Nhân viên của Mango TV nhìn người một nhà như vậy thì thầm nghĩ nếu mình có điện thoại ở đây, nhất định sẽ lập tức chụp tanh tách vài tấm làm kỷ niệm.
Sau đó cậu ta hồi phục lại tâm trạng kích động của mình, vội vàng mở miệng nói với Diệp Hoài Cẩn: “Anh Diệp, đạo diễn bảo em đến đón anh, em đưa mọi người đến văn phòng bằng thang máy chuyên dụng, trên đường sẽ không có ai nhìn thấy mọi người.”
Mặc dù rất nhiều người trong Mango TV đều biết hôm nay Diệp Hoài Cẩn sẽ đưa vợ con đến đài truyền hình, nhưng cụ thể đến làm gì thì họ không biết, đồng thời cũng không có ý định để quá nhiều người nhìn thấy, chỉ sợ nhiều người nhiều miệng.
Diệp Hoài Cẩn gật đầu, sau đó mỗi tay bế một đứa nhỏ, mà Mục Nhan cũng ôm em út Diệp Vũ Hành ở trong lòng, đoàn người đi theo nhân viên công tác tiến vào thang máy.
Thang máy ngày càng lên cao, những con số bên trên cũng không ngừng nhảy.
Nhưng bên trong thang máy lại không hề yên tĩnh, bởi vì ba tên nhóc đáng yêu đang đồng thanh đọc theo những con số tăng dần trong thang máy.
Giọng trẻ con non nớt vang lên luôn khiến trái tim người ta vô thức mềm mại.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan đều dừng trên người bọn trẻ, Hướng Thiên và Tiểu Ngô cũng vậy.
Về phần nhân viên dẫn đường, lúc này cậu ta cũng đang nhìn lén ba đứa nhỏ đáng yêu, thật sự chỉ hận không thể ôm bọn chúng vào ngực mà xoa nắn vuốt ve.
Không lâu sau, thang máy dừng lại.
Sau khi rời khỏi thang máy, đoàn người Diệp Hoài Cẩn được đưa vào trường quay.
Lúc này trên sân khấu của trường quay đã chuẩn bị đủ các nguyên liệu nấu ăn.
Vừa tiến vào, Mục Nhan lập tức hiểu ra.
Mặc dù ngoại trừ việc thử vai của cô còn có việc ký hợp đồng của Diệp Hoài Cẩn, nhưng trước mắt rõ ràng đối phương càng coi trọng việc thử vai của cô hơn.
Lúc này, thấy Diệp Hoài Cẩn tiến vào, đạo diễn Vương Vũ của chương trình “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” lập tức chú ý đến bọn họ, đàn em Trần Trạm đang ngồi bên cạnh anh ta cũng vậy.
Tầm mắt họ dừng lại trên người nhóm người Diệp Hoài Cẩn.
Bọn họ khó có thể xem nhẹ người phụ nữ duy nhất trong nhóm người này, hay có thể nói là nhân vật chính của ngày hôm nay.
Đặc biệt là Trần Trạm, đối với khách mời chính trong chương trình “Vòng quanh thế giới” của mình, vốn là anh ta định sẽ cẩn thận lựa chọn, không ngờ còn chưa bắt đầu lựa đã có người đi cửa sau.
Nếu không phải người đi cửa sau chính là đàn anh vẫn luôn giúp đỡ anh ta không ít, hơn nữa đối phương lại xuất thân từ trường đầu bếp nổi tiếng thế giới thì anh ta chắc chắn sẽ từ chối.
Vậy nên sau khi Trần Trạm nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn bước vào, anh ta lập tức chú ý đến vợ của Diệp Hoài Cẩn.
Vừa nhìn thấy, anh ta nhất thời có hơi kinh diễm (*).
(*): Kinh diễm là ngạc nhiên, sửng sốt khi nhìn thấy một thứ gì đó rất đẹp hoặc tuyệt vời.
Nhìn từ bên ngoài, vợ của Diệp Hoài Cẩn chắc chắn là một mỹ nhân.
Với tư cách là đạo diễn, anh ta cũng từng gặp qua không ít người đẹp trong giới giải trí, nhưng theo cảm nhận của anh ta, nếu đặt vợ của Diệp Hoài Cẩn vào giới giải trí, người nọ cũng có thể lọt vào đội ngũ mỹ nhân hàng đầu.
Nếu lát nữa khả năng nấu nướng cũng có thể vượt qua bài kiểm tra, có lẽ đối phương chính là một lựa chọn không tồi.
Trần Trạm có thể chú ý đến, tất nhiên Vương Vũ cũng nhận thấy được, ý cười trên gương mặt anh ta lập tức càng sâu hơn.
Trước đó chưa từng gặp qua vợ của Diệp Hoài Cẩn, thật sự không ngờ diện mạo của đối phương lại xuất sắc như vậy.
Nhưng nghĩ cũng đúng, người phụ nữ có thể chinh phục được Diệp Hoài Cẩn thì chắc chắn không đơn giản!
“Hoài Cẩn, cuối cùng cậu cũng đến rồi.” Lúc này, đạo diễn Vương Vũ của “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” đã tươi cười đầy mặt nói với Diệp Hoài Cẩn đang đi đến trước mặt mình, có vị ảnh đế với lưu lượng truy cập lớn như Diệp Hoài Cẩn tham gia, cuối cùng chương trình “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” mùa này của bọn họ cũng có ratings bảo đảm.
Dù như thế nào, anh ta sẽ không bao giờ nghi ngờ sức hấp dẫn của Diệp Hoài Cẩn.
“Đạo diễn Vương, đây là vợ tôi – Mục Nhan, còn có ba đứa nhóc sinh ba nhà chúng tôi, anh cả Diệp Vũ Thánh, anh hai Diệp Vũ Triết, em út Diệp Vũ Hành.” Diệp Hoài Cẩn cười đáp lại và nói rất khách sáo.
Danh tiếng của Diệp Hoài Cẩn ở trong giới đạo diễn rất tốt, điều đó có liên quan khá lớn đến cách cư xử của anh, Vương Vũ nhìn thái độ của Diệp Hoài Cẩn, trong lòng hết sức vui vẻ.
“Cuối cùng hôm nay cũng được nhìn thấy gương mặt thật của các bảo bối nhà cậu, thật là đáng yêu.” Vương Vũ chân thành nói, giá trị nhan sắc của Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan đều thuộc hàng top đầu, bộ ba kế thừa các ưu điểm về diện mạo của hai người nên đương nhiên sẽ không kém.
Khi nhìn thấy ba đứa trẻ, dường như Vương Vũ có thể dự đoán trước được sau khi ba đứa nhỏ đáng yêu này xuất hiện sẽ nổi lên một làn sóng lớn.
Dù sao, nhan sắc vẫn còn ở đây!
Lúc này, có vẻ như biết người lớn đang nói chuyện, ba tên nhóc ở trong lòng bố mẹ cũng vô cùng ngoan ngoãn, không nói một lời, chỉ đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Ở xa xa, tầm mắt của rất nhiều nhân viên công tác trong trường quay đều dừng trên người ba đứa nhỏ đáng yêu.
Giống nhau như đúc, lại còn vô cùng đáng yêu.
Trái tim của không ít nhân viên công tác lập tức bị cào đến ngứa ngáy.
Dường như nhận thấy được sự “yêu thích” của nhóm nhân viên công tác, ba đứa nhóc đều sẽ đáp lại bằng một nụ cười đáng yêu với một số nhân viên cố ý theo chân bọn họ chào hỏi.
Nụ cười này quả thực khiến nhóm nhân viên công tác đỏ bừng mặt.
Aaaaaaa~ sao có thể đáng yêu, dễ thương như vậy, thật sự muốn ôm bọn chúng về nhà nuôi!
Mà lúc này, Diệp Hoài Cẩn đã đưa Mục Nhan chào hỏi Vương Vũ xong, anh trực tiếp đi thẳng đến vị trí được chuẩn bị sẵn ở bên cạnh.
Sau khi ngồi xuống, Diệp Hoài Cẩn tiếp nhận hợp đồng mà Vương Vũ đưa đến, tự mình xem một bản, bản còn lại thì giao cho Hướng Thiên ở bên cạnh.
Xác định hợp đồng không có vấn đề gì, Diệp Hoài Cẩn đặt bút ký tên mình.
Chuyện của Diệp Hoài Cẩn đã được xác định, hiện tại đến lượt Mục Nhan.
Việc thử vai của Mục Nhan cũng rất đơn giản, chỉ cần đứng trên sân khấu, đối mặt với máy quay thể hiện khả năng nấu nướng của mình.
Sau khi Mục Nhan tỏ ý không thành vấn đề, cô trực tiếp bước lên sân khấu.
Lúc này, hệ thống đèn và âm thanh trên sân khấu lập tức được bật lên.
Thấy mẹ bước lên sân khấu, ba người Diệp Vũ Thánh lập tức tròn xoe mắt nhìn theo Mục Nhan.
“Bố ơi, mẹ lên đó làm gì thế?” Diệp Vũ Thánh hỏi.
“Thể hiện kỹ năng nấu ăn.” Diệp Hoài Cẩn nói thẳng.
“Có ngon không? Lát nữa con có thể ăn sao?” Diệp Vũ Triết lập tức phản ứng lại, cậu nhiệt tình nói.
Phản ứng của Diệp Vũ Triết khiến Vương Vũ ở bên cạnh không khỏi bật cười: “Bạn nhỏ Vũ Triết, cháu có thể trả lời bác một câu hỏi không?”
“Câu hỏi gì ạ?” Diệp Vũ Triết chớp mắt, nghi hoặc hỏi.
“Mẹ cháu nấu cơm ăn có ngon không?”
Nghe vậy, đôi mắt to của Diệp Vũ Triết lập tức cười cong cong, sau đó cậu ngập tràn hạnh phúc trả lời: “Mẹ cháu nấu cơm… ăn ngon nhất nhất nhất!”
Vương Vũ nhìn phản ứng của Diệp Vũ Triết thì lập tức cười thành tiếng, bộ ba nhà Diệp Hoài Cẩn thật sự quá đáng yêu!
Trước phản ứng đáng yêu như vậy của cậu bé, không hiểu sao Vương Vũ lại có chút chờ mong.
Lúc này trên sân khấu, Mục Nhan đã rút ngẫu nhiên một lá thăm từ trong hộp, trên tờ giấy ghi món ăn mà Mục Nhan sẽ phải nấu.
Sở dĩ làm như vậy là để kiểm tra trình độ nấu ăn thực sự của Mục Nhan.
Mục Nhan nhìn thẳng vào máy quay trên sân khấu và nói: “Tôi chọn được món đậu hũ Văn Tư.”
Đậu hũ Văn Tư thuộc nền ẩm thực Giang Tô và nằm trong tám món ăn chính.
Ẩm thực Giang Tô thường dùng nước thanh ngọt làm nguyên liệu chính, yêu cầu kỹ thuật cắt thái phải vô cùng tinh tế, am hiểu về nhiệt độ, khói, thời gian tắt bếp, độ mềm dẻo, nhưng chủ yếu thì chỉ tóm gọn trong hai yêu cầu là “hương vị vốn có” và “tươi mới”.
Đậu hũ Văn Tư cũng được xem như phù hợp với các đặc tính trên.
Khi lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, Mục Nhan đối diện với máy quay, cô vừa lựa chọn vừa giới thiệu.
Chọn xong, Mục Nhan bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Lúc này, trong khi Mục Nhan đang xử lý, Trần Trạm đang ngồi một bên theo dõi màn ảnh lập tức ra hiệu cho người quay phim tại hiện trường quay cận cảnh bàn tay của Mục Nhan.
Không vì điều gì khác, chỉ vì muốn ghi lại toàn bộ quá trình nấu ăn của Mục Nhan.
“Chúng ta cần phải hầm gà trước, làm nước soup cho món này…”
Vừa dứt lời, Mục Nhan cũng đã chặt gà xong, cô cho gà vào nồi áp suất bên cạnh để hầm, xong xuôi mọi chuyện, cô tiếp tục chuẩn bị sang những công đoạn khác.
“Chúng ta còn cần cắt đậu hũ non thành sợi mảnh, kích cỡ của đậu hũ về cơ bản phải đều nhau, yêu cầu phổ biến nhất là cắt thành miếng dài 4 cm, rộng 1 mm.”
Nói xong, con dao trong tay Mục Nhan đã nhanh chóng cắt miếng đậu hũ một cách nhanh chóng và tỉ mỉ.
Chiêu thức và kỹ thuật cắt thái ấy cũng đã thể hiện được bản lĩnh của Mục Nhan.
Hai người đầu bếp Trần Trạm cố ý mời đến quan sát cũng không khỏi gật đầu, sau đó cùng Trần Trạm tỏ vẻ tán thưởng kỹ thuật dùng dao của Mục Nhan.
Khi Mục Nhan cắt sợi xong, nồi nước cô đun trước đó đã sôi, cô lập tức cho đậu phụ vừa thái vào trong nồi nước sôi, sau đó cô giải thích: “Dùng nước nóng nấu đậu hũ đã cắt sợi, không chỉ có thể khử mùi tanh của đậu, mà còn có thể khiến những sợi đậu hũ này không bị vỡ nát.”
Sau khi lửa đã đủ, Mục Nhan múc miếng đậu đã hũ cắt sợi cho vào bát rồi đặt sang bên cạnh, sau đó bắt đầu xử lý các nguyên liệu khác.
Măng, nấm đông cô, chân giò hun khói, các loại rau xanh… tất cả đều thái sợi.
Mục Nhan đều làm mỗi loại rất cẩn thận, nếu thị lực tốt, chắc chắn có thể nhìn ra mỗi loại nguyên liệu được cắt sợi trong tay Mục Nhan đều có sự đồng nhất.
Quan trọng là, khi Mục Nhan làm những công việc này, thần sắc nghiêm túc rồi lại thảnh thơi, kết hợp với diện mạo xinh đẹp của cô, lập tức thu hút toàn bộ ánh mắt trong trường quay.
Không nói đến những người khác, chỉ riêng ba bánh bao đáng yêu, lúc này cũng đã nhìn mẹ bằng đôi mắt lấp lánh rồi.
Mẹ thật giỏi!
Mà sau khi Mục Nhan cắt sợi, mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ canh gà.
Bởi vì là các hoạt động đồng thời, tất cả phải được chế biến tại trường quay, thế nên chỉ có thể đợi canh gà.
Đợi một lúc, thấy thời gian đủ rồi, Mục Nhan múc canh gà đã hầm ra.
Lúc này Mục Nhan mới chính thức bắt tay vào nấu ăn.
Làm nóng nồi, thêm canh gà và nước soup, sau đó cho đậu hũ, măng và nấm đông cô thái sợi vào, chờ nước sôi rồi vớt bọt ở trên, nêm nếm gia vị, tiếp tục cho chân giò hun khói và rau thái sợi vào, nấu sơ qua một chút, sau đó múc từ nồi ra bát, cuối cùng xối mỡ gà lên trên.
Vừa giới thiệu, vừa nấu ăn, món ăn của Mục Nhan đã hoàn thành.
Mục Nhan hướng về ống kính nở một nụ cười rạng rỡ: “Đạo diễn, tôi làm xong rồi.”
Lúc này, dường như mọi người trong trường quay mới hồi phục tinh thần từ tư thái nấu ăn duyên dáng của Mục Nhan.
Không ngờ, có đôi khi xem người ta nấu ăn cũng là một loại hưởng thụ!