Một lúc sau, chiếc xe dừng trước một tòa nhà trong khách sạn, nhân viên phục vụ chạy tới xách vali cho đoàn Mục Nhan.
Hai người Mục Nhan và Chu Vãn nhận được thẻ phòng của mình từ tổ chương trình rồi chia tay sau khi vào thang máy.
Mục Nhan nhanh chóng tới căn phòng xa hoa mà tổ chương trình đặt trước cho họ.
Vừa vào phòng, ba cậu nhóc đã hào hứng chạy đến ban công có cảnh biển.
“Mẹ ơi, bên ngoài đẹp quá!”
“Còn nhìn được cả biển nữa!”
“Con thích chỗ này quá.”
“Con cũng thế.”
“Bầu trời xanh ngắt, trời biển liền một dải, đây đúng là cảnh trong tưởng tượng của con.”
“…”
Tiếng nói chuyện hào hứng của ba cậu nhóc lọt vào tai Mục Nhan.
Mục Nhan khẽ cười và lắc đầu, đưa tiền tip cho nhân viên phục vụ xong thì bắt đầu sắp xếp vali.
Sắp xếp xong, cô thấy ba cậu nhóc con đã ngồi trên ghế sofa dài của ban công, vắt chân rồi nhìn ra bờ biển đằng xa, nét mặt thảnh thơi không nói thành lời.
Rơi vào trạng thái dưỡng lão rồi à?
Mục Nhan nghĩ rằng vào lúc này nên kết hợp với một chút âm nhạc thì sẽ tốt hơn.
Nghĩ vậy, Mục Nhan đã lấy điện thoại ra chụp ảnh.
“Mẹ ơi, mẹ cũng tới đây đi!” Thấy Mục Nhan, ba cậu nhóc nhanh chóng giơ cái tay mập mạp lên vẫy với cô.
Mục Nhan theo lời tới ngồi, sau đó định tiếp tục chụp ảnh.
Nhìn thấy bóng dáng chúng trên điện thoại Mục Nhan, ba cậu nhóc nhanh chóng tiến lại gần, đồng thời làm các dáng như giơ tay cái kéo, con thỏ vân vân, miệng thúc giục: “Mẹ ơi, mau chụp đi~”
Mục Nhan nghe vậy, vừa cười vừa “tách tách” chụp mấy tấm liền.
“Gửi cho bố đi mẹ.” Chụp xong, Diệp Vũ Thánh nóng lòng mở miệng.
Ai bảo bố lại bận đi làm chứ!
Chụp gửi cho bố xem để bố cũng ghen tị với chúng.
Cả nhà chỉ có bố không có mặt!
Mục Nhan nghe vậy là biết tâm tư của chúng ngay, nghĩ bụng bây giờ chắc Diệp Hoài Cẩn cũng đến rồi nên gửi ảnh qua WeChat cho Diệp Hoài Cẩn.
Gửi xong cô còn cố tình thêm một đoạn thoại: “Con trai anh cố tình bảo em gửi đấy.”
Gửi xong, ba cậu nhóc muốn Mục Nhan dẫn chúng đi dạo trong khách sạn, đương nhiên là Mục Nhan đồng ý ngay, đúng lúc đằng sau khách sạn này có một bãi biển nữa!
Ở một bên khác, Diệp Hoài Cẩn mở điện thoại ra ngay khi vừa xuống máy bay.
Vốn dĩ anh định gọi điện thoại cho Mục Nhan, không ngờ rằng lại nhận được một thông báo tin nhắn nhắc nhở đặc biệt.
Vừa mở ra đã thấy câu nào đó và ảnh mà Mục Nhan gửi.
Thấy một lớn ba nhỏ trong ảnh, ánh mắt Diệp Hoài Cẩn ngay tức khắc dịu hẳn đi.
Lập tức, anh gọi video đến.
Sau vài tiếng tút, cuộc gọi được kết nối, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói thanh thoát của Mục Nhan.
“Anh đến rồi à?”
“Ừ, đến rồi, anh đặt một chiếc xe, bây giờ đang chuẩn bị đến khách sạn của em.”
“Thế mẹ con em đợi anh.” Mục Nhan đáp.
Đáp lại một tiếng, thấy Mục Nhan gác máy thì Diệp Hoài Cẩn mới tắt điện thoại.
Sau đó Diệp Hoài Cẩn đẩy vali của mình và thong thả đi ra ngoài.
Chỉ là Diệp Hoài Cẩn cũng không ngờ rằng mình vừa đi ra đã bị một đám người bên ngoài vây quanh, có người cầm máy ảnh trong tay, có người cầm điện thoại và đồng loạt giơ ống kính về phía anh.
Ban đầu Diệp Hoài Cẩn vẫn chưa nghĩ rằng lịch trình của mình bị lộ, anh còn tưởng còn có ngôi sao khác tới, nghĩ vậy Diệp Hoài Cẩn lặng lẽ chuyển hướng đi ra khỏi “vòng vây” này từ bên cạnh.
Nhưng điều anh không ngờ được là anh vừa di chuyển thì những ống kính đó cũng đi chuyển theo anh.
Khoảnh khắc ấy, cuối cùng Diệp Hoài Cẩn cũng biết những người đó đang nhắm vào anh.
Chỉ là anh không biết tại sao trông những người đó như đã chuẩn bị từ trước vậy? Lịch trình của anh bị lộ cũng không chừng?
Ngay vào lúc ấy, tiếng chuông điện thoại của Diệp Hoài Cẩn vang lên, đó là điện thoại của Hướng Thiên.
Diệp Hoài Cẩn bắt máy, nghe được giọng Hướng Thiên bên kia.
“Hoài Cẩn, lịch trình của cậu bị lộ trong nước, bây giờ ai cũng biết cậu tới Thái gặp vợ con rồi. Cậu tự để ý chút, lát nữa tới khách sạn, chúng ta bàn kỹ kế hoạch tiếp theo.” Giọng nói Hướng Thiên mang theo chút bỡn cợt.
Anh cũng không ngờ rằng lịch trình của đoàn Mục Nhan sẽ bị người ta phát hiện ngoài ý muốn như thế.
Nhưng anh thấy cũng tốt.
Diệp Hoài Cẩn nghe Hướng Thiên nói vậy, rồi nhìn những cặp mắt tràn đầy vẻ hứng khởi ở phía trước, anh lặng lẽ nói với Hướng Thiên ở đầu bên kia: “Anh nói muộn rồi, bây giờ tôi đã bị vây quanh ở sân bay rồi.”
Hơn nữa vì chưa biết tình hình nên ngây ngốc bị chụp được rồi.
Không biết mấy người trước mặt này nhìn hành động vừa rồi của anh, bây giờ đang “cười nhạo” anh thế nào ở trong lòng nữa!
“Khụ~ Thế cậu tự để ý chút nhé.” Hướng Thiên ho một tiếng, tiếp tục nói.
Nếu đã bị vây quanh thì anh cũng hết cách rồi, nghệ sĩ hãy tự cứu lấy mình đi!
Sau đó, đôi bên cùng cúp điện thoại.
Thấy Diệp Hoài Cẩn cất điện thoại đi, bên cạnh cũng có vài người vây lại.
“Nam thần Diệp ký tên cho em được không ạ?”
“Nam thần Diệp, em thật sự rất thích anh, rất thích cặp sinh ba nhà anh.”
“Nam thần Diệp, anh dự tính ở Thái mấy ngày ạ? Có kế hoạch du lịch gì không?”
“Nam thần Diệp…”
Muôn kiểu câu hỏi phát ra từ miệng đám đông xung quanh, những người này đang bộc phát sự nhiệt tình trước nay chưa từng có đối với Diệp Hoài Cẩn.
Là Diệp Hoài Cẩn đó!
Diệp Hoài Cẩn trước nay chưa từng lộ diện hoặc luôn có vệ sĩ bảo vệ cứ thế bị họ chặn kín lại!
Cảm giác tự hào trong lòng họ bỗng trỗi dậy.
Diệp Hoài Cẩn nhìn các fan nhiệt tình ấy, anh cũng không vội đi, vừa ký tên vừa trả lời các câu hỏi của họ, vài câu hỏi có tính riêng tư thì Diệp Hoài Cẩn sẽ tránh nói trọng tâm.
Đến khi Diệp Hoài Cẩn nghe điện thoại của tài xế, cuộc “phỏng vấn” mới kết thúc.
“Xin lỗi mọi người, tôi phải đi rồi.” Sau khi nghe điện thoại, Diệp Hoài Cẩn nói với đám đông xung quanh.
Dù rằng không nỡ nhưng những fan này vẫn nhường đường cho Diệp Hoài Cẩn, sau đó nhìn Diệp Hoài Cần gặp tài xế và lên xe rời đi.
Sau khi anh rời đi, người nào người nấy lấy điện thoại ra khoe khoang với bạn bè.
Hôm nay là lần họ ở gần thần tượng như thế.
Dù là ngắn ngủi nhưng cũng đáng để họ vui mừng mấy ngày.
Sau khi Diệp Hoài Cẩn lên xe, ngay lập tức anh lên mạng lướt tin tức trong nước.
Vừa đi tra, anh đã hiểu đại khái tin liên quan tới mình.
Hóa ra mọi nguyên nhân là vì Mục Nhan và ba đứa trẻ không cẩn thận lọt vào ống kính của người khác.
Lộ lịch trình như thế này đúng là “ngoài ý muốn” thật.
Sau đó, anh thoát khỏi công cụ tìm kiếm tin mới và gọi điện thoại ngay cho Hướng Thiên.
Bây giờ lịch trình đã bị lộ, tiếp theo đó nếu quay chương trình cũng sẽ không che giấu được nữa, vậy thì chuẩn bị trước thôi.
Sau khi thảo luận vài chi tiết cụ thể với Hướng Thiên, Diệp Hoài Cẩn mới cúp điện thoại.
Cúp điện thoại không bao lâu thì chiếc xe cũng đến khách sạn Mục Nhan đang ở.
Đưa vali cho nhân viên xong, Diệp Hoài Cẩn nhìn ảnh bãi biển Mục Nhan gửi tới, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó anh đối chiếu cảnh, rồi đi thẳng ra bãi biển phía sau khách sạn.
Ngay lúc ấy, có thợ quay phim của tổ chương trình cũng cun cút theo sau.
Theo sau ảnh đế Diệp thì chắc chắn có thể quay được nhiều cảnh tượng ngọt ngào.
Cả nhà cùng khung hình, một cảnh hiếm có biết bao!
Một lúc sau, Diệp Hoài Cẩn tìm được bóng dáng bốn người Mục Nhan.
Vào lúc này, Mục Nhan đang ngồi trên ghế nằm ở một bên, cạnh cô là ba cậu nhóc đang hợp sức xây lâu đài bằng cát biển.
Nhìn cảnh này, trong lòng người ta có cảm giác ấm áp và hài hòa.
Ánh mắt Diệp Hoài Cẩn ngày càng dịu dàng, anh chầm chậm đi tới cạnh Mục Nhan, sau đó ngồi xuống bên cạnh.
Thấy động tĩnh, Mục Nhan nhanh chóng quay đầu, ngay khoảnh khắc ấy thì nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Diệp Hoài Cẩn.
Khóe miệng cô nhè nhẹ cong lên: “Anh đến rồi à?”
“Ừm.” Diệp Hoài Cẩn đáp lại, sau đó cùng Mục Nhan nhìn ba cậu nhóc đang nghịch cát, khóe miệng nở nụ cười mãi không dứt.
Gió biển phảng phất thổi, sóng biển dập dờn, nhìn xa xa là bầu trời xanh ngắt liền một dải với vùng biển vô tận… Mọi thứ đều thật đẹp đẽ, yên ả.
Một lúc sau, lâu đài dần được hình thành trong tay ba đứa nhỏ.
Khi ba cậu nhóc thấy lâu đài của mình xây xong, chúng cùng ngẩng đầu nhìn về phía Mục Nhan, giọng nói vô cùng hào hứng: “Mẹ ơi~ Chúng con hoàn thành… rồi!”
Chữ cuối cùng phải đến khi nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn xuất hiện mới phát ra, đồng thời ba cặp mắt đều trợn tròn xoe.
Sao bố lại ở đây?
Ngay sau đó, ba cậu nhóc háo hức chạy đến, hăm hở hỏi Diệp Hoài Cẩn.
“Bố ơi, sao bố lại đến?”
“Bố ơi, không phải bố phải đi làm sao?”
“Bố ơi, bố muốn quay chương trình cùng chúng con sao?”
“Bố ơi…”
Vào lúc này, bên tai Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan mòng mòng rất nhiều hai chữ “bố ơi”.
“Bố xong việc rồi, giờ sẽ chơi cùng các con.” Diệp Hoài Cẩn nhìn ánh mắt mong đợi của ba đứa trẻ, anh cười nói.
“Tốt quá, cả nhà chúng ta được chơi cùng nhau rồi!” Diệp Vũ Thánh vỗ tay vui vẻ nói ngay sau khi nghe Diệp Hoài Cẩn đáp, hai đứa nhỏ còn lại cũng gật đầu thật mạnh.
Mẹ dẫn chúng đi chơi, chúng rất vui nhưng có thêm bố thì chúng càng vui hơn.
Làm nũng với Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn một lúc, cuối cùng ba cậu nhóc nhớ đến lâu đài của mình, ba đứa cùng kéo Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn đứng lên.
“Bố mẹ ơi, cùng đi xem lâu đài của chúng con đi.”
Hai người bị kéo đến trước lâu đài mà chúng đắp, ba cậu nhóc anh một câu em một câu mà giới thiệu.
“Đây là nhà của chúng ta, tòa này là của bố mẹ, tòa bên cạnh bố mẹ là của con.”
“Tòa bên phải là của con.”
Thấy bên trái bên phải bố mẹ bị các anh chọn hết, nghĩ một lát, Diệp Vũ Hành chỉ vào tòa ở giữa rồi nói: “Con không cần nhà riêng, con ở cùng bố mẹ là được rồi.”
“Không được, không được ở cùng với bố mẹ.”
“Tại sao?”
“Bọn anh cũng không ở cùng bố mẹ thì em cũng không được, phải công bằng~” Diệp Vũ Thánh non nớt nói, giọng điệu rất kiên định.
Mục Nhan không nhịn được cười “phì” một tiếng.
Ôi trời! Ba cục cưng nhà cô đáng yêu thật đấy!
Sau đó, tranh tới tranh lui, ba cậu nhóc đã có chung một quyết định.
Ba cậu nhóc chưa trưởng thành nên ở cùng với bố mẹ là tốt nhất.
Nghe giọng nói ngây ngô của chúng, Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn càng thích thú.
Có ba hạt dẻ cười bên cạnh, họ cảm thấy chuyến hành trình lần này sẽ tuyệt vời hơn những lần khác.
Một lúc sau, cả nhà năm người nắm tay nhau đi dạo trên bờ biển.
Nhân viên quay phim đằng sau nhìn nội dung mình đang quay, không khỏi thốt ra lời cảm thán.
Cả nhà này ở cùng nhau, người khác nhìn thôi cũng thấy hạnh phúc nữa!