Ba cậu nhóc ngay lập tức tiến lại gần và ra sức hít hà hương thơm của những món chiên này.
Lúc ở ngoài, chúng cũng từng được ăn hamburger và đùi gà các kiểu nhưng chúng biết dù bên ngoài làm có ngon đến đâu cũng không làm đẹp như mẹ, đương nhiên là cũng không ngon bằng mẹ làm.
Bây giờ, mẹ còn chuẩn bị nhiều thế này cho chúng nữa.
Tốt thật đấy!
“Bố mẹ ơi, chúng con ăn được chưa ạ?” Dù trong lòng ba cậu nhóc không đợi được nữa nhưng vào lúc này vẫn nhớ phải hỏi ý kiến bố mẹ mình.
Chúng là những đứa trẻ ngoan và nghe lời đó nha!
“Được rồi.” Mục Nhan thấy chúng vui vẻ thì cô cũng không nhịn được cười, ba đứa nhóc này đúng là dễ thỏa mãn thật! Mục Nhan cũng cảm thấy yên tâm bởi sự ngoan ngoãn hiểu chuyện của chúng.
Nói rồi, Mục Nhan dùng giấy bên cạnh gói hamburger lại, sau đó cô lần lượt đưa vào tay ba đứa.
Ba cậu nhóc vừa cầm được hamburger thì đã cho thẳng vào chiếc miệng nhỏ của mình.
“Nhoàm~”
Cắn một miếng đã cảm nhận được mấy miếng gà ngoài giòn trong mềm bên trong hamburger, hơn thế nữa ba đứa nhỏ đều thích ăn salad, biểu cảm trên mặt chúng đong đầy sự hài lòng và thỏa mãn.
Sau khi ăn ngấu nghiến miếng đầu tiên, bàn tay mập mạp của Diệp Vũ Triết đặt ngay lên khoai tây chiên rồi cầm khoai tây chiên nhét vào miệng, ăn xong hai ba miếng thì nói: “Mẹ ơi~ Phải chấm tương cà mới ngon!”
Khoai tây chiên không chấm tương cà thì không phải khoai tây chiên ngon!
“Mẹ đi lấy.” Mục Nhan nhìn vẻ mặt háu ăn của các nhóc nhà mình, cô bất lực đứng dậy đi lấy tương cà tiện thể lấy nước cam uống kèm.
Diệp Hoài Cẩn thấy vậy cũng không hề ngăn cản, nhìn ba cậu nhóc đang tận lực ăn hamburger, anh lấy điện thoại ra rồi tách tách chụp mấy tấm ảnh.
Đương nhiên là Diệp Hoài Cẩn cũng không bỏ qua mấy món chiên trên đĩa, anh tìm góc đẹp rồi chụp mấy tấm.
Ba cậu nhóc hết sức tập trung nên không hề để ý đến hành động chụp trộm của bố mình, chúng vẫn tiếp tục ăn món ngon.
Mục Nhan lấy tương cà rồi quay trở lại thì nhìn thấy cảnh này nhưng trong lòng cô cũng không nghĩ nhiều. Không chỉ là Diệp Hoài Cẩn mà đến cả cô cũng thường chụp rất nhiều ảnh cho ba đứa trẻ.
Sau khi để tương cà nhà làm sang một bên, Mục Nhan đi đến bên cạnh Diệp Hoài Cẩn: “Cho em xem ảnh chụp đi.”
Diệp Hoài Cẩn nghe vậy, anh cầm điện thoại để sát bên Mục Nhan, ngón tay lướt trên điện thoại.
Nhìn mấy tấm ảnh Diệp Hoài Cẩn chụp, Mục Nhan cũng thấy thích.
Trình độ chụp ảnh của Diệp Hoài Cẩn thật sự rất khá, chụp được cả tinh hoa thần thái của ba đứa, khiến người ta nhìn xong có cảm giác vui vẻ từ tận đáy lòng.
Nhất là cậu hai Diệp Vũ Triết, trong lần lượt hai tấm ảnh, tấm đầu tiên có thể nhìn thấy hamburger bị gặm mất một miếng, tấm thứ hai đã thấy chiếc hamburger ấy lại thiếu mất một miếng nữa rồi.
Miệng tuy nhỏ nhưng gặm một miếng không hề nhỏ.
Lúc Mục Nhan đang cười, khóe môi Diệp Hoài Cẩn cũng nở nụ cười, sau đó anh rời khỏi bộ sưu tập rồi lại ấn mở Weibo.
Vốn dĩ là Mục Nhan cũng chẳng cảm thấy điều gì nhưng khi nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn định đăng Weibo thì cô không khỏi sững người.
Diệp Hoài Cẩn cũng để ý đến vẻ mặt Mục Nhan khi anh làm những điều này, anh không nói gì mà giơ tay nắm lấy tay Mục Nhan.
Cảm nhận được độ ấm của lòng bàn tay, Mục Nhan cười với Diệp Hoài Cẩn: “Em không sao, chỉ là vẫn chưa thoát ra khỏi thói quen trước đây thôi. Anh cứ tiếp tục đi, em cũng muốn xem bây giờ fans của anh có phản ứng thế nào.”
Có lẽ bây giờ mặt ba cậu nhóc đã lộ diện rồi, đúng là chẳng cần thiết phải giấu giếm nữa.
Quan trọng hơn là bây giờ trông ba cậu nhóc chẳng có gì gọi là cảm thấy sợ hãi vì bị lộ cả, sự lo lắng cuối cùng của cô cũng chẳng còn từ lâu.
“Có lẽ họ sẽ gào thét điên cuồng, sau đó hoan hô là cuối cùng anh cũng đăng ảnh đáng yêu của các con ra rồi!” Diệp Hoài Cẩn khẽ cười và nói với vẻ trêu chọc.
Nghe vậy, Mục Nhan ngay lập tức phì cười thành tiếng.
Cảnh tượng này đúng là rất có khả năng sẽ xảy ra. Lần nào Diệp Hoài Cẩn đăng ảnh tay mập mạp của bọn chúng, những người hâm mộ đó người nào người nấy đều tíu tít bảo Diệp Hoài Cẩn có giỏi thì đăng ảnh chính diện ra đi.
Trong lúc Mục Nhan đang hồi tưởng lại, Diệp Hoài Cẩn đã đăng bài Weibo xong rồi.
Liếc một cái, Mục Nhan lập tức lấy điện thoại ra định xem động tĩnh trên mạng, không chỉ có bài vừa đăng của Diệp Hoài Cẩn mà còn cả tin siêu thị trước đó nữa.
Bây giờ đúng lúc rảnh để có thể thong dong xem.
Đầu tiên Mục Nhan xem Weibo của Diệp Hoài Cẩn trước.
Vừa vào thì bài vừa đăng đã hiện ngay trước mắt.
Sau khi nhìn lại tấm ảnh một lần, Mục Nhan bắt đầu đọc bình luận phía dưới.
Dù rằng bài Diệp Hoài Cẩn mới đăng thôi nhưng số người bình luận lại không hề ít, hơn nữa số lượng vẫn đang liên tục tăng lên, ít nhất là khi Mục Nhan lướt thì thấy được cả một trang mới.
Mục Nhan bắt đầu đọc sau khi load lại một lần.
Vừa lướt là cũng thấy vui.
“Gào thét nghìn lần cũng được rồi! Cuối cùng cũng được xem ảnh chất lượng cao ở khoảng cách gần rồi.”
“Chậc chậc chậc, rõ nét hơn nhiều lúc nhìn ở siêu thị.”
“Nhan sắc này đúng là đỉnh của chóp, quả không hổ là tinh hoa của nam thần Diệp.”
“Chỉ có mình tôi nhìn vào đĩa đồ ăn nhẹ đầu tiên à? Màu thì vàng óng khiến người ta nhìn thôi cũng muốn ăn rồi. Không nói nữa, tối nay ăn KFC.”
“Đĩa đồ ăn này được bày biện đẹp quá.”
“Tài bếp núc của vợ nam thần đỉnh thật.”
“Nam thần, bây giờ đăng ảnh cặp sinh ba rồi, thế khi nào có thể đăng ảnh chính diện của cả nhà thế! Chúng tôi mong đợi rất lâu rồi.”
“Hahaha, cầu spam ảnh, muốn xem xem #cả nhà năm người, ảnh đế xấu nhất# mà một fan nói là cảm giác thế nào.”
“…”
Lúc đọc tới đây, Mục Nhan không khỏi ngớ người ra.
Cả nhà năm người, ảnh đế xấu nhất?
Trong đầu nghĩ lại một chút thì đột nhiên có cảm giác sống động, cô không nhịn được cười.
Điều fan nói có lẽ là lúc ở siêu thị nhỉ!
Nghĩ thế, Mục Nhan thoát khỏi Weibo, sau đó tìm kiếm chủ đề này ngay trên trình duyệt.
Vừa tìm kiếm thì Mục Nhan đã nhìn thấy bài đăng này ngay lập tức.
#Cả nhà năm người, ảnh đế xấu nhất! Nói về cảm nhận của tôi sau khi tình cờ gặp được cả nhà nam thần Diệp tại siêu thị vào tối nay, đồng thời đính kèm ảnh rõ nét nhất.#
Nhìn bài đăng này, Mục Nhan ấn vào ngay.
Đọc cả bài đăng đúng là cười như được mùa.
Fan này biết đùa quá!
Đọc xong bài đăng, cô lại tiếp tục đọc bình luận phía dưới, phần lớn đều mang theo ý tích cực, thấy ảnh chính diện của mình lại không bị lộ, cô cũng không biết có nên thấy vui mừng không.
Tiếp sau đó, thấy sự chú ý của cư dân mạng chuyển từ mình vào cặp sinh ba, Mục Nhan cũng đối chiếu lại với lời Diệp Hoài Cẩn nói, có lẽ thủy quân trong bình luận này cũng không ít đâu.
Nhưng mà biết đây là thủ đoạn bình thường nên Mục Nhan vẫn xem say mê.
Rất nhanh sau đó cô đã lướt đại khái hết các bình luận.
Tình hình hiện tại rất hợp với trạng thái lý tưởng của cô!
Nghĩ vậy, cô quay về đầu bài viết, sau đó nhìn lại tiêu đề thì vẫn thấy thích thú.
Một câu tổng kết này nghe có vẻ thú vị đấy.
Sau ấy, Mục Nhan nghiêm túc nhìn Diệp Hoài Cẩn rồi lại nhìn cặp sinh ba nhà mình.
Ảnh đế xấu nhất, nói cũng có lý phết đấy.
Diệp Hoài Cẩn vốn vẫn luôn để ý đến Mục Nhan, khi thấy cô quan sát mình, anh phản ứng lại.
Anh hơi nhướng mày: “Sao thế?”
Mục Nhan không nói gì mà để điện thoại ra trước mặt Diệp Hoài Cẩn.
Diệp Hoài Cẩn liếc một cái, ngay lập tức để ý tới ba chữ in hoa rõ nét này.
Nhìn lại dáng vẻ cười như được mùa của Mục Nhan, khóe môi anh bất lực cong lên: “Thật ra nói vậy cũng không sai, nhà chúng ta anh xấu nhất mà.”
Đúng lúc ba cậu nhóc nghe được lời Diệp Hoài Cẩn nói, Diệp Vũ Thánh nuốt đồ ăn trong miệng xuống, sau đó lập tức vui mừng hớn hở nói: “Đúng rồi, chúng con đẹp hơn bố, mẹ là đẹp nhất.”
Ha ha~
Diệp Hoài Cẩn nghe vậy lại bật cười thành tiếng một lần nữa.
Thấy bố mẹ cười, bỗng dưng Diệp Vũ Thánh hơi xấu hổ rồi nhìn qua lại giữa bố mẹ.
Thấy vậy, Mục Nhan cười rồi giơ tay ra xoa đầu cậu bé.
Diệp Vũ Thánh cảm nhận được sự ủng hộ âm thầm của mẹ dành cho cậu thì lập tức vui mừng cúi đầu tiếp tục ăn.
Đúng rồi! Ở trong nhà chúng, bố là người xấu nhất~
“Để em xem tiếp!” Mục Nhan rụt tay lại, cô nhớ vẫn còn bài báo trên mạng nên bèn cầm điện thoại lướt tiếp.
Thấy Mục Nhan hào hứng thế, được tin lộ diện mà vẫn vui như thế, Diệp Hoài Cẩn cũng không có ý định ngăn cản.
Bình luận trên mạng càng tốt thì Mục Nhan càng yên tâm với giai đoạn này.
Nhưng mà thấy Mục Nhan lướt bình luận không ăn uống gì, Diệp Hoài Cẩn không nhịn được mà lên tiếng: “Hay là ăn chút gì trước đi?”
“Lát nữa em ăn.” Mục Nhan chẳng buồn ngẩng đầu.
Lướt tin mới đang vui mà!
Diệp Hoài Cẩn nghe vậy, bất lực lắc đầu, sau đó anh cầm một miếng khoai tây chiên chấm tương cà rồi đưa tới miệng Mục Nhan: “Anh đút cho em nhé!”
Nghe thấy thế, Mục Nhan hơi ngẩng đầu, cô mỉm cười nhìn khuôn mặt cưng chiều của Diệp Hoài Cẩn, sau đó há miệng ra nhận đồ ăn.
Cảnh tượng tiếp theo là Mục Nhan lướt tin mới, Diệp Hoài Cẩn đút cho cô ăn.
Vào lúc này cặp sinh ba đã ăn xong, chúng cầm nước cam trên bàn uống cạn, sau đó ợ no một cái rõ to.
Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bố mẹ mình đang tương thân tương ái.
Ba cậu nhóc đưa mắt nhìn nhau.
Nhớ đến một câu nói mà chú Hướng Thiên thường nói, ngay lập tức chúng có cùng một suy nghĩ.
Bố mẹ đang thể hiện tình cảm, ngược cẩu độc thân~