Ba đứa nhỏ cảm nhận được ánh mắt đói khát của các nhân viên công tác, chúng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại cúi đầu, đẩy nhanh tốc độ ăn bánh.
Không thể trách chúng quá nhạy cảm!
Kể từ khi chia sẻ bánh ngọt với các bạn nhỏ trong trường học, mỗi lần ăn các bạn nhỏ đều dùng ánh mắt như vậy nhìn chúng.
Cho nên cách lý giải trực tiếp nhất của ba đứa nhỏ chính là, những cô chú này ăn xong bánh ngọt vẫn cảm thấy chưa đủ, muốn ăn thêm bánh của bọn chúng!
Nhìn dáng vẻ ba đứa nhỏ bảo vệ đồ ăn, các nhân viên xung quanh đều ngượng ngùng.
Bọn họ thực sự không có ý định giành giật đồ ăn của bọn trẻ, chỉ là chiếc bánh ngọt nhỏ này, rõ ràng hình dáng thì giống như ngoài tiệm, nhưng hương vị lại ngon hơn không biết bao nhiêu lần.
Sau khi ăn loại bánh ngọt này, người ta có cảm giác dường như những chiếc bánh từng ăn trước kia thiếu mất thứ gì đó.
Tuy nhiên, may mắn thay, bọn họ cũng có nhiều cơ hội được ăn các món ăn ngon hơn những người khác, chỉ là sau khi đã ăn qua những món ngon tuyệt vời này, đầu lưỡi của bọn họ sao có thể trở lại như lúc ban đầu?
Vậy nên mới nói, trở thành nhân viên công tác của một chương trình ẩm thực, vừa là một loại hạnh phúc, cũng vừa là một loại tra tấn.
Đau đớn và hưởng thụ!
Haiz! Điều kỳ lạ nhất là họ cảm thấy tay mình tàn phế mất rồi.
Chẳng mấy chốc, ba đứa nhỏ đã ăn hết chỗ bánh ngọt, sau đó hài lòng uống nốt cốc sữa bò còn lại.
Ăn xong, Diệp Vũ Triết sờ chiếc bụng có chút tròn xoe của mình: “Mẹ, bánh cupcake này ăn ngon thật.”
Hai người còn lại cũng gật đầu tán thưởng.
Mềm mại, thơm ngát, ngọt ngào… Thật sự rất ngon!
Quả nhiên tay nghề của mẹ là tốt nhất!
“Nếu ăn ngon thì lần sau mẹ lại làm cho các con, hiện tại phải đi thay quần áo rồi, chúng ta phải tiếp tục làm nhiệm vụ.” Mục Nhan cũng uống nốt chỗ sữa bò còn lại rồi nói với ba đứa nhỏ.
“Vâng ạ.” Cả ba ngoan ngoãn đáp lời, sau đó xoay người đi về phía phòng ngủ, lấy bộ quần áo hôm nay mình muốn mặc từ trong vali ra, ba đứa nhỏ chuẩn bị thay đồ.
Nhưng trước khi thay đồ, Diệp Vũ Thánh nhìn chú quay phim đang cầm camera hướng về mình, cậu nhóc ngọt ngào nói: “Chú ơi, chú có thể xoay người lại không? Thay quần áo không thể cho người khác xem đâu ạ.”
Thấy ba cặp mắt trong veo nhìn mình chằm chằm, thật sự người quay phim không thể nói ra lời từ chối, sau đó anh ta xoay người lại, đứng ở chỗ lối ra nhỏ, coi như cánh cửa che chắn cho ba đứa nhỏ.
Lúc này, Mục Nhan đã dọn dẹp xong phòng bếp, những thứ có thể mang đi đều mang đi hết.
Khi nhìn về hướng phòng ngủ, cô thấy người quay phim đang đứng quay người lại thì không khỏi bật cười, bởi vì được giáo dục từ nhỏ, nên ba đứa nhóc rất coi trọng sự riêng tư.
Ngược lại Mục Nhan cũng không cảm thấy chuyện này có gì không tốt.
Bên trong không ngừng truyền ra tiếng nói chuyện nhỏ, chốc lát sau, cuối cùng cả ba cũng thay xong quần áo.
Khi ba đứa nhỏ bước ra ngoài, tất cả mọi người tại hiện trường phát hiện bọn chúng mặc quần áo giống hệt nhau, kết hợp thêm gương mặt giống nhau như đúc kia, ngoại trừ anh hai nhìn bụ bẫm hơn chút là có thể dễ dàng nhận ra, thì hoàn toàn không phân biệt được giữa anh cả Diệp Vũ Thánh và em út Diệp Vũ Hành.
Đương nhiên, đối với người làm mẹ như Mục Nhan mà nói, tất nhiên cô có thể nhận ra, nhưng Mục Nhan cũng không quấy rầy chút niềm vui hiếm có này của các con.
“Chú quay phim, cháu là ai? Đoán trúng sẽ có kẹo ăn.” Diệp Vũ Thánh vô cùng vui sướng hỏi người quay phim đang ghi hình bọn họ.
Người quay phim nhìn Diệp Vũ Thánh, lại nhìn sang Diệp Vũ Hành ở bên cạnh thì nhất thời xấu hổ, quả thực anh ta không đoán ra được.
“Thật đáng tiếc, chú không có kẹo ăn!”
“Anh cả, em biết là anh, anh cho em kẹo đi!” Diệp Vũ Triết đứng bên cạnh vội vàng nói, đồng thời cậu cũng vươn tay ra.
Cậu biết trong vali của anh cả có rất nhiều đồ ăn vặt, bố mẹ chia đều cho bọn chúng số lượng đồ ăn vặt nhất định, nhưng cậu thật sự không nhịn được, nên đã ăn nhanh hơn một chút, bây giờ cũng sắp hết rồi, tuy nhiên cậu từng nhìn thấy anh cả vẫn còn rất nhiều, thế nên mới nhớ kỹ!
“Không, em không tính.” Diệp Vũ Thánh vội vàng lắc đầu.
Tại sao cả ngày Vũ Triết chỉ nghĩ đến việc ăn uống thế nhỉ?
“Nhưng trước đó anh không nói như vậy mà! Lần này anh phải cho em kẹo.” Giọng điệu của Diệp Vũ Triết lập tức trầm xuống, sắc mặt cậu cũng có vài phần bất đắc dĩ, không phải chỉ là đồ ăn vặt thôi ư, sao lại khó khăn đến vậy!
“Không cho.”
“Cho đi mà!”
Hai đứa nhỏ cứ thế anh một câu em một câu mà tranh luận.
Có phải nhà nào có nhiều trẻ con thì cũng đều như vậy không? Nhìn vào khiến người ta cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cuối cùng vẫn là người mẹ Mục Nhan đứng ra ngăn cản cuộc đối thoại không có kết quả giữa hai đứa nhỏ, cô xoa đầu Diệp Vũ Triết: “Đó là thoả thuận giữa anh trai và chú quay phim, con thật sự không được tính trong đó, hơn nữa, con đã ăn hết đồ ăn vặt rồi, đừng nhớ thương đến đồ ăn của anh và em trai con! Nếu anh và em trai ăn hết rồi, lại muốn xin con, con có cảm thấy tiếc không?”
Không thể nuôi dưỡng thói quen tham lam của Diệp Vũ Triết!
Hơn nữa, hiện tại ba đứa trẻ mặc quần áo giống nhau, nhưng rõ ràng Diệp Vũ Triết lại béo hơn không ít, cậu mà còn ăn thêm nữa thì sẽ biến thành béo tròn mập mạp.
Đến lúc đó… Không có so sánh sẽ không có tổn thương!
Có lẽ đã đến lúc cân nhắc việc đăng ký một lớp học tiêu hao thể lực cho ba đứa nhỏ, nhân tiện cho bọn chúng rèn luyện cơ thể.
“... Vâng.” Diệp Vũ Triết đáp lại, miệng lập tức méo xệch.
Các nhân viên xung quanh nhìn thấy vậy thì trong lòng yêu mến không thôi, nhưng biết Mục Nhan đang giáo dục bọn trẻ, nên họ cũng chỉ đứng nhìn, mặc dù trong lòng bọn họ cảm thấy trẻ con tham ăn là chuyện rất bình thường.
Tuy nhiên, ngay sau đó, dường như Diệp Vũ Hành vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh nghĩ đến điều gì, cậu bé ngồi xổm xuống mở vali của mình ra, lấy ra một hộp kẹo nhỏ ở bên trong, sau đó đưa tới trước mặt Diệp Vũ Triết: “Anh hai, cho anh này.”
Diệp Vũ Triết nhìn hộp kẹo này thì chớp chớp mắt, sau đó cậu lén liếc nhìn Mục Nhan, rồi nhanh chóng lấy nó.
Thấy Mục Nhan không nói chuyện, cậu ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn nhét hộp kẹo trở lại tay Diệp Vũ Hành: “Em trai, không cần đâu, đây là của em, cùng lắm thì lúc em ăn cho anh một cái là được.”
Mặc dù rất muốn nhận, nhưng mẹ nói đúng, nếu người khác xin đồ ăn của cậu, cậu sẽ không nỡ, tuy nhiên đồ đã đến tay mà lại từ chối thì cậu cũng đau lòng, thế nên dự định lấy một cái cũng hợp lý.
Ruồi bọ dù nhỏ cũng là thịt!
“Vũ Hành, cất kẹo đi!” Mục Nhan xoa đầu con trai út, cô biết, một số đồ ăn vặt trong tay con trai út thường rơi vào miệng anh hai, bởi vì đó là hành vi lén lút, nên cô cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ.
“Vâng ạ.” Diệp Vũ Hành ngoan ngoãn gật đầu rồi cất kẹo vào vali.
Toàn bộ quá trình, Diệp Vũ Triết đều lén lút nhìn trộm, biểu cảm luyến tiếc rồi lại muốn từ chối của cậu khiến người ta không khỏi buồn cười.
Về phần Diệp Vũ Thánh, cậu trực tiếp đứng đó khoanh tay trước ngực, trông rất ngầu.
Diệp Vũ Triết như vậy, có chút… ngốc nghếch!
Thế nên cậu mới không so đo với Diệp Vũ Triết!
Lúc này, Mục Nhan nhìn thời gian, cũng sắp tới giờ đến địa điểm mà tổ chương trình giao hẹn.
Cô nhìn ba đứa nhỏ trước mặt và nói: “Kiểm tra đồ đạc của các con đi, chúng ta phải đi rồi.”
“Con thu dọn đồ đạc xong rồi.” Diệp Vũ Thánh dẫn đầu mở miệng.
“Con cũng vậy.” Hai đứa nhỏ còn lại cũng nói theo.
“Vậy chúng ta đi thôi.” Mục Nhan nói, cô đặt những thứ vừa sắp xếp vào vali rồi bắt đầu đi ra ngoài.
Ba đứa nhỏ theo sát phía sau.
Mà ở đằng sau bọn nhỏ, còn có nhân viên công tác và người quay phim của chương trình.
Nhìn bóng dáng một lớn ba nhỏ này, trong lòng mỗi người chỉ còn lại một loại suy nghĩ.
Sau khi chương trình phát sóng, chắc chắn cả gia đình này sẽ nổi tiếng!
Ba tiểu bảo bối, dưới cái nhìn kỳ quái của mấy chú mấy dì, không khỏi lộ ra nụ cười ngốc nghếch.
Về phần mẹ của bọn chúng… giá trị nhan sắc cao như vậy, khả năng nấu nướng lại tốt đến thế! Thật khó để không nổi tiếng!
Mà đối với bọn họ, chương trình càng trở nên nổi tiếng, chẳng phải tiền thưởng sẽ càng tăng lên sao?
Tại cửa khách sạn, lúc này Mục Nhan nhìn thấy Tiểu Hứa đang ngồi trên xe.
Cô còn hỏi tại sao Tiểu Hứa không đến, hoá ra là đang đợi ở bên này.
Tiểu Hứa vừa nhìn thấy nhóm người Mục Nhan thì lập tức xuống xe, cậu ta giúp đỡ Mục Nhan đưa hành lý lên xe, sau đó mở cửa sau cho bọn họ.
Ngồi trên xe, lúc này Mục Nhan mới hỏi Tiểu Hứa: “Hải Dương đâu?”
“Anh ấy đến Hoàng Long Khê từ tối hôm qua rồi, nói là qua đó thăm dò đường.” Tiểu Hứa ngoan ngoãn đáp lời, trong lòng cậu ta cũng vô cùng khâm phục anh Hải, ngày hôm qua trong lúc chương trình ghi hình, anh Hải dẫn theo cậu ta giám sát toàn bộ quá trình từ phía sau, cuối cùng có thể tìm ra chính xác một vài người muốn đăng video có chị Mục lên mạng, anh Hải thương lượng với đối phương tạm thời đừng đăng video đó, sử dụng chiến thuật vừa đấm vừa xoa để xử lý một cách thuần thục.
Sau đó không đợi nhóm chị Mục đến địa điểm tiếp theo, anh Hải đã đi trước chuẩn bị.
Đây là sự khác biệt giữa người đại diện và trợ lý!
Mục Nhan nghe thấy vậy thì có hơi trầm tư, đột nhiên cô có cảm giác người đại diện này đang trốn tránh camera.
“Cậu ăn sáng chưa? Chỗ tôi có bánh ngọt, cậu có muốn nếm thử không?” Chiếc hộp bọc trong túi tiện lợi được Mục Nhan mang theo bên người, sau khi hoàn hồn thì cô nhanh chóng hỏi Tiểu Hứa.
Tiểu Hứa vừa nghe vậy, hai mắt sáng rực lên, sau đó cậu ta nói: “Được ạ.”
Cậu ta biết rõ tay nghề của chị Mục, nếu có cơ hội được ăn thì đương nhiên phải nắm chắc.
Vậy nên trước khi người quay phim lên phía trước, Tiểu Hứa vội vàng ăn ngấu nghiến hai chiếc bánh ngọt nhỏ mà Mục Nhan đưa cho.
Sau khi ăn xong, nhớ lại hương vị của chiếc bánh, đột nhiên cậu ta hơi hối hận vì vừa rồi ăn quá nhanh, còn chưa kịp thưởng thức đúng cách.
Lúc này, người quay phim đi theo Mục Nhan cũng ngồi lên vị trí phụ lái, vừa lên đã ngửi thấy mùi sữa đặc trưng của bánh ngọt, người quay phim không khỏi chép miệng, hiện tại anh ta vẫn cảm giác được mùi vị của bánh ngọt còn lưu lại trong miệng!
Về phần ba đứa nhỏ, trước đó cả ba đều đã ăn bánh rồi, nên cũng không có ham muốn quá lớn đối với bánh ngọt nhỏ này, ánh mắt bọn nhỏ nhắm chuẩn xác vào một hộp bánh ngọt khác trong tay Mục Nhan.
Bánh khoai lang tím.
Tất nhiên Mục Nhan cũng chú ý đến, nhưng buổi sáng ba đứa nhỏ đã ăn hai chiếc cupcake, e là hiện tại bụng vẫn đang tròn vo, mà khoai lang tím lại không dễ tiêu hóa, đợi lát nữa rồi nói sau đi.
Thấy Mục Nhan cất đi, ba đứa nhỏ nhìn nhau rồi dời tầm mắt.
Mẹ không cho ăn đâu!
Sau đó, chiếc xe khởi động, bắt đầu hướng về phía cổ trấn Hoàng Long Khê.
Trên đường đi, bởi vì phong cảnh bản địa ở Thành Đô khác với Thượng Hải, nên sự chú ý của ba đứa nhỏ nhanh chóng bị phong cảnh thu hút, dọc đường bọn trẻ không ngừng nói chỗ này đẹp chỗ kia đẹp, nói chuyện ríu rít khiến cho cả xe náo nhiệt hẳn lên.
Nhìn dáng vẻ vui sướng của bọn trẻ, Mục Nhan cũng nhìn ra phong cảnh bên ngoài, mi mắt cô cong cong, cả người vô cùng thư thái.
Mà lúc này ống kính của người quay phim ở đối diện đang nhắm vào Mục Nhan.
Nhìn Mục Nhan trong máy quay, trong lòng anh quay phim không khỏi thầm than một tiếng.
Có một số người thật sự được ví như một bức tranh phong cảnh diễm lệ.