Sau một đêm, thôn xóm dưới chân Mao Sơn đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, giống như là đám nhóc con nhà mình hôm nay yên tĩnh đến lạ thường, không ngờ lại không có đứa nào sáng sớm la hét muốn xuống sông tắm rửa bắt cá, cũng không có đứa nào gào khóc muốn lên núi tìm đại ca của bọn chúng.
Toàn bộ thôn xóm chìm vào trong một bầu không khí quỷ dị, nhưng mà chỉ một lúc sau, trong thôn lại vang lên vô số tiếng chửi bậy.
“Tiểu Bạch Long chết tiệt kia, sao cậu lại đi giết chết con gà trống nhà tôi hả, cậu muốn ăn thì đi mà ăn gà mái, không giết chết con gà trống thì gà mái sinh trứng mới có thể ấp ra gà con được, cậu làm như thế, không phải làm đám gà mái nhà tôi ở góa sao!”
“Tên Tiểu Bạch Long đáng chết kia, anh lại dám trèo tường rình coi tôi tắm rửa, sao không biết chạy vào đây để tôi chiêm ngưỡng toàn bộ cơ thể anh hả, lần này anh đi cũng không biết bao giờ mới về, lỡ người ta nhớ anh rồi thì biết làm sao đây hả?”
“Đại ca, anh đi mạnh giỏi, tụi em chờ anh về, chúng ta lên núi nướng gà ăn!”
Không cần phải nói, đây chính là ba loại người từng chào hỏi khi Lâm Sáng mới về thôn, Lâm Sáng khoác balo nhỏ trên lưng, đi đến chỗ quẹo của sườn núi, quay đầu lại cười nói: “Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chuẩn bị sẵn gà ngon rượu tốt, Tiểu Bạch Long tôi đây sẽ còn quay trở về!”
Mạnh miệng là thế, nhưng tốc độ dưới chân của Lâm Sáng lại nhanh hơn một chút, đám người dưới chân Mao Sơn này chẳng có gì giỏi, nhưng mà đôi chân cũng coi như là sở trường của bọn họ, lỡ như bị bọn họ đuổi theo trả thù, vậy Lâm Sáng đúng là phiền phức to rồi.
“Đạo sĩ trẻ xuống núi đi lang bạt, đạo sĩ già trên núi lại dặn dò: Con gái dưới núi đều tốt, nếu gặp được nhất định phải đưa về! Đi qua một thôn lại một trại, đạo sĩ trẻ nghĩ thầm ở trong lòng: Cô gái ơi, cô gái, cô gái xinh đẹp sao chẳng thấy đâu?!”
Lâm Sáng vừa hát, vừa nhìn những khách du lịch lên Mao Sơn dâng hương xin sâm. Mao Sơn là khu du lịch nổi danh ở nước T, rất đông khách du lịch, trong đó đương nhiên không thiếu gái đẹp, chỉ là lời bài hát này đúng là có hơi đáng xấu hổ, vừa hát ra lời liền bị xung quanh xem thường.
“Chả ra làm sao, không hiểu nổi mà!”
Lâm Sáng vừa hát bài này ra, những khách du lịch sống trong thế giới mạng xã hội ảo lập tức sững sờ.
Bề ngoài hiện tại của Lâm Sáng rất là bê bối, bộ quần áo một tuần liền chưa hề giặt, đã sớm cứng ngắc càng đừng nói đến mái tóc dài đen đen trắng trắng kia, dính bết dệt, Lâm Sáng cũng chẳng có cảm giác tự thương cảm nào cả, sau lưng còn đeo một cái túi vải màu xanh lam nhỏ, giống hệt như mấy công nhân dọn gạch xuống núi làm ăn.
Bề ngoài xấu xí như thế này, làm sao có thể làm cho những cô gái định lên núi xin sâm, để ý các đối tượng cao to đẹp trai nhà giàu động lòng được chứ.
“Đệt, dám coi thường ông đây, ông đây lấy toàn bộ tiền đổi thành tiền xu chọi chết mấy người.” Lâm Sáng lẩm bẩm nói, tay theo thói quen mò vào túi tiền, phát hiện bên trong rỗng tuếch. Tìm hết toàn bộ túi ở trên người, không ngờ chỉ có thể tìm được một đồng xu hai nghìn.
Lâm Sáng lập tức ngơ ngác, lúc anh lên núi, trên người vẫn mang theo không ít tiền, tuy rằng không đến mức làm người ta ngạc nhiên, nhưng đúng là có thể chứng minh anh là một người giàu có đẹp trai cao ráo, nhưng mà bây giờ tiền chạy đi đâu hết rồi?
Nhìn đồng xu hai nghìn trong tay, Lâm Sáng cuối cùng cũng hiểu ra chuyện thế nào, trên đời này ngoại trừ cái ông sư huynh ôm quần mình gào khóc ở nhà ga ra, còn có ai có thể có được hành động lưu loát và may mắn như thế, lấy được tiền trong túi mình.
“Đệch, suốt ngày đi săn nhạn, có ngày bị nhạn mổ mắt, Trương Tài Dịch cái tên khốn kiếp này, sao mà trộm hết tiền của tôi rồi, dù sao thì anh cũng phải chừa tiền vé xe cho em chứ, đúng là xem em như dê béo để làm thịt mà!” Tuy là ngoài miệng nói như thế, nhưng mà trên mặt Lâm Sáng cũng chẳng có chút tức giận nào.
Tiền có thể kiếm lại được, nhưng mà sư huynh ở trên núi, hơn nữa hương khói của cái đạo quan rách nát dưới sự làm ăn mấy năm nay của đạo sĩ già Lý Thiên Nguyên cũng đã gần như không có, cho sư huynh chút tiền bạc sống qua ngày cũng là chuyện đương nhiên thôi.
“Vô Lượng Thiên Tôn, là ai đang mắng lão đạo đó…” Trong đạo quan, Trương Tài Dịch dọn một cái ghế mây, học theo Nguyễn Tịch phơi bụng, đột nhiên rùng mình, bỗng nhớ ra chuyện gì đó, khẽ vỗ bụng, cười tủm tỉm lẩm bẩm:
“Sư đệ em xuống núi lăn lộn ở thế giới nhộn nhịp, sư huynh lấy đi chút tiền của em cũng không sai, đi ra ngoài tán gái, muốn tìm được một phụ nữ mông to cũng cần có chút tiền bạc, chắc là sư đệ sẽ không trách anh đâu!”
Nghĩ tới nghĩ lui, trừ việc đoán mệnh đầu đường hoặc là đi ra ngoài làm pháp sư cho người khác để kiếm chút tiền lộ phí ra thì đúng là không còn cách nào tốt hơn nữa rồi. Đây cũng là một thủ đoạn lăn lộn giang hồ, lúc trước khi Lâm Sáng vừa mới xuống núi, cũng không ít lần nhờ chuyện này để sống qua ngày, chỉ là mấy năm nay bắt đầu làm ăn lớn, đã lâu rồi không đụng vào cách kiếm cơm như thế này rồi.
Mấy hôm trước khi Lâm Sáng đi theo Trương Tài Dịch lên núi, vừa lúc nhìn thấy một nhà dưới chân núi đang khóc tang, hôm nay cũng vừa qua đúng bảy ngày, đúng là ngày đầu thất, theo lý thì phải mời thầy về làm pháp sự siêu độ linh hồn người chết.
Những nơi khác khi làm pháp sự siêu độ linh hồn người chết thì thường mời thầy chùa nhiều hơn, nhưng mà ở Mao Sơn từ xưa đến nay khi làm pháp sự này đều mời đạo sĩ. Có lẽ sẽ có bạn đọc không hiểu, mấy chuyện siêu độ linh hồn người chết này không phải là việc của mấy thầy chùa sao, đạo sĩ thì vô góp vui làm gì chứ, vậy không phải là không trâu bắt chó đi cày, xen vào việc người khác sao.
Thật ra ở trong Đạo gia cũng có kinh văn siêu độ linh hồn người chết nữa, chẳng hạn như gọi tắt ‘Kinh Độ Người’, ‘Linh bảo Đạo Tôn Vô Lượng độ người thượng phẩm diệu kinh’ linh tinh, đều là kinh văn độ linh hồn siêu thoát, kiếp sau có thể không có năm khổ tám khó, có thể hưởng phúc.
Tuy nói đã nhiều năm chưa làm lại nghề này, nhưng mà quần áo này nọ trong balo của Lâm Sáng vẫn có chuẩn bị. Tìm một dòng suối nhỏ trong núi, rửa mặt chải đầu, buộc lại tóc đuôi ngựa hoa râm lên, mặc một bộ đồ đạo sĩ màu xanh đá, thoạt nhìn thì cũng có chút tiên phong đạo cốt, hơn nữa ngoại hình của Lâm Sáng vốn cũng rất đẹp, lúc này còn có thêm vài vẻ đẹp xuất trần.
Vừa mới thay đổi quần áo xong, trên đường xuống núi, ánh mắt của mấy cô gái đến cầu duyên khi nhìn về phía Lâm Sáng cũng có chút khác so với lúc trước.
“Vô Lượng Thiên Tôn, gái tuy đẹp, nhưng no bụng mới là quan trọng, bần đạo phải đi tìm pháp sự làm thôi.” Lâm Sáng ba hoa không ngừng, chân cũng sải bước nhanh hơn, nhưng hai mắt cũng không ngừng láo liên, đánh giá số đo ba vòng của tất cả cô gái đi qua anh.
Người dân sống dưới Mao Sơn phần lớn đều nghèo khó, nhưng mà ngọn gió cải cách vừa thổi qua, hồi đầu cũng không quản quá chặt chuyện tìm tiên hỏi đạo này nọ nữa, Mao Sơn cũng có nhiều cảnh đẹp, mấy năm nay vừa khai phá ra đã thu hút được kha khá người đến tham quan.
Tục ngữ nói rất đúng, đường vừa mở, tiền tài sẽ chảy đến cuồn cuộn. Dòng người đến đây nhiều, dưới chân Mao Sơn cũng nhộn nhịp giàu có hẳn lên, ngày nào cũng đầy người, đến ngày nghỉ thì phải chen chúc nhau mà đi.
Xuống chân Mao Sơn rồi, Lâm Sáng ngạc nhiên phát hiện, ở đây đúng là có không ít đồng nghiệp của mình.
Mấy quầy hàng xem bói nối liền với nhau, đều viết đoán đâu trúng đó, không lừa già dối trẻ. Lâm Sáng thấy mà mặt xanh lè, tuy rằng chính mình là một con Tiểu Bạch Long, thanh danh trên giang hồ cũng coi như vang dội, nhưng mà sói nhiều mà thịt thì ít, lần này nếu như bị mấy bạn đồng nghiệp cướp mối trước anh, vậy thì tiền về nhà của anh thật sự không có tăm hơi rồi.
Nhanh chóng chạy đến cửa nhà làm đám tang kia. Nhà này là một ngôi nhà ba lầu nhỏ, bên trên trồng đầy dây thường xuân, mùa hè thế này nhìn xanh um tươi tốt. Ngoài cửa còn có đặt hai con sư tử đá trấn nhà, có thể nhìn ra được nhà này cũng không tệ lắm, chỉ là rõ ràng hôm nay cúng tuần mà lại đóng chặt cửa, không có khách khứa nào đến thăm viếng, vắng vẻ vô cùng.
Ngay lúc Lâm Sáng chuẩn bị đi gõ cửa, cửa đột nhiên mở ra, sau đó có một người mặc áo bào đạo sĩ màu xanh hốt hoảng lăn ra ngoài, là đúng nghĩa đen luôn, hắn ta bị quăng từ trong nhà ra như một quả bóng. Lâm Sáng trợn mắt há mồm nhìn đạo sĩ này, choáng váng, làm pháp sự cũng không đến mức này chứ.
“Không có bản lĩnh thì cũng đừng có đến đây kiếm chác, nếu như làm chậm trễ bệnh tình của cháu trai chúng ta, ông đây gõ chết mày!”
Trong nhà vang lên tiếng gầm giận dữ già nua, sau đó một ông lão râu tóc bạc phơ, tuy rằng lớn tuổi nhưng vẫn khỏe mạnh, tay cầm gậy chạy ra: “Bà mẹ nó, đạo sĩ trên Mao Sơn này chết sạch hết rồi sao, tìm một người tới trừ tà, mà con mẹ nó, hét giá cao, thì phải làm cho ra hồn chứ, thế mà lại còn tự mình dọa mình!”
Ầm ĩ thế này, bên ngoài nhà cũng đã có rất nhiều người tụ tập lại xem, chỉ là ánh mắt nhìn người nhà này cũng không phải là tiếc thương gì, mà vui trên niềm đau khổ của người khác.
“Ba, hay là chuẩn bị hậu sự cho Tiểu Sơn đi, cứ kéo dài mãi thế này, lại không tìm ra nguyên nhân bệnh, lỡ như đến lúc đó không có chuẩn bị gì, cũng không được đâu…” Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi từ trong nhà đi ra, kéo lấy cánh tay của ông lão, lau nước mắt, rưng rưng nói.
Ông lão ngậm tẩu thuốc, hít hai hơi sâu, thở dài, ném gậy chống trong tay ra ngoài cửa, nói: “Làm theo lời con nói đi, chuẩn bị hậu sự cho thằng ba, thằng cả không còn, bây giờ Tiểu Sơn lại như thế này, Tú Nga à, con nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt. Mao Sơn à Mao Sơn, sao mày lại tới nỗi này chứ hả, ngay cả một đạo sĩ trừ tà cũng tìm không có.”