Trịnh Nguyên rất phiền muộn, thấy cuộc sống trong nhà ngày một tốt hơn, ngôi nhà cấp bốn trước đây cũng đã được thay bằng ngôi nhà ba tầng, hơn nữa bản thân ông ta cũng được đánh giá là một tay kiếm tiền cừ khôi ở trấn Mao Sơn, thêm vào đó đứa con trai độc nhất của dòng họ là Trịnh Lão Đại mới cưới vợ năm ngoái, năm nay đã sinh cho ông ta một đứa cháu trai mập mạp.
Cuộc sống gia đình càng ngày càng khấm khá nhưng mấy ngày trước Trịnh Lão Đại đã té chết khi cứ khăng khăng dẫn du khách đi lên núi, đã vậy sau khi khiêng xác con trai về nhà thì cháu trai Tiểu Sơn bắt đầu bị sốt nói mê sảng. Gia đình đưa tới bệnh viện kiểm tra nhưng tiêm một mũi giảm sốt rồi mà vẫn không khỏi, ngay cả bác sĩ cũng không biết nguyên nhân.
Trịnh Nguyên trong lúc nóng giận đã đưa cháu về nhà, muốn tìm đạo sĩ đến nhà trừ tà. Ai ngờ mấy tên đạo sĩ mà ông ta tìm được không có ăn hại mà chỉ có ăn hại hơn, giá cả thì kẻ sau ra giá còn cao hơn kẻ trước.
Tiền mà, chỉ cần người còn thì tiền vẫn có thể kiếm được, Trịnh Nguyên không tiếc, nhưng mấy đạo sĩ ấy thật sự không xứng với mức giá đó. Bọn họ vừa bước vào nhà đã bắt đầu múa Khiêu Đại Thần, dán bùa khắp nơi nhưng dán tới dán lui cũng chẳng có hiệu quả gì.
Chuyện vừa nãy càng quá đáng hơn, bọn họ dám nói con dâu của ông ta là Thiên Sát Cô Tinh, muốn dẫn cô ta đi, hơn nữa còn muốn đút nước bùa cho cháu trai uống. Đút thì đút nhưng sau khi uống xong cháu trai ông càng nói sảng hơn, không cần nói cũng biết lần này lại gặp mấy tay lừa bịp giang hồ nữa rồi. Trịnh Nguyên trong lúc nóng giận đã cầm gậy đánh đuổi bọn lừa đảo này ra khỏi nhà.
Trịnh Nguyên thở dài, gõ tẩu thuốc trong tay quay người đi vào nhà nhưng lại phát hiện có một chàng trai trẻ với nụ cười thanh thuần, người đó mặc một chiếc áo đạo bào màu xanh đang đứng trước cửa.
“Đồ mũi trâu này… Vị chân nhân này, xin hỏi cậu có chuyện gì không?”
Trịnh Nguyên theo thói quen muốn mắng ba chữ “đồ mũi trâu” nhưng đột nhiên lại phát hiện chàng trai trẻ trước mặt cả người đều toát lên thần thái xuất trần, hoàn toàn khác với đám đạo sĩ giang hồ trên người sặc mùi con buôn lúc nãy, thế nên ông ta lập tức sửa lời, gọi anh là chân nhân.
Lâm Sáng làm sao không hiểu được ý nghĩa nửa câu đầu của ông ta chứ, chỉ là anh không vạch trần mà mỉm cười nói: “Vô Lượng Thiên Tôn, tôi chính là đạo nhân trên Mao Sơn xuống núi du lịch, nghe ông đây nói Mao Sơn không có người, cho nên mới đến đây hỏi thăm một chút, tiện thể nhìn xem có phải đã xảy ra chuyện gì đó, biết đâu bần đạo có thể giúp được gì chăng?”
Lời nói của anh kín kẽ không chút sơ hở nhưng chỉ có một mình Lâm Sáng hiểu rõ, xuống núi đi du lịch gì đó chỉ là cái cớ. Anh đã để ý đến chỗ này, muốn đến đây xem thử rốt cuộc có thể kiếm được chút tiền lộ phí không? Tuy anh không am hiểu về mấy chuyện phong thủy nhà ở tướng số này lắm nhưng trình độ của anh tuyệt đối không phải là thứ mà bọn lừa gạt giang hồ kia có thể sánh được, đối với việc này mà nói, Lâm Sáng rất có lòng tin.
Đám người thấy đột nhiên xuất hiện một đạo sĩ trẻ nên mọi lập tức xôn xao, có người coi trọng cũng có người nói là bọn lừa bịp giang hồ. Chỉ là người quá đông nên Lâm Sáng không nhìn thấy, Trần Kỳ Lam cũng có mặt trong đám người này, hơn nữa sau khi ông ta nhìn thấy Lâm Sáng thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc, nở nụ cười lạnh lẽo âm u ghé tai nói với jerrry bên cạnh vài câu.
Không đợi Trịnh Nguyên trả lời, Lâm Sáng quan sát gương mặt của ông ta một chút rồi sau đó nhìn vào trong sân.
Bố trí trong sân cũng khá trang nhã. Bên phải của sân là một ao cá làm bằng đá xanh, phía bên kia là một thân cây mọc lệch, đâm xuyên ra khỏi nhà và nằm ngang đường, thoạt nhìn rất kỳ quái Bài trí trên lầu cũng tương đối cầu kỳ, cửa sổ trong nhà đều là cửa sổ sát đất, khiến căn nhà có cảm giác ngập tràn ánh sáng, đáng lý ra mấy thứ âm tà kia không dám xuất hiện mới đúng.
Lâm Sáng lướt nhìn góc lầu, đột nhiên trong mắt anh hơi lóe lên, cảm nhận được một luồng khí trong lành phóng ra từ mắt, sau đó anh nhìn thấy chỗ mái cong trên nóc nhà có một bóng đen xẹt qua rồi biến mất. Thật ra nếu nói là bóng đen thì cũng không đúng lắm, nói đúng ra là một đám sương đen.
Đây, đây là… Lâm Sáng sửng sốt, lẩm bẩm trong miệng. Mắt của anh sao thế, sao lại có thể nhìn thấy mấy thứ này chứ? Không phải mắt âm dương chỉ có ở những người sinh ngày âm tháng âm năm âm thôi sao? Còn anh sao lại…?
“Đạo trưởng, sao thế?” Trịnh Nguyên nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Lâm Sáng thì cho rằng Lâm Sáng đã nhìn ra được chỗ ma ám nên sốt ruột hỏi.
“Bần đạo đã nhìn thấy vị trí âm sát mà ông nói!” Lâm Sáng im lặng trong giây lát, sau đó duỗi tay chỉ vào mái cong chỗ lầu ba rồi nói với Trịnh Nguyên bên cạnh.
Lâm Sáng vừa nói xong thì đám người đứng vây xem nhất thời cười rộ lên. Lúc này đang là giữa trưa, mà chỗ Lâm Sáng chỉ vừa vặn chính là vị trí đón nắng. Một nơi dương khí cực thịnh như vậy sao có thể tồn tại thứ như âm sát được?
Nhưng sau khi Trịnh Nguyên nghe được lời Lâm Sáng nói thì sắc mặt ông ta thay đổi ngay lập tức. Ông ta kéo Lâm Sáng đi vào phòng, sau khi chốt chặt cửa, ông lão bỗng “bịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Lâm Sáng, nước mắt nước mũi tèm lem nói: “Xin chân nhân cứu mạng thằng cháu trai nhà tôi, đừng để con lệ quỷ trên lầu kia lại đến lấy mạng cháu tôi nữa!”
“Lệ quỷ?” Lâm Sáng không quan tâm đến chuyện con mắt của anh nữa mà chỉ tập trung vào những lời nói của Trịnh Nguyên.
Lúc Trịnh Nguyên nói chuyện, ánh mắt của ông ta cũng trở nên hoảng loạn, trong mắt ngập sự hối hận: “Trước đây lúc tôi xây nhà ngôi nhà lầu này đã tìm một nhóm thợ nề từ nơi khác về xây. Lúc đó đang là mùa hè, nhà tôi phải dựng lều bên ngoài để ở cho nên tôi đã hối chủ thầu, bảo ông ta đôn đốc đám thợ nề tăng ca buổi trưa để gấp rút hoàn thành ngôi nhà, ai ngờ đã xảy ra chuyện, một thợ phụ bị say nắng ngã từ trên lầu xuống mà chết.”
Đúng là lòng người mà! Lâm Sáng thở dài, anh cũng biết thời tiết dưới chân Mao Sơn, nhiệt độ giữa trưa mùa hè cho dù không phải là bốn mươi độ thì cũng trong khoảng là ba mươi bảy ba mươi tám độ. Nhiệt độ như vậy mà bảo công nhân làm việc nặng trên cao, không xảy ra chuyện mới lạ.
“Đạo trưởng, lúc trước tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như thế, nhưng đây cũng là chuyện bất đắc dĩ. Người nhà bọn họ đến đòi tiền tôi cũng đã bồi thường rồi, anh ta không nên quấn lấy nhà tôi mãi mới phải!” Trịnh Nguyên kéo tay áo của Lâm Sáng, gương mặt già nua nhạt nhòa nước mắt nói: “Đạo trưởng, ngài phải cứu Tiểu Sơn, táng gia bại sản cũng được, chỉ cần Tiểu Sơn bình yên là được.”
Trịnh Nguyên vừa nói vừa quỳ xuống: “Nhà họ Trịnh của chúng tôi chỉ còn lại một đứa cháu trai duy nhất là Tiểu Sơn này thôi, nếu Tiểu Sơn chết rồi, thì mạng già này cũng đi theo nó luôn!”
Lâm Sáng mắt thấy Trịnh Nguyên dập đầu cộp cộp, anh làm thế nào cũng không đỡ ông ta đứng lên được, chỉ đành cười gượng nói: “Ông lão, tôi cũng đâu có nói không giúp ông, chờ sau khi tôi giúp nhà ông trừ được yêu tà này rồi thì ông hãy cảm ơn tôi cũng không muộn.”
Lâm Sáng nói xong thì duỗi tay chỉ vào chỗ anh vừa mới phát hiện bóng đen kia, hỏi Trịnh Nguyên: “Có phải người thợ nề kia ngã xuống ở chỗ đó không?”
“Đúng, chính là chỗ đó. Đạo trưởng à, cậu nói xem tôi cũng đã bồi thường tiền rồi mà sao cậu ta cứ quấn lấy nhà tôi mãi không buông chứ?” Trịnh Nguyên nhìn theo hướng tay của Lâm Sáng, vừa vặn chính là chỗ mà người thợ nề kia đã chết, ông ta khổ sở nói.
Lâm Sáng khẽ mỉm cười, không nói gì. Mấy thứ yêu ma quỷ quái này kỳ bí khó hiểu, nếu muốn hình thành thì cần rất nhiều điều kiện chứ đâu chỉ riêng gì chuyện bồi thường hay không bồi thường.
“Nếu tôi đoán không sai thì trong khoảng thời gian này con trai và con dâu của ông hẳn là ở lầu ba đúng không?” Lâm Sáng cười hỏi.
Nếu Lâm Sáng không nhắc tới thì quả thật Trịnh Nguyên cũng không để ý tới chuyện này. Bây giờ Bạch Lâm vừa nói vậy, ông ta đột nhiên nghĩ tới lúc đó con trai và con dâu ông ta nói lầu ba mát hơn nên đòi ở lầu ba cho bằng được, nhưng bây giờ suy nghĩ thì thấy, vào ngày hè nóng bức, tầng cao nhất lý nào lại mát hơn lầu một được. Nghĩ lại chắc chắn lúc đó âm tà đã tồn tại rồi, lập tức da đầu của ông ta run lên.
Lâm Sáng thấy biểu hiện trên mặt Trịnh Nguyên thì biết anh đã nói đúng, bèn bắt chước dáng vẻ đạo mạo của sư phụ khi xuống núi lúc trước, nhắm mắt im lặng một hồi rồi khẽ cười: “Nói như thế thì ngược lại chuyện này đơn giản hơn nhiều, trước hết hãy để cho con dâu và cháu nội ông ra khỏi lầu ba đi.”
Không chút do dự, Trịnh Nguyên bỏ Bạch Lâm ở lại chạy thẳng lên lầu, không lâu sau một người phụ nữ xinh đẹp khoảng ba mươi mấy tuổi ôm một đứa bé trai đi từ lầu ba xuống, khuôn mặt của đứa bé nằm trong lòng cô ta tái xanh, hơi thở cực kỳ yếu ớt.
Người phụ nữ kia nhìn thấy Lâm Sáng, bèn muốn quỳ xuống, nhưng Lâm Sáng đã đưa tay ra cản lại: “Đừng, tôi không nhận nổi đại lễ hết lần này đến lần khác của các người đâu. Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức để xử lý chuyện này, chắc chắn sẽ không làm hỏng uy danh của Mao Sơn chúng tôi đâu.”
“Trước hết cô hãy ôm đứa bé này đến chỗ có ánh mặt trời ngồi một lúc, để cho đứa bé này hấp thu một ít dương khí, lúc ôm đứa bé thì nhẹ nhàng vuốt sau lưng nó, gọi tên nó.” Lâm Sáng liếc nhìn đứa bé trong lòng người phụ nữ kia nói.
Chưa có ai nói đến cách sưởi nắng này, nhưng ở nông thôn thường gọi tên biện pháp này là “gọi hồn”. Khoảng thời gian này cô ta cũng dùng không ít, nhưng hoàn toàn không có tác dụng gì cho nên bây giờ nghe Lâm Sáng nói vậy, cô ta hơi chần chừ.
“Tú Nga, nhanh lên, con mau làm theo lời của chân nhân đi, mau ôm đứa bé ra ngoài sưởi nắng, gọi hồn đi, đi đi!” Ông lão nhìn thấy con dâu chậm chạp không đi thì phong phạm gia trưởng nhất thời nổi dậy, nghiêm nghị nói với con dâu.
Thấy cô ta ôm con đi ra khỏi sân, Lâm Sáng liền quan sát căn nhà rồi khẽ nói: “Ông ra cửa đốt hai bó ngải cứu rồi ghim lên, để cho khói ngải cứu xông vào nhà, tôi lên lầu xem một chút.”
“Đạo trưởng, không, thần tiên, tôi đi chuẩn bị ngay đây, mời ngài lên lầu xem.” Trịnh Nguyên nghe được lời Lâm Sáng dặn dò, càng cảm thấy Lâm Sáng không phải người thường, cho nên vội vàng thăng cấp xưng hô với Lâm Sáng từ đạo trưởng lên thành thần tiên.
Lâm Sáng nghe Trịnh Nguyên gọi như vậy suýt chút nữa đã bật cười, thật ra cách gọi hồn gì đó chỉ là nói nhảm. Đứa bé này chẳng qua chỉ vì âm khí quá nặng, có thể là đã nhìn thấy bóng đen kia nên bị dọa sợ. Anh bảo thiếu phụ gọi tên là để có thể khiến cho đứa bé yên tâm ngủ, còn về việc sưởi nắng thì đó chính là kinh nghiệm nhiều năm lăn lộn trên giang hồ của Lâm Sáng.
Từ mức độ lo lắng của Trịnh Nguyên và màu da của đứa bé kia có thể thấy bình thường đứa bé này rất được nuông chiều, bình thường e rằng chỉ toàn ở trong nhà, sợ sau khi ra khỏi nhà sẽ bị phong hàn. Tục ngữ nói rất hay âm dương hòa hợp mới có thể sống và trưởng thành được, giống như hoa, cỏ lớn lên đều phải có ánh mặt trời, huống chi là một đứa bé. Chuyện này hoàn toàn chẳng liên gì đến hồn phách gì cả.