• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Như vậy, không chỉ có ba vị khách mời mà đến cả nhân viên công tác tại trường quay cũng sững sờ.

Dù rằng họ đã có kế hoạch về nội dung chương trình rồi nhưng vốn dĩ lúc lên kế hoạch không tính Diệp Hoài Cẩn vào trong đó.

Vì thế sau khi lịch trình của Mục Nhan và cả nhà bị lộ, Diệp Hoài Cẩn đồng ý làm khách mời của tập này, bên tổ chương trình đã quyết định quay chân thực.

Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa thì họ cũng không ngờ rằng cuối cùng Diệp Hoài Cẩn lại lấy được công việc “nhân viên rửa bát”.

Họ rất thắc mắc rằng vị ảnh đế tiếng tăm lẫy lừng như Diệp Hoài Cẩn biết rửa bát ư?

Quan trọng hơn nữa là nhân viên rửa bát và hình tượng của Diệp Hoài Cẩn hoàn toàn không phù hợp!

Sau khi chương trình phát sóng, fan hâm mộ của Diệp Hoài Cẩn sẽ không đến “gây rối” cho tổ chương trình chứ!

Nhất là một bộ phận fan only của Diệp Hoài Cẩn, họ thường gọi khí chất của Diệp Hoài Cẩn là “quý công tử giới giải trí”.

Nếu mà thật sự khoác cái tạp dề rửa bát lên thì… 23333~ Đúng là huỷ hoại hình tượng quá nhưng mà đồng thời cũng trở nên thực tế hơn nhiều.

Thế nhưng vì thực tế quá nên tổ chương trình mới lo sợ.

Ngay lập tức, đạo diễn dừng quay phim rồi nhìn về phía Diệp Hoài Cẩn.

Đương nhiên Diệp Hoài Cẩn hiểu ý của đạo diễn, cũng biết đối phương nhìn vào danh tiếng của mình nên mới nhân nhượng như thế.

Nhưng mà Diệp Hoài Cẩn đã tới tham gia chương trình rồi thì đương nhiên sẽ không để lại sơ hở cho người ta chỉ trích nên anh ra hiệu cho đạo diễn tiếp tục.

Đạo diễn thấy Diệp Hoài Cẩn không để ý thì mới thở phào trong lòng.

Trong lòng anh ta vẫn mong rằng chương trình của mình có thể thực tế một chút.

Sau đó đạo diễn tuyên bố quay tiếp.

Ngay khi tiếp tục quay thì Mục Nhan cũng dẫn cặp sinh ba đến.

Thấy tấm thẻ trong tay Diệp Hoài Cẩn, cặp sinh ba ngay lập tức hớn hở chạy sang.

“Bố ơi, mẹ là đầu bếp, thế lát nữa bố phải làm gì thế?” Diệp Vũ Thánh tò mò hỏi.

Diệp Vũ Thánh vừa hỏi, Diệp Vũ Triết và Diệp Vũ Hành cũng ngay lập tức tò mò theo.

Bố phải làm gì trong chương trình thế?

Nghĩ tới hình tượng uy nghiêm lúc bình thường của Diệp Hoài Cẩn trong mắt chúng, mắt ba cậu nhóc tràn đầy mong đợi.

Thấy ánh mắt lấp lánh của ba cậu nhóc, nét mặt Diệp Hoài Cẩn hơi sững lại.

Mục Nhan ở bên cạnh thấy nét mặt của Diệp Hoài Cẩn, cô lờ mờ đoán ra được suy nghĩ của anh, ngay lập tức không nhịn được cười trong lòng.

Nhìn vẻ mặt này thì có vẻ như công việc anh phải phụ trách không tốt lắm?

Diệp Hoài Cẩn liếc Mục Nhan một cái, để lại một ánh mắt lát nữa xử lý em sau rồi nói với ba cậu nhóc: “Công việc bố làm là quan trọng nhất trong nhà hàng đấy.”

“Cái gì ạ?”

“Rửa bát.” Diệp Hoài Cẩn khẽ hé bờ môi mỏng rồi chầm chậm thốt ra hai từ.

Ba cậu nhóc vốn còn đang đợi chờ công việc quan trọng nhất mà Diệp Hoài Cẩn nói, nhưng khi nghe hai chữ rửa bát, nét mặt ba cậu nhóc hơi sụp đổ.

Rửa bát mà là công việc quan trọng nhất sao?

Nhìn ra được suy nghĩ của ba cậu nhóc, Diệp Hoài Cẩn thản nhiên như không: “Nếu không có bát thì đồ ăn mẹ con nấu xong không có chỗ đựng, không thể lên món được, cũng không thể cho người khác thưởng thức được món ăn. Đây không phải công việc quan trọng nhất sao?”

Lời nói này của Diệp Hoài Cẩn làm ba cậu nhóc nghe xong cũng thấy hơi có lý, ánh mắt ngay lập tức thay đổi.

Sau đó chúng cực kỳ nghiêm túc nói muốn giúp đỡ Diệp Hoài Cẩn.

Mọi người xung quanh nhìn hành động của bốn bố con, ai nấy đều cảm thấy khá thú vị.

Đặc biệt là nhận thức về Diệp Hoài Cẩn.

Trước đây họ luôn nghĩ rằng Diệp Hoài Cẩn cao cao tại thượng nhưng khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi trong chương trình này đã khiến người ta nhìn thấy điểm thực tế của anh.

Đương nhiên là độ chú ý của nhiều người vẫn là Mục Nhan và ba cậu nhóc.

Vì họ biết, sở dĩ Diệp Hoài Cẩn có biểu hiện như vậy là vì vợ con của anh.

Khi thấy cảnh này, phần lớn mọi người chỉ cảm thấy ngưỡng mộ trong lòng.

Đúng vậy! Ngưỡng mộ!

Trong giới giải trí, loại tình cảm trước sau như một, lâu ngày sâu đậm thế này đúng là làm người ta ngưỡng mộ quá!

Nhưng mà ngưỡng mộ xong thì vẫn phải tiếp tục quay chương trình.

Mục Nhan và mấy vị khách mời cùng nhau bàn bạc cụ thể về việc kinh doanh của nhà hàng, còn ba cậu nhóc biết người lớn phải bàn chuyện nên cũng ngoan ngoãn ngồi cạnh không nói chuyện, sau đó dùng đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại giữa mấy người lớn.

Mấy người ở tại trường quay đều đã quen bị người ta nhìn chằm chằm nên nét mặt rất tự nhiên.

Thực đơn kinh doanh nhà hàng là điều được nhắc đến đầu tiên, dù lần này Mục Nhan là đầu bếp nhưng nhà hàng này vẫn thuộc về nhà hàng số tám, món ăn sử dụng cũng bắt buộc phải theo thực đơn ban đầu.

Vì thế cần Mục Nhan phải nắm rõ tất cả các món ăn.

Lúc nói tới vấn đề này, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào người Mục Nhan.

“Món ăn trên thực đơn có vấn đề gì không?” Chu Vãn chủ động hỏi Mục Nhan, nét mặt vẫn rất nhiệt tình làm người ta không thấy được vẻ khác lạ.

“Không có vấn đề gì, nhưng mà tôi không biết hương vị có gì khác với quán dưới núi không, nếu để tôi nếm thử những món đó thì tốt.” Mục Nhan lên tiếng, trong khi chương trình ghi hình thì cô cũng không bài xích quá nhiều với Chu Vãn.

Khi lời Mục Nhan vừa dứt, ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn về phía tổ chương trình.

“Đạo diễn, nếu chúng tôi phải kinh doanh thì hương vị không được tệ đâu! Chúng ta cần mua mấy món về nếm thử, nhưng mà cần tiền nhỉ?” Trong các vị khách mời, Viên Bành Vũ khá hoạt bát cười hì hì và nói.

Sở dĩ anh ta nói như vậy là vì lúc bắt đầu chương trình, mấy vị khách mời như họ được thông báo rằng không được dùng tiền của mình, nhưng tổ chương trình lại không nói kiếm tiền như thế nào, vậy nên Viên Bành Vũ mới hỏi thế.

Vừa hỏi câu này ra, những người khác cũng lập tức nhìn đạo diễn chờ đợi anh ta đáp lại.

Ba cậu nhóc ngồi bên cạnh vừa nghe thấy cần tiền mua đồ ăn, sáu cái tai ngay lập tức dỏng lên nghe.

Lúc ấy, đạo diễn Trần Trạm nhìn hết phản ứng của tất cả mọi người, sau đó cười toe toét: “Tiền mọi người cần đều ở trong căn nhà này hết, bao nhiêu thì còn phải xem mọi người tìm kiếm thế nào.”

Anh ta vẫn đang nghĩ cần bao lâu họ mới có thể nhận ra tiền ở đâu đây!

Trần Trạm vừa giải thích xong, mấy vị khách mời nhìn nhau một cái rồi hiểu ra rõ ràng tổ chương trình đang muốn hành hạ các vị khách mời như họ mà.

Ngay lập tức, tầm mắt mọi người đều dáo dác nhìn quanh nhà để xem xem ở đâu có khả năng là nơi tổ chương trình giấu tiền nhất.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mục Nhan cũng thấy hào hứng trước kế hoạch bỗng chốc thay đổi của tổ chương trình.

Cũng chẳng biết có phải mỗi tập chương trình sẽ khác không hay chỉ có tập này.

Ngay khi ấy, ba cậu nhóc hiểu hàm ý cần kiếm tiền đã hăm hở cất lời với Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan: “Bố mẹ ơi, chúng con đi kiếm tiền đây!”

Sau khi kiếm được tiền, chúng có thể ăn nhiều món ngon lắm đây!

Nói xong, ba cậu nhóc lăn từ trên ghế xuống, sau đó đi kiếm tiền.

Tinh thần của trẻ con tràn trề hơn người lớn nhiều! Ba cậu nhóc xuống bàn là bắt đầu lật tìm khắp nơi.

“Chúng đáng yêu thật, sức hành động cũng mạnh nữa!” Chu Vãn nhìn Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan rồi khen cặp sinh ba.

“Có lẽ chúng vì đồ ăn đấy.” Mục Nhan cười nói.

Người khác không biết thì thôi, một người làm mẹ như cô lại không biết đức tính của con mình sao?

Còn không phải là vì nghe thấy tiền có thể mua đồ ăn ngon à!

Nghe Mục Nhan nói vậy, mấy vị khách mời đều không nhịn được cười.

Mục Nhan nói thế sẽ chỉ làm họ thấy cặp sinh ba càng đáng yêu thôi.

Đến cả người có chút “thù riêng” như Chu Vãn cũng phải thừa nhận rằng cặp sinh ba đáng yêu thật.

Cũng chẳng biết Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan dạy dỗ thế nào mà từng cử chỉ hành động của chúng đều rất dễ mến!

Sau chút chuyện xen ngang này, nhóm Mục Nhan cũng bắt đầu kiếm tiền.

Các anh quay phim của tổ quay phim cũng tiếp tục theo dấu đối tượng họ cần quay, họ biết đây cũng là một trong những điểm nổi bật.

Vào lúc này, hai anh quay phim phụ trách quay Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn đụng vào nhau.

Vì hai người quay mãi quay mãi rồi phát hiện ra trong ống kính có thêm một người.

Nguyên nhân là vì khi Diệp Hoài Cẩn đang kiếm tiền thì bỗng chầm chậm tiến sát lại Mục Nhan, sau đó bắt đầu tạo thành một nhóm với Mục Nhan cùng tìm.

Ảnh đế Diệp này đúng là đến vì vợ, không rời nổi một khắc nào.

Công khai tình cảm lộ liễu quá!

Hai anh quay phim nhìn nhau một cái, chỉ có thể tách nhau ra quay họ từ các góc khác.

Sau khi bắt đầu tìm kiếm, mấy vị khách mời phát huy sức mạnh to lớn tìm kiếm tiền có thể có ở mọi ngóc ngách trong nhà hàng này, trong nhà hàng chốc chốc vang lên các âm thanh.

“Tôi tìm thấy rồi, ở đây có năm trăm baht Thái.”

“Ở đây là năm mươi baht.”

“Tôi cũng tìm thấy, một trăm baht!”

“…”

Mấy vị khách tìm thấy bao nhiêu là nhanh chóng báo cáo bấy nhiêu.

Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn hợp sức mà chẳng tìm được bao nhiêu tiền.

Một lúc sau, mấy vị khách cùng gom tiền lại ở chỗ Mục Nhan thì phát hiện ra rằng tìm được có hơn mười nghìn baht Thái tương đương với hơn hai nghìn nhân dân tệ.

Số tiền này chắc chắn đủ cho họ ăn một bữa no nê tối nay.

“Hay là bây giờ chúng ta cầm tiền đi ăn một bữa?” Vì Chu Vãn là kế toán nên số tiền ngầm thừa nhận sẽ ở trong tay cô ta, sau khi có con số thì cô ta lên tiếng đề nghị.

“Thế đến khi mua nguyên liệu không đủ tiền thì sao?” Mục Nhan nói ngay, là đầu bếp nên cái cô để ý nhất là nguyên liệu.

“Không đủ tiền thì kiếm thêm, chúng ta mới tìm một lúc mà đã có hơn mười nghìn baht rồi, có lẽ ở góc chúng ta chưa biết còn có nhiều hơn ấy chứ!” Viên Bành Vũ thuận miệng nói.

“Ừ, đúng.” Chu Vãn lập tức gật đầu.

Ngay vào lúc ấy, đột nhiên có vài tiếng nói ngây ngô tham gia vào cuộc nói chuyện của họ.

“Mẹ ơi, con kiếm được nhiều tiền lắm.”

“Mẹ ơi, con cũng tìm thấy.”

“Con nữa, con cũng có nhiều lắm.”

Nhìn theo giọng nói, mấy vị khách mời ngay lập tức nhìn thấy trong tay ba cậu nhóc cầm một xấp tiền và chúng đang chạy về phía họ.

Sau khi tới gần, ba cậu nhóc lập tức đưa tiền cho Mục Nhan, vẻ mặt đầy đắc ý.

Chúng kiếm được nhiều tiền lắm!

Bây giờ có lẽ đã có thể mua nhiều món ngon cho chúng.

Lúc ấy, nhóm Mục Nhan đều mắt chữ A mồm chữ O khi nhìn tiền trong tay ba cậu nhóc.

Rốt cuộc là chúng kiếm đâu ra nhiều tiền thế này? Một tay đã hơn cả năm người họ rồi.

Không có so sánh thì không có đau thương mà.

Mặt năm người lớn hơi suy sụp.

Ba cậu nhóc không hề nhìn thấy nét mặt của người lớn, chúng đưa tiền cho Mục Nhan xong rồi tiếp tục nói.

“Mẹ ơi, chúng con kiếm được nhiều tiền thế này thì có thể mua được nhiều đồ ăn ngon chưa ạ?” Trong ba đứa nhỏ, Diệp Vũ Triết là đứa có tâm hồn ăn uống nhất, cậu nóng lòng mở miệng.

Diệp Vũ Triết hỏi vậy cũng khiến nhóm Mục Nhan hoàn hồn.

Mục Nhan đã biết từ trước, Diệp Hoài Cẩn thì thản nhiên như không, còn ba người nhóm Chu Vãn ngay lập tức nhớ tới lời Mục Nhan vừa nói.

Chúng làm thế này là vì đồ ăn.

Xem ra đúng là thế thật.

Nhóc ham ăn à!

Viên Bành Vũ và Triệu Dương đã nhanh chóng tiến sát lại ba cậu nhóc.

“Các cháu tìm tiền này ở đâu thế?” Viên Bành Vũ hỏi, tay không kiềm chế được mà giơ về phía Diệp Vũ Triết béo nhất.

Dù ba cậu nhóc đều rất dễ thương nhưng Diệp Vũ Triết vẫn hơi mập hơn hai đứa còn lại nên trông dễ mến hơn chút, đồng thời cũng rất có sức hấp dẫn nữa.

“Tìm bừa thôi ạ, gầm bàn này, trong góc này, sau tủ ạ… Tìm rất nhiều chỗ nữa, chỗ nào hơi khuất thì nhiều lắm.”

“Sao các cháu biết?” Triệu Dương thấy Viên Bành Vũ vuốt ve đứa nhỏ thì nhìn Diệp Hoài Cẩn một cái, thấy anh không giống có vẻ nổi giận nên anh ta cũng véo một chút.


“Vì chúng cháu cũng thường giấu tiền tiêu vặt như thế!” Diệp Vũ Triết cũng buột miệng thốt ra mà chẳng suy nghĩ gì sau khi Triệu Dương hỏi.

“Em hai, sao em lại nói ra.”

“Anh hai, đã hứa không được nói rồi mà.”

Diệp Vũ Triết vẫn chưa nhận ra thì Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành đã âm thầm nói với cậu.

Bí mật của ba cậu nhóc không giấu được nữa rồi!

Diệp Vũ Thánh bị hai anh em nói thế thì cũng nhanh chóng đưa hai tay lên che miệng mình.

Tiếc là hành động này đã không kịp nữa rồi.

Sau khi nhận ra điều này, Diệp Vũ Triết nhìn về phía Triệu Dương “hứ” một tiếng, ánh mắt nhìn Triệu Dương đầy vẻ trách móc: “Chú Triệu, chú chơi xấu thật, thế mà lại bẫy cháu. Thế này anh em trai cháu giận thì sao?”

Triệu Dương nghe Diệp Vũ Triết nói vậy, mặt tươi cười nhưng vì sợ mình cười trộm khiến Diệp Vũ Triết càng tức giận nên hơi nuốt lại, sau đó anh ta an ủi: “Chú xin lỗi, chú cũng không biết được, chú xin lỗi cháu nhé.”

Thái độ chân thành của Triệu Dương khiến Diệp Vũ Triết cũng hơi xấu hổ, cậu liếc trộm ánh mắt vào Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan bên cạnh, sau đó nói với giọng non nớt: “Chú ơi, chú không cần xin lỗi, thật ra cũng không sao. Cháu chỉ sợ bố mẹ mắng cháu thôi, chú có thể nói một tiếng với bố mẹ cháu được không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Triệu Dương nghe Diệp Vũ Triết nói vậy thì bật cười.

Cậu hai nhà họ Diệp đúng là tinh quái, làm người ta thấy rất thú vị.

“Anh Diệp, chị Mục, anh chị thấy sao?” Sau khi cười, Triệu Dương ném vấn đề cho Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan.

Anh ta hỏi vậy, thật ra cũng là đáp ứng lời “cầu xin” mà Diệp Vũ Triết nói.

Mục Nhan nghe xong thì nhìn cặp sinh ba đang nơm nớp lo sợ, cô thản nhiên nói: “Nếu đã như vậy thì bố mẹ cũng không mắng các con chuyện này nữa nhưng phải phạt. Về nhà thì nộp hết tiền ra đây.”

Ba cậu nhóc lại còn giấu quỹ riêng à?

Sao người mẹ như cô lại không biết?

Để an ủi cho trái tim tổn thương của cô thì nộp ra đi!

“…Ơ!”

Khi nghe Mục Nhan nói mấy câu phía trước ba cậu nhóc vui thôi rồi nhưng cuối cùng nét mặt đứa nào đứa nấy đều sợ hãi.

“Biết chưa?” Mục Nhan hỏi lại lần nữa.

“Biết rồi ạ.” Ba đứa rầu rĩ đáp.

Thấy vẻ buồn bã của ba cậu nhóc, Viên Bành Vũ và Triệu Dương bên cạnh đều hơi không nỡ bèn nhanh chóng an ủi.

“Có số tiền các cháu kiếm, chúng ta có thể đi mua đồ ăn ngon rồi.”

Vừa nghe có đồ ăn ngon, tinh thần của ba cậu nhóc phấn chấn hẳn, ánh mắt mong đợi nhìn Mục Nhan.

Mục Nhan cũng gật đầu.

Phần lớn số tiền đó đều do ba cậu nhóc này kiếm ra nên đương nhiên phải thưởng cho chúng rồi.

Đủ tiền rồi nên tiếp theo là lúc phân chia các nhiệm vụ.

Diệp Hoài Cẩn dẫn cặp sinh ba và Triệu Dương sắp xếp nhà hàng và dọn vệ sinh.

Còn người đầu bếp là Mục Nhan thì cùng cô kế toán Chu Vãn đi mua nguyên liệu.

Còn Viên Bành Vũ, nhiệm vụ của anh ta là đi mua đồ ăn.

Khi Mục Nhan bỏ ba đứa nhóc rời đi, chúng biết được Viên Bành Vũ phải mua đồ ăn nên chúng đến cạnh đối phương chạy vòng vòng, nhìn Viên Bành Vũ với con mắt mong mỏi như định đi cùng Viên Bành Vũ.

Thấy trạng thái này của chúng, Viên Bành Vũ ngay lập tức cầm tiền bỏ chạy.

Ba cậu nhóc là cục cưng của Diệp Hoài Cẩn, bây giờ e cũng là mục tiêu theo dõi của cư dân mạng, dẫn mục tiêu này theo thì khó quá.

Không thấy mẹ chúng cũng không dám dẫn chúng theo à?

Thấy Viên Bành Vũ chạy mất, Diệp Hoài Cẩn nhìn ba cậu nhóc nhà mình, ho nhẹ một tiếng: “Làm chuyện vĩ đại với bố thôi.”

Ba cậu nhóc nghe vậy, buồn bã cúi đầu theo sau Diệp Hoài Cẩn dọn vệ sinh.

Hầy~ Không được ra ngoài đi dạo với mẹ, cũng không được đi mua đồ ăn với chú Viên mà lại phải làm cu li cho bố!

……

Cứ thế, sau khi phân công công việc, các vị khách mời đều bận rộn.

Khi ấy, ở chỗ Mục Nhan và Chu Vãn.

Hai người ngồi xe giao hàng của nhà hàng đến chợ gần đó.

Trong chợ bán toàn là rau củ cùng với sản phẩm từ nước.

Mục Nhan và Chu Vãn vừa vào, lúc lộ mặt khiến người ta đều cảm thấy kinh ngạc.

Cũng may mà phần lớn chợ đều là người Thái Lan nên khi ngôi sao là Chu Vãn xuất hiện cũng không gây quá nhiều sự chú ý.

Khi vào chợ, Chu Vãn nhìn môi trường xung quanh thì hơi không quen, thậm chí suy nghĩ có phần lệch lạc.

Môi trường xung quanh có thể nói là hơi bẩn với trải nghiệm bình thường của Chu Vãn, nhất là mùi tanh của hải sản, khi xộc vào mũi khiến cô ta thấy hơi buồn nôn.

Ban đầu Chu Vãn muốn che mũi mình lại theo bản năng nhưng thấy nét mặt ngửi thành quen của Mục Nhan thì đành kiềm chế lại.

Dù rằng cô ta đã quyết định không nhằm vào Mục Nhan nữa nhưng sâu trong thâm tâm cô ta vẫn mong mình vượt qua Mục Nhan trong khi ghi hình chương trình, ít nhất là không thể để Mục Nhan giành hết sự theo dõi của cô ta được.

Chẳng hạn như bây giờ, về nguyên liệu chắc chắn Mục Nhan hiểu biết hơn cô ta nhiều. Nếu cô ta cứ theo Mục Nhan mãi thì ống kính của cô ta chắc chắn sẽ ít hơn Mục Nhan, hiệu quả quay chụp cũng kém hơn một chút.

“Chúng ta cần mua những gì? Chúng ta có cần chia nhau ra mua không? Như vậy sẽ nhanh hơn một chút.” Suy nghĩ trong lòng Chu Vãn vừa vụt qua, cô ta đã hỏi ngay.

Mục Nhan không nhận ra tâm tư của Chu Vãn, nghĩ một lát rồi nói vài thứ đơn giản với Chu Vãn.

Theo như đối phương nói thì hai người chắc chắn sẽ nhanh hơn.

Quan trọng hơn là thật ra cô cũng không muốn ở cùng Chu Vãn.

Chu Vãn đưa một số tiền cho Mục Nhan xong thì chia tay với Mục Nhan, đương nhiên thợ quay phim của cô ta cũng rời đi cùng.

Sau khi Chu Vãn đi, Mục Nhan tiếp tục chọn nguyên liệu cần mua và mặc cả với người bán… Tất cả đều được quay đâu vào đấy.

Một lúc sau, hai người mua xong, Chu Vãn và Mục Nhan tập hợp lại rồi cùng chuẩn bị quay về nhà hàng trên đỉnh núi.

Nhưng mà trong quá trình chuyển nguyên liệu lên núi thì lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Vì có anh quay phim bên cạnh nên những người đi qua đều để ý họ hơn một chút, trong đó không thiếu khách du lịch trong nước.

Vừa nhìn thấy tình huống này, khách du lịch trong nước nghĩ ngay là chương trình, sau khi chăm chú nhìn thêm vài lần thì Chu Vãn bị nhận ra.

“Người kia giống Chu Vãn quá!”

“Không phải chứ? Sao Chu Vãn lại ở đây được?”

“Chắc chắn luôn, cậu nhìn kỹ hơn đi, bên cạnh có quay phim quay nữa, chắc chắn là đang ghi hình cho chương trình gì đó.”

“Đúng rồi, tin tức sáng nay còn nói Chu Vãn tới Phuket mà!”

“…”

Tốp năm tốp ba thảo luận, những vị khách du lịch này cầm điện thoại ra chụp mấy tấm về phía Chu Vãn, sau đó đăng mấy tấm ảnh lên các trang mạng xã hội như Weibo hay vòng bạn bè WeChat của mình.

Dựa vào danh tiếng của Chu Vãn, tin tức này nhanh chóng lên các tin truyền thông trong nước.

Nhưng vì trên mạng bây giờ đang thảo luận về cả nhà Diệp Hoài Cẩn nên tin này cũng không gây chú ý lắm.

Tiếc là tình cờ khi vài người chụp ảnh Chu Vãn, Mục Nhan đang đi cùng cô ta nên không tránh khỏi việc lọt vào ống kính.

Vốn dĩ sẽ không có gì, dù là cùng khung hình, tầm mắt mọi người đều sẽ tập trung vào cô hoa đán đang nổi là Chu Vãn nhưng cũng có một hai người chú ý tới Mục Nhan,

Mà vừa để ý là sẽ bị người ta nhận ra rằng người quay chương trình cùng Chu Vãn hình như là vợ Diệp Hoài Cẩn.

Dù sao thì dạo này tỷ lệ xuất hiện trước ống kính của Mục Nhan rất cao, đặc biệt là vẻ đeo kính râm đã bị fan hâm mộ của Diệp Hoài Cẩn nhớ đến n lần, vì thế vừa nhìn ảnh là người ta lờ mờ cảm thấy người bên cạnh Chu Vãn rất quen.

Đúng lúc sau khi thoát khỏi tin của Chu Vãn sẽ để ý tới nhà Diệp Hoài Cẩn.

Cứ thế có người phát hiện ra, ảnh trong hai tin tức giống quá.

Sau khi so sánh, có thể chắc chắn hai người là cùng một người.

Vì thế vừa chắc chắn là lập tức có người nóng lòng đăng bài ngay.

Đây đúng là tin sốt dẻo mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK