“Ăn hại, đều là một lũ ăn hại, ngay cả một con đàn bà cũng không trông được!”
Trần Bắc Hoàng vung tay tát một bạt tai lên mặt một người đàn ông áo đen, người đàn ông ôm mặt ngã xuống đất, khóe môi xuất hiện một tia máu đỏ tươi.
“Tôi đã nhịn cô ta lâu lắm rồi, nhà họ Trần bọn tôi ngày nào cũng cho cô ta ăn sung mặc sướng, thế mà cô ta còn muốn đi tìm xác của người đã chết, có còn lương tâm không thế!”
Trên gương mặt Trần Bắc Hoàng tràn đầy oán giận, băng vải đang băng bó trên đầu vô cùng chói mắt, vết thương vốn dĩ đã sắp lành, nay vì tức giận mà lại rách ra lần nữa, dải băng vốn dĩ trắng tinh bây giờ đã bị máu thấm đỏ, trông vô cùng đáng sợ.
Trần Bắc Hoàng rõ hơn ai hết, một khi Lâm Sáng và Hạ Thanh Thanh tìm thấy thi thể của Trần Nam Vũ, thì sự nghiệp đang thuận buồm xuôi gió của anh sẽ kết thúc tại đây. Quan trọng nhất là, những việc anh làm suốt bao năm qua, nếu để ông già chống lưng anh biết được, sợ rằng sẽ không tiếp tục nâng đỡ anh ta nữa.
Trần Bắc Hoàng không cam tâm, anh không cam tâm để cơ nghiệp mình khó khăn lắm mới tích góp được, còn cả ánh sáng hy vọng được tiếp tục thăng chức cao khó khăn lắm mới nhìn thấy được, bây giờ chỉ vì một người chết mà tất cả đều kết thúc.
Nhưng Trần Bắc Hoàng càng biết rõ hơn về sức mạnh của đám người lúc trước truy đuổi phía sau Hạ Thanh Thanh, nếu như đám người đó phát huy sức mạnh, đừng nói bản thân anh chỉ vỏn vẹn là một lính quèn, cho dù là mấy ông già cũng phải suy nghĩ thận trọng. Thành phố B không nhìn thấy gió tanh mưa máu, Trần Bắc Hoàng đã mưa dầm thấm đất từ lâu, anh hiểu rất rõ, nếu bây giờ mình ra tay với Hạ Thanh Thanh thì sẽ gây ra hậu quả gì.
Đây cũng chính là lí do bao năm qua anh ta không hề động thủ với cô vợ góa chồng của anh trai anh ta.
Cứ như vậy, Trần Bắc Hoàng lòng đầy phẫn nộ, chỉ có thế trút lên người Lâm Sáng. Chẳng qua chỉ là đứa cháu ngoại của nhà họ Lưu mà thôi, cũng chẳng phải bà con gần, hơn nữa dù cho có biết được chút tướng thuật thì có thể thắng được lão thần tiên đã sống cả trăm năm bên cạnh mình sao, anh tự cho rằng mình đã nắm được hết gốc gác của Lâm Sáng!
“Mời Đại sư Thiên Dương Tử đến đây cho tôi, tôi muốn xem xem dưới thiên cơ của đại sư bọn họ có thể tìm thi thể của kẻ đã chết kia như thế nào!” Trần Bắc Hoàng nhíu mày ra lệnh.
Người áo đen đang nằm dưới đất đưa tay lau đi vết máu trên khóe miệng, trên mặt không biểu lộ sự bất mãn nào, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Người áo đen còn chưa ra khỏi cửa, lão đạo sĩ Thiên Dương Tử râu tóc bạc phơ, thân hình nhỏ bé, mặt mày đen nhẻm, mặc chiếc đạo bào màu xanh đã đi vào.
Sau khi nhìn một lượt tình trạng trong căn phòng, Thiên Dương Tử mở miệng nói: “Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần là muốn làm việc lớn thì phải độ lượng rồi?”
“Đầu tôi bị người ta đánh đến mức này, ông nói xem, tôi còn phải nhịn thế nào nữa?!” Trần Bắc Hoàng lộ nét khó chịu, nhìn chòng chọc vào Thiên Dương Tử đứng trước mặt, lạnh lùng tiếp lời: “Là ai nói chỉ cần tôi làm theo lời ông, thì những năm này sẽ được thuận buồm xuôi gió?”
Vừa dứt lời, Trần Bắc Hoàng đưa tay chỉ vào vết máu lộ ra trên đầu mình, giọng thù hằn: “Đây là thuận buồm xuôi gió của ông đấy hả? Hay là ông còn không bằng tên nhóc mới ngoài hai mươi kia?”
Trên khuôn mặt đen sạm của Thiên Dương Tử hiện lên chút ngượng ngịu, hai đầu mày nhíu lại, ông ta nhìn Trần Bắc Hoàng rồi nói: “Đại đạo tam thiên, thượng dư kỳ nhất (ba ngàn đạo lý, hẵng còn dư một), bất cứ chuyện gì cũng có việc ngoài ý muốn, nhưng tôi dám bảo đảm, bố cục phong thủy mà tôi bố trí, không ai có thể giải được!”
“Tốt nhất ông nên chắc chắn đi!” Khóe miệng Trần Bắc Hoàng lộ ra một nụ cười gằn, anh nói: “Đừng quên lúc đầu ông đã đến đây như thế nào, nếu không phải tôi, thì bây giờ ông đã chết ngoài vỉa hè từ lâu rồi. Nếu ông làm tôi sống không tốt, nhất định tôi sẽ khiến ông trở nên thảm hại hơn tôi gấp trăm nghìn lần!”
Thiên Dương Tử im lặng hồi lâu, ông ta vì muốn trốn khỏi sự truy sát của kẻ thù nên mới đến thành phố B. Lúc đó trên người toàn là những vết đao của sát thủ mà kẻ thù phái tới, sau khi xuống tàu, ông ta thoi thóp ngã xuống bên đường, chính là Trần Bắc Hoàng khi ấy đã cứu mạng ông ta.
Giúp ông ta chữa lành vết thương trên người xong, cũng chính là Trần Bắc Hoàng mượn uy thế của nhà họ Trần để trấn áp lửa giận hừng hực của người nhà kẻ đã bị Thiên Dương Tử làm hại ngày trước.
Từ đó trở đi, Thiên Dương Tử đã ở lại bên cạnh Trần Bắc Hoàng, kết cỏ ngậm vành, tri ân báo đáp. Cách thầy tướng có thể báo đáp người khác chẳng qua là giúp ân nhân của mình tìm được một nơi mộ huyệt may mắn, hoặc là chỉ dẫn một vài câu, tìm cho người ta một con đường thăng quan phát tài.
Nghe Trần Bắc Hoàng nhắc đến sự việc năm ấy, Thiên Dương Tử nghiến chặt răng, thấp giọng đáp lại: “Cậu cũng đừng quên, không có tôi, thì cũng không có cậu như bây giờ!”
“Sau chuyện này, chúng ta coi như thanh toán xong. Ông muốn quỷ tướng nhất mạch của các ông được phổ biến rộng rãi và lớn mạnh, vậy tôi sẽ mở rộng cửa cho ông!” Trong mắt Trần Bắc Hoàng hiện lên vẻ độc ác, trầm giọng nói.
Mặc dù trong lòng Trần Bắc Hoàng cảm thấy vô cùng bất mãn với lời nói của Thiên Dương Tử lúc này, nhưng anh cũng biết rõ thủ đoạn của các thầy tướng trong giang hồ, nếu như anh ép ông ta quá đáng, ngộ nhỡ ông ta sử dụng chiêu thức thâm độc nào đó, thì sợ rằng anh sẽ mất đi tất cả!
“Được, tôi sẽ giúp anh thêm một lần này!” Thiên Dương Tử gật gật đầu, không nói gì thêm, quay người bước ra khỏi phòng.
Trần Bắc Hoàng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thiên Dương Tử đi ra ngoài cửa, vẻ mặt oán hận càng thêm nặng nề, anh xé dải băng cuốn trên đầu ném xuống đất, nhìn vết máu thấm trên đó, lẩm bẩm: “Ông nghĩ là tôi sẽ giữ lại ông sao, qua cầu rút ván, đạo lý này mà ông cũng không biết, cả trăm năm nay ông sống đúng là vô ích!”
Màn đêm dần dần buông xuống, ánh hoàng hôn cuối cùng nơi xa xa cũng dần chìm xuống khỏi đường chân trời. Lâm Sáng nhíu chặt đôi mày, im lặng nhìn chăm chăm vào đống tóc của trẻ sơ sinh và những viên đá vẽ đầy bùa chú trên đó, trầm mặc không nói.
Tia sáng cuối cùng đã biến mất khỏi khoảng không gian giữa trời và đất, vô vàn vì sao từ từ xuất hiện trên bầu trời. Những bùa chua vẽ trên đá bắt đầu phát ra ánh sáng trắng nhàn nhạt, điểm sáng dần dần di chuyển, tương ứng với vị trí của các ngôi sao trên bầu trời.
Sau khi vị trí của điểm sáng trắng trên đá và các ngôi sao đối chiếu với nhau xong, ánh sáng đột nhiên lóe lên rồi vụt tắt, ba người Lưu Kim Thiên đang vây xung quanh Lâm Sáng bỗng cảm thấy lạnh người. Đây là lần đầu tiên trong đời bọn họ được thấy cảnh tượng này, Thượng Quan Yên Yên vốn dĩ không hề tin vào quỷ thần thì bây giờ cũng thấy toàn thân trên dưới sởn cả gai ốc.
Bóng đêm buông xuống, âm khí bắt đầu dâng lên, Lâm Sáng tận dụng thời cơ âm dương thay đổi này, tính toán cưỡng ép linh hồn tiêu tán của Trần Nam Vũ lại một chút, sau đó dựa vào quẻ tượng hiện ra trong linh hồn để tìm ra vị trí hài cốt của Trần Nam Vũ.
“Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh, hồn hề quy lai, nhiếp!” Lâm Sáng đột nhiên chắp hai tay lại thành hình hoa sen, hai ngón tay trỏ hướng ra phía ngoài, ánh sáng trên hòn đá vốn đã lụi tàn bỗng nhiên sáng lên yếu ớt, chỉ là ánh sáng màu trắng ban đầu đã chuyển dần sang màu xanh lục.
“Chết, sao lại biến thành màu xanh thế này, chẳng nhẽ Trần Nam Vũ này không phải chỉ đơn giản là trượt chân ngã xuống nước sao!” Lâm Sáng lẩm bẩm trong miệng, anh bị ánh sáng màu xanh bất ngờ xuất hiện làm cho giật nảy mình, vẻ tùy ý vốn có trên gương mặt cũng ngay lập tức trở nên nghiêm nghị, lẩm bẩm nói.
Hạ Thanh Thanh nghe Lâm Sáng nói, nét mặt thay đổi trong tức khắc, kinh ngạc hỏi: “Lâm Sáng, anh nói vậy là ý gì, chẳng nhẽ Nam Vũ bị người ta mưu sát sao?
“Suỵt” Sau khi Lâm Sáng đưa ngón trỏ lên miệng làm động tác giữ im lặng, anh nhíu mày, tỉ mỉ nghiền ngẫm quẻ tượng do ánh sáng xanh tạo thành, càng xem xuống dưới, đôi lông mày của anh càng nhíu chặt.
“Thủy sơn kiển, hiểm trở tại tiền, hạ hạ…”
Quẻ tượng thủy sơn kiểm này, lời trong quẻ bói chính là chỉ mưa như trút nước, tuyết đầy trời, người đi đường vừa khổ vừa lạnh, dây dưa không dứt thì phải tận lực, việc không như ý thì phải kiên nhẫn. Quẻ này là các quẻ khác nhau chồng lên nhau. Quẻ Khảm là nước, quẻ Cấn là núi. Núi cao nước sâu, khó khăn chồng chất, nhân sinh hiểm trở, thấy nguy mà dừng.
“Khảm vi thủy, thượng khảm hạ khảm, lưỡng khảm tương trùng, hiểm trở trùng trùng…”
“Hạ Tốn thượng Đoài, trạch phong đại quá, phi thường hành động, âm dương hào tương phản, dương đại âm tiểu, hành động phi thường,…”
Ánh sáng xanh chợt sáng chợt tắt, đột nhiên lại sáng rực lên, trở nên chói lọi như ánh chớp, sau khi lập lòe một hồi thì hoàn toàn biến mất.
Trong lúc quẻ tượng chập chờn, sắc mặt Lâm Sáng dường như đã biến thành màu tái nhợt, sau khi nhìn thấy quẻ tượng cuối cùng xuất hiện, Lâm Sáng lẩm nhẩm trong miệng: “Hạ chấn thượng khảm, thủy lôi đồn, khởi thủy duy gian… đáng ghét, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ, địa điểm của cả hai người chết đều bị kẻ khác dùng thiên cơ che đậy mất rồi!”
Sau khi do dự trong phút chốc, Lâm Sáng quay người nhìn Hạ Thanh Thanh khuôn mặt đầy vẻ vội vàng, hạ giọng hỏi: “Vợ chồng hai người đã từng đắc tội ai theo môn phái tướng thuật chưa?”
Hạ Thanh Thanh nghe vậy thì sững sờ, cẩn thận suy nghĩ cân nhắc một hồi, lắc lắc đầu, ánh mắt đầy hoài nghi, cô nhìn Lâm Sáng và hỏi: “Chúng tôi rất tôn trọng cả hai tôn giáo Phật – Đạo, trước giờ chưa từng làm qua chuyện gì sai trái.”
“Vậy thì lạ thật, quẻ tượng này biểu thị chồng cô đã chết oan uổng, còn nguyên nhân dẫn đến cái chết và địa điểm của thi thể thì đều bị kẻ khác dùng thuật pháp để che dậy thiên cơ.” Lâm Sáng nhíu mày, trầm giọng nói.
Chính vào khoảnh khắc này, ánh sáng vốn đã mở nhạt trên hòn đá bỗng nhiên bừng sáng lên. Trái tim Lâm Sáng lóe lên một tia kinh hãi, đẩy ba người cạnh mình ra, ánh sáng trắng kia bất ngờ chiếu về phía Lâm Sáng.
“Đây… đây là chuyện gì vậy… lẽ nào có quỷ nhập vào người sao?” Lưu Kim Thiên bị dọa mất mật, nhìn chằm chằm vào Lâm Sáng bị ánh sáng trắng công kích bất ngờ, giọng run rẩy.
Hạ Thanh Thanh và Thượng Quan Yên Yên đứng một bên cũng bị dọa cho sợ hãi, hai người phụ nữ bọn họ chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này, sau khi nghe Lưu Kim Thiên nói, còn tưởng Lâm Sáng thật sự bị quỷ nhập vào người rồi, vô cùng hoảng sợ nhìn Lâm Sáng đang đau đớn nhăn nhó nằm trên mặt đất.
“Nhập cái đầu anh, đáng ghét, cả ngày bắn chim nhạn, hôm nay lại bị nhạn môt mắt! Mẹ cha nhà nó, dám đánh lén với tiểu gia ta, đợi ta bắt được ngươi, xem ta có lột da ngươi ra không!” Lâm Sáng hừ một tiếng, quay sang bên nhổ một cục đờm, hung hăng chửi bậy.
“Đánh lén?!” Lưu Kim Thiên trợn mắt há mồm nhìn Lâm Sáng, dám đánh lén sau lưng Lâm Sáng, nhìn điệu bộ của tên tiểu tử này xem ra chưa từng bị ai chơi xấu sau lưng bao giờ!
Lâm Sáng chau mày không nói gì, trong khoảnh khắc cuối cùng vừa nãy, thực sự đã có cao nhân âm thầm lợi dụng số mệnh của Hạ Thanh Thanh, tính ra vị trí anh đang đứng, sau đó tính toán ra vị trí mà bọn họ đang dùng, tập hợp âm khí trong tinh tú để bất ngờ tấn công anh.
Nếu như vừa nãy anh không có sách cổ bảo vật hấp thụ đi âm khí, thì chắc cái mạng nhỏ này của anh đã phải bỏ lại nơi này rồi!
“Phụt!” sân sau trong nhà Trần Bắc Hoàng, Thiên Dương Tử đang bố trí Bắc Đẩu thất tinh trận, tay cầm một thanh kiếm gỗ đài phun ra một ngụm máu tươi.
“Mẹ nó, tên tiểu tử này ở đâu chui ra thế, dám dùng thế tấn công của ta để phản công lão phu!”