Hôm sau, khi Mục Nhan tỉnh giấc thì trời đã sáng, cô sờ ga giường theo bản năng nhưng lại phát hiện ra ga giường hơi lạnh rồi.
Cô mở bừng mắt ngay sau đó rồi cầm điện thoại lên xem, đã tám giờ rồi.
Thế là ngay lập tức cô ngồi bật dậy, lật chăn rời giường.
Sau khi vào nhà tắm, chỉnh trang xong thì Mục Nhan mới rời khỏi phòng.
Đi ra khỏi phòng, Mục Nhan xuống tầng.
Vừa xuống tầng, ba cậu nhóc đang ngồi cạnh sô pha vừa nhìn đã thấy Mục Nhan rồi, thế là gọi “mẹ ơi~” ngay.
“Các con đã chuẩn bị xong hết chưa?” Mục Nhan nhìn ba cậu nhóc đã mặc xong đồng phục, cặp sách đặt bên cạnh đã được chuẩn bị xong thì hỏi.
“Vâng, bố làm giúp chúng con rồi ạ.” Diệp Vũ Thánh ngoan ngoãn đáp lại.
“Mẹ ơi, bây giờ bố đang chuẩn bị bữa sáng, mẹ mau vào xem đi!” Diệp Vũ Triết nói ngay sau khi Diệp Vũ Thánh nói xong, sau đó cậu đưa tay chỉ vào nhà bếp đằng sau.
Món mẹ nấu đương nhiên sẽ ngon hơn chút, nếu mẹ đã dậy rồi thì cứ để mẹ làm đi! Mong là còn kịp!
“Mẹ ơi, mau lên đi.” Diệp Vũ Hành nhỏ nhất cũng thúc giục theo.
Ăn liên tục mấy bữa mẹ làm ngon quá, chúng vẫn muốn ăn nữa!
Mục Nhan nhìn đôi mắt nhấp nháy của ba cậu nhóc, cô thấy được sự mong đợi tha thiết nhất trong mắt chúng.
Tay nghề của Diệp Hoài Cẩn được xem là tạm được trong các gia đình bình thường, nhưng so với cô thì sẽ bị ba cậu nhóc chê.
Miệng chúng thật sự được cô nuôi quen rồi!
Ngay lúc này, bóng người của Diệp Hoài Cẩn đi ra từ trong bếp, tay cầm một đĩa trứng chiên.
Trong vàng có loáng thoáng xanh, trông bề ngoài cũng rất đẹp mắt, có thể nhìn ra được anh đã đặt hết lòng vào đó.
Nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn đi ra, ba cậu nhóc lập tức lặng lẽ ngậm miệng lại.
Ừm, chê bố thì cũng không được để bố biết! Nếu không thì chắc chắn sẽ bị “mắng”.
Nhưng Diệp Hoài Cẩn đã nhìn ra suy nghĩ của ba cậu nhóc từ lâu, sau khi đặt trứng chiên lên bàn thì anh nhìn ba cậu nhóc: “Sáng nay chúng ta sẽ ăn cháo trắng, chẳng có vị gì hết, bố hay mẹ nấu có khác gì nhau không?”
Ba cậu nhóc không nói năng gì nhưng đầu thì lại gật rất mạnh.
Dù là cháo trắng đơn giản, mùi vị do bố mẹ nấu vẫn khác nhau!
Diệp Hoài Cẩn thấy thế thì hơi nhướng mày: “Vậy thì các con nên quen dần đi! Tuần sau ghi hình chương trình với bố thì chỉ có thể ăn đồ bố nấu thôi… Các con mà chê nữa thì bố sẽ ít nấu, tới khi đó đồ ăn bố nấu sẽ càng khó ăn đấy, các con không ăn thì chỉ có đói thôi…”
Lúc nói tới chữ cuối cùng, âm đuôi của Diệp Hoài Cẩn hơi nâng lên, quyến rũ một cách bất ngờ kèm theo đó là vẻ đùa giỡn thản nhiên.
Còn ba cậu nhóc sau khi nghe vậy thì vẻ mặt tái đi ngay lập tức.
Đúng vậy! Sao chúng lại quên được nhỉ! Chúng còn phải sống dưới tay một mình bố cơ mà!
Chúng đã đồng ý từ lâu, bây giờ không thể nuốt lời được!
Cơn tức của ba cậu nhóc ngay tức khắc cũng được dập tắt.
Diệp Hoài Cẩn nhìn dáng vẻ tuân lệnh của ba đứa trẻ, khóe môi hơi cong lên.
Chèn ép ba đứa con nhà mình vẫn là vui nhất.
Nhìn khóe môi cong lên của bố mình, ngay lập tức ba cậu nhóc nhìn về phía mẹ cầu mong được an ủi.
Ở nhà cũng chỉ có mẹ là trị được bố thôi.
“Được rồi, mặc dù phải quen bữa sáng bố làm nhưng mẹ có thể làm cho các con thêm một phần rau trộn, các con phải ăn cả của bố và mẹ, không được kén chọn!” Mục Nhan nhìn dáng vẻ thất vọng của ba cậu nhóc thì vừa cười vừa nói.
Cô chỉ không muốn nhìn thấy vẻ đáng thương tội nghiệp của ba đứa nhỏ thôi, nhưng mà cũng không thể ảnh hưởng việc chồng dạy con được nên chỉ đành thêm một món rau thôi.
“Vâng ạ~ chúng con chắc chắn sẽ ăn hết.” Nhưng mà chúng vẫn thích ăn món của mẹ nhất!
Ba cậu nhóc vui mừng nhìn Mục Nhau sau đó hứa hẹn một cách rất phấn khởi.
Sau khi nhìn mẹ xong, mắt của ba cậu nhóc đồng loạt liếc nhìn Diệp Hoài Cẩn, ý đồ rất rõ ràng.
Hừ, bây giờ chúng vẫn còn mẹ đấy nhé!
Thấy dáng vẻ của chúng, Mục Nhan cười bất lực, sau đó đi thẳng vào bếp.
“Bố ơi, trước khi ăn đồ bố nấu, chúng con được ăn rất là nhiều món ngon mẹ nấu đó!” Sau khi Mục Nhan rời đi, Diệp Vũ Thánh đắc ý nói.
Mẹ thương chúng nhất mà!
Nghe thấy thế, Diệp Hoài Cẩn không mặn không nhạt nhìn chúng một cái: “Ừ, vậy thời gian này các con nhớ ăn nhiều chút nhé.”
Nói xong câu đó, Diệp Hoài Cẩn cũng theo vào bếp.
Ba cậu nhóc nghe vậy, chớp mắt một cái.
Sao chúng cứ có cảm giác trong lời của bố còn có ý khác nhỉ?
“Anh cả, anh hiểu không?” Diệp Vũ Triết hỏi anh mình.
“Chẳng hiểu.” Diệp Vũ Thánh lắc đầu.
Vào lúc này, Diệp Vũ Hành lặng lẽ nói: “Ý của bố có lẽ là sau này sẽ có cơ hội dạy dỗ chúng ta đấy.”
Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Triết: “…”
——Chết rồi, có phải chúng hơi đắc ý vênh váo quá không?
Còn lúc này, trong phòng bếp.
Lúc Diệp Hoài Cẩn đi vào, Mục Nhan đang thái dưa chuột thành từng lát.
Khi qua tay Mục Nhan, từng lát được thái với độ dày mỏng bằng nhau, mỏng nhẹ trong suốt, trông rất đẹp.
Khi Mục Nhan nghiêm túc cũng rất thu hút ánh mắt người khác.
Đột nhiên một sợi tóc của cô xoà xuống đúng vào lúc này.
Trong lòng hơi rung động, Diệp Hoài Cẩn cẩn thận đi đến, sau đó vừa cẩn thận vừa nhẹ nhàng vén lại sợi tóc ấy ra sau tai Mục Nhan.
Mục Nhan nhận ra hành động của Diệp Hoài Cẩn, động tác của cô hơi dừng lại nhưng lại nhanh chóng tiếp tục bỏ dưa chuột đã thái lát xong vào trong bát.
Mục Nhan bỏ con dao trong tay xuống, Diệp Hoài Cẩn chậm rãi ôm lấy vòng eo thon thả của Mục Nhan từ phía sau, sau đó anh gác đầu lên vai của cô: “Vừa nãy em giúp các con cùng bắt nạt anh à?”
“Có à?” Mục Nhan hỏi ngược lại, trong giọng nói mang theo ý cười không rõ ràng.
Tuổi của các con vẫn còn nhỏ, háu ăn cũng là chuyện thường tình thôi! Hồi nhỏ cô cũng như thế mà.
“Có.” Diệp Hoài Cẩn nói chắc nịch.
Nghe vậy, Mục Nhan nắm lấy tay của Diệp Hoài Cẩn, sau đó quay người sang, nhìn chiếc cằm có đường nét rõ ràng của Diệp Hoài Cẩn, cô hôn lên môi anh một cái rồi cười nói: “Lòng em hướng về anh mà.”
Cảm nhận được sự thân mật của Mục Nhan dành cho mình, Diệp Hoài Cẩn nhếch khóe môi rồi hôn đáp lại: “Anh thích câu này.”
“Được rồi, anh mau nấu cháo cho chúng đi! Em còn phải nhanh chóng làm rau trộn, nếu không thì sẽ muộn mất.” Sến súa một lúc, Mục Nhan nhanh chóng thúc giục.
Có anh ở đây, làm sao mà cô chuyên tâm làm những thứ này được.
Biết thời gian gấp gáp, Diệp Hoài Cẩn cũng không đùa Mục Nhan nữa, anh hôn trộm một cái trên mặt Mục Nhan xong thì đi nấu cháo.
Lúc này, ở bên ngoài.
Ba cậu nhóc thấy thời gian đã gần được nên đã ngồi trên ghế cạnh bàn ăn đợi chờ.
Sau khi đợi một lúc, ba cậu nhóc chống hai tay mình lên gò má, nặn ra một khối thịt.
“Sao bố mẹ vẫn chưa xong nhỉ?” Diệp Vũ Thánh nhìn đĩa trứng chiên hành trên bàn và phàn nàn.
“Chắc là đang tâm tình, dù sao thì nếu hai người ở trong bếp cùng nhau, thường là như vậy mà.” Diệp Vũ Triết lười nhác nhìn về phía phòng bếp một cái, uể oải nói, cậu bé từng lén nhìn thấy một lần nên sau đó mới biết được, dù rằng vào lần đó mông bị đánh hơi thảm một chút.
“Chúng ta nên tập quen với việc đó đi.” Diệp Vũ Hành nói một câu.
Sau đó ba cậu đối mắt nhìn nhau, cùng nhau thở dài một cách nặng nề.
Lúc này, Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan đã nấu xong và đi ra khỏi phòng bếp, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng chúng cùng thở dài.
Hai người đối mắt nhìn nhau, không nhịn được bật cười.
Ba cậu nhóc này sao cứ như ông cụ non thế.
Ba cậu nhóc cũng phát hiện ra hai người ngay, ánh mắt sáng lên ngay lập tức, hối thúc: “Bố mẹ, nhanh lên đi ạ.”
Cuối cùng cũng được ăn rồi.
Đồ ăn tối qua chúng ăn đã tiêu hóa hết rồi, bụng đói meo cả rồi đây!
Sau khi Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan mang bữa sáng tới trước mặt chúng, ngay lập tức ba cậu nhóc bắt đầu ăn ngay mà không thể chờ đợi được nữa.
Ăn bữa sáng xong, Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn cùng đưa chúng đến trường.
Tới cổng trường mẫu giáo, Mục Nhan dẫn ba đứa xuống xe, giao lại ba cậu nhóc cho giáo viên.
“Tạm biệt mẹ.” Ba cậu nhóc vẫy tay với Mục Nhan rồi nở nụ cười ngọt ngào, chúng nhìn một cái về phía nơi bố đỗ xe theo bản năng rồi nhìn thấy bố đeo kính râm đang chào chúng từ trong xe.
Giáo viên bên cạnh nhìn hành động của ba cậu nhóc và bố mẹ, trong lòng không khỏi nghĩ thầm: Đúng là một gia đình ngọt ngào! Người khác nhìn thôi cũng thấy ngưỡng mộ.
Hơn nữa mới sáng ra đã bị nhan sắc tuyệt đẹp của họ hấp dẫn rồi. Dù rằng lần nào người bố cũng đứng ở xa nhưng ngũ quan lộ ra một nửa thôi cũng khiến họ cảm nhận được vẻ điển trai của anh…
“Làm phiền cô giáo rồi, có chuyện gì thì liên lạc với tôi nhé.”
“Chị cứ yên tâm ạ!” Cô giáo cười toe toét, ba cậu nhóc ngoan lắm!
Sau đó, sau khi ba cậu nhóc tung tăng đi vào trường cùng giáo viên thì lúc này Mục Nhan mới xoay người quay lại xe.
Vừa lên xe, Mục Nhan đã nói: “Đưa em đến nhà hàng đi!”
Diệp Hoài Cẩn nghe vậy, mắt hơi ngước lên rồi nói: “Hình như hôm nay không phải ngày em làm bếp trưởng mà!”
“Ừm, nhưng mà mấy hôm trước bị lỡ, em nghĩ hôm nay có cần đi bù lại không.” Mục Nhan thắt dây an toàn xong thì nói.
“Thế thì hay là hôm nay đừng bù nữa, tới phim trường với anh đi, chụp xong thì chúng mình đi hẹn hò, mấy ngày không gặp rồi. Hôm nay chơi cùng anh, thế nào?” Lúc nói, ánh mắt Diệp Hoài Cẩn sáng rực nhìn Mục Nhan.
Tối qua đã quay gần xong rồi, hôm nay chỉ cần quay một đoạn ngắn nữa là xong, nên thời gian rảnh rất nhiều, nếu như có vợ thân yêu ở bên cạnh thì tốt rồi.
Mục Nhan nghe vậy, lòng cô hơi dao động nhưng rất nhanh sau đó vẫn lắc đầu: “Hay là thôi, thêm một thời gian nữa đi!”
Sắp công khai đến nơi rồi, trước khi chính thức công khai, thôi thì đừng nên cố gắng lộ liễu hiện diện.
Nơi Diệp Hoài Cẩn quay quảng cáo chắc chắn có rất nhiều phóng viên và fan hâm mộ đấy!
Thôi thì đừng mạo hiểm.
Thấy Mục Nhan từ chối, Diệp Hoài Cẩn cũng không gượng ép nữa. Dù sao cũng lâu rồi mới tới đây, cũng mới có vài ngày thôi.
“Đến khi công khai rồi, rảnh thì phải đến thăm anh nhiều vào đấy nhé?”
“Ừm.” Mục Nhan trả lời một cách bất lực.
Vẫn chưa công khai mà!
Diệp Hoài Cẩn này, ngày nào cũng chỉ tơ tưởng đến chuyện sau khi công khai thôi à?
Nhưng mà chẳng biết tại sao, lòng Mục Nhan cũng bắt đầu hơi mong đợi rồi đấy.