• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi nghe thấy tiếng Diệp Hoài Cẩn ở đầu bên kia điện thoại, ba đứa nhỏ lập tức ríu rít bắt đầu trò chuyện.

“Bố, hôm nay chúng con đã giúp mẹ thu hút khách!”

“Bố, hôm nay chúng con ăn rất nhiều đồ ăn ngon, mặc dù hơi cay, nhưng ăn vẫn rất ngon!”

“Bố, mẹ biết tỉa củ cải thành hình bông hoa, đẹp lắm luôn!”

“...”

Trong lúc nói chuyện, mục tiêu của ba đứa nhỏ đã chuyển về phía chiếc giường lớn, cả ba nằm sóng vai trên giường rồi bật loa ngoài, anh một câu em một câu, khi nói đến đoạn vui vẻ thì ba đứa nhỏ còn vui sướng lăn lộn trên giường.

Tiểu Hứa đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này, quả thực cậu ta bị choáng ngợp vì độ đáng yêu của bọn nhỏ.

Một trong những lợi ích tuyệt vời khi trở thành trợ lý của chị Mục chính là mỗi ngày đều có thể nhìn thấy mấy bánh bao nhỏ đáng yêu!

Lúc này, có lẽ ba đứa nhỏ còn không biết có một câu là: Thật đáng xấu hổ khi trở nên dễ thương (*).

(*): Câu nói trên thể hiện sự ghen tị.

Nhưng vì không muốn quấy rầy cuộc trò chuyện giữa mấy bố con, nên sau đó Tiểu Hứa đã rời khỏi phòng để nhường không gian cho bọn họ nói chuyện.

Sau khi Diệp Hoài Cẩn nghe ba đứa nhỏ chia sẻ thì đại khái anh cũng hiểu được toàn bộ hành trình ngày hôm nay của Mục Nhan.

Suy ra là mọi việc đều diễn ra suôn sẻ, lúc này trái tim Diệp Hoài Cẩn cũng được buông lỏng.

Anh đã lo lắng Mục Nhan không thể thích ứng được với máy quay, nhưng hiện tại xem ra cô thích ứng rất tốt.

Chủ yếu là vì cô có niềm đam mê với ẩm thực!

Nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên họ gặp nhau, trong lòng Diệp Hoài Cẩn như có chiếc lông vũ mềm mại và êm ái quét qua.

“Bố ~”

Một tiếng gọi khẽ kéo Diệp Hoài Cẩn thoát khỏi dòng suy nghĩ, anh vội vàng nói: “Sao thế?”

“Chúng con nhớ bố lắm, nếu bố có thể tham gia cùng chúng con thì tốt biết mấy.” Giọng nói có phần rầu rĩ của Diệp Vũ Thánh truyền đến tai Diệp Hoài Cẩn.

Mặc dù đi cùng mẹ rất vui, nhưng nếu có thêm bố ở bên cạnh, cả ba sẽ càng vui vẻ hơn.

“Con yêu, bố cũng nhớ các con.” Diệp Hoài Cẩn nghe vậy thì trong lòng có chút ngọt ngào, cũng có phần chua xót: “Đợi các con ghi hình xong chương trình là có thể nhìn thấy bố.”

“Vâng.” Giọng nói vẫn còn mang theo chút suy sụp.

Khi Diệp Hoài Cẩn đang định nói lời gì đó để an ủi các con trai bảo bối nhà mình, thì giọng nói ở đầu bên kia điện thoại đột nhiên thay đổi.

“Mẹ ~ mẹ về rồi ~”

“Bịch ~”

Mặc dù không trực tiếp ở hiện trường, Diệp Hoài Cẩn cũng có thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.

Đại khái là người vợ thân yêu của anh đã trở về, sau đó các con trai vừa mới nói nhớ anh đã lập tức vứt bỏ anh, ngay cả di động cũng bị ném sang một bên…

Đúng là nặng bên này nhẹ bên kia!

Thói đời ngày càng sa sút!

Tuy rằng nghĩ thì nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Diệp Hoài Cẩn vẫn mang theo nụ cười dung túng, đồng thời anh cũng tiếp tục cầm di động lắng nghe động tĩnh phía bên kia, chờ đợi thời khắc mình được nhớ đến.

Lúc này, trong phòng khách sạn.

Sau khi quay xong video phỏng vấn, Mục Nhan đi đến siêu thị gần đó mua ít đồ.

Lúc mở cửa ra, cô nghe thấy giọng nói ngọt ngào của mấy cậu con trai.

Cô vừa nhìn qua, ba đứa nhỏ đã lập tức tung tăng nhảy nhót chạy về phía cô với đôi mắt sáng ngời, sau đó khi nhìn thấy chiếc túi trong tay Mục Nhan, ánh mắt ấy lại càng sáng hơn.

Nổi bật là anh hai Diệp Vũ Triết, cậu bé nóng lòng mở miệng hỏi: “Mẹ, đây là đồ ăn sao? Mẹ mua cho con ạ?”

Diệp Vũ Triết vẫn không quên, trước khi mẹ rời đi, cậu bé đã dặn mẹ phải mang đồ ăn ngon về cho mình.

“Mẹ mua cho các con chút trái cây, còn lại mẹ muốn chuẩn bị ít bánh ngọt, ngày mai chúng ta sẽ mang tới cửa hàng sắp khai trương.” Mục Nhan nói xong, cô đặt đồ trong tay sang một bên và lấy một túi nho từ bên trong ra, sau đó cô cầm lấy mang đi rửa sạch rồi đặt lên bàn trà.

Ba đứa nhỏ nhanh chóng ngồi ngoan ngoãn ở bên cạnh, anh một quả em một quả bắt đầu ăn.

Đồng thời bọn trẻ cũng bật TV lên, đúng lúc chuyển đến chương trình bọn nhỏ yêu thích nên dừng lại.

Bên trong có một chú heo nhỏ, trên mũi đậu một con bướm, ngay sau đó chú heo nhỏ mở miệng nói: “Tôi không phải đóa hoa, tôi là heo Peppa!”

Nghe đến đây, Mục Nhan đã biết mấy đứa con trai đang xem chương trình gì trên TV.

Mục Nhan mỉm cười lắc đầu, sau đó cô tiếp tục chuẩn bị các công việc tiếp theo, đồng thời cũng chú ý đến Tiểu Hứa đứng bên cạnh.

Bắt gặp ánh mắt của Mục Nhan, Tiểu Hứa vội vàng nói: “Chị Mục, có cần em giúp gì không?”

Mục Nhan nghe vậy thì lắc đầu: “Không cần, cậu về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai còn phải dậy sớm!”

Cô đã phải dậy sớm, Tiểu Hứa làm trợ lý của cô lại càng phải dậy sớm hơn.

“Chị Mục, em đi trước đây.” Nói xong, Tiểu Hứa xoay người rời đi.

Chỉ là mới đi được nửa đường, bước chân cậu ta vô thức dừng một chút, sau đó quay đầu lại: “Chị Mục, trước đó em đã cho bọn nhỏ mượn di động để gọi điện thoại, em vẫn chưa lấy lại!”

Cậu ta nghi ngờ nó đang ở trong phòng, nhưng cậu ta cũng không thể vào phòng tìm được, anh Hải mà biết sẽ giết chết cậu ta, nên chỉ có thể trực tiếp nói với Mục Nhan.

Mục Nhan nghe vậy, lập tức nhìn về phía bộ ba đang xem TV: “Điện thoại của chú Tiểu Hứa đâu?”

Nghe Mục Nhan hỏi thế, nhất thời ba đứa nhỏ hơi sững sờ.

Lúc này đột nhiên Diệp Vũ Thánh đứng lên, sau đó “A” một tiếng rồi nói: “Con quên mất bố rồi!”

Tương tự như Diệp Vũ Thánh, sắc mặt của hai đứa nhỏ còn lại cũng trở nên hoảng sợ.

Cả ba đều quên mất rồi!

Dứt lời, cậu bé vội vàng chạy tới mép giường, rồi cầm lấy di động và ngập ngừng hỏi: “Alo, bố ơi, bố còn ở đó không ạ?”

Nghe thấy lời này, Mục Nhan lập tức hiểu ra.

Hoá ra, ba đứa nhỏ vốn đang trò chuyện với bố về ngày hôm nay, kết quả vì cô quay trở về nên bọn nhỏ đã hoàn toàn quên mất bố!!!

Mục Nhan không khỏi bật cười thành tiếng.

Các con trai của cô quả thực mơ hồ đến đáng yêu.

Ngay khi Mục Nhan nghĩ như vậy, Diệp Vũ Thánh cầm di động đến và đặt trước mặt Mục Nhan: “Mẹ ơi, bố muốn nói chuyện với mẹ.”

Sau khi Mục Nhan tiếp nhận di động, cô nghe thấy bên trong di động truyền tới giọng nói trầm ấm dịu dàng của của Diệp Hoài Cẩn.

“Đang làm gì thế?”

“Không làm gì cả, em vừa đi quay bổ sung video phỏng vấn, hỏi vài câu là kết thúc rồi, nhân tiện đi siêu thị mua đồ, em vừa mới trở về.” Mục Nhan giải thích đơn giản, dừng một chút, sau đó cô lại cười và tiếp tục nói: “Đây là điện thoại của Tiểu Hứa, em trả lại cho cậu ấy trước, lát nữa em lấy điện thoại của em gọi cho anh.”

“...Ừm.” Giọng nói của Diệp Hoài Cẩn cũng tạm dừng lại một cách đáng ngờ.

Là một người bố mà lại bị các con trai quên mất, thì việc bị mẹ bọn trẻ cười nhạo cũng là chuyện bình thường phải không?

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Mục Nhan trả lại di động cho Tiểu Hứa.

Tiểu Hứa tiếp nhận di động, nói tiếng chúc ngủ ngon rồi rời đi.

Cửa phòng đóng lại, Mục Nhan đang chuẩn bị lấy điện thoại gọi cho Diệp Hoài Cẩn.

Lúc cô vừa cầm lên, ba đứa nhỏ đã đến bên người Mục Nhan, chúng thấp thỏm hỏi: “Có phải bố rất tức giận không mẹ?”

Ừm, chắc chắn rất tức giận, nếu như đang nói chuyện điện thoại mà bố mẹ cũng quên mất bọn họ, bọn chúng sẽ rất tức giận rất tức giận, chắc hẳn bố cũng như vậy!

Mục Nhan nhìn cả ba đang xoắn xuýt hai tay lại đặt trước người, cộng thêm dáng vẻ bối rối của ba đứa nhỏ, cô dịu dàng cười: “Bố sẽ không tức giận với các con, nhưng các con cũng có thể nói lời xin lỗi với bố.”

“Vâng ạ.” Ba cái đầu nhỏ lập tức mãnh liệt gật đầu.

Ngay sau đó, Mục Nhan gọi điện thoại cho Diệp Hoài Cẩn.

Cuộc gọi được kết nối, Mục Nhan bật loa ngoài.

Sau khi Diệp Hoài Cẩn lên tiếng, ba đứa nhỏ lập tức mở miệng nói: “Bố ơi, thực sự xin lỗi bố, vừa nãy chúng con quên mất mình vẫn đang nói chuyện điện thoại với bố!”

Lời nói giòn tan vang lên bên tai, Diệp Hoài Cẩn sửng sốt, sau đó anh nhanh chóng phản ứng lại và nhẹ giọng đáp: “Bố chấp nhận lời xin lỗi của các con.”

Nghe thấy Diệp Hoài Cẩn nói lời tha thứ, vẻ mặt sa sút của ba đứa nhỏ lập tức biến mất.

“Bố, sau này con chắc chắn sẽ không bao giờ dễ dàng quên bố như thế.”

“Con cũng vậy, dù thấy đồ ăn con cũng sẽ không quên.”

“Bố, con cũng thế.”

Ba đứa nhỏ lần lượt nói bằng giọng non nớt, kết hợp với gương mặt bánh bao nghiêm túc lúc này, quả thực khiến mặt Mục Nhan muốn nhỏ máu.

Về phần Diệp Hoài Cẩn, mặc dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng thông qua giọng điệu của bọn nhỏ, anh cũng có thể hình dung được cảnh tượng xuất hiện phía bên kia, khóe miệng anh không khỏi cong thành nụ cười.

“Được, bố nhớ rồi!” Diệp Hoài Cẩn đồng ý tỏ vẻ phụ họa.

“Được rồi, bố đã tha lỗi cho các con rồi, bây giờ các con đi lấy áo ngủ đi, lát nữa mẹ sẽ tắm cho các con.” Mục Nhan thấy tình huống đã ổn thoả thì lập tức nói.

Ba đứa nhỏ gật đầu, tung tăng chạy về phía vali của mình.

Thu hồi tầm mắt từ trên người bọn nhỏ, tắt loa ngoài, lúc này Mục Nhan mới nói: “Anh thì sao? Hiện tại vẫn đang làm việc ư?”

“Anh đang quay quảng cáo, cũng sắp xong rồi, có thể kết thúc công việc sớm thôi.” Nghe thấy giọng Mục Nhan, cả người Diệp Hoài Cẩn cũng mềm mại theo.

“Chú ý sức khoẻ nhé, đừng thức khuya.” Mục Nhan không khỏi dặn dò, bởi vì đóng phim mà thời gian nghỉ ngơi của rất nhiều diễn viên trong giới giải trí bị đảo lộn, tất nhiên cô cũng lo lắng cho sức khoẻ của Diệp Hoài Cẩn, huống chi Diệp Hoài Cẩn vừa quay xong một bộ phim ở nước ngoài, lần này trở về sau khi đóng phim, anh vẫn chưa kịp nghỉ ngơi!

“Trên tay còn hai lịch trình nữa, quay xong mới kết thúc được, đến lúc đó anh sẽ không nhận job mới, vài tháng kế tiếp chỉ ở bên cạnh mấy mẹ con thôi, nếu có ghi hình thì cũng chỉ ghi hình cho “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”, ừm, có lẽ sau đó còn làm khách mời trong “Vòng quanh thế giới” của em nữa.” Lúc này Diệp Hoài Cẩn hơi lười biếng dựa vào lưng ghế và nói với vẻ mặt thảnh thơi.

Sự nghiệp diễn xuất của anh đã lên đến đỉnh cao khi trở thành nam chính trong một bộ phim điện ảnh của đạo diễn từng đoạt giải Oscar.

Nếu thành công, anh sẽ leo lên một sân khấu cao hơn, nếu thất bại, anh sẽ chiến đấu thêm lần nữa.

Vì vậy, trong thời gian chờ đợi kết quả, nếu không có tình huống đặc biệt, anh thật sự có ý định dành thời gian cho gia đình.

Sự nghiệp quan trọng, gia đình càng quan trọng hơn!

Hơn nữa lúc này là thời kỳ đặc thù để các thành viên trong gia đình ra mắt trước công chúng.

Nghe Diệp Hoài Cẩn nói vậy, Mục Nhan cũng không cảm thấy kỳ lạ, vì Diệp Hoài Cẩn vốn là người lo cho gia đình, nên cô đã sớm quen với việc mỗi năm anh sẽ dành thời gian để ở bên mình và các con.

Điểm đặc biệt của năm nay có lẽ là cả hai sẽ ghi hình cho một số gameshow trong thời gian nghỉ ngơi!

Tuy nhiên, điều này lại khiến Mục Nhan có phần mong đợi, một chuyến đi dành riêng cho mấy bố con!

Hai người dịu dàng hàn huyên một lát, ba đứa nhỏ đã lấy xong quần áo, chỉ chờ Mục Nhan tắm rửa cho chúng.

Thấy thế, Mục Nhan kết thúc cuộc nói chuyện với Diệp Hoài Cẩn, cô bảo bọn trẻ chào tạm biệt bố rồi dẫn ba người đi tắm.

Mặt khác, sau khi cúp điện thoại, Diệp Hoài Cẩn đứng dậy chuẩn bị tiếp tục quay.

Trong lúc anh ghi hình, một số nhân viên công tác ở xung quanh lại không nhịn được mà thảo luận.

“Mọi người có thấy không? Lúc Diệp Hoài Cẩn trả lời hai cuộc gọi vừa rồi, nét mặt anh ấy quả thực quá dịu dàng! Tôi sắp bị mê hoặc đến choáng váng rồi! Chỉ hận mình không phải là người được hưởng thụ loại đãi ngộ đặc biệt này.”

“Ha ha, hôm nay trời mới vừa tối mà cô đã nằm mơ rồi à!”

“Đúng vậy! Nhưng tôi đoán hai cuộc điện thoại kia hẳn là của vợ con anh ấy, cuộc đầu tiên thì chiều chuộng vô biên, mà cuộc thứ hai lại dịu dàng như nước, dù sao cũng khác với dáng vẻ Diệp Hoài Cẩn mà tôi từng thấy trước đây!”

“Đến sắt thép cũng hoá mềm mại mà!”

“Nghe nói nam thần Diệp sẽ sớm ghi hình cho “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” mùa thứ sáu! Nếu tin tức đó là thật thì quả thực khiến người ta vô cùng vui sướng, tôi thật sự rất muốn nhìn xem liệu bộ ba có đẹp trai giống như bố của chúng hay không.”

“Chắc chắn là nam thần nhí!”

“...”

Cuộc thảo luận vẫn tiếp tục, mà ba nhân vật chính nhỏ trong cuộc thảo luận kia, sau khi tắm rửa đơn giản, ra khỏi phòng tắm thì đã nhanh chóng leo lên giường.

Mục Nhan ngồi bên cạnh ba đứa nhỏ, cô bắt đầu kể chuyện cổ tích.

Có lẽ hôm nay thật sự mệt mỏi, Mục Nhan còn chưa kể được một nửa so với ngày thường, ba đứa nhỏ đã ngủ thiếp đi rồi.

Nhìn bọn trẻ ngủ say, Mục Nhan lần lượt hôn lên trán từng đứa, sau đó dịch lại mép chăn rồi đứng dậy đi ra phòng khách, cô mang tất cả những thứ vừa mua từ siêu thị đến phòng bếp nhỏ, bắt đầu sắp xếp lại.

Phần lớn những thứ cô mua đều là bột mì, sữa,... mục đích mua những thứ đó là để làm vài món bánh ngọt.

Dựa theo thời gian, tới khi bọn họ đến được Hoàng Long Khê chỉ sợ đã gần trưa rồi, đến lúc đó, nếu gặp phải tình huống khẩn cấp thì những chiếc bánh ngọt này cũng có thể ứng cứu kịp thời, còn nếu không dùng tới thì tự mình ăn cũng không lãng phí.

Về phần bánh ngọt, Mục Nhan đã có tính toán khi mua nguyên liệu.

Chủ yếu là bánh khoai lang tím (*) và bánh cupcake nhỏ vị sữa, bởi vì làm hai món này không tốn nhiều công sức mà lại có thể làm được số lượng nhiều.



Sắp xếp xong các nguyên liệu, cô cũng chuẩn bị trước các công việc tốn nhiều thời gian, sau đó Mục Nhan mới rời khỏi phòng bếp.

Mà hiện tại, mọi chuyện phát sinh tại căn bếp trong phòng Mục Nhan đều được camera ghi lại, trong cả dãy phòng, chỉ có căn bếp là được tổ tiết mục bố trí camera.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi ba đứa nhỏ còn chưa tỉnh dậy, Mục Nhan đã rời giường, sau khi rửa mặt đơn giản, cô đến phòng bếp chuẩn bị làm bánh ngọt.

Ngay khi Mục Nhan vừa bắt tay vào làm, chuông cửa lại vang lên.

Mục Nhan ra mở cửa, phát hiện thợ quay phim và nhân viên công tác của tổ tiết mục đang ở bên ngoài.

“Cô Mục, hôm qua chúng tôi thấy cô có chuẩn bị một số nguyên liệu giống như để làm bánh ngọt, cô có tiện để chúng tôi tiến vào ghi hình không?” Anh quay phim hỏi.

Thực ra đây cũng là ý của Trần Trạm, với tư cách là đạo diễn, anh ta muốn khai thác những điểm đột phá trong toàn bộ hành trình, sau khi chú ý đến hành động của Mục Nhan vào buổi tối hôm qua, tổ đạo diễn đã thảo luận và quyết định hành vi cá nhân này có thể đưa vào ghi hình cho chương trình.

Mục Nhan sửng sốt, sau đó cô gật đầu đồng ý.

Thợ quay phim và nhân viên công tác tiến vào, bởi vì biết ba đứa nhỏ còn chưa ngủ dậy, nên mọi người đều tay chân nhẹ nhàng khi di chuyển, mà lúc này anh quay phim đi theo bộ ba cũng đặt máy quay để quay ba đứa nhỏ.

Gương mặt khi ngủ của bộ ba! Chắc chắn rất đáng yêu.

Trong phòng bếp, mặc dù có camera ở bên cạnh ghi hình, nhưng Mục Nhan vẫn làm bánh của mình một cách trật tự.

Món bánh ngọt đầu tiên Mục Nhan sẽ làm chính là bánh khoai lang tím.

Nguyên liệu để làm bánh khoai lang tím đã được hấp chín vào tối qua, Mục Nhan trực tiếp lấy khoai lang tím ra khỏi nồi và bắt đầu lột vỏ.

Lột vỏ xong, cô cho khoai lang vào trong bát, chậm rãi nghiền cho thật nhuyễn.

Khi nghiền nhuyễn khoai lang tím, động tác của Mục Nhan vô cùng tinh tế, lặp đi lặp lại.

Trong khi thực hiện thao tác này, Mục Nhan cũng không quên giải thích với máy quay: “Sở dĩ phải nghiền khoai lang tím thật nhiều lần, là vì nghiền càng mịn, ăn sẽ càng ngon.”

Giải thích xong, khoai lang tím nghiền trong tay Mục Nhan đã tương đối mịn, Mục Nhan tiếp tục bỏ vào lò vi sóng, nhưng cũng chỉ bỏ vào ba mươi giây thì lấy ra.

“Bỏ vào lò vi sóng để làm bay bớt hơi nước đi, vì khi hấp khoai lang tím thì hàm lượng hơi nước tăng cao, nếu không bay hơi bớt sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị.”

Vừa nói chuyện, Mục Nhan vừa tiếp tục cho bột nếp, đường cát trắng, mật ong và khoai lang tím đã nghiền nhuyễn vào chiếc chậu lớn rồi trộn đều, sau đó đeo găng tay dùng một lần nặn khoai lang tím thành hình mấy động vật nhỏ.

Khi Mục Nhan nặn hình động vật nhỏ, thợ quay phim và các nhân viên công tác bên cạnh cũng nhìn chằm chằm.

Chỉ cần nhào nặn như vậy, các con vật cứ thế thành hình trong tay Mục Nhan, quả đúng như nước chảy mây trôi!

Lại liên tưởng đến kỹ thuật dùng dao xuất sắc của Mục Nhan trong nhiệm vụ ngày hôm qua, các nhân viên công tác cảm thấy bây giờ Mục Nhan thật sự siêu đẹp, siêu ngầu!

Mục Nhan không bận tâm đến suy nghĩ của người khác, sau khi nặn thành hình các con vật, cô cho số khoai lang tím đó vào nồi hấp chín.

Khi đậy nắp lại, cô cũng giải thích: “Trên thực tế, ở công đoạn này mọi người có thể lựa chọn chiên hoặc hấp tuỳ theo thói quen cá nhân của mình, chiên sẽ xốp và giòn hơn vài phần, hương vị có thể ngon hơn, nhưng phải chiên ngập dầu và dùng lửa lớn.”

Nói xong, Mục Nhan cũng không đợi khoai lang tím trong nồi được hấp chín, mà rửa sạch chiếc chậu lớn, bắt đầu chuẩn bị món bánh ngọt tiếp theo.

“Kế tiếp cô muốn làm món gì?” Nhân viên công tác bên cạnh hỏi, sau đó không khỏi nuốt nước miếng, mùi thơm của bánh khoai lang tím đã truyền đến chóp mũi bọn họ, bọn họ còn chưa ăn sáng, đang rất đói bụng đây này!

Món ngon ở ngay trước mặt như vậy, chẳng phải là cực hình hay sao?

“Bánh cupcake.” Mục Nhan đáp, sau đó cô bày các nguyên liệu cần thiết để làm bánh cupcake vị sữa ra.

Trứng gà, sữa tươi, đường, bơ và bột mì ít Gluten được xếp bên cạnh bàn.

Khuấy đều sữa, đường và bơ chảy cùng nhau, lấy trứng gà, tách lòng trắng trứng ra khỏi lòng đỏ, đánh đều lòng đỏ rồi thêm bột mì, bơ, sữa, v.v. và khuấy lại lần nữa để tạo thành hỗn hợp lòng đỏ trứng, cho đường vào lòng trắng trứng đánh cho đến khi có bọt cứng. Sau khi làm riêng hai công đoạn này, đổ một phần ba lòng trắng trứng vào hỗn hợp lòng đỏ trứng và khuấy đều, đổ tiếp toàn bộ hỗn hợp lòng đỏ vào lòng trắng trứng, rồi khuấy đều thêm lần nữa.

Làm bánh cupcake thoạt nhìn rất đơn giản, nhưng ở khách sạn không thuận tiện như ở nhà, mọi thứ đều phải làm thủ công, toàn bộ quá trình khuấy liên tục là một công việc tốn rất nhiều sức lực

Nhưng sau một thời gian, cuối cùng mọi thứ đều được chuẩn bị tốt.

Mục Nhan đặt thành phẩm cuối cùng trong tay xuống, sau đó tìm những chiếc cốc giấy mà cô đã mua trước đó, nặn phần cốt bánh vào cốc giấy, đầy khoảng tám mươi phần trăm, rồi cho cả cốc giấy vào lò nướng.

Xong!

Sau khi đóng cửa lò nướng và hẹn giờ, Mục Nhan thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lau đi lớp mồ hôi mỏng trên thái dương.

Lúc này, bánh khoai lang tím mà Mục Nhan làm trước đó đã hoàn thành, khi được lấy ra khỏi nồi, mỗi chiếc đều có kích thước gần như gấp đôi, hình dáng của những con vật nhỏ vẫn không hề giảm đi vẻ đáng yêu của chúng, vừa ra khỏi nồi, chúng đã thu hút ánh mắt của những người có mặt tại hiện trường.

Vừa nhìn sơ qua, lớp da bên ngoài đã khiến người ta cảm thấy vô cùng hấp dẫn, kết hợp với màu tím bóng loáng sang trọng… Thành phẩm này thật sự rất xinh đẹp, tuy chỉ có một màu tím, nhưng mỗi con vật đều sống động như thật, tựa như một tác phẩm nghệ thuật, khiến người nhìn không đành lòng xuống tay.

Cùng lúc đó, những chiếc bánh cupcake nhỏ trong lò nướng cũng bắt đầu toả hương sữa thơm, cả căn bếp tràn ngập mùi thơm của bánh, lấy phòng bếp làm trung tâm và phát tán ra bên ngoài.

Các nhân viên công tác đều không nhịn được mà hít hà mùi thơm này.

“Thơm quá! Bánh ngọt ~ ngon quá ~”

Đúng lúc đó, người quay phim đang quay tư thế ngủ của bộ ba bất chợt bắt được cảnh anh hai Diệp Vũ Triết từ trên giường ngồi dậy.

Mắt Diệp Vũ Triết còn chưa mở, nhưng cậu đã cố gắng hít hà mùi thơm trong phòng, sau đó trong miệng lẩm bẩm câu nói như vậy.

Từ xa Mục Nhan cũng nhìn thấy tình huống của con trai, vẻ mặt cô có chút bất đắc dĩ, cũng có chút nuông chiều, cô sửa sang lại bản thân rồi đi tới mép giường.

“Vũ Triết?” Mục Nhan nhẹ giọng gọi.

Nghe thấy âm thanh, Diệp Vũ Triết khẽ “Dạ” một tiếng, mí mắt động đậy, sau đó mơ màng mở to mắt, cậu nhìn Mục Nhan và nói: “Mẹ, có món gì ngon ạ? Thơm quá!”

“Bánh khoai lang tím và bánh cupcake.” Mục Nhan cười đáp.

Mục Nhan vừa dứt lời, Diệp Vũ Triết lập tức đưa tay lên dụi mắt để khiến bản thân tỉnh táo lại: “Ở đâu ạ? Con muốn ăn!”

Người quay phim và các nhân viên công tác xung quanh thầm cười trộm.

Cậu hai nhà họ Diệp quả nhiên là đồ tham ăn!

Mục Nhan nhìn thời gian, cảm thấy sắp đến giờ rồi, cô lập tức gọi hai đứa nhỏ còn lại dậy.

“Mẹ.” Sau khi hai đứa trẻ bị đánh thức, bàn tay nhỏ nắm lấy bàn tay to của Mục Nhan làm nũng, giọng điệu ngái ngủ nghe vô cùng đáng yêu.

“Dậy thôi nào.” Mục Nhan tiếp tục gọi hai đứa nhỏ rời giường, về phần Diệp Vũ Triết, cậu đã tự mình xuống giường tung tăng chạy vào phòng vệ sinh rửa mặt từ lâu, cố gắng nhanh chóng để được ăn ngon.

“Vâng ~” Hai đứa nhỏ dụi mắt, sau đó chậm rãi bò dậy khỏi giường.

Rửa mặt cho ba đứa nhỏ xong xuôi, Mục Nhan dẫn bọn trẻ tiến vào phòng bếp.

Những chiếc bánh cupcake được lấy ra khỏi lò nướng, xếp vào trong hộp, phần còn lại chia cho ba đứa nhỏ và nhân viên công tác tại hiện trường nếm thử.

Các nhân viên công tác đã bị mùi thơm của những chiếc bánh này hấp dẫn từ lâu, thấy Mục Nhan mời bọn họ, mỗi người đều nóng lòng cầm lên ăn.

Cắn miếng đầu tiên, miếng bánh mềm tan trong miệng, giữa môi răng đọng lại hương sữa đậm đà béo ngậy, sau đó là hương vị ngọt ngào dường như ngọt tới tận tim.

Ngon muốn bùng nổ!

Vì thế, sau khi ăn hết chiếc bánh cupcake, các nhân viên công tác nhận thấy rằng bọn họ càng đói bụng hơn!

Lúc này, nhìn bộ ba ăn uống thỏa thích, trong lòng họ bất chợt trào dâng cảm giác hâm mộ.

Mỗi ngày đều có thể ăn ngon, cuộc sống này thật hạnh phúc!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK