Nhìn thấy Mục Nhan thở phào, Diệp Hoài Cẩn vươn tay ra nắm lấy tay cô, trên môi anh nở nụ cười: “Tốc độ tung tin đồn trong giới giải trí đúng là rất nhanh, có lẽ không lâu nữa sẽ không giấu giếm được đâu.”
Trước đây là muốn giấu, vì thế không để bất cứ một tin tức nào lộ ra.
Nhưng bây giờ không có ý định giấu giếm nữa nên đương nhiên các phóng viên sẽ nghe ngóng và hành động ngay.
Sau khi tin tức lần này lộ ra, nhìn sức nóng tăng vụt của chủ đề và lưu lượng trên mạng, có lẽ rất nhiều phóng viên đã nhìn ra được thái độ của họ, từ đó ngắm ánh mắt vào người nhà luôn được quan tâm bên cạnh anh.
“Em biết, em đã quay cả chương trình rồi mà! Đã chuẩn bị tâm lý xong từ lâu rồi.” Mục Nhan đáp, cô đã có chuẩn bị kể từ khi bắt đầu tham gia chương trình rồi.
Nhưng lần này điều khiến cô không ngờ được là chương trình còn chưa phát sóng mà tin tức đã lộ ra trước khiến cô trở tay không kịp mà thôi.
Bây giờ nghĩ lại hình như cũng chẳng có gì to tát, có lẽ sẽ có vài người diss nhưng hình như đa số đều là ủng hộ?
Nhất là cặp sinh ba, người ta tò mò về chúng còn nhiều hơn tò mò về người vợ như cô.
Thói đời này, trẻ con đáng yêu vẫn luôn khiến người ta yêu quý!
Mục Nhan hài lòng với tình hình này, nếu như trên mạng thật sự có bình luận không hay thì cô mong người bị nhắm vào là cô hơn là các con của cô.
Nhìn vẻ mặt như đang suy tư của Mục Nhan, Diệp Hoài Cẩn nói tiếp: “Không có vấn đề gì đâu, người khác giấu kín chuyện hôn nhân cũng đều được công chúng chấp nhận, chứ đừng nói chúng ta đã công khai mấy năm rồi. Bây giờ chỉ là bước từ hậu trường lên sân khấu mà thôi.”
Mục Nhan nghe được sự quan tâm của Diệp Hoài Cẩn, cô cười sau đó trêu chọc anh: “Em không lo cho mình, em lo cho anh hơn đấy. Nếu fan anh thoát fan với số lượng lớn vì nguyên nhân là em thì phải làm sao đây?”
“Fan thoát vì fan không chấp nhận được em thì anh cũng không cần fan như thế, công khai chỉ là để cuộc sống của chúng ta tiện hơn, đang sống thế nào thì ngày tháng sau này vẫn như thế thôi.” Diệp Hoài Cẩn thản nhiên nói.
Anh đã trải qua giai đoạn dựa vào fan rồi, hơn nữa anh nghĩ rằng gia đình mình quan trọng hơn fan.
Anh tôn trọng fan nên mới công bố mình có tình yêu, từ trước tới nay chưa từng giấu giếm cái gì, đồng thời anh cũng mong các fan có thể tôn trọng mình.
“Em nghe theo anh.” Vào lúc này lòng Mục Nhan càng vững bền hơn.
Thấy dáng vẻ điềm tĩnh thản nhiên của Mục Nhan, Diệp Hoài Cẩn hôn lên tay cô: “Cho dù có như thế nào đi chăng nữa, anh sẽ mãi mãi bên cạnh em.”
“Ừm.” Mục Nhan gật đầu, trên môi nở nụ cười dịu dàng.
Chính là vì có anh nên cô mới có can đảm thế này!
Sau đó, hai người cùng tới cổng nhà trẻ để đợi ba nhóc con tan học.
Đỗ xe xong, Mục Nhan tiếp tục lấy điện thoại ra lướt tin mới.
Dù trái tim đã buông xuống nhưng Mục Nhan vẫn theo dõi động thái trên mạng.
Khi lướt, trái tim cô vẫn đập thình thịch một cách khó kiềm chế.
Nhìn Mục Nhan cầm điện thoại như gặp kẻ thù, Diệp Hoài Cẩn ở bên cạnh không nhịn được khẽ cười, anh bất lực lắc đầu rồi lại nở nụ cười khi nhìn từng sự thay đổi trên nét mặt của Mục Nhan.
Vừa lướt tin tức, Mục Nhan đã nhận thấy độ nóng và chủ đề liên quan đến Diệp Hoài Cẩn nhảy lên rất nhanh.
Chỉ cách có vài tiếng ngắn ngủi khi cô lướt tin lần trước thôi mà chủ đề #Ảnh gia đình Diệp Hoài Cẩn# đã nhảy lên vị trí đầu tiên của hotsearch và theo ngay phía sau là #Cặp sinh ba nhà Diệp Hoài Cẩn#.
Lướt xuống, tên của Diệp Hoài Cẩn còn xuất hiện hai lần.
Điều này chứng tỏ trong mười hotsearch thì có bốn cái liên quan tới Diệp Hoài Cẩn, độ nổi tiếng này đúng là điên đảo!
Dù đã biết về độ nổi tiếng của Diệp Hoài Cẩn từ lâu nhưng cảm giác lần này đúng là trực quan hơn.
Quan trọng hơn là thứ xuất hiện lần này cũng chỉ là ảnh bóng lưng của họ thôi.
Một tấm ảnh bóng lưng mà cũng có thể thu hút nhiều thảo luận thế này, chờ họ thật sự lộ mặt rồi thì sẽ còn đến mức nào nữa?
Sau khi hoảng hốt, Mục Nhan tiếp tục vào Weibo của Diệp Hoài Cẩn.
Sau đó cô mở phần bình luận trong bài đăng đầu tiên của anh, cô giật hết cả mình khi nhìn thấy trên đó có trăm nghìn lượt bình luận.
Ổn định lại tinh thần, Mục Nhan mở bình luận ra xem.
“Cầu lộ ảnh.”
“Này là tiến độ cần tiết lộ hả?”
“Sáu bảy năm trừ cái tay ra thì chẳng có cái gì, bây giờ thì là bóng lưng, tôi nghĩ mình đã thỏa mãn rồi.”
“Nam thần Diệp, có dám đăng ảnh cả nhà anh lên cho chúng tôi liếm màn hình không?”
“Nam thần, nam thần, cảm ơn anh ký tên cho chúng em, hạnh phúc quá! Ngoài ra, vợ nam thần đẹp cực kỳ luôn.”
Hả?
Khi nhìn thấy bình luận này, trong đầu Mục Nhan nhớ tới mấy cô fan đáng yêu vừa gặp kia.
Sau đó cô ấn ngay vào Weibo của đối phương qua bình luận này thì nhìn thấy một bài đăng của tài khoản này liên quan tới mình.
#Fan não tàn của nam thần Diệp: Hôm nay lúc đi ăn, đang lướt tin tức trên mạng thì không ngờ rằng nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, sau khi so sánh với ảnh thì có cảm giác một trăm phần trăm đây là vợ nam thần. Đi theo thì thật sự nhìn thấy nam thần đến đón vợ, sau đó còn ký tên cho chúng tôi. Vợ nam thần cực kỳ đẹp luôn, đăng một tấm ảnh bóng lưng.#
Đọc nội dung xong thì cô cũng đi xem bình luận.
“Rất đẹp thật à? Tò mò-ing.”
“Người phụ nữ mà nam thần Diệp coi trọng thì chắc chắn là nữ thần.”
“Hu hu hu~ Tôi nhận ra rồi, là ở quảng trường Thiên Hồng Ma Đô đúng không? Hôm nay tôi cũng ở đó, tại sao tôi không may mắn gặp được chứ!”
“Nhìn từ bóng lưng thôi cũng thấy là đẳng cấp nữ thần rồi!”
“…”
Lướt xuống đọc thì cơ bản đều là khen ngợi vận may của chủ blog, đồng thời tò mò nhan sắc người vợ của ảnh đế là cô đây.
Đọc tới đây, Mục Nhan lập tức đặt điện thoại vào tay Diệp Hoài Cẩn.
Diệp Hoài Cẩn tò mò liếc một cái, sau đó nhướng mày nhìn Mục Nhan, cực kỳ đắc ý: “Vợ anh đương nhiên là đẹp nhất rồi.”
Thấy dáng vẻ của Diệp Hoài Cẩn, Mục Nhan phì cười, sau đó nói với vẻ đầy hoài niệm: “Em nhớ ban đầu anh nói bạn gái anh đương nhiên là đẹp nhất mà, thấm thoát đã lâu như thế rồi!”
Ban đầu cô vẫn còn là một quả táo nhỏ non trẻ đã bị Diệp Hoài Cẩn hái đi mất.
Nghe thấy Mục Nhan nói vậy, mắt Diệp Hoài Cẩn ngập tràn niềm vui: “Với em, anh sẽ luôn nói như thế.”
Hì hì~
Mục Nhan không nhịn được cười.
Lúc ánh mắt hai người đối nhau chỉ còn lại bốn chữ: năm tháng tĩnh lặng.
Ngay vào lúc này, tiếng chuông trường mẫu giáo cũng vang lên.
Mục Nhan lấy điện thoại khỏi tay Diệp Hoài Cẩn rồi định xuống xe.
Nhưng mà chưa xuống thì đã bị Diệp Hoài Cẩn kéo lại: “Để anh đi.”
“Anh á?” Mục Nhan hơi bất ngờ: “Lỡ như bị người ta trông thấy thì làm sao?”
“Bây giờ em còn gây chú ý hơn cả anh đấy!” Diệp Hoài Cẩn nói, ánh mắt ám chỉ rơi xuống người Mục Nhan.
Mục Nhan nghe vậy thì nhớ tới chuyện mình bị người ta nhận ra vì bộ quần áo, ngừng một lúc rồi nói: “Vậy anh đi đi!”
“Ừ, ở trong xe đợi anh.” Diệp Hoài Cẩn nói rồi hôn lên mặt Mục Nhan một cái, sau đó đeo kính râm lên, nghênh ngang xuống xe.
Trong xe, Mục Nhan nhìn bóng người của Diệp Hoài Cẩn cực kỳ nổi bật trong những phụ huynh, ánh mắt cô cũng dịu dàng hơn.
Nhưng có lẽ vì phụ huynh đang sốt sắng chờ đợi con nên không hề để ý có một ngôi sao lớn thế này đang lẩn trốn bên cạnh họ.
Một lúc sau, tiếng chuông tan học lớp lớn bắt đầu vang lên.
Diệp Hoài Cẩn cầm chứng minh đi vào trường học.
Từng người một nên nhanh chóng tới lượt Diệp Hoài Cẩn.
Khi tiếng chuông tan học vang lên, ba cậu nhóc cứ luôn ngóng nhìn ra cổng để tìm kiếm bóng dáng của mẹ, các bạn học cứ rời đi từng người một, ba cậu nhóc nhìn trái rồi lại nhìn phải, trong lòng bất giác lẩm bẩm hôm nay sao mẹ lại đến muộn thế.
Ngay vào lúc này, một bóng người quen thuộc xuất hiện trước cửa lớp học.
Diệp Vũ Thánh nhìn thấy thì lấy làm khó tin.
Cậu nhanh chóng đụng Diệp Vũ Triết: “Em hai, đó là bố à?”
“Làm gì có chuyện đó? Từ trước tới giờ bố chưa từng tới lớp đón… chúng… ta…” Diệp Vũ Triết cũng khó tin nói, nhưng ánh mắt nhìn vào bóng người ngoài cửa, hai chữ sau cùng của cậu cũng bất giác nói chậm hơn.
“Là bố thật!” Lúc này, Diệp Vũ Hành nhỏ nhất dụi mắt xong thì lập tức phấn khởi nói.
Ba đứa nhỏ bỗng chốc trở nên rất bất ngờ.
Sau đó khi giáo viên gọi chúng, ba cậu nhóc vụt một cái chạy đến, nhanh chóng chạy về phía Diệp Hoài Cẩn.
Vui quá đi! Bố tới đón chúng rồi!
Diệp Vũ Thánh chạy nhanh nhất, cậu nhanh chóng nhào vào lòng Diệp Hoài Cẩn.
Sau đó ba cậu nhóc cùng túm lấy người Diệp Hoài Cẩn như gấu koala.
Vào lúc này, khí chất nam thần của Diệp Hoài Cẩn đã bị phá vỡ hoàn toàn nhưng anh lại vui vẻ chịu đựng.
“Cô giáo, tôi dẫn chúng về đây.” Diệp Hoài Cẩn nói với giáo viên sau khi bảo ba cậu nhóc đứng hẳn hoi.
“Vâng vâng, bố Diệp đi thong thả.” Giáo viên chủ nhiệm híp mắt cười nói, hiếm khi nhìn thấy vẻ hứng khởi thế này của ba cậu nhóc.
Nhưng mà cũng đúng thôi, trước đây đều là mẹ đến đón, hôm nay bỗng dưng bố đến đón sao mà không vui cho được.
Sau khi suy nghĩ lại thì ánh mắt giáo viên chủ nhiệm cứ chăm chăm vào khuôn mặt đeo kính râm của Diệp Hoài Cẩn, bỗng dưng nhận ra mình gặp bố Diệp mấy lần thì anh đều đeo kính râm cả.
Nhìn ba cậu nhóc và đường nét của chúng cũng nhìn ra được nhan sắc của bố Diệp đỉnh cỡ nào, thế tại sao lại phải đeo kính nhỉ?
Nhưng mà phần lộ ra cứ khiến cô ấy có cảm giác rất quen nhưng trong chốc lát lại không thể nhớ ra đã từng gặp ở đâu.
Trong lúc giáo viên còn thắc mắc, Diệp Hoài Cẩn đã dẫn cặp sinh ba rời đi.
Một lúc sau, sau khi tất cả học sinh được phụ huynh đón đi, giáo viên chủ nhiệm quay về văn phòng của mình.
Vừa vào văn phòng đã thấy vài đồng nghiệp đang vây quanh máy tính thảo luận gì đó.
Cô ấy tò mò đi đến: “Mọi người đang nói gì thế?”
“Tiểu Tạ, cô qua đây xem xem, đây có phải cổng trường chúng ta không, tôi nói giống lắm.”
Giáo viên chủ nhiệm liếc một cái thì thoáng chốc sững cả người.
Diệp Hoài Cẩn và cặp sinh ba của anh?
Nhìn tấm ảnh trên đó, giáo viên chủ nhiệm càng thấy quen ngoài, ngoài cảnh vật ra thì còn có người nữa!
Ngay lập tức, tia sáng vụt quá, giáo viên chủ nhiệm cuối cùng cũng nhớ tới bố Diệp vừa nhìn thấy giống ai rồi.
Không phải là Diệp Hoài Cẩn sao?
Diệp? Cặp sinh ba?
Vào lúc này, giáo viên chủ nhiệm cảm giác mình đã tìm ra được sự thật rồi!