bắc Hoàng lạnh nhạt nói tiếp: “Miễn là ông làm tốt chuyện của mình là được, còn mấy chuyện khác tôi tự có chừng mực.”
Lão đạo không nói gì, sau khi im lặng một lúc, ông khẽ nói: “Cậu nhớ kỹ lời cam kết của cậu với tôi đấy, sau khi chuyện thành công, cậu phải đồng ý điều kiện của tôi không được thay đổi!”
“Tôi làm việc thì ông cứ yên tâm. Tên Lâm Sáng kia thật khinh người quá đáng, ông nói số mệnh tôi đã nghịch thiên rồi mà, sao tôi vẫn bị cậu ta đập vỡ đầu nhiều lần như thế, nếu còn có lần thứ ba thì giữa chúng ta không còn gì để lợi dụng lẫn nhau nữa!” Giọng nói Trần Bắc Hoàng lạnh lẽo, không hề có chút hơi ấm tình người nào.
lão đạo áo bào xanh không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn sao Phá quân đang rực sáng, tay mơ hồ ấn quyết, một trận gió lạnh bỗng xuất hiện trong khu nhà, thổi cho ánh nến ngả nghiêng tán loạn.
“Thiên cơ tên đó vẫn đang được che giấu, rốt cuộc người nào đang bày bố bên cạnh anh ta nhỉ?” Lâm Sáng buông ấn quyết trong tay ra, nhìn ba người bọn Lưu Kim Thiên đang đi phía trước, rồi ngẩng đầu nhìn một ngôi sao lu mờ nơi chân trời, thấp giọng mắng một câu.
“Tra được lai lịch người phụ nữ kia rồi!” Lưu Kim Thiên đang đi phía trước bỗng xoay người, giơ điện thoại lên, quay đầu gọi Lâm Sáng, sắc mặt rầu rỉ như nghe thấy tin tức không muốn nghe nhất: “Cô ta là chị dâu Trần Bắc Hoàng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK