Sau khi nói chuyện với Lệ Thủ Thành một lúc, Lâm Sáng cảm thấy mình vẫn thiếu chút hứng thú, nói thật anh không hề yêu thích những chuyện dính liếu đến làm ăn và quyền lực này.
Lệ Thủ Thành thấy sắc mặt Lâm Sáng không tốt thì vội đứng dậy, định trò chuyện mấy câu rồi rời đi, cửa lớn phòng bao vừa mở ra, Lâm Sáng bỗng nhận ra, cô gái được gọi là dì Thanh trong quán bar kia, đang đi ngang qua cửa.
“Tổng giám đốc Lệ, ông có quen người phụ nữ này không?” Lâm Sáng bắt đầu tò mò, trên đời này sao lại có chuyện trùng hợp như thế, không ngờ hai người đã gặp lại nhau sớm như vậy.
Sắc mặt Lệ Thủ Thành thay đổi nói: “Tôi chỉ biết, trong tên người phụ nữ ấy có một chữ Thanh, còn lai lịch cụ thể thì không rõ lắm, sao thế, cậu Lâm có hứng thú với cô ta à?”
“Tôi cũng không quen, chỉ hơi tò mò chút thôi.” Lâm Sáng lắc đầu nói.
Lệ Thủ Thành mỉm cười không nói gì, bản tính của mấy cậu ấm trong Tứ Cửu Thành đều như thế, đã có không ít người hỏi thăm ông chuyện về người phụ nữ này rồi. Lúc đi tới cửa, Lệ Thủ Thành động lòng, xoay đầu nói với Lâm Sáng: “Cậu Lâm, hãy nghe lời tôi, người phụ nữ này không dây vào được đâu.”
Trước đây Lệ Thủ Thành cũng từng nghe ngóng lai lịch của người phụ nữ này rồi, nhưng lúc điều tra lại bị nhiều người cản trở, hơn nữa trong đó còn có không ít thành phần đe dọa, mặc dù ông đã quen với sóng to gió lớn, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi khi nghĩ tới điều này.
“Tôi chỉ tò mò thôi, tổng giám đốc Lệ, rảnh rỗi chúng ta lại trò chuyện tiếp.” Lâm Sáng mỉm cười chuyển đề tài.
Lệ Thủ Thành nghe giọng điệu Lâm Sáng thật sự không có hứng thú gì với người phụ nữ này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cười hì hì nói: “Nếu cậu Lâm có hứng thú thì tôi cũng biết mấy nơi chơi khá vui, có cơ hội cậu có thể đi thử một chút.”
Lâm Sáng cười xua xua tay, không nói gì. Đợi Lệ Thủ Thành rời khỏi phòng rồi, Lưu Kim Thiên liền nhìn Lâm Sáng, cười ranh mãnh: “Em họ, xem ra em thật sự động lòng với người phụ nữ kia rồi, hay là để anh điều tra giúp em, xem xem rốt cuộc người phụ nữ ấy có lai lịch gì?”
Lâm Sáng nghiêm túc nhìn Lưu Kim Thiên rồi khẽ nói: “Em không có hứng thú với người phụ nữ này, nhưng em lại tò mò về dòng chảy vận mệnh mơ hồ bất định của cô ta. Chuyện như vậy em mới chỉ gặp ở Trần Bắc Hoàng thôi, em có một linh cảm, nếu chúng ta muốn lật đổ anh ta, nhất định phải bắt đầu từ cô ta.”
Nghe Lâm Sáng nói vậy, Lưu Kim Thiên liên tục gật đầu, trong lòng cũng bắt đầu nghiêm túc với chuyện này, nếu Lâm Sáng đã nói người phụ này có thể liên quan đến Trần Bắc Hoàng thì chắc chắn phải ra tay từ chỗ cô ta.
Phạm vi Tứ Cửu Thành nói lớn thì không lớn mà nói nhỏ thì cũng không nhỏ, những chỗ thường xuyên lui tới trong thành phố cũng chỉ có vài nơi, nên mọi người thường xuyên tiếp xúc với nhau, trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, do đó chuyện của Lâm Sáng cũng dần được lan truyền ra ngoài.
Từ khi anh chàng này đến thành phố B, Lưu Kim Thiên – một cậu ấm vốn nổi tiếng là ăn chơi của Tứ Cửu Thành, bỗng thay đổi tính nết, không còn thường xuyên đặt chân tới những nơi chơi bời trác tác nữa, hơn nữa nhìn điệu bộ thì biết, các thành viên trong gia tộc xem ra cũng khá hài lòng về biểu hiện gần đây của anh ta và có một vài dấu hiệu cho thấy địa vị của anh ta đã sắp được nâng lên..
Vì vậy có không ít người cảm thấy hứng thú với Lâm Sáng, bắt đầu điều tra lai lịch của chàng trai trẻ bỗng dưng xuất hiện trong Tứ Cửu Thành này, không điều tra thì thôi, vừa đi điều tra bọn họ đã kinh ngạc phát hiện thì ra Lâm Sáng là cháu ngoại ông cụ Lưu Ngọc Thành, hơn nữa người lớn trong gia tộc rất xem trọng anh.
Không chỉ có người ngoài cảm thấy hứng thú với Lâm Sáng, mà ngay cả thành viên trong nhà cũng nổi lên không ít hứng thú với anh, ví dụ như Lưu Quân Văn.
Thấy một người có tâm địa gian xảo như Lưu Kim Thiên đột nhiên đổi tính đổi nết rồi nhìn lại đứa con trai ngốc nghếch nhà mình vẫn không hề có ý định tìm vợ nên vị nào đó trong nhà Lưu Quân Văn liền sốt ruột, lần này bà phải nhanh chóng nắm giữ anh thanh niên Lâm Sáng này.
“Anh họ, sao hôm nay anh không ở phòng thí nghiệm mà mới sáng sớm đã chạy tới đây vậy?”
Lâm Sáng vừa ngủ dậy, đã thấy Lưu Kinh Luân ngồi đờ đẫn trên sofa dưới lầu, anh cũng không quan tâm đến việc rửa mặt chải đầu, vội đi tới trước mặt anh ta.
Sau khi Lưu Kinh Luân nhìn thấy Lâm Sáng, vẻ mặt đang đờ đẫn của anh ta mới từ từ giãn ra đồng thời ôm chầm lấy đùi Lâm Sáng, khóc lóc: “Em họ, em cứu anh với, ngày nào gia đình anh cũng ép anh tìm bạn gái, nhưng anh chỉ học về việc nghiên cứu năng lượng hạt nhân chứ không phải giáo trình tán gái, sao anh biết làm chuyện này chứ?”
Trong mắt người ngoài, bên cạnh những người có xuất thân từ gia đình quan chức sẽ không thiếu phụ nữ, cho dù là người ngốc thì cũng có phụ nữ muốn dựa vào quyền thế mà bám theo.
Nhưng Lưu Kinh Luân luôn là ngoại lệ, từ nhỏ anh đã không thích tiếp xúc với người khác, sau này lớn lên càng chuyên tâm vào lĩnh vực nghiên cứu năng lượng hạt nhân, ngoài trừ những lúc ăn cơm ở nhà, bình thường anh lúc nào cũng ở lỳ ở trong Viện Nghiên cứu năng lượng hạt nhân, chẳng khác gì một hòa thượng ở trong miếu, đừng nói là anh không có tâm tư, cho dù anh có cũng không thể làm được gì với tình trạng có súng nhưng không có mục tiêu để bắn ấy của mình.
Nói tới đây Lưu Kinh Luân cũng hơi tủi thân, không có bạn gái cũng đâu phải lỗi của anh, nhưng vị nào đó trong nhà lại không nghĩ thế, từ sau khi anh nghiên cứu ra công thức đàn hồi trong phân hạch hạt nhân, mẹ của anh điên cuồng sắp xếp anh đi xem mắt, nhiều lúc gần bảy tám lần một ngày, điều này làm người không thích tiếp xúc với người khác như Lưu Kinh Luân, cảm thấy vô cùng phiền phức.
Quan trọng nhất không phải anh ta khó chịu mà là thái độ của mấy người phụ nữ ấy đối với anh. Trước khi gặp mặt, bọn họ khá thích thú khi nghe tới dự án công việc của Lưu Kinh Luân, nhưng khi gặp được người thật, toàn bộ hứng thú đều tan biến, bình thường đều là, chưa ăn xong một bữa đã cười ha ha, thế là cuộc xem mắt xem như thất bại.
Vừa nghe Lưu Kinh Luân kể khổ, Lâm Sáng bật cười, cũng chẳng trách mấy người phụ nữ đó xem thường Lưu Kinh Luân, bởi vì người này quá luộm thuộm. Chỉ riêng việc ngày hôm nay đến gặp Lâm Sáng mà anh ta vẫn còn mặc nguyên bộ đồ hôm trước khi cùng Lâm Sáng và Lưu Kim Thiên tới câu lạc bộ, từ xa đã ngửi thấy mùi thum thủm rồi.
Đàn ông ít nhiều cũng có thể chịu đựng được việc người bên cạnh mình có mùi lạ, nhưng phụ nữ thì trời sinh đã thích sạch sẽ vì vậy trong lòng không cách nào thích và tôn trọng Lưu Kinh Luân được nên chuyện thất bại cũng không có gì lạ.
Hơn nữa, thật ra cái gọi là xem mắt chính là liên hôn, những người phụ nữ mà mẹ Lưu Kinh Luân giới thiệu đều là gia đình có chút bối cảnh, trong lòng mấy người này vốn đã có tính kiêu ngạo, nên sau khi gặp mặt Lưu Kinh Luân, bọn họ khó tránh khỏi thất vọng.
Nghe Lưu Kinh Luân kể xong, Lâm Sáng cũng hiểu được sơ sơ, chuyện là anh ta không tìm được bạn gái, sau đó mẹ anh ta lại nghe nói về chuyện Lưu Kim Thiên, nên bảo anh ta tới tìm anh để giải quyết vấn đề.
Lâm Sáng cảm thấy hơi bất lực, mình đường đường là Tông chủ phái Thiên Tướng mà lại đi làm ông mai chốn thế tục, nên anh nói ngay: “Anh họ, nếu anh cảm thấy không muốn ra ngoài đi xem mắt, cũng không muốn tìm bạn gái thì anh cứ nói cho mợ biết để mợ sẽ không ép anh quá…”
Tất nhiên Lưu Kinh Luân đã nghĩ tới điều này rồi, nhưng mẹ anh lại khăng khăng ra lệnh, nếu anh không tìm được bạn gái, thì đừng nghĩ tới việc đến Viện Nghiên cứu năng lượng hạt nhân nữa, anh đã bị nhốt trong nhà một tuần rồi, giờ anh thật sự hết cách nên mới đến tìm Lâm Sáng.
“Kinh Luân, cháu tới đây bao lâu rồi, đã ăn gì chưa?” Đúng lúc hai người đang im lặng thì vợ của Lưu Quân Vũ từ bên ngoài trở về, khi thấy hai người ngồi trong phòng khách, bà liền hỏi Lưu Kinh Luân.
Lưu Kinh Luân nghe vậy thì gượng cười: “Thím à, thím biết cô gái nào đến tuổi lấy chồng, chỉ cần không tàn tật, không xấu đến mức làm người khác buồn nôn thì giới thiệu cho cháu hai cô đi.”
Mẹ Lưu nghe vậy, hai mắt liền sáng rực, trời sinh phụ nữ đã có sở thích mai mối rồi, chỉ là sau khi trầm ngâm một lúc, mẹ Lưu bỗng giật mình nhận ra, theo sự hiểu biết của bà về con gái của mấy nhà đó thì quả thật sẽ chẳng có ai đồng ý quen với người vừa ít nói chuyện vừa ăn mặc lôi thôi như Lưu Kinh Luân.
“Cái đó… Lâm Sáng, cháu nói chuyện với Kinh Luân đi, thím đi chuẩn bị bữa sáng cho hai đứa đây.” Mẹ Lưu cười ha ha, đổi đề tài rồi vội vàng đi vào bếp.
Thấy mẹ Lưu lúng túng rời đi, Lưu Kinh Luân cười một cách miễn cưỡng rồi khẩn thiết nói với Lâm Sáng: “Em họ, em thấy chưa, giờ ngay cả thím cũng không dám nhận làm bà mối cho anh, nếu em không giúp anh, lần này về nhà, anh không biết mình sẽ bị nhốt tới khi nào nữa.”
“Được, em sẽ tìm giúp anh.” Lâm Sáng thấy tình hình như vậy đành gượng cười gật đầu đồng ý, anh cũng không thể trơ mắt nhìn Lưu Kinh Luân sống cô độc cả đời, mà không ra tay cứu giúp được chứ?
Trong cuộc sống, thứ làm cho con người ta cảm thấy hạnh phúc nhất và cũng làm họ tổn thương nặng nề nhất chính là tình cảm. Trong cuộc đời mỗi con người, tình cảm có ảnh hưởng cực kỳ lớn, có người sẽ vì một đoạn tình cảm dở dang mà hoàn toàn sụp đổ, cũng có người vì chuyện tình cảm vẹn cả đôi đường mà cố gắng vươn lên.
Sự tiến triển trong tình cảm sẽ chịu ảnh hưởng từ nhiều yếu tố bên ngoài, biến số cũng cực lớn, cho nên rất nhiều thầy bói không thích nhất là giúp người khác giải quyết chuyện tình cảm, nếu giải quyết tốt thì mọi người đều vui vẻ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì sai sót thì bị người khác oán hận chỉ là thứ yếu nhưng ảnh hưởng đến thiên mệnh trong số mệnh của mình, mới là điều khiến người ta lo lắng nhất.
Lưu Kinh Luân vừa nghe Lâm Sáng vui vẻ đồng ý liền vội vàng đi tới trước mặt anh nói: “Em họ, em tìm nhanh giúp anh nhé, tốt nhất là tìm một bạn gái có thể giúp anh ra khỏi cửa, để anh nhanh chóng tới Viện Nghiên cứu năng lượng hạt nhân làm việc. Em không biết là mấy ngày nay anh ở nhà không được nhìn thấy mấy số liệu đó, thật sự làm anh ngột ngạt muốn chết rồi.”
Lâm Sáng nghe thấy điều này, thì nụ cười trên mặt lại càng miễn cưỡng, đây chẳng phải trò lừa gạt à, với thái độ này của anh họ mình thì cho dù mình thật sự làm cho anh ấy đào hoa hơn thì sap chứ, có thể mới đầu con gái nhà người ta sẽ nghĩ rằng, anh ấy yêu sự nghiệp, nhưng sau một thời gian, chẳng phải sẽ tan thành mây khói à.
Mặc dù trong lòng nghĩ thế, nhưng Lâm Sáng cũng không dám chậm trễ, anh vẫn cẩn thận xem xét tỉ mỉ tướng mạo của Lưu Kinh Luân.
Chuyện tình cảm thì phải xem xét dựa vào tướng mạo và đều thông qua ba bộ phận là Thượng đình, Trung đình, Hạ đình để xem xét, trong đó bộ phận quan trọng nhất là gian môn, cạnh đuôi hai mắt. Nếu là người có gian môn nhẵn nhụi, sáng sủa thì duyên phận và hôn nhân sẽ hạnh phúc mỹ mãn, đồng thời có thể hỗ trợ cho số mệnh, vợ hoặc chồng sẽ càng giàu có, phồn vinh hơn; và ngược lại nếu gian môn lõm sâu hoặc nhiều vết chân chim thì cuộc sống hôn nhân rất tồi tệ.
Lâm Sáng quan sát kỹ lưỡng tướng mạo Lưu Kinh Luân thì nhận ra, khóe mắt anh ta tràn đầy sự khao khát đối với tình yêu, gian môn bằng phẳng sáng sủa, chẳng có chút dáng vẻ nào của một người không có nhân duyên khiến anh ngạc nhiên trong lòng nên anh nghiêm túc nói: “Tin vui đây, anh gặp được Hồng Loan Tinh rồi, anh họ à, anh nói thật với em đi, có phải anh đã thầm để ý cô gái nào rồi đúng không?”