Vương Phủ Tỉnh là nơi nào chứ, nơi đây có thể nói đây là con phố có lưu lượng người đông nhất trong thành phố B.
Chuyện đập xe giữa đường vừa xảy ra, gần như tất cả mọi người đều biết đại khái chuyện này. Người vây lại xem càng lúc càng nhiều, trong lòng Hoa Vân Phi càng thêm khó chịu, sao ông có thể bị ăn hiếp dễ dàng như vậy được chứ. Nếu như ông không thể giải quyết chuyện này cho ổn thỏa, chỉ sợ sau này khi ra ngoài phải tìm thứ gì đó che mặt lại mới được, hơn nữa ánh mắt của mấy bạn học cũ ở sau lưng nhìn ông cũng đã trở nên không bình thường rồi.
Tốc độ của Lưu Kim Thiên rất nhanh, hơn nữa còn việc mang dụng cụ theo cũng rất đơn giản.
Cốp xe của chiếc BMW vốn đã rất rộng rãi, cho dù là máy cưa vào thì vẫn còn có thể nhét vừa vào. Cho nên trên đường Lưu Kim Thiên đến nơi này còn mua thêm một cái máy cưa đến.
Xe ngừng lại trước hội sở Vân Hoa, Lưu Kim Thiên không nói gì với Lâm Sáng, vội vàng chạy ra cốp xe lấy máy cưa ra ngoài, không nói không rằng cắm điện vào, cùng với anh nhân viên đi cùng bắt đầu cưa cái xe vốn đã nét bét của Hoa Vân Phi.
Hoa Vân Phi đơ người đứng đó, thằng nhóc con này như thế, ngay cả người anh ta gọi đến cũng như thế luôn, thật sự không để người của Quốc viện gia vào trong mắt. Ông lập tức lại gần đó, hung hăng đạp người công nhân kia một cái, sau đó lại chạy đến trước mặt Lưu Kim Thiên, hung dữ đe dọa: “Nhóc con, cậu không muốn sống nữa đúng không, ngay cả xe của Quốc viện gia mà cậu cũng dám phá!”
Lý Hoằng Viễn bị cậu nhân viên xưởng cưa kia đẩy lùi ra xa vừa nhìn thấy Lưu Kim Thiên thì trong lòng thầm kêu khổ, một người Lâm Sáng đã đủ mệt rồi, bây giờ lại thêm một tên Lưu Kim Thiên nữa, chỉ sợ chuyện hôm nay phải làm lớn ra rồi.
“Có đánh người ta nhập viện không đó?” Lưu Kim Thiên không thèm để ý đến Hoa Vân Phi, chỉ đi đến bên cạnh Lâm Sáng, nhìn Hạ Thanh Thanh đứng bên cạnh rồi nhỏ giọng nói.
Lâm Sáng lắc đầu, bé Ly Ly đứng một bên nhìn Lưu Kim Thiên, bi ba bi bô nói: “Ba ba giỏi nhất, mấy người xấu đều đánh không lại ba ba!”
Lưu Kim Thiên nghe vậy thì sửng sốt, hình như từ trước đến giờ anh chưa bao giờ nghe nói em họ của anh có đứa con gái nào mà, lại nhìn vẻ mặt của Hạ Thanh Thanh đứng một bên, Lưu Kim Thiên vô cùng kính nể Lâm Sáng, dám dẫn theo con gái để theo đuổi người phụ nữ khác, sợ là trên đời này chỉ có duy nhất một mình Lâm Sáng dám làm mà thôi.
“Tốc độ nhanh thật đó, mới đây thôi mà đã sinh cho anh cô cháu gái rồi, vậy bao giờ thì sinh thêm cho anh đây một thằng cháu trai đây hả?” Lưu Kim Thiên cười vô cùng đáng khinh nhìn Lâm Sáng.
Lâm Sáng nhìn Lưu Kim Thiên, cười khổ. Lưu Kim Thiên cười hắc hắc, nhìn cô bé đứng bên cạnh, cười khẽ nói: “Bé con, gọi bác đi nào, bác dẫn con đi mua cá vàng!”
“Bác là người xấu, Ly Ly không đi mua cá vàng với bác đây, có muốn đi cũng phải đi cùng với ba ba!” Cô bé phồng má, nghiêng đầu khinh thường nói với Lưu Kim Thiên.
Vừa nghe lời này, Lưu Kim Thiên càng vui vẻ, bé con này đáng yêu thật, cách nói năng đúng là giống hệt như Lâm Sáng vậy. Lưu Kim Thiên chọc chọc bả vai của Lâm Sáng, nhỏ giọng hỏi: “Em họ à, em cũng có con gái rồi, vậy nhiệm vụ tán gái này có thể giao lại cho anh không hả?”
“Biến đi!” Lâm Sáng nhanh chóng phun ra hai chữ, tức giận nói.
Trong lòng Hoa Vân Phi càng thêm tức giận, mặc kệ là Lâm Sáng hay là Lưu Kim Thiên vừa mới đến, thậm chí ngay cả cô bé đứng dười kia đều xem ông như không khí, tụm lại đó nói chuyện với nhau, rốt cuộc chuyện này tính thế nào đây hả.
Lại nhìn cảnh sát có như không đứng bên kia, Hoa Vân Phi cắn răng, móc di động ra chọn ra một dãy số, lướt danh bạ gọi đi mấy cuộc điện thoại.
Đúng như những gì Lâm Sáng nói, dám gây chuyện ở thành phố B này, chỉ cần lần lượt tìm người ở những tầng lớp cao hơn, dùng cấp bậc, quyền lực để đè người, chứ không phải là dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.
Hoa Vân Phi vừa mới gọi điện thoại được năm phút, mấy chiếc xe có bản số thuộc Quốc viện gia lập tức từ xa chạy đến.
Chuyện này làm cho Hoa Vân Phi vô cùng mừng rỡ, thoạt nhìn thì ở trong Quốc viện gia, ông vẫn khá được xem trọng đó, điện thoại chỉ mới gọi được một lát đã có người tới cứu ông rồi.
Một chiếc, hai chiếc, ba chiếc…
Hoa Vân Phi hơi ngơ ngác, hình như quan hệ của ông ở Quốc viện gia cũng không có tốt đến mức có thể làm cho nhiều người rầm rầm rộ rộ chạy đến đây như thế này, không lẽ là sau khi Quốc viện gia nghe được chuyện này rồi, cảm thấy làm mất mặt của Quốc viện gia cho nên mới cho nhiều người đến đây như vậy sao?!
Có Lâm Sáng đứng phía trước, Hoa Vân Phi hoàn toàn chưa từng suy nghĩ đến, thấy cách ăn mặt của thằng nhóc này, ông cảm thấy anh ta không thể nào có liên quan gì đến Quốc viện gia được cả.
Két!
Một chiếc Audi A6 màu đen đổ ở ven đường, Hoa Vân Phi vừa nhìn thấy biển số xe đã chạy ngay qua đó, mở cửa xe ra.
“Cậu Tào, sao cậu lại đến đây? Đây chỉ là một việc nhỏ mà thôi, làm sao dám phiền đến cậu tự mình đến chứ. Giải quyết con tép riêu thế này, chỉ cần cậu dặn dò một câu là xong ngay.” Hoa Vân Phi vừa lấy lòng Tào Thành Châu đang mới bước xuống xe, vừa oán hận nhìn chằm chằm Lâm Sáng nói tiếp: “Đám người bọn họ hoàn toàn không tôn trong Quốc viện gia chúng ta mà, không ngờ còn dám đập xe của chúng ta nữa!”
Tào Thành Châu đến đây đúng là đã nằm ngoài dự đoán của Hoa Vân Phi, ông gọi đi mấy cuộc điện thoại cũng chỉ là gọi cho mấy người đồng nghiệp khá than với mình, phần lớn cũng chỉ là vài người trưởng phòng này nọ mà thôi. Nhân vật lớn như Tào Thành Châu làm sao mà ông có thể mời nổi chứ.
Tào Thành Châu hoàn toàn không biết cái người đang nịnh nọt lấy lòng mình tên là gì, nhưng mà từ lời nói của ông ta thì vẫn có thể nghe ra được ông ta cũng là một trong những đương sự, nhưng mà lúc này anh ta cũng không có thời gian quan tâm đến chuyện này.
Nhìn lướt qua đám người đứng bên kia, lập tức nhìn thấy Lâm Sáng, dù anh đang đứng lẫn trong đám đông thì cũng không cách nào che dấu được hào quang của anh.
Tào Thành Châu nhanh chóng bước đến trước mặt Lâm Sáng, khi nhìn đến Hạ Thanh Thanh đang đứng bên cạnh Lâm Sáng thì trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc trước sắc đẹp của cô, sau đó cầm lấy tay Lâm Sáng, quan tâm hỏi: “Lâm Sáng, cậu không có bị thương gì chứ? Tên này có làm gì cậu không hả?”
Nói như thế nào thì Lâm Sáng cũng là cháu ngoại của ông cụ Lưu, hơn nữa còn là đứa cháu ngoại mới vừa nhận lại. Tính cách của ông cụ Lưu thế nào, Tào Thành Châu cũng hiểu rất rõ, ông ta chính là người bao che cho người nhà nhất trong cái thành phố B này. Nếu như cấp dưới của mình thật sự đánh miếng thịt trên đầu quả tim của ông cụ Lưu, vậy lần này lớn chuyện rồi. Cho nên anh ta mới nhanh chóng chạy lại hỏi thăm xem Lâm Sáng có bị thương gì hay không.
“Không có việc gì, chỉ là vài vết thương nhỏ mà thôi.” Lâm Sáng lắc đầu, chỉ vào chút vết xước nhỏ trên tay mình, nhỏ giọng đáp. Đương nhiên mấy thứ này cũng không phải là do Hoa Vân Phi đánh, mà là do lúc Lâm Sáng cầm biển quảng cáo lên, không cẩn thận bị mấy viền kim loại cắt bị thương, nhưng mà nếu như Tào Thành Châu đã hỏi thăm thì Lâm Sáng dù sao cũng nên thể hiện rằng chính anh cũng bị chút tổn thương gì đi.
Tào Thành Châu thở dài một hơi, vỗ vai Lâm Sáng, nhỏ giọng nói: “Không bị gì là tốt rồi, không bị gì là tốt rồi!”
Hoa Vân Phi thấy vậy thì choáng váng, không lẽ người lãnh đạo trực tiếp của mình chính là cứu binh mà Lâm Sáng gọi đến sao?!
Lâm Sáng không bị thương gì hết, trái tim nhảy đến cuống họng của Tào Thành Châu cũng rơi xuống được một nữa.
Tào Thành Châu nhìn ‘thi thể’ nát bét của cái xe trước mặt, quay đầu lạnh lùng hỏi Hoa Vân Phi: “Chuyện gì xảy ra?”
“Tôi và Thanh Thanh sang bên này có chút việc, cô bé này không cẩn thận làm trầy xe của ông ta. Chúng tôi đứng ở đây chờ bồi thường, ai ngờ ông ta vừa ra, tôi còn chưa kịp nói gì, ông ta đã bắt đầu chửi ầm lên, ra tay đánh người thì thôi đi, còn dám táy máy tay chân với Thanh Thanh. Rồi cứ như vậy mà làm lớn chuyện lên.” Lâm Sáng liếc mắt nhìn Hoa Vân Phi lạnh nhạt nói.
Lâm Sáng đâu phải là loại người dễ dàng chịu thiệt, việc này do miệng của anh nói ra, có thể nói Hoa Vân Phi đã bị Tào Thành Châu phán tử hình rồi, đặc biệt là cái câu ‘táy máy tay chân với Thanh Thanh’ kia, càng đổ dầu vào lửa hơn.”
Quả nhiên, nghe Lâm Sáng nói xong, Tào Thành Châu cau mày nói: “Cậu cứ yên tâm đi, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, cho cậu câu trả lời hợp lý.”
Tào Thành Châu cũng không phải lần đầu tiên giải quyết hậu quả cho Lâm Sáng và Lưu Kim Thiên, ông cụ Lưu là dạng người gì, trong lòng anh hiểu rất rõ.
Loại người chỉ cần nói một câu không vừa ý là có thể cầm chai rượu đập lên đầu người khác, bây giờ lại gặp phải người dám táy máy tay chân với bạn gái của mình, đúng thật là không biết chữ chết viết như thế nào mà.
Hơn nữa trong lòng Tào Thành Châu còn hiểu rất rõ, tuy rằng bây giờ Lưu Kim Thiên đứng bên cạnh không nói gì, nhưng mà trong bụng tên này có rất nhiều ý nghĩ xấu xa, nếu không nay không cho Lâm Sáng một kết quả công bằng, sợ là đêm nay, cũng có thể là lập tức, ông cụ Lưu sẽ gọi điện thoại cho anh ta.
Tuy rằng ông cụ Lưu đã lui về phía sau, nhưng mà có bao nhiêu người từng chịu ơn của ông cụ chứ? Lại thêm thế lực của ông cụ trong quân đội, nếu như bản thân anh không cẩn thận, cho dù bây giờ anh đang được những nhân vật lớn kia coi trọng thì sau này muốn làm việc gì cũng khó khăn hơn rất nhiều.
“Hoa Vân Phi, ông nói xem mọi chuyện là thế nào!” Tào Thành Châu quay đầu sang, nhìn chằm chằm vòa Hoa Vân Phi, lạnh lùng quát.
Mắt ttv đầy sát khí, làm Hoa Vân Phi nhìn thấy sợ nhũn cả chân. Khi Tào Thành Châu nói chuyện với ông đã hoàn toàn không còn ôn hòa như những lúc từng chào hỏi trước kia nữa, xem ra thằng nhóc con ông chọc trúng có lai lịch không nhỏ. Nghĩ đến đây, trong lòng Hoa Vân Phi không còn hy vọng gì nữa.
“Cậu Tào, cậu nghe tôi giải thích đã, tôi cũng không phải cố ý. Mấy người bạn học cũ của tôi có thể làm chứng cho tôi.” Hoa Vân Phi quay đầu giả bộ đáng thương nhìn người phụ nữ lẳng lơ từng tỏ vẻ thích mình kia, hy vọng cô ta có thể nói giúp mình vài câu.
Người phụ nữ lẳng lơ kia quay đầu sang một bên, không nói tiếng nào. Bạn trai của cô ta lại nhăn mày lại nói: “Cậu bạn lúc nãy nói không sai, tuy rằng chúng tôi là bạn học của Vân Phi, nhưng mà cũng không chịu được hành động này của ông ta!”
Hoa Vân Phi vừa nghe, mất sạch hy vọng, chân mềm nhũn, ngồi bệch xuống đất, quay đầu nhìn Tào Thành Châu tội nghiệp nói: “Cậu Tào, cậu nghe tôi giải thích đã…”
“Không cần phải giải thích!” Tào Thành Châu nhíu mày, lạnh lùng nói: “Dám dùng xe công vào việc riêng, lấy tên tuổi của Quốc viện gia để đe dọa người khác, xem ra sách Hoa Vân Phi ông từng đọc mấy năm qua đều trả lại cho thầy cô hết rồi, Quốc viện gia của chúng ta không có loại người như ông! Từ giờ trở đi, ông tạm thời bị cách chức điều tra, đợi sau này tôi sẽ từ từ tính sổ với ông!”
“Cậu Tào, tôi…”
Tào Thành Châu nhíu mày, nhìn Hoa Vân Phi lạnh lùng nói: “Ông, ông cái gì mà ông hả, tôi thấy ông thật sự không biết chữ chết viết như thế nào!”
“Úi giời ơi, cậu cả Tào tính tính nóng nảy thật đó, chỉ có một chút xíu việc nhỏ thế này, có cần làm đến mức này không?” Trong câu lạc bộ Vân Hoa đột nhiên xuất hiện giọng nói nũng nịu.