• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba cậu nhóc vui vẻ gặm từng miếng một.

Vẻ không hài lòng ban đầu đã tan biến hoàn toàn.

Lúc ăn ngon, mắt ba cậu nhóc đều híp lại một cách hạnh phúc.

Làm người nhìn bên cạnh cũng muốn ăn theo.

Thật sự ngon như vậy sao?

Mọi người vây quanh phía xa đều không khỏi nuốt nước miếng.

Hình như trông có vẻ ngon thật!

Còn cả hương thơm liên tục theo gió xộc vào mũi nữa, đúng là khiến người ta không khỏi rớt nước miếng.

Chúng tôi cũng muốn ăn nướng!

Ngay lập tức đã có người không nhịn được rời đi.

Họ đi ăn nướng chứ không phải đi nơi nào khác.

Qua miệng thành nghiện rồi.

Không ăn được đồ nướng của đầu bếp Mục Nhan, họ đi ăn nướng chỗ khách sạn cũng được!

Một số rời đi nhưng vẫn còn một số cầm điện thoại quay phim chụp ảnh ở đằng xa.

Quay chụp xong thì chia sẻ ngay cho cư dân mạng khác trên diễn đàn công cộng của mình.

Nhất là vẻ dễ thương lúc ăn uống của cặp sinh ba, thật sự là đáng yêu quá đi mất!

Đăng lên cũng làm mình có thêm nhiều người theo dõi hơn, tiện thể làm màu cho vòng bạn bè của mình.

Họ cũng là người tình cờ gặp ảnh đế Diệp!

Vào lúc này, Mục Nhan vẫn đang tiếp tục nướng món khác, Diệp Hoài Cẩn bên cạnh giúp quét dầu, món nướng ra ngày một nhiều.

Đầy ứ ự một đĩa.

Sau khi gặm cánh gà xong, mắt cặp sinh ba tiếp tục nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa rồi liếm môi, sau đó tay chúng thò về phía đĩa.

Sau khi lấy thêm một xiên thịt thì tiếp tục ăn trong thích thú.

Xiên ăn xong ngày một nhiều ở bên cạnh.

Vào lúc này, trong mắt chúng chỉ còn lại món nướng ngon tuyệt này thôi.

Sau khi thấy đồ ăn được nướng khá nhiều, Mục Nhan cũng tạm dừng hành động của mình lại.

“Cho em này.” Lúc này, Diệp Hoài Cẩn cũng đưa một xiên thịt cho Mục Nhan.

Mục Nhan cầm lấy rồi ăn ngay.

Vừa cho vào miệng, các loại gia vị hòa quyện với sự mềm mướt của miếng thịt, hương vị hài hoà.

Dù sao thì không tính là thịt mình ướp, nếu không thì biết đâu hương vị sẽ càng ngon hơn.

Rất mau, một xiên thịt đã hết sạch.

Cô vội vã cầm xiên thứ hai.

Còn Diệp Hoài Cẩn cũng ăn uống rất nhanh.

Từng xiên trúc cứ tăng lên, xiên nướng trong đĩa ngày một vơi.

Cặp sinh ba nhìn dáng vẻ ăn nhanh như chớp của Diệp Hoài Cẩn, trên mặt cũng lộ vẻ hốt hoảng.

Sao bố lại ăn nhanh thế chứ!

Để tránh đồ ăn bị Diệp Hoài Cẩn chén sạch, ba cậu nhóc nhìn đĩa đồ ăn, sau đó tay mỗi đứa cầm trước mấy xiên.

Vào lúc này trong đĩa gần như trống không.

Diệp Hoài Cẩn vừa đặt một xiên trúc xuống thì nhìn thấy cảnh này, anh lập tức liếc xéo ba cậu nhóc nhà mình.

Chúng thật là vô lương tâm quá!

Nhỏ nhắn, tham lam.

Ánh mắt của Diệp Hoài Cẩn bị ba cậu nhóc phát hiện ra ngay.

Một tay cầm ăn, tay còn lại giấu thứ còn lại ra phía sau.

“Bố là người lớn, bố ăn nhanh hơn chúng con, chúng con ăn có một xiên mà bố ăn đến hai xiên rồi! Phải công bằng một chút, bố ăn một xiên, chúng con lấy hai xiên.” Diệp Vũ Triết nói rất nghiêm túc.

Cậu bé luôn nhớ rõ nhất và cũng hiểu nhất về đồ ăn.

“Vừa rồi bố ăn nhiều xiên lắm nên chúng con cầm vài xiên thôi!” Diệp Vũ Hành cũng nói, giơ tay chỉ vào đôi xiên trúc.

Mục Nhan nhìn hành động của các bố con thì không khỏi lắc đầu.

Chuyện này thường hay xảy ra nên cô cũng chẳng buồn quan tâm nữa rồi.

Nhìn chiếc đĩa sắp thấy cả đáy, Mục Nhan cầm nguyên liệu bắt đầu nướng tiếp.

Thôi thì nướng nhiều thêm một chút vậy!

Lúc này, Diệp Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ lúc mặc cả với mình vẫn nhớ ăn tiếp của chúng, anh cảm thấy mình so đo với ba cậu nhóc làm mất phẩm cách của mình quá.

“Thích ăn thì ăn đi! Bố xem các con ăn được bao nhiêu.” Diệp Hoài Cẩn ung dung nói.

Người ta nói rằng người lớn và trẻ nhỏ khác nhau nên bụng chứa cũng khác nhau.

Ba cậu nhóc nghe vậy, đem những xiên nướng “đã giấu” ra, bắt đầu ăn một cách quang minh chính đại.

Ừm, bố cũng đến chịu chúng rồi này!

Lúc chúng đang ăn, Diệp Hoài Cẩn cầm những xiên còn lại đi đến bên Mục Nhan vừa đút cho cô ăn vừa giúp đỡ.

Một lúc sau, ba cậu nhóc đã ăn hết xiên trong tay mình.

Ăn xong nhìn chiếc đĩa trống không bèn lập tức lon ton chạy tới bên Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn.

“Bố mẹ ơi, đồ mới nướng xong chưa ạ?” Diệp Vũ Triết mong đợi hỏi.

Nghe vậy, Diệp Hoài Cẩn nhìn chúng một cái rồi mở miệng nói: “Thích ăn thì tự nướng đi nhé! Không thấy mẹ các con nướng vất vả à?”

Nghe vậy, ba cậu nhóc nhìn về phía Mục Nhan. Đúng là trên mặt cô đang đổ mồ hôi.

Trong mắt ba cậu nhóc bắt đầu hiện lên vẻ xấu hổ.

Chúng vội vã chạy “bịch bịch” tới cạnh Mục Nhan, đứa thì lấy giấy đứa thì lấy khăn.

Muốn niềm nở bao nhiêu thì niềm nở bấy nhiêu.

Còn cậu hai Diệp Vũ Triết chen chúc vào chỗ giữa Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan, sau đó lấy xiên tươi mới ra đặt lên vỉ nướng. Cậu nghiêng đầu nhìn Mục Nhan: “Mẹ ơi, xong thì sao nữa ạ?”

“Quét dầu trước.” Thấy Diệp Vũ Triết hào hứng tự nướng, Mục Nhan kiên nhẫn nói, đồng thời cầm tay chỉ Diệp Vũ Triết quét dầu lên từng xiên trong tay.

Quét xong, vừa đặt lên vỉ nướng, thịt xiên phía trên bắt đầu vang tiếng xèo xèo.

Lần đầu có trải nghiệm này, Diệp Vũ Triết lập tức hào hứng nói: “Mẹ ơi, thịt thành màu trắng rồi.”

Giọng nói hào hứng của Diệp Vũ Triết thu hút sự chú ý của Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành.

Hai đứa thấy cái này vui nên cũng nhanh chóng chạy tới góp vui.

“Mẹ ơi, con cũng muốn.”

“Con cũng thế.”

Hai đứa nhanh chóng chen vào bên cạnh vỉ nướng, vây quanh cạnh Mục Nhan và bắt đầu trải nghiệm thú vui nướng thịt.

Một lát sau, cả bãi biển vang lên tiếng nói chuyện đầy niềm vui của gia đình Mục Nhan.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Mẹ ơi, thơm quá! Con tự nướng đó!”

“Ừm, đúng rồi.”

“Mẹ ơi, mẹ có muốn nếm thử xiên con nướng không ạ?”

“Có.”

“Mẹ ơi, đồ con nướng ngon không ạ?”

“Ngon lắm.”

“…”

Nhìn và nghe hết mọi chuyện, nhân viên và thợ quay phim xung quanh đều không nhịn được mà mỉm cười.

Gia đình này ở cùng nhau đúng là vừa hạnh phúc vừa thú vị.

Ngày nào cũng nhìn vẻ đáng yêu của cặp sinh ba và sự ấm áp của gia đình thế này, bảo họ ghi hình mãi họ cũng cam tâm tình nguyện nữa!

Thời gian dần trôi qua trong khoảnh khắc cả gia đình nướng thịt.

Chuyến du lịch tại khách sạn một ngày cứ thế kết thúc.

Cả nhà Mục Nhan đã nướng thịt xong, giờ đang đi dạo trong khu phố bên cạnh khách sạn, khu phố này vừa hay đáp ứng đúng yêu cầu trong phạm vi vòng tròn năm trăm mét.

Sau khi dạo hết các nơi như cửa hàng, tiệm quà lưu niệm đặc sắc, cả nhà Mục Nhan mới quay về khách sạn.

Trên đường quay về khách sạn, cả nhà tay trong tay đi trên con đường nhỏ của khách sạn, tâm trạng đều vui vẻ vô cùng.


Thấy họ, các nhân viên quay chụp đằng sau đều cảm thấy đây đúng là một khung cảnh tuyệt đẹp.

“Mẹ ơi, hôm nay con vui lắm.”

“Con cũng thế.”

“Mong ngày nào cũng như hôm nay.”

Sau khi trải qua ngày hôm nay, tâm trạng ba cậu nhóc vui vẻ vô cùng, cả đường cứ tíu ta tíu tít chia sẻ tâm trạng của mình với Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn.

“Ngày nào các con cũng thích cả cái này cái kia! Bố chẳng biết rốt cuộc là các con thích cái nào cả?” Lúc ba cậu nhóc đang xúc động, Diệp Hoài Cẩn chẳng hề do dự lên tiếng phá đám.

Ba cậu nhóc nghe vậy thì không khỏi nghẹn lời.

Ngay sau đó chúng dừng bước và ngẩng đầu nhìn Diệp Hoài Cẩn.

Diệp Vũ Thánh nói đầu tiên: “Có bố mẹ ở cùng, chúng con thích hết.”

“Đúng vậy.” Diệp Vũ Triết hùa theo.

Còn Diệp Vũ Hành nhìn Diệp Hoài Cẩn “hừ” một tiếng: “Bố chẳng biết ăn nói gì cả!”

Nói xong cậu nhìn Mục Nhan rồi nói: “Mẹ nói có đúng không?”

Cậu nhóc làm thế này là muốn mẹ đòi đạo lý từ bố cho chúng.

Người trị được bố chỉ có mẹ thôi!

Mục Nhan nghe Diệp Vũ Hành nói xong, cô xoa đầu cậu: “Ừ, con nói đúng lắm.”

Hùa theo xong cô còn nhìn về phía Diệp Hoài Cẩn đang bị ba đứa nhóc tố cáo, Mục Nhan chỉ muốn nói một câu: “Đáng đời!”

Nghiêm túc với đám trẻ để làm gì kia chứ?

Nhưng mà theo sự hiểu biết của Mục Nhan về Diệp Hoài Cẩn, anh làm vậy có lẽ cũng có suy nghĩ của riêng mình.

Thế nên ngoại trừ nói hùa một câu xong thì cô cũng không nói gì Diệp Hoài Cẩn nữa, chỉ nhìn anh một cái để anh tự hiểu.

Diệp Hoài Cẩn nhận được ánh mắt này thì cũng không nói gì, chỉ chớp mắt với Mục Nhan và cũng là ánh mắt thường được gọi là tình tứ.

Thấy được ánh mắt này, Mục Nhan hơi dở khóc dở cười và quay đầu không nhìn anh nữa.

Phóng ánh mắt tình tứ quang minh chính đại thì cũng phải xem tình hình chứ!

Thấy vẻ xấu hổ của Mục Nhan, Diệp Hoài Cẩn tỉnh bơ nhìn các nhân viên công tác đi theo đằng sau.

Cũng chẳng biết có bị quay lại cảnh này không.

Bị quay lại thì quay thôi!

Dù sao thì họ tình tứ trước ống kính đâu chỉ có lần một lần hai.

Có lẽ khi xem tới đây, mọi người cũng đều quen cả rồi.

Ừ, đúng là như vậy.

Sau đó, Diệp Hoài Cẩn nhìn ba cậu nhóc nhà mình.

Vợ dễ dỗ nhưng trẻ con thì không dễ.

“Nếu mẹ các con đã nói vậy rồi thì bố cũng xin thừa nhận là mình không biết ăn nói.” Diệp Hoài Cẩn cúi đầu và nói với ba cậu nhóc.

Ba cậu nhóc nhìn Diệp Hoài Cẩn một cái, trong lòng ba đứa đồng loạt có suy nghĩ rằng Diệp Hoài Cẩn nói không có thành ý.

Nhưng đã nói xin lỗi rồi thì có vẻ chúng cũng không thể “giận” tiếp được nữa!

“Được rồi! Con tha thứ cho bố đấy!” Cuối cùng, Diệp Vũ Thánh đại diện nói.

Đoạn điệp khúc chen ngang này tạm thời dừng lại, sau khi quay về sảnh khách sạn, cả nhà Mục Nhan nhìn thấy nhóm Viên Bành Vũ quay về.

Sau khi tụ tập lại, cả nhóm bắt đầu lần lượt nói về trải nghiệm ngày hôm nay của đôi bên.

Cuối cùng dưới sự sắp xếp của tổ chương trình, mọi người tổ chức một cuộc chia tay đơn giản.

Lại hai tiếng nữa trôi qua, người nào người nấy quay về phòng mình.

Còn Diệp Hoài Cẩn thì không hề để ý rằng cả buổi tối nay, ba cậu nhóc đều yên lặng lạ thường.

Tới tận khi quay về phòng riêng trong khách sạn.

Sau khi Diệp Hoài Cẩn vệ sinh cá nhân xong quay về phòng thì nhận ra trên chiếc giường lớn của mình có thêm ba đứa, nghênh ngang chiếm trọn cả cái giường trừ mỗi chỗ Mục Nhan đang nằm.

“Gì đây, sao chúng lại ngủ ở phòng chúng ta?” Diệp Hoài Cẩn hỏi Mục Nhan.

Mục Nhan nghe vậy thì liếc nhìn ba đứa ở bên cạnh rồi lại nhìn Diệp Hoài Cẩn, cô nhún vai: “Mấy đứa nói hôm nay anh làm chúng giận nên chúng muốn phạt anh.”

“Phạt anh cái gì?” Diệp Hoài Cẩn hơi nhướng mày nhưng trong lòng đã có câu trả lời.

“Ở một mình.” Đôi môi đỏ của Mục Nhan khẽ mở thốt lên câu trả lời trong suy nghĩ của Diệp Hoài Cẩn.

Ngay vào lúc này, ba đứa trên giường cựa quậy, chúng ngồi thẳng người dậy rồi nhìn Diệp Hoài Cẩn, mấy cái tay mập mạp của chúng khua khua: “Tạm biệt bố.”

Diệp Hoài Cẩn không khỏi sững người, sau đó nhìn thẳng vào Mục Nhan: “Em nỡ lòng nào?”

“Ừm, nỡ chứ.” Mục Nhan không hề lưỡng lự.

Lâu lắm rồi cô không ngủ cùng các con, như thế này cũng tốt!

Ba cậu nhóc nghe vậy cũng gật mạnh đầu, đành lòng chứ, chúng đương nhiên đành lòng rồi!

Diệp Hoài Cẩn: “…”

Nhìn vẻ cạn lời của Diệp Hoài Cẩn, Mục Nhan nằm xuống, đồng thời nói: “Anh đi đi! Bọn em ngủ trước đây, nhớ là sắp xếp chuyện mình đi chơi tiếp theo đấy. Lúc ra ngoài tắt đèn giúp em. Nào tạm biệt bố đi các con.”

“Tạm biệt bố nhé!” Ba cậu nhóc lập tức lưu loát nói tạm biệt.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nói xong, ba cậu bé nằm xuống, Mục Nhan còn ôm Diệp Vũ Hành nằm gần cô nhất vào lòng, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Còn ba cậu nhóc, sau khi nằm xuống, tay vẫn giơ lên không trung vẫy chào Diệp Hoài Cẩn.

Chúng đang ra oai đây mà!

Diệp Hoài Cẩn nhìn xong mà dở khóc dở cười.

Anh bất lực lắc đầu sau đó tắt đèn, đóng cửa xong thì xoay người đi vào căn phòng khác.

Sau khi vào căn phòng khác thì bắt đầu lên mạng lập kế hoạch.

Tiếp theo đây, họ vẫn sẽ chơi thêm mấy ngày, đương nhiên là phải chuẩn bị đâu ra đấy rồi.

Một bên khác.

Sau khi Diệp Hoài Cẩn rời đi, ba cậu nhóc bên cạnh Mục Nhan lên tiếng.

“Mẹ ơi, mẹ nói xem tối nay bố có ngủ được không ạ?”

“Chắc là không.”

“Bố có giận không ạ?”

“Nếu bố giận thì sao?”

“Nếu mà giận thì không phải bố sẽ tìm cơ hội đánh mông chúng con đó chứ!”

Cô nhịn cười: “Không đâu.”

“Vậy…”

“Đâu ra lắm câu hỏi thế, ngủ ngay! Làm sai thì đáng bị phạt, bố các con cũng chấp nhận rồi, sáng mai dậy là quên hết thôi.”

“Ồ~”

“...”

Sau đó là một khoảng lặng.

Một lúc sau, cả căn phòng vang lên tiếng hít thở đều đều.

****

Ngày hôm sau.

Khi Mục Nhan và ba đứa trẻ tỉnh dậy, vừa bước ra đã thấy bữa sáng thịnh soạn trên bàn.

Khi thấy bữa sáng, mắt ba cậu nhóc sáng bừng lên.

Nhưng mà nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn ngồi uống cà phê bên đó thì bỗng chốc chúng thấy hơi ngại.

“Chào buổi sáng bố ạ.” Cuối cùng, Diệp Vũ Thánh dũng cảm chào buổi sáng.

“Chào buổi sáng, tối qua ngủ có ngon không?” Diệp Hoài Cẩn nhìn ba đứa nhóc, cười sâu xa.

“Vâng!”

“Ngon ạ.”

“Cái ôm của mẹ mềm lắm.”

“Ngủ ngon thì tốt, mau tới đây ăn sáng đi, ăn xong chúng ta lên máy bay tới Chiang Mai chơi.” Diệp Hoài Cẩn thấy hết vẻ nơm nớp của ba cậu nhóc.

Lúc ấy, anh thầm lắc đầu trong lòng.

Trẻ con đúng là trẻ con.

Làm có tí “chuyện xấu” mà đã chột dạ rồi!

Người làm bố như anh buộc phải nhượng bộ chút thôi.

Ba cậu nhóc nghe vậy, mắt bỗng chốc sáng bừng.

Đúng là giống như mẹ nói, sáng dậy là như chưa từng có chuyện gì thôi.

Ừm, bố cũng tốt đấy, chỉ kém mẹ một chút thôi.

Lúc ấy Diệp Hoài Cẩn vẫn chưa hề hay biết suy nghĩ của các con trai, biết xong thì có lẽ anh cũng chỉ nghĩ được thế này.

Trẻ con dễ lừa thật.

Sau đó, lúc cả nhà đang vui vẻ ăn bữa sáng thì chuông cửa reo vang.

Diệp Vũ Thánh nghe vậy lập tức bỏ miếng sandwich trong tay xuống rồi ra mở cửa.

Cánh cửa vừa mở ra, cậu đã nhìn thấy ngay chú quay phim hôm qua, Diệp Vũ Thánh nhanh nhẹn chào hỏi.

“Bố mẹ cháu dậy chưa?”

“Rồi ạ.”

“Thế chú vào được không?” Anh quay phim nói, cũng sắp đi rồi, anh ta cũng muốn nhân cơ hội cuối cùng này quay bữa sáng của cả nhà Diệp Hoài Cẩn.

“Để cháu hỏi xem.” Nói rồi Diệp Vũ Thánh quay đầu hỏi: “Bố mẹ ơi, chú quay phim vào đây được không ạ?”

Sau khi nghe từ “được” của Diệp Hoài Cẩn, Diệp Vũ Thánh nhanh chóng đón tiếp anh quay phim vào.

Sở dĩ thái độ cậu tốt như vậy cũng là liên quan tới việc cậu đã quên mất yêu cầu của anh quay phim vào sáng hôm qua. Anh quay phim thì cảm thấy hơi bất ngờ.

Hôm nay cậu cả nhiệt tình vậy nhỉ!

Sau khi đi vào, anh quay phim lập tức chuyên chú vào việc quay phim.

Diệp Vũ Thánh tiếp tục ngồi xuống và ăn bữa sáng dang dở.

Lúc ăn rất là nghiêm túc.

Điều đó khiến anh quay phim cảm thấy cảnh này thật là cuốn hút.

Sau đó, ống kính di chuyển vào người Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn.

Lúc ấy anh ta chỉ có một suy nghĩ thôi.

Vừa sáng bảnh mắt ra đã ngược cẩu độc thân rồi.

Một lúc sau, sau khi quay chụp đủ rồi, anh quay phim nói với nhà Mục Nhan về kế hoạch hành trình tiếp theo, thời gian cùng tới khách sạn đợi.

Khi ấy, Diệp Hoài Cẩn mới nói: “Chúng tôi không đi cùng mọi người đâu, máy bay của chúng tôi muộn hơn, tới khi đó chúng tôi sẽ gọi thẳng xe qua.”

Nếu mà đi theo tổ chương trình, mục tiêu lớn quá.

“Được, vậy tôi đi đây.” Anh quay phim cũng đã biết trước chuyện cả nhà Mục Nhan sẽ tiếp tục chơi ở Thái nên cũng dễ tiếp nhận chuyện gia đình này sẽ không rời khách sạn cùng họ.

Sau đó, anh ta vác máy quay rời đi.

Nhưng mà lúc rời đi, trong lòng anh ta dấy lên một suy nghĩ, cả nhà này đúng là nhàn nhã thoải mái quá!

Có lẽ sau khi tin tức được truyền ra, các fan chực chờ ở sân bay sẽ thất vọng đây!

Quả nhiên đúng như anh quay phim dự đoán.

Khi tổ chương trình dẫn theo nhân viên cùng Viên Bành Vũ và các khách mời khác rời khỏi khách sạn thì đã có khách trong nước ở cùng khách sạn phát hiện ra, họ lập tức chia sẻ tin tức lên mạng.

Sau khi đến sân bay, tin tức chuyến bay cũng bị lộ.

Theo thời gian, nhóm fan của các khách mời trong nước đã bắt đầu hành động, nhất là fan của Diệp Hoài Cẩn, họ đã thi nhau chờ đợi gia đình Diệp Hoài Cẩn ở trong nước rồi.

Nhưng mà dù có thế nào thì họ cũng không ngờ được rằng thần tượng của họ đã bay tới thành phố khác.

Sau mấy tiếng.

Chuyến bay của tổ chương trình đáp xuống sân bay quốc tế Ma Đô.

Trong sân bay đã bị nhóm fan và các phóng viên vây quanh kín mít.

“Tới rồi! Tới rồi!”

Lúc này, có fan để ý thấy thần tượng mình đi ra, hét toáng lên, tức khắc thu hút ánh mắt mọi người nhìn về cửa ra.

Rất nhanh chóng, bóng người của Viên Bành Vũ, Triệu Dương, Chu Vãn từ từ đập vào mắt mọi người.

Các fan có mặt điên cuồng hét toáng lên.

Chẳng mấy chốc, các phóng viên và một bộ phận fan hâm hộ đã nhận ra một sự kỳ lạ.

Gia đình Diệp Hoài Cẩn, ảnh đế Diệp, nam thần Diệp đâu?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK