“Ồ~” Cũng chẳng biết có hiểu gì không mà Diệp Vũ Thánh đáp lại như thế.
Nhưng mà ánh mắt ba cậu nhóc nhìn Văn Sâm đều hơi khác.
——Hoá ra chú Văn Sâm nhát gan như thế à?
Còn Mục Nhan khi nghe thấy thế thì nhìn Văn Sâm một cái.
Chuyện hết hồn?
Chuyện gì mà khiến đối phương kinh ngạc như thế, vả lại còn nhìn họ bằng ánh mắt phức tạp thế nhỉ?
Mục Nhan đã có dự đoán trong lòng.
Có lẽ là họ bị phát hiện ra “thân phận” rồi?
Suy nghĩ này vừa vụt qua nhưng Mục Nhan lại nhanh chóng bỏ qua, bị phát hiện cũng chẳng sao, chỉ là chuyện sớm muộn thôi mà. Đợi chương trình phát sóng thì người đoán được cũng càng ngày càng nhiều thôi.
Nhưng mà phản ứng của Văn Sâm đúng là làm người ta thấy buồn cười, lại nhìn vào Liễu Dư An điềm nhiên và Quý Lâm Uyên có vẻ mặt bất lực bên cạnh, có lẽ họ đã biết từ lâu rồi nên mới bình tĩnh như thế.
So sánh lại thì chỉ có thể nói rằng phản ứng của Văn Sâm hơi chậm.
Văn Sâm thấy Mục Nhan nhìn mình thì lập tức lộ rõ vẻ hơi mất tự nhiên.
Người này lại chính là vợ của anh lớn đó!
“Cũng muộn rồi, tụi nhóc phải đi ngủ, tôi dẫn chúng về phòng đây.” Sau đó Mục Nhan chủ động nói.
Ừm, để đối phương bình tĩnh lại, tránh khi đối mặt với cô thì họ lại lúng túng.
“À, được.” Văn Sâm sững người, sau đó lập tức nói.
“Chào các chú đi con.” Mục Nhan nhìn về phía ba cậu nhóc bên cạnh.
“Tạm biệt chú Văn Sâm, tạm biệt chú Dư An, tạm biệt chú Lâm Uyên.” Ba cậu nhóc đứng thẳng ngay lập tức sau đó nghiêm túc nói với ba người.
Nhìn ba đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, ánh mắt ba người Văn Sâm đều ân cần hơn.
“Tạm biệt, ngủ ngon nhé.” Ba người dịu dàng nói.
“Vâng ạ.” Ba đứa trẻ gật đầu sau đó lắc lư cái mông theo sau mẹ.
Rồi sau khi nhìn bốn người rời đi, họ vẫn nói chuyện dưới bầu trời đêm, nói về ước mơ, nói về kế hoạch tương lai, cảm thấy thời gian xuất hiện trên ống kính đã đủ thì cũng quay về phòng.
Tĩnh lặng như tờ, ánh đèn tỏa ra từ trong phòng mang một chút ấm áp cho màn đêm lạnh lẽo.
Sáng hôm sau.
Khói bếp nghi ngút bay khắp căn phòng.
Các nhân viên và anh quay phim đang ngồi xổm ở khắp nơi cũng ngửi thấy mùi thơm của món ăn.
Mọi người thở dài trong lòng.
Mục Nhan dậy nấu bữa sáng rồi đấy!
Mùi hương này đúng là làm họ thấy đói quá! Rõ ràng là khi họ phải dậy sớm vì quay phim thì tổ chương trình đã cho họ ăn bữa sáng ngon miệng rồi, đồ ăn cũng được mua ở quán vặt nổi tiếng trong thị trấn gần đây. Lúc ăn họ còn ăn ngấu nghiến và cảm thấy đủ no rồi.
Ấy thế mà bây giờ vẫn bị đồ ăn hấp dẫn.
Cũng chẳng biết lý do nào, cùng món ăn nhưng được tay Mục Nhan làm thì lại khiến người ta cảm thấy khác.
Mục Nhan thì không hề hay biết mình đã khơi dậy cơn đói của người khác, cô vẫn chuyên tâm chuẩn bị bữa sáng.
Nguyên vật liệu có hạn, món thừa nhiều nhất chính là mì.
Nhưng vì mì rất dễ bị nhũn nên Mục Nhan quyết định làm mì lạnh cho bữa sáng.
Mà mì lạnh thì quan trọng nhất là chuẩn bị các loại nước xốt, đồng thời nước xốt là cách tốt nhất để tạo ra hương vị hấp dẫn của nguyên liệu, đây mới là nguyên nhân chính khiến các nhân viên ngửi thấy mùi thơm.
Vào lúc này, sau khi xào thịt xong, Mục Nhan đã bắt đầu chuẩn bị các gia vị còn lại.
Hành, gừng, tỏi, ớt, dầu ớt, hạt tiêu… đường, giấm, xì dầu… các loại rau tươi thái sợi…
Sau khi làm xong, các gia vị cả lớn cả nhỏ đã có gần hai mươi bát.
Nhìn gia vị phong phú thế này, ánh mắt anh quay phim và các nhân viên đi theo Mục Nhan đều chăm chú vào đó.
Dù rằng họ cũng thường nấu mì ăn nhưng gia vị của họ thật sự kém xa so với Mục Nhan chuẩn bị!
Sự khác biệt giữa chuyên gia ẩm thực và người bình thường có lẽ là: chuyên gia ẩm thực đang tận hưởng cuộc sống, còn người bình thường là sống qua ngày.
Nhìn gia vị được chuẩn bị đầy đủ trên bàn, Mục Nhan quay đầu thêm củi lửa cho bếp đất đã nóng, đồng thời đổ nước vào nồi để nó từ từ nóng lên. Trong lúc đợi, cô bỏ mì vào nước, vớt ra một lần là có thể trộn gia vị ăn, vừa đơn giản vừa tiện.
Làm xong thì Mục Nhan về phòng.
Sau khi được sự đồng ý của Mục Nhan, anh quay phim vào theo.
Lần trước quay được tướng ngủ của cặp sinh ba, thật sự rất là đáng yêu! Cũng chẳng biết hôm nay có phát hiện gì mới không.
Nhưng mà điều khiến anh quay phim thất vọng là khi họ vào cửa thì cặp sinh ba đã tỉnh dậy, thậm chí áo quần đã chỉnh tề rồi.
Nhưng mà điều không làm họ thất vọng là nụ cười đáng yêu và tiếng chào hỏi bằng giọng nói non nớt của ba đứa trẻ.
Mục Nhan đã quá quen với chuyện ba cậu nhóc tự dậy mặc quần áo, cô đi đến lấy lược chải mái tóc bù xù của chúng xong thì bảo chúng đi đánh răng rửa mặt.
Sau khi chải đầu rửa mặt xong, anh quay phim theo sau các mẹ con cùng xuống tầng.
Lúc xuống tầng, Mục Nhan một lần nữa nhận được một tấm thẻ nhiệm vụ.
Nội dung của thẻ nhiệm vụ là bảo Mục Nhan cầm thiệp mời hôm qua Lưu Nhất Thiên đưa cho tham gia tiệc giao lưu các đầu bếp món Tứ Xuyên được bắt đầu vào ba giờ chiều. Còn trước ba giờ chiều thì tổ chương trình đã chuẩn bị xong một vài trò chơi ở suối Hoàng Long, nhóm Mục Nhan có thể vừa thưởng thức ẩm thực đặc sắc của địa phương vừa dạo chơi.
Mục Nhan đã chuẩn bị xong xuôi chuyện tham gia tiệc giao lưu, còn thời gian tự do kia thì đúng là khiến Mục Nhan hơi bất ngờ.
Cũng đúng, chương trình du lịch ẩm thực thì ngoài ẩm thực ra còn phải có du lịch chứ!
Mục Nhan chỉ có thể nói rằng tổ chương trình đúng là có lòng ghê.
Sau đó, khi ba người Văn Sâm cầm thẻ nhiệm vụ thì họ cũng khó tin, họ không tin tổ chương trình lại để họ vui chơi nhàn nhã như thế.
Sau khi Văn Sâm thốt ra thắc mắc của mình, đạo diễn Trần Trạm trả lời ngay.
“Văn Sâm này, nếu cậu thấy nhiệm vụ không thú vị thì tổ chương trình chúng tôi sẽ đặc biệt sắp xếp nhiệm vụ cho cậu.”
“Không không không… không cần đâu, tôi tin mà.” Miệng Văn Sâm khăng khăng thốt ra rằng anh ta hoàn toàn tin tưởng.
Dáng vẻ kỳ cục khiến mọi người ở trường quay đều bật cười, ba cậu nhóc cũng che miệng cười trộm, trông rất là vui vẻ.
Sau khi hiểu nhiệm vụ thì mọi người bắt đầu chiến trong bếp.
Khi nhìn thấy các gia vị đã được chuẩn bị xong trên bàn bếp, những người khác trừ Mục Nhan ra đều kinh ngạc.
“Oa! Mì trộn!” Anh hai Diệp Vũ Triết kinh ngạc đến nỗi hô thành tiếng.
Đây là một trong những bữa sáng yêu thích nhất của cậu đấy!
Cậu nhanh chóng nắm lấy tay mẹ và nói: “Mẹ ơi, chúng ta mau ăn sáng thôi!”
——Cậu không chờ được nữa rồi.
Câu này vừa thốt ra làm những người khác đều phản ứng lại, ánh mắt thi nhau nhìn vào Mục Nhan.
Món này ăn thế nào?
Bình thường họ ăn mì các kiểu thì người khác đã trộn hết rồi, kiểu tự tay trộn thế này làm họ thấy rất mới mẻ nên cũng không biết làm thế nào. Chỉ sợ mình trộn không ngon làm lãng phí gia vị mì đã được mất công chuẩn bị kia.
“Cứ chọn vị trộn mình thích là được, kiểu thích chua thì cho nhiều giấm hơn.” Mục Nhan đối mắt với những cặp mắt đói khát, cô giải thích.
Sau khi nói xong thì cô dừng một lát mới nói: “Tôi sợ mì nhũn nên tôi vẫn chưa cho mì, cho mì xong tôi trộn thử một bát cho mọi người xem nhé?”
“Được.” Ba người Văn Sâm lập tức gật đầu, sau đó không cần Mục Nhan nói tiếp, ba người tự nhóm lửa.
Còn Mục Nhan thì lấy một ít mì, sau khi nước sôi thì cho mì vào, đợi một lúc thì vớt mì lên.
Lúc vớt ra thì trụng qua nước lạnh một lần sự đó bỏ vào bát bên cạnh.
Mì để lên bàn xong thì Mục Nhan động tay trước, cô lấy một bát nhỏ rồi lấy đũa chung gắp ít mì sợi cho vào đó, lại cho một thìa thịt sốt, rồi thêm giấm, xì dầu, tỏi băm, gừng sợi, dưa chuột sợi, cà rốt sợi… Gắp hết xong thì dùng đũa của mình nhẹ nhàng trộn đều lên với gia vị.
Lúc này, cổ tay của Mục Nhan cũng chuyển động nhẹ nhàng, rõ ràng chỉ là một hành động bình thường nhưng nhìn trông giống như phác hoạ ra một bức tranh tuyệt đẹp, có một sức hấp dẫn khó tả.
“Thật ra giống như mì trộn bình thường thôi, mọi người thử đi, tôi nghĩ tự chế ra vị mì thì ăn có cảm giác hơn.” Sau khi cảm thấy được thì Mục Nhan dừng lại, vừa cười vừa nói.
Lời vừa dứt, ba lớn ba nhỏ bắt đầu bắt tay vào làm.
Nhất là ba cậu nhóc, rõ ràng từng ăn ở nhà nên làm ra gì hơn, chẳng mấy chốc đã trộn xong mì, sau đó bắt đầu ngồi xuống tận hưởng ăn, ba gương mặt béo tròn lúc này phồng lên, nhồm nhoàm, dễ thương như sóc chuột giấu thức ăn.
Còn ba người Văn Sâm cũng lần lượt trộn xong sau ba cậu nhóc.
Cũng chẳng biết có phải vì tự mình bắt tay làm hay không mà ba người cảm thấy mì ăn rất là ngon.
Đương nhiên là công lao của Mục Nhan không nhỏ, nhất là bát thịt sốt này.
Sau khi ba người ăn bát đầu tiên xong, khi làm bát thứ hai thì họ cố gắng cho nhiều thịt sốt hơn.
Đúng là ngon quá đi mất!
Khi Văn Sâm nghĩ như thế thì cũng nhìn Mục Nhan ở trước mặt rồi nói thầm trong bụng.
Có cô vợ thế này, nếu mà là anh ta thì anh ta sẽ cưới ngay lập tức không cần nói gì thêm rồi!
Diệp Hoài Cẩn hạnh phúc thật đấy, có cô vợ dịu dàng xinh đẹp, còn có cặp sinh ba đáng yêu dễ thương nữa, quan trọng là tài bếp núc của cô vợ đỉnh thế này. Ngày nào cũng ăn được món ngon, đúng là nhân đôi thắng lợi cuộc đời mà!
Đúng vậy, sau khi trải qua một đêm trằn trọc khó ngủ, Văn Sâm đã chấp nhận việc Mục Nhan là vợ của Diệp Hoài Cẩn, lúc này anh ta cũng đã bình thường rồi.
Mọi người ăn bữa sáng này rất vui vẻ, nhất là ba người Văn Sâm, họ ăn ba bát nhỏ vẫn chưa đủ, còn tự mình trụng thêm mì.
Trước món ngon, ba người đã hoàn toàn quên mất hình tượng nhưng như thế thì hiệu quả quay phim cũng tốt hơn.
Ít nhất thì các anh quay phim đều bận rộn bắt được dáng vẻ ăn uống của họ.
Ăn bữa sáng xong, ba người Văn Sâm chẳng còn hình tượng gì mà vuốt ve cái bụng căng tròn của mình để tiêu hoá.
Chết rồi, ngon tới nỗi ăn no quá rồi.
Nhưng mà họ vẫn thấy rất thỏa mãn, lúc này gương mặt cũng hài lòng, các nhân viên xung quanh nhìn cũng thấy ngưỡng mộ, mấy người họ chỉ có thể nhìn được thôi!
Thế là, nhân viên tổ chương trình không nhìn nổi dáng vẻ “được hời còn khoe mẽ” của họ bèn thúc giục họ lên đường.
Điểm du lịch đầu tiên của họ là tham quan sông.
Sau khi tới bến tàu, một con thuyền gỗ đậu bên bờ chờ đợi nhóm Mục Nhan.
Sau khi nhìn thuyền gỗ đẹp thế này, ba cậu nhóc hào hứng đến đỏ cả mặt.
Chúng từng ngồi thuyền nhưng chưa từng được ngồi trên con thuyền gỗ tinh xảo đẹp đẽ thế này!
Lên thuyền rồi, nhóm người đi lên nóc thuyền, ngay lập tức nhìn thấy rõ ràng phong cảnh xung quanh.
“Đẹp quá đi!”
“Ừm ừm.”
“Con thích chỗ này quá.”
Ba cậu nhóc không đợi nổi mà chia sẻ tâm trạng vui vẻ của mình với Mục Nhan.
“Ừm, mẹ cũng thấy rất đẹp.” Mục Nhan vừa trông coi ba đứa trẻ vừa thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, trong lòng dấy lên một cảm giác thoáng đãng cởi mở.
Lúc này, ba người Văn Sâm cũng đứng ở đầu bên kia thuyền thưởng thức non nước ngày thường chưa được thấy.
Đắm mình vào nơi đây, họ đều cảm nhận được cảm giác thư thái của cuộc sống ẩn dật nơi núi rừng.
Đồng thời, trên con thuyền này cũng chẳng có thứ gì làm phiền đến họ.
Chuyến đi này đúng là xứng đáng quá!
Sau khi nghịch nước, nhóm người bắt đầu quay sang phố Chân Long của phố cổ Hoàng Long Đao.
Còn phố Chân Long dài bốn trăm mét mét kết hợp phong cách phố cổ, dòng suối trong vắt chảy róc rách vào con phố tăng thêm nét uyển chuyển cho khu phố cổ, còn đồ cổ được bắt gặp khắp nơi trong phố cổ làm tăng thêm sự bình dị cho con phố.
Sau khi dạo phố, lại tiếp tục ngắm nhìn vài phong cảnh nổi tiếng nơi đây, thưởng thức muôn vàn các món ẩm thực đặc sắc, mọi người đều chơi rất vui vẻ trong buổi sáng này.
Đến tận khi cũng đã gần tới thời gian, nhóm người mới dừng vui chơi lại và đi đến tiệc giao lưu đầu bếp món Tứ Xuyên.
Tiệc giao lưu này được tổ chức ngay trong một khách sạn của thị trấn Hoàng Long.
Khách sạn này đã có trên trăm năm lịch sử, buổi tiệc được tổ chức ở đây là thích hợp nhất rồi.
Sau khi đưa thiệp mời, nhóm bảy người của Mục Nhan thuận lợi vào trong, đồng thời do trao đổi trước đó nên có thể dẫn thêm một anh quay phim theo vào.
Vừa vào cửa, hương thơm đồ ăn ngay lập tức xộc vào mũi.
Vừa nhìn sang đã thấy hai bên trong sảnh khách sạn đặt đủ các món ăn vặt và đồ uống kiểu buffet, rất nhiều người đang vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí vô cùng hài hòa.
Ba cậu nhóc và ba người Văn Sâm nhìn thấy những món vặt có hương thơm nghi ngút đó thì không khỏi nuốt nước bọt.
Rõ ràng vừa rồi họ ăn xong mới đến nhưng tại sao nhìn mấy món ăn này lại cảm thấy bụng sôi ùng ục nhỉ?
Món ăn vặt của Tứ Xuyên đúng là có “độc”, thật sự làm người ta không muốn ăn cũng không được.
Đến cả Mục Nhan cũng có suy nghĩ muốn nếm thử trong lòng, cô hít hà một cái là biết ngay mùi vị món ăn vặt ở đây chắc hẳn ngon hơn so với bên ngoài.
Ngay vào lúc này, Lưu Nhất Thiên đang nói chuyện với bạn cũ của mình đã để ý mấy người họ, sau khi nói một câu với bạn cũ của mình xong thì ông ấy đi về phía Mục Nhan.
“Thầy Lưu.” Mục Nhan ngay lập tức chào hỏi.
“Đi thôi! Thiếu mỗi cô thôi đấy.” Lưu Nhất Thiên nói ngay.
“Đi làm gì ạ?”
“Nấu ăn.” Lưu Nhất Thiên giải thích: “Đến đây thì ngoại trừ nấu ăn thì còn làm gì? Các đầu bếp đến tham dự tiệc giao lưu đều sẽ tự tay làm một món ăn để người khác thưởng thức.”
Mục Nhan hiểu rồi thì đáp lại một câu, sau đó cúi đầu nhìn ba nhóc con nhà mình đang tò mò, cô nói: “Mẹ đi có việc đây, các con ngoan ngoãn đi cạnh các chú nhé, biết chưa?”
“Vâng ạ.” Ba cậu nhóc gật đầu ngay lập tức.
Sau khi Mục Nhan rời đi cùng Lưu Nhất Thiên, Diệp Vũ Thánh kéo Liễu Dư An, Diệp Vũ Triết kéo Văn Sâm, Diệp Vũ Hành kéo Quý Lâm Uyên, từng cặp đi ăn các món ăn vặt ở chỗ khác nhau.
Còn bên Mục Nhan, cô được Lưu Nhất Thiên dẫn thẳng vào phòng bao sau sân khấu.
Đẩy cửa đi vào, không ít cặp mắt đổ dồn vào Mục Nhan, có ánh mắt đánh giá, sau đó chẳng nói chẳng rằng đám người đó bắt đầu hỏi Mục Nhan vài câu hỏi.
Mục Nhan vẫn chưa có ý định hỏi họ thì đã các câu hỏi liên tiếp làm cô choáng váng, sau đó cô bắt đầu trả lời đủ các bước cơ bản trong nấu nướng.
Tới khi phản ứng lại thì Mục Nhan đã cùng các đầu bếp lên sân khấu đã dựng sẵn trong nhà hàng.
Dưới sân khấu, ngoại trừ anh quay phim quay Mục Nhan thì có vài nhiếp ảnh gia chụp ảnh trên sân khấu.
Lúc này tất cả mọi người đều đổ dồn hết sự chú ý vào sân khấu.
Ba cậu nhóc cũng thế, vừa nhìn thấy mẹ mình trên sân khấu, ba cậu nhóc đều khua chân múa tay.
“Mẹ, mẹ ở trên đó.”
Ba cậu nhóc đang nói, sau đó nhận ra rằng ngày càng có nhiều người ở phía trước mặt che khuất tầm nhìn của chúng, chúng chỉ có thể nhảy tưng tưng trong đám người.
Thấy dáng vẻ nhảy tưng tưng như thỏ con của ba cậu nhóc, ba người Văn Sâm bật cười, cuối cùng ba người nhấc chúng lên vai mình rồi cùng nhìn vào sân khấu.
Sau khi ngồi lên vai ba người Văn Sâm, ba cậu nhóc đã nhìn thấy rõ ràng cảnh trên sân khấu, sau đó chúng ra sức vỗ tay, miệng vẫn không ngừng nói: “Mẹ ơi cố lên, mẹ ơi cố lên.”
Trong lúc đó, có rất nhiều ánh mắt ở hội trường đổ dồn vào ba đứa nhỏ.
Chúng biến buổi thể hiện trình độ nấu ăn nghiêm túc trở thành khung cảnh đáng yêu.
Thái độ của mọi người đều bao dung với trẻ con.
Sau khi Mục Nhan ra dấu “suỵt” trên sân khấu, ba cậu nhóc ngay lập tức giơ tay bịt miệng mình lại, nhưng ba cặp mắt xoay tròn kia lại cực kỳ lấp lánh.
Sau đó, không cần người dẫn chương trình nào, các đầu bếp trên sân khấu bắt tay vào làm.
Không cần bất cứ lời nói nào, chỉ cần biểu đạt bằng hành động thực tế.
Một đầu bếp giỏi sẽ khiến bạn không nỡ di chuyển ánh mắt khi người đó bắt đầu nấu ăn.
Lúc này nhìn thấy có nhiều đầu bếp trước mắt mình thế này, người bên người gần như sắp hoa hết cả mắt.
Chẳng cần biết người khác thế nào, dù sao thì ánh mắt của cặp sinh ba chưa từng dịch chuyển khỏi mẹ chúng kể từ khi bắt đầu.
Ánh mắt chúng lấp la lấp lánh như những người hâm mộ nhí của Mục Nhan.
Còn anh quay phim, dù rằng cũng có quay một vài đầu bếp nhưng ống kính chủ yếu vẫn dành cho Mục Nhan. Anh quay phim nhìn Mục Nhan trước ống kính thì bất giác phải nhủ thầm trong lòng: đúng là ăn ảnh thật!
Còn về ba người Văn Sâm, vào lúc này đương nhiên cũng nhìn vào Mục Nhan như sự ủng hộ xuất phát từ cùng một đội rồi.
Trong tầm mắt của họ, Mục Nhan đang dùng dao cắt nguyên liệu, dao cắt xuống rất nhanh nên chưa tới mười phút thì nguyên liệu đã được cô cắt men theo vân của nguyên liệu một cách cẩn thận và tỉ mỉ.
Ngón tay thon dài trắng nõn kết hợp cùng dao tạo nên cảm giác tuyệt đẹp khó nói bằng lời.
Lúc này, ba người Văn Sâm cũng phải thừa nhận một chút rằng có người có thể biến nấu ăn thành nghệ thuật được.
Bất giác, món ăn của các đầu bếp đều dần dần được ra lò và món ăn của Mục Nhan cũng vậy.
Sau khi cho lên đĩa, mười mấy món ăn cứ thế được đặt lên chiếc bàn dài ở giữa và các đầu bếp cũng đánh giá lẫn nhau.
Từng món ăn trông vô cùng tỉ mỉ, đúng là một bữa tiệc ẩm thực.
“Nhìn mà muốn ăn quá!”
Có người thốt lên lời cảm thán trong đám người, những người khác cũng gật đầu điên cuồng.
Sau đó, sau khi các đầu bếp nếm xong thì rời khỏi sân khấu rồi tới mọi người có mặt thưởng thức.
Phía sau từng món ăn đều có tên món cùng tên của đầu bếp.
Ngay lúc này này, trước mỗi món ăn đều chật kín người cầm đũa bắt đầu từ từ thưởng thức từng món ăn từng thức uống.
Sau khi nếm thử còn ghi gì đó vào sổ tay của mình.
Sau khi thấy những người này đều làm nhà phê bình ẩm thực, ba người Văn Sâm cũng không tranh thưởng thức đồ ăn với mấy người này nữa, họ dẫn cặp sinh ba ngoan ngoãn đợi Mục Nhan ở một bên.
Đây là sân khấu của Mục Nhan, họ chỉ là vai phụ thôi.
Còn anh quay phim, ống kính đã nhắm thẳng vào các thực khách ấy, nhất là những người thưởng thức món ăn của Mục Nhan.
Ống kính của anh ta ghi trọn cả quá trình.
Lúc mới đầu, lựa chọn nếm thử hàng đầu của các thực khách này đều không phải món của Mục Nhan nhưng sau đó, khi nếm các món khác xong, họ nhìn món thịt heo thái sợi xào của Mục Nhan rồi cũng bắt đầu nếm thử, rất nhiều người từ từ dừng chân lại sau đó ghi lại vào sổ.
Mục Nhan không hề hay biết những điều này, lúc này cô đang nghe lời đánh giá của các đầu bếp khác, có thể nói là cô nhận được đồng loạt các lời khen.
“Thịt sợi thơm mềm, độ ngọt vừa phải, trong vị cay có thêm vị thơm lạ, dù là xử lý nguyên liệu hay là độ lửa đều rất vừa phải, nghe nói cô học về bánh ngọt kiểu Tây à? Nhưng trông có vẻ cô rất thấu hiểu về các món nước ta đấy.” Một người trong số đó đánh giá xong thì không nhịn được nói.
“Tôi học làm bánh ngọt kiểu Tây bảy năm nhưng tôi học về món truyền thống của nước ta lâu hơn.” Mục Nhan ngừng một lát rồi vẫn nói ra.
“À, thế thầy truyền dạy của cô…” Đầu bếp này nói tiếp.
“Tôi đã học thành nghề đâu! Chỉ khi học thành nghề thì mới nói tên thầy được.” Mục Nhan nghĩ một lát rồi đáp.
Nghe thấy thế, mấy đầu bếp không nói gì thêm nữa nhưng bắt đầu đoán mò trong lòng, thế chắc là học trò của đầu bếp nổi tiếng nhà giàu nào đó rồi.
Nghĩ như thế nhưng họ cũng hiểu được tại sao Mục Nhan lại có tài bếp núc như thế ở độ tuổi này rồi.
Sau đó cũng chẳng đi sâu vào vấn đề này nữa mà cùng thảo luận tới phương diện khác.
Mục Nhan là người ít kinh nghiệm nhất nên sau đó chỉ ở bên cạnh học được vài kiến thức mình chưa được biết.
Bữa tiệc nào cũng phải tới lúc kết thúc.
Khoảng sáu giờ, tiệc giao lưu ẩm thực kết thúc, Mục Nhan rời đi với vẻ chưa thoả mãn.
Đây chỉ là một tiệc giao lưu cỡ nhỏ nhưng chỉ có tiệc giao lưu kiểu nhỏ không chạy theo danh lợi thế này mới là tiệc giao lưu thật, mới học được cái mà mình muốn.
Nhưng dù có tiếc mấy, sau khi nhìn thấy ba nhóc con đang vẫy tay với mình từ đằng xa thì mọi thứ đều tan thành mây khói.
“Mẹ ơi~” Ba cậu nhóc ngay lập tức chạy ào về phía Mục Nhan.
Mục Nhan quỳ gối ôm lấy chúng, cô đặt vài nụ hôn trên gương mặt chúng.
“Mẹ ơi, mẹ giỏi lắm.”
“Món mẹ làm bị giành ăn sạch hết rồi.”
“Chú Văn Sâm nói chúng con không được giành! Vì thế chúng con đều không được ăn.”
Nghe tiếng phàn nàn của con, Mục Nhan bật cười, cô véo mặt chúng: “Về mẹ sẽ làm cho các con.”
“Vâng ạ~” Ba cậu nhóc vui vẻ đáp lại ngay.
Sau đó, nhóm người rời khỏi khách sạn. Sau khi rời đi thì ngồi trên xe của tổ chương trình rồi quay về nhà gia đình nông dân của họ.
Trong sân, tổ chương trình đã chuẩn bị bữa tối thịnh soạn cho họ.
Sau khi nhóm người ầm ĩ một hồi thì thu dọn đồ đạc rời đi.
Trên đường đến sân bay, ba cậu nhóc nghĩ tới cuộc sống ba ngày một đêm này thì suốt dọc đường tíu ta tíu tít chia sẻ cảm nghĩ của chúng với Mục Nhan, tới cuối cùng chúng đều hơi tiếc nuối.
“Mẹ ơi, chương trình này vừa được ăn vừa được chơi, lại còn được ở với mẹ, con thích chương trình này lắm, sau này chúng ta quay chương trình thường xuyên, có được không ạ?” Diệp Vũ Thánh nói rất nghiêm túc, cậu bé thích cảm giác bây giờ.
Sau khi Diệp Vũ Thánh nói xong, hai nhóc còn lại cũng nói theo.
“Đúng đó ạ! Nhiều đồ ngon lắm luôn!”
“Con cũng mong sau này được quay chương trình với mẹ!”
Vào lúc này ba khuôn mặt nhỏ cực kỳ nghiêm túc, rõ là đang nghĩ tới khả năng này rồi.
Mục Nhan nghe vậy thì vui mừng.
Do cũng không có quay phim nên Mục Nhan không kiêng kỵ cái gì, cô nói ngay: “Tuần sau các con vẫn đến cùng mẹ được nhưng sau này phải quay chương trình với bố rồi.”
Nghe thấy thế, lông mày ba cậu nhóc nhíu chặt lại.
Cuối cùng, Diệp Vũ Triết nói: “Để bố đi một mình là được rồi!”
Mục Nhan nghe vậy thì không nhịn được bật cười thành tiếng.
Chồng của cô lại bị các con “ruồng rẫy” rồi!
Nhưng mà buồn cười thì buồn cười nhưng có những chuyện vẫn phải dạy: “Bố con đã đồng ý dẫn các con đi rồi thì phải làm sao đây? Con muốn làm bố các con trở thành một người không giữ chữ tín ư?”
Ba cậu nhóc nghe vậy thì cả gương mặt méo đi, sau đó lắc đầu: “Không ạ.”
Nói xong, tâm trạng ba cậu nhóc chùng xuống.
“Đồng ý với người khác thì phải làm được, nhưng mà nếu các con muốn tham gia chương trình cùng mẹ thì có thể tham gia sau khi quay chương trình với bố xong, các con cũng sắp nghỉ hè rồi, nếu thời gian thích hợp thì mẹ sẽ dẫn các con đến, các con thấy thế nào?” Tiếp đó, Mục Nhan lại thấp giọng nói.
Thật ra cô cũng nhận ra rằng có ba cậu nhóc ở bên thì khi đối diện với ống kính, cô sẽ tự nhiên hơn một chút. Bên cạnh đó, cuộc sống mấy năm trở lại đây của cô luôn có các con ở bên, nếu như bỗng dưng không có chúng, cô cứ có cảm giác thiếu vắng cái gì đó.
Ba cậu nhóc nghe xong thì ánh mắt lập tức sáng bừng.
Tham gia được cả hai cái á! Thế này thì tốt quá rồi!
Sau khi thấy không có vấn đề gì nữa, cảm xúc của ba cậu nhóc lại kích động trở lại.
Hai người Tiểu Hứa và Hải Dương ngồi đằng trước, nghe giọng nói ngây ngô đáng yêu của trẻ con ở đằng sau thì đều không nhịn được bật cười.
Chao ôi! Có ba nhóc đáng yêu ở đây, cuộc sống đúng là ngập tràn niềm vui.
Qua một lúc, chiếc xe đậu ngoài sân bay, sau khi Tiểu Hứa bàn giao xe xong thì đẩy hành lý đi sau nhóm người Mục Nhan.
Lúc vào sân bay thì nghe thấy vài tiếng náo loạn vang lên bên trong.
“Văn Sâm, là Văn Sâm kìa!”
“Cả Quý Lâm Uyên nữa.”
“…”
“Là chú Văn Sâm và chú Lâm Uyên, sao mà mấy người đó đuổi theo họ thế ạ?” Diệp Vũ Thánh thấy cảnh này thì tò mò hỏi.
“Vì họ đang bày tỏ sự yêu thích của mình với các chú ấy, con có nhớ những người đuổi theo bố các con trong TV không? Họ cũng như thế đấy.” Mục Nhan nghĩ một lát thì cất tiếng giải thích.
“Khác nhau mà.”
“Hửm?”
“Người đuổi theo bố nhiều hơn.”
Nghe vậy, Mục Nhan bật cười, xoa đầu chúng: “Ừ, bố các con được yêu thích nhiều hơn họ.”
“Đúng thế, bố chúng con là giỏi nhất!” Ba cậu nhóc đồng thanh nói, mặt đầy tự hào không thể nói bằng lời.
Mục Nhan cũng mỉm cười, đương nhiên Diệp Hoài Cẩn là giỏi nhất trong lòng cô rồi.
Sau đó, chờ sau khi Hải Dương và Tiểu Hứa ký gửi hành lý xong thì nhóm người đi qua cửa kiểm soát an ninh.
Sau khi lên khoang VIP thì đụng phải hai người Văn Sâm và Quý Lâm Uyên.
Hai người nhìn thấy cặp sinh ba thì chạy ngay đến.
Nhìn hai người, cặp sinh ba nhìn trái nhìn phải rồi hỏi: “Chú Dư An đâu ạ?”
“Chú ấy đi hướng khác chúng ta.”
“Thế đồ chú ấy đồng ý đưa cho cháu ăn thì sao! Không cùng một nơi thì đưa kiểu gì ạ?” Diệp Vũ Triết không nhịn được nói.
Văn Sâm bật cười, véo má Diệp Vũ Triết: “Chú Dư An của cháu nói khi nào có thời gian rảnh sẽ gửi đồ đến chỗ chú, chú đưa thay!”
Đúng là nhóc háu ăn, chẳng có lương tâm gì, chỉ nhớ đồ ăn thôi.
“Chú Văn Sâm, chú đừng bẹo má cháu suốt thế, còn anh trai và em trai cháu nữa mà!” Diệp Vũ Triết nói ngay.
Ngay khi nói xong, Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành vội cách xa họ một đoạn, nép sau người Mục Nhan.
“Ha ha ha~” Văn Sâm ngay tức khắc bật cười, mấy cậu nhóc này thông minh lanh lợi đấy!
Trong bầu không khí ồn ào, nhóm người cùng lên máy bay.
Sau khi ngồi chuyến bay gần bốn tiếng, máy bay cũng hạ cánh.
Do đã là đêm khuya nên người ở sân bay không quá nhiều.
Hai người Văn Sâm và Quý Lâm Uyên đeo khẩu trang cũng không quá gây chú ý.
Do không nỡ xa ba cậu nhóc nên hai người ra cùng lúc với Mục Nhan, tay mỗi người bế một đứa.
Đi thẳng đến bãi đỗ xe, người đại diện của hai người đã tới, khi thấy họ bế trẻ con thì sững cả người.
“Người đại diện của bọn tôi tới rồi, người đón mọi người đâu? Nếu như không tiện thì chúng tôi đưa mọi người về?” Văn Sâm biết người đại diện Hải Dương của Mục Nhan ở bên cạnh nên mới hỏi như thế.
Quý Lâm Uyên bên cạnh nghe vậy thì không khỏi nhìn Văn Sâm một cái, người làm nhạc thật sự chậm hiểu thế cơ à?
“Bố sẽ đến đón chúng cháu.” Lúc này, Diệp Vũ Triết ở trong lòng Văn Sâm đã lên tiếng nhắc nhở.
Vừa nghe vậy, Văn Sâm ngay lập tức đơ người ra.
Ai? Ai sẽ đến cơ?
Anh lớn trong truyền thuyết sao?