“Người đẹp, cái dáng vẻ gì vậy, sao thế, có muốn tối nay tan làm đi cùng mấy anh ra ngoài dạo chơi vui đùa một chút không?” Lưu Kim Thiên nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài đồn cảnh sát, vẻ mặt đầy đắc ý, trộm cười hề hề với cô gái cảnh sát xinh đẹp đang ngây ngốc bên kia.
Lâm Sáng nghe vậy thì khinh bỉ nhìn Lưu Kim Thiên, giễu cợt: “Anh họ à, cách tán gái của anh quê quá!’
“Ông đây quê thì cậu có cái gì mà tỏ vẻ?” Lưu Kim Thiên vừa nhìn vẻ khinh thường của Lâm Sáng, anh ta sững sờ một thoáng rồi nói.
“Nhớ năm đó sáu tuổi em đã bắt đầu có người yêu ở thôn rồi, dù là quả phụ phong lưu hay thiếu phụ đa tình, trái tim thiếu nữ của họ đều âm thầm cho em cả.” Lâm Sáng cười híp mắt nói: “Anh tán một cô gái như thế, người ta cũng chỉ nghĩ lên giường với anh, nghĩ tới những thứ ở phía sau anh, chứ không phải là nghĩ về anh, vậy thì có gì mà vui.”
Cô cảnh sát ngồi bên nghe hai người nói chuyện thì mặt đỏ tới tận mang tai, cô không nhịn được liếc nhìn Lâm Sáng thêm mấy lần, mặc dù áo quần hơi quê mùa nhưng cách nói chuyện cũng không quá thô tục, hơn nữa không phải cô gái nào cũng ham hư vinh, thấy người sang thì bắt quàng làm họ, nghe anh nói vậy, trong lòng cô lại có cảm tình với Lâm Sáng hơn mấy phần.
Trong đồn cảnh sát nói nói cười cười, nhưng bầu không khí bên ngoài vẫn căng thẳng như trước.
Ngay lúc cục trưởng Bạch đang luống cuống tay chân, đột nhiên có mấy chiếc xe quân dụng thiết giáp được ngụy trang tương tự từ từ tiến tới trên đường, xe còn chưa dừng lại, một nhóm binh sĩ đã nhảy xuống khỏi xe. Nhóm binh sĩ này mặc quần áo giống hệt nhóm vừa rồi, chỉ khác một chỗ là phù hiệu trên cánh tay viết hai chữ “Vũ Cảnh”.
“Là thằng chó nào vây anh em của tôi bên trong đó?” Một người đàn ông tầm hai mươi, ba mươi tuổi nhảy xuống từ chiếc xe đi đầu, mũ mang lệch, dáng vẻ vô lại, vừa xuống xe đã nói mấy lời thô tục.
Nhìn thấy thanh niên vừa nhảy xuống, điếu thuốc mà Lâm Vĩ Hổ đang ngậm trên môi bất giác lại mấp máy mấy lần, chuyện hôm nay có lẽ khó có thể giải quyết ổn thỏa rồi.
Đối diện với người trẻ tuổi này, Lâm Vĩ Hổ vô cùng quen thuộc. Người này tên là Tần Chước, bởi vì ông cụ nhà Tần Chước là người lão làng trong giới cảnh sát, mang hàm thượng úy, trong cảnh hiệu cũng là mấy vị cấp cao đi trước.
Nhưng mà mấy năm nay trọng tâm thế lực của gia tộc nhà họ Tần tập trung vào Vũ Cảnh, cho nên Tần Chước cũng vào Vũ Cảnh, cháu trai này không phải là một người yên tĩnh, người thế nào dẫn dắt người thế đó, binh lính dưới tay hắn hầu như đều có phần quậy phá, cả ngày chỉ thích tranh đấu tàn nhẫn, bình thường va chạm không ít với người của đoàn 38.
“Tần Chước, Vũ Cảnh mấy người tới đây làm gì vậy?” Lâm Vĩ Hổ nhìn lướt qua Tần Chước, lạnh giọng hỏi.
“Mẹ nó tưởng là ai, hóa là là Lâm Vĩ Hổ à. Đoàn 38 mấy người có thể qua, vì sao Vũ Cảnh bọn tôi không qua được, chẳng lẽ đồn Tam Lý do nhà mấy người mở à?” Tần Chước đẩy súng của binh sĩ đoàn 38 đang chặn phía trước mình ra, đi về phía Lâm Vĩ Hổ.
Tần Chước đi tới đây, cục trưởng Bạch như thấy được cha đẻ của mình, ông ta vội vàng đến đón, thấp giọng nói: “Tần gia, ngài mau chào hỏi vị này một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, anh em bọn tôi cũng không hiểu tại sao họ lại vây cục cảnh sát của tôi lại!”
“Họ tới là vì chuyện của thằng hai nhà họ Trần, sao thằng hai không nói với ông lai lịch của mấy người bị giam bên trong à?” Tần Chước chán ghét nhìn cục trưởng Bạch, lạnh lùng nói.
“Lai lịch, lai lịch gì, Bắc Hoàng không nói cho tôi biết.” Cục trưởng Bạch cảm giác như mình sắp không thở nổi nữa, mồ hôi lạnh chảy dọc sau lưng theo cột sống chảy xuống rãnh mông, khắp người như vừa mới chui lên từ vũng nước.
Tần Chước nhìn lướt qua Lâm Vĩ Hổ bên cạnh, cười cợt nói: “Ngoài Lưu Kim Thiên nhà họ Lưu và hai thằng nhóc không chịu thua kém kia, còn ai có thể mời nổi Lâm đoàn trưởng Lâm Vĩ Hổ đại giá chứ?”
Cục trưởng Bạch bối rối thật rồi, ầm ĩ lớn như vậy là vì mình bắt cháu trai của ông Lưu ở trong cục sao?
Vừa nghĩ tới ông Lưu, cục trưởng Bạch đã cảm thấy hai chân như nhũn ra, nghĩ đến cái chức của mình, ông ngã bệt mông xuống đất, trong lòng không ngừng mắng Trần Bắc Hoàng, vừa mắng vừa vội cười nói với Lâm Vĩ Hổ: “Đoàn trưởng Lâm à, anh yên tâm, tôi sẽ cho anh em vào đưa người ra.”
“Thả người, thả ai, tôi cho ông thả à?” Tần Chước lạnh giọng quát lên với cục trưởng Bạch. Hắn từ từ quay đầu nhìn chằm chằm nhóm Vũ Cảnh mình dẫn tới, lạnh lùng nói: “Anh em của tôi bị người ta đánh, mấy người còn muốn lấy thịt đè người đưa người đi sao, đời này đâu có chuyện đơn giản như vậy?”
“Cậu muốn sao?” Lâm Vĩ Hổ quăng tàn thuốc trong tay, sau khi giẫm lên thì ngẩng đầu cười híp mắt, nhìn chằm chằm Tần Chước với vẻ lạ lùng.
“Nhận lỗi, đền tiền chữa bệnh!” Tần Chước thô bạo vô cùng, hắn lạnh lùng nói.
“Nếu không thì sao?” Lâm Vĩ Hổ khẽ ngẩng đầu, khóe miệng mang theo vẻ xem thường.
Đoàn 38 bọn họ vốn là “Quân thường thắng”, “Quân vạn tuế”, ý chí bằng sắt cùng với sự kiêu ngạo quật cường đã sớm khắc vào trong xương tủy mỗi quân nhân, sao có thể sợ hãi trước mặt Tần Chước được.
Huống chi đối phương chỉ là một thiếu tá hai gạch một sao mà thôi, hơn nữa xét về gia thế, hậu trường, Lâm Vĩ Hổ cũng không kém bao nhiêu, con rể cưng nhà họ Lưu đâu thể dễ cúi đầu.
Lâm Vĩ Hổ vừa dứt lên, tiếng họng súng lên nóng rào rào vang lên. Không khí trong sân như chìm xuống, hai nhóm người không ai nhường ai, cục trưởng Bạch sững sờ tại chỗ, mặt xám như tro, hai quân cảnh đối kháng, đây là tội lớn. Ông không thể so với hai vị chủ nhân này được, lông trên người người ta còn to hơn cả bắp đùi của ông, rốt cuộc mình cũng phải làm kẻ thế mạng mà thôi.
Mọi người trong đồn cảnh sát đều nơm nớp lo sợ như gặp phải đại dịch.
“Quậy đủ chưa, thằng nhóc con nhà cậu, tôi đã nói bao nhiêu lần, phải khiêm tốn, phải khiêm tốn. Quân nhân, cảnh sát đấu đầu nhau, chuyện này liên lụy nhiều lắm, nhỡ chú cậu có xảy ra chuyện gì, tôi xem xem cậu giải thích với ông nội và cô cậu thế nào?” Điện thoại trong tay Lưu Kim Thiên đổ chuông, vừa mới nhận cuộc gọi, anh ta đã nghe thấy tiếng mắng chửi, hơn nữa còn nghe cả giọng ông già ở bên cạnh.
“Không phải là cháu gây chuyện mà là thằng hai nhà họ Trần mắng em họ có mẹ đẻ ra mà không có ba dạy, bọn cháu mới dập nó, cảnh sát lại mặc kệ đúng sai, bắt hết bọn cháu lại, cháu không gọi cho chú thì cháu tìm ai đây.” Lưu Kim Thiên thấp giọng lầm bầm.
“Về nhà ta sẽ trừng trị con!” Đầu dây bên kia nói một câu như vậy rồi cúp máy.
Lưu Kim Thiên cầm điện thoại lên như được đại xá, anh ta nhìn Lâm Sáng rồi cười nói: “Em họ à, cái bảng hiệu vàng là em đây quả nhiên hữu dụng, ngày xưa nếu anh mà gây họa, chắc chắn ông cụ sẽ chửi bới kinh hoàng qua điện thoại, hôm nay chỉ nói có mấy câu. Có lẽ lát nữa sẽ có người đến đón chúng ta, anh nói với em rồi, lát nữa cứ đẩy hết mọi chuyện lên đầu anh, anh quen rồi, không sao.”
Trong lòng Lâm Sáng thấy rất ấm áp, anh họ đúng là anh họ, tai họa lớn như vậy cũng đồng ý gánh vác cho mình, trong lòng như có dòng suối ấm áp lan ra, Lưu Kim Thiên bên cạnh cũng nói tiếp: “Chỉ cần em nói bí quyết tán gái cho anh nghe là được.”
Lâm Sáng muốn ngã xuống đất, cái người này chỉ là vì tán gái, chứ thật ra chẳng để ý gì đâu.
***
“Ba, chuyện bên này là vậy. Con chị cả đến thành phố B rồi, Tiểu Thiên dẫn nó ra ngoài chơi, gặp thằng hai Bắc Hoàng nhà họ Trần, hai nhóm người lại đánh nhau, sau đó đã bị cảnh sát dẫn đi. Thằng nhỏ Tiểu Thiên không hiểu chuyện nên gọi điện cho cậu út, Vĩ Hổ mới dẫn người vây đồn cảnh sát, sau đó Tần Chước nhà họ Tần lại dẫn Vũ Cảnh tới giằng co với Vĩ Hổ…”
Lưu Quân Vũ cúp điện thoại rồi nhìn ông cụ đang ngồi bệ vệ trước mặt, vẻ mặt nghiêm trọng, chỉ thiếu chút là nổi trận lôi đình, ông nói với vẻ dè dặt.
Còn chưa kịp nói hết, ông cụ đã ngắt lời, vẻ mặt đầy kích động: “Con nói ai, con của con cả, cháu ngoại của ta đến thành phố B?”
Lưu Quân Vũ thấy ông cụ nổi giận hơn thì cúi đầu khom người, thấp giọng nói: “Là bọn con không đúng, bọn con không nên gạt ba nhận lại Lâm Sáng, vốn định chờ ngày mai mới nói cho ba biết, ai ngờ hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, ba đừng trách chị cả.”
“Được, thằng nhỏ Kim Thiên này khá lắm. Người trong nhà sao có thể để người ngoài bắt nạt, thằng nhóc nhà họ Trần thì quý, còn nhà họ Lưu ta phải chịu đánh sao. Thằng nhỏ Lâm Sáng cũng giỏi, có dáng vẻ của ta năm đó. Không nghe lời thì đánh mới nghe lời, thằng nhóc năm đó giống vậy, Mỹ Đế cũng thế. Con cháu nhà họ Lưu khá lắm!”
Vốn còn tưởng ông cụ tức giận hơn, nhưng khi Lưu Quân Vũ nghe vậy thì ngây ngẩn cả người, xem ra ông cụ chẳng những không tức giận mà còn khen mấy đứa con cháu này. Hơn nữa trông ông có vẻ khá vui vì chuyện Lâm Sáng đến thành phố B.
“Quân Vũ à, lần này con làm đúng. Mẹ con ngày nào cũng nhắc tới chị con trước mặt ta, đã nhiều năm như vậy nó vẫn không về, cũng không thấy nói gì, cháu ngoại quay lại thì nên đi thăm bà ấy, mai bảo Kim Thiên dắt nó đến nhà đi.” Ông cụ Lưu nói, cuộc đời ông nhiều năm chinh chiến nên mấy khi mới có tâm tình dịu dàng, nhung nhớ đứa con gái đầu lòng và cháu ngoại, đều là mượn lời bà cụ nói cả.
Sao Lưu Quân Vũ không hiểu rõ ý ông, có thể nói, với ông như vậy đã không dễ dàng rồi. Lưu Quân Vũ vội đứng nghiêm, lớn tiếng nói: “Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng mà ông cụ nhà họ Trần đã tới Trung Hải rồi, chỉ sợ sẽ đối phó với ba đứa nhỏ và Vĩ Hổ, ba, ba xem?”
“Trần Vĩ Đình đi được còn Lưu Ngọc Thành ta không tới được sao? Hay lắm, Trần Vĩ Đình không nghĩ xem mình có vai vế gì, năm đó lúc ông đây lăn núi tuyết bò trườn trên cỏ, hắn còn ở nhà đóng đế giày đấy!” Ông cụ Lưu gõ gậy, không giận mà cũng đủ uy nghiêm, ông lạnh lùng nói: “Chuẩn bị xe cho ta, đưa ta đến Trung Hải!”