Trước khi tham gia chương trình này, Mục Nhan đã biết mình là khách mời chính của chương trình, mà ngoại trừ cô, mỗi tập đều có khách mời lưu động tham gia.
Loại hình này thường thấy trong các gameshow trước đây, nhưng điểm khác biệt chính là, với tư cách là khách mời chính, cô lại là một người mới chưa có ai biết đến.
Mà những người có thể làm khách mời lưu động thì ít nhất đều có tên tuổi nhất định.
Cứ như thế, người mới như cô khó tránh khỏi việc có vẻ “yếu thế” hơn một chút.
Đương nhiên, nếu cô nhắc đến Diệp Hoài Cẩn, tình huống sẽ khác.
Nhưng cô muốn như vậy sao?
Tất nhiên là không!
Nhẹ nhàng thở dài một tiếng trong lòng, Mục Nhan bước ra ngoài.
Chỉ cần bước được bước đầu tiên, mọi thứ sau đó tự nhiên sẽ thuận lợi.
Trong khi đó, ở bên ngoài.
Lúc này ba đứa nhỏ và ba anh chàng đẹp trai đang ngơ ngác nhìn nhau.
Ba người Văn Sâm, Liễu Dư An, Quý Lâm Uyên chính là khách mời của số đầu tiên.
Trước khi đến đây, bọn họ cũng biết đại khái khách mời chính của chương trình là một người mới có bối cảnh khá tốt, vì nếu không có hậu thuẫn thì sao có thể giành được một chương trình lớn như vậy?
Khi ở trên cùng một chiếc xe, bọn họ đã cân nhắc đủ các tình huống gặp gỡ khác nhau, thậm chí phải dùng thái độ gì để đối đãi với người mới này.
Nhưng điều khiến bọn họ không ngờ tới chính là, khi bọn họ tiến vào, người đầu tiên họ nhìn thấy không phải là người mới họ vẫn nghĩ, mà là ba đứa trẻ dễ thương giống nhau như đúc?
Trong nháy mắt, họ có suy nghĩ rằng, chắc không phải mình đến nhầm chỗ chứ?
Quý Lâm Uyên (*) – người trẻ nhất trong số họ lùi lại một bước để nhìn biển tên dán trên cửa.
(*): Trong raw đoạn này là Văn Sâm, nhưng bên dưới lại nói Quý Lâm Uyên mới là người trẻ nhất nên mình sửa lại chút nhé.
Vòng quanh thế giới, đúng mà!
Tiếp theo, bọn họ còn chưa kịp nói gì, ba đứa trẻ đáng yêu đã mở miệng trước.
“Mẹ, mẹ, còn có những người khác xách vali đến!”
“Mẹ, con từng nhìn thấy họ trên TV.”
“Mẹ, con đã nghe bài hát của chú kia rồi.”
“...”
Vậy có nghĩa là ba đứa trẻ này đi theo khách mời chính đến đây sao? Còn có danh xưng mà chúng gọi.
Mẹ?
Bọn họ không nghe nhầm chứ?
Rốt cuộc vị khách mời chính này có thân phận gì? Người mới vừa ra mắt đã kết hôn sinh con rồi sao?
Ngay khi ba người còn đang sững sờ thì họ lại thấy một người phụ nữ từ trong phòng bước ra.
Lúc nhìn thấy Mục Nhan, ba người họ không khỏi sửng sốt.
Đây là khách mời chính của “Vòng quanh thế giới” lần này sao? Diện mạo của người này thật xinh đẹp!
Ừm… không giống một bà mẹ ba con chút nào.
“Xin chào, tôi là Mục Nhan.” Mục Nhan nhìn ba người, cô cũng lập tức nhận ra thân phận của bọn họ.
Đúng như suy nghĩ trước đó của cô, chắc chắn dàn khách mời tham gia tập đầu tiên của chương trình đều là những người nổi tiếng.
Văn Sâm, một nhạc sĩ tài hoa trong giới giải trí, lúc đầu anh ta nổi tiếng nhờ việc viết nhạc cho người khác, cuối cùng tự mình phát hành album, lập tức thành hit, cho đến nay, nhìn chung thì các album phát hành mỗi năm của anh ta đều cháy hàng ngay khi lên kệ, lần nào bài hát mới cũng chiếm giữ các bảng xếp hạng âm nhạc lớn.
Liễu Dư An, một đạo diễn tân binh trong giới giải trí, bộ phim kinh phí nhỏ đầu tiên do anh ta làm đạo diễn cuối cùng lại đạt được tám trăm triệu phòng vé, kiếm lời được bộn tiền, hiện tại đã ký hợp đồng với một công ty giải trí nổi tiếng trong giới, tương lai đầy triển vọng. Quan trọng nhất là vị đạo diễn này còn có một gương mặt tuấn tú có thể sánh ngang với các tiểu thịt tươi (*), độ nổi tiếng trong mắt fans cũng không tầm thường.
(*): Chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính.
Quý Lâm Uyên, một tiểu thịt tươi nổi tiếng trong giới giải trí, đóng xong một web drama cổ trang thì bất ngờ nổi tiếng, bởi vì cậu ta có một vẻ ngoài quá điển trai, có ngoại hình có thực lực, hiện tại độ nổi tiếng đang tăng vọt, cậu ta đã ký hợp đồng với Công ty giải trí Hoàn Cầu, cũng chính là công ty hiện tại của Diệp Hoài Cẩn.
Mặc dù kinh nghiệm của ba người họ ở trong giới tương đối nông, nhưng mức độ nổi tiếng lại không hề thấp.
Mục Nhan biết ba người họ, nhưng ba người lại không biết chút gì về Mục Nhan.
Hiện tại nhìn thấy Mục Nhan, cả ba đều nhất trí nhận định rằng trước đó chưa từng nghe thấy tên của Mục Nhan trong giới giải trí.
Không thể nghi ngờ, điều này đang nói rõ một điểm, Mục Nhan chỉ đơn thuần là một người mới.
Khi ba người đang chuẩn bị giới thiệu một chút về bản thân mình, thì ba đứa nhỏ đáng yêu trong mắt họ cũng bước đến.
Ba đứa nhỏ đồng loạt ngẩng đầu nhìn bọn họ, dưới sự khúc xạ ánh nắng, làn da của chúng càng trở nên trắng nõn non mịn, tựa như những chiếc bánh bao mới ra lò, khiến người ta không khỏi muốn nắn bóp, sau đó cắn một miếng.
“Cháu là Diệp Vũ Triết.” Diệp Vũ Triết cũng không chịu thua kém, dù cậu cũng không biết ai trong ba người này, nhưng nếu anh trai đã tự giới thiệu, thì cậu cũng giới thiệu theo, không sai được.
“Diệp Vũ Hành.” Em út Diệp Vũ Hành lên tiếng, sau đó cậu nở một nụ cười dịu dàng với Văn Sâm, trong ba chú này, người duy nhất cậu có ấn tượng chính là Văn Sâm nên tự nhiên cũng gần gũi với Văn Sâm hơn một chút.
Lời giới thiệu của ba đứa nhỏ lập tức khiến trái tim của ba người đàn ông mềm mại hơn không ít.
Bọn họ chưa từng nuôi dạy trẻ con, nhưng hiện tại, bọn họ bị sự dễ thương của những đứa trẻ đáng yêu đang ở ngay trước mắt làm cho không chịu nổi.
Đặc biệt là ba cặp mắt trong suốt kia, nó khiến người nhìn vào có thể buông bỏ mọi phòng bị.
Cuối cùng, Văn Sâm lên tiếng trước, trên mặt anh ta mang theo nụ cười xán lạn, để lộ ra hàm răng trắng bóng: “Chú là Văn Sâm, các cháu có thể gọi chú là chú Văn Sâm.”
“Chào chú Văn Sâm.” Ba đứa nhỏ đồng thanh lễ phép nói.
Có Văn Sâm mở đầu, hai người còn lại cũng lần lượt tự giới thiệu.
Ba đứa nhỏ nhanh chóng hô “chú” “chú” với ba người.
Thông qua cuộc giao lưu ngắn ngủi này, Mục Nhan cũng có một số hiểu biết nhất định về tính cách của ba người, tính tình Văn Sâm hoạt bát, Liễu Dư An hơi lạnh lùng, còn Quý Lâm Uyên lại có phần ngại ngùng nhút nhát.
Thật ra nếu chỉ có một mình Mục Nhan thì ban đầu cô có chút lo lắng không biết nên làm thế nào để hoà hợp với ba người này, nhưng rõ ràng, sau khi có ba đứa nhỏ đáng yêu làm “dầu bôi trơn”, mọi chuyện đều không còn là vấn đề nữa.
Khi biết tuổi của Mục Nhan chỉ lớn hơn bọn họ một chút chứ không chênh lệch quá nhiều, Văn Sâm và Liễu Dư An trực tiếp gọi tên cô.
Về phần gọi là chị Mục gì đó.
Văn Sâm và Liễu Dư An chỉ muốn nói, nhìn gương mặt trẻ tuổi xinh đẹp này, bọn họ thật sự không thốt lên được.
Ngược lại là Quý Lâm Uyên, bởi vì tuổi nhỏ nhất, chỉ vừa bước sang tuổi hai mươi, vậy nên cậu ta không có áp lực tâm lý gì khi gọi Mục Nhan một tiếng chị Mục.
Tuy nhiên trong lòng cậu ta lại có những suy tính của riêng mình, cậu ta nghĩ đến những gì người đại diện nói với mình trước khi đến đây, phải khách sáo với vị khách mời chính này một chút, người nọ có liên quan đến công ty bọn họ.
Mới đầu cậu ta còn tưởng mình là người mới được công ty ưu ái, nhưng sau khi biết tuổi của Mục Nhan và ba đứa nhỏ, cậu ta lờ mờ có một suy đoán trong lòng.
Dạo gần đây công ty bọn họ tương đối nổi tiếng nhờ Diệp Hoài Cẩn, vị ảnh đế kỳ cựu này tiết lộ sẽ dẫn theo ba đứa nhỏ tham gia chương trình dành cho bố mẹ và con cái.
Hiện tại tin tức đó vẫn đang chiếm giữ các tiêu đề trang nhất của tin tức giải trí.
Ngay lúc này, một người phụ nữ dẫn theo ba đứa nhỏ có liên quan đến công ty bọn họ xuất hiện, ngay lập tức cậu ta nghĩ đến Diệp Hoài Cẩn.
Hiện tại xem ra, khả năng này rất lớn.
Vậy nên mặc kệ có phải hay không, Quý Lâm Uyên đều quyết định sẽ hạ thấp thái độ của mình trong chương trình, dù sao thân phận Mục Nhan vẫn chưa rõ, mà trong ba vị khách mời đến sau, cậu ta là nhỏ tuổi nhất, kinh nghiệm cũng ít nhất.
Sau khi làm quen với nhau, nhóm người mới chuyển sự chú ý trở lại chương trình.
Văn Sâm gãi đầu, sau đó nói: “Đúng rồi, không phải nói trong tổ tiết mục có một vị đầu bếp sẽ nấu các món ăn Tứ Xuyên chính thống cho chúng tôi sao? Còn cho chúng tôi gọi món nữa, đầu bếp đâu?”
Nghe Văn Sâm nói, Mục Nhan đứng bên cạnh mỉm cười, chủ động nói: “Nếu tôi nghĩ không sai, đầu bếp trong miệng các anh là tôi.”
Mục Nhan nói xong thì chỉ vào bản thân mình.
Đồng thời cô cũng nắm bắt được một số thông tin từ trong lời nói của Văn Sâm, tổ tiết mục cho bọn họ gọi món? Gọi món thì cũng không sao, nhưng nguyên liệu nấu ăn đâu?
Văn Sâm đột nhiên có vẻ kinh hãi: “Cô?”
Nhìn cô gọn gàng tươi sáng như vậy, không phù hợp với hình ảnh đầu bếp chút nào!
Ngay cả Liễu Dư An lạnh lùng khi nghe thấy những lời này cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
Về phần Quý Lâm Uyên, cậu ta càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, trước đó trong công ty từng nghe nói vợ của Diệp Hoài Cẩn là người ngoài giới, dường như tự mình mở một nhà hàng, rất có tiếng tăm.
Nếu Mục Nhan là đầu bếp, thì lại có thêm một thông tin trùng khớp!
Dường như em út Diệp Vũ Hành đã nhìn ra dáng vẻ không dám tin của ba người, cậu lập tức đứng ra tuyên bố: “Mẹ cháu nấu ăn rất ngon!”
Cậu luôn là đứa trẻ ngoan biết quan sát, vừa thấy ba chú không tin thì đã không nhịn được mà đứng ra giải thích cho mẹ.
“Đúng vậy.” Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Triết cũng mãnh liệt gật đầu theo.
Thấy ba đứa nhỏ liên tục nhấn mạnh, Văn Sâm lập tức lộ ra biểu cảm hài hước: “Ồ, không phải chú không tin, chú chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng được mà thôi.”
Mục Nhan xoa đầu Diệp Vũ Hành rồi nói: “Tôi thật sự là đầu bếp.”
Ừm, đây là vị trí Mục Nhan tự xác định cho bản thân mình.
Văn Sâm nghe vậy, trong lòng anh ta lại càng cảm thấy kỳ quái!
Đầu bếp chạy tới tham gia gameshow, hơn nữa còn là khách mời chính?
Lại nhìn Mục Nhan, gương mặt còn xinh đẹp hơn cả minh tinh nổi tiếng ở trong giới, rõ ràng là dáng vẻ muốn ra mắt mà.
Anh ta có chút không hiểu.
Mà nói đến đồ ăn ngon, lúc này Diệp Vũ Triết sờ bụng mình, cậu mở miệng nói: “Mẹ, con hơi đói bụng rồi, chúng con còn chưa được ăn bánh khoai lang tím mà mẹ làm đâu!”
Diệp Vũ Triết vừa nói như vậy, Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành lập tức nghĩ đến bánh khoai lang tím hình động vật đáng yêu kia, không nhịn được liếm liếm khóe miệng, bọn chúng cũng muốn ăn!
Trước đó không thể ăn, hiện tại cả ba đã đi một đoạn đường dài như vậy, chắc hẳn bụng đã tiêu hao không ít, có thể ăn rồi chứ?
Nghe thấy bánh khoai lang tím, ba người Văn Sâm lập tức có chút tò mò, bọn họ mệt nhọc đi tàu xe đến đây, tổ tiết mục cũng đưa cho bọn họ một tờ thực đơn, để cho bọn họ tùy ý lựa chọn món ăn Tứ Xuyên chính gốc mà họ muốn ăn, dọc theo đường đi bọn họ đều thảo luận về các món ăn ngon mình sắp được thưởng thức!
Đối mặt với mấy cặp mắt tham ăn như vậy, Mục Nhan xoay người lấy gói đồ ăn từ vali bên cạnh, sau khi mở ra, cô lấy ra bánh khoai lang tím đã làm sáng nay.
“Mọi người lót dạ trước đi! Ăn xong chúng ta lại nói chuyện tiếp.” Mục Nhan cảm thấy, mình cần phải để ba vị khách mời ăn cho lại sức, rồi mới nói đến vấn đề bọn họ gặp phải.
Mà lúc này ba người Văn Sâm còn chưa biết, sau khi bánh ngọt của Mục Nhan được lấy ra, ánh mắt của bọn họ đã bị thu hút hoàn toàn.
Món bánh ngọt này được làm rất đẹp mắt, nhìn thôi đã khiến người ta thèm thuồng.
“Cho mẹ.”
“Cho chú Văn Sâm.”
“Cho chú Dư An.”
“Cho chú Lâm Uyên.”
Ba bánh bao nhỏ lễ phép chia bánh ngọt cho Mục Nhan và mấy người Văn Sâm trước, sau đó mỗi đứa lấy một chiếc.
Bánh vừa tới tay, ba bánh bao nhỏ đã gấp gáp ăn ngay.
Sau khi cắn một miếng, ngay lập tức, tất cả đều lộ ra nụ cười mãn nguyện.
Thật ngọt, thật ngon!
Thưởng thức xong hương vị ngọt ngào và dẻo dai của bánh khoai lang tím, ba bánh bao nhỏ tiếp tục cắn miếng thứ hai, đồng thời nhìn thoáng qua mấy người Văn Sâm trước mặt.
Vừa nhìn qua, ba đứa nhỏ lập tức sửng sốt.
Bởi vì bánh ngọt trên tay ba người Văn Sâm đã được ăn hết trong vòng ba bốn miếng.
Đối diện với tầm mắt kinh ngạc của ba bánh bao nhỏ, Văn Sâm nuốt miếng khoai lang tím trong miệng xuống, sau đó anh ta vươn tay lấy thêm một chiếc khác rồi nói: “Ngon quá~”
Lúc này anh ta chỉ cảm thấy vị giác của mình đã bị chinh phục hoàn toàn…
Thật sự quá ngon! Một chiếc không đủ!
Liễu Dư An và Quý Lâm Uyên không nói gì, nhưng bàn tay đang vươn đến chỗ bánh khoai lang tím của bọn họ đã vạch trần tất cả!
Ba bánh bao nhỏ thấy thế, đôi mắt lập tức trợn tròn.
Sao các chú ấy lại ăn nhanh như vậy chứ!!