Khi nhìn thấy ảnh, Mục Nhan mới thở phào một hơi.
Nói là ảnh chứ thực chất chỉ là ảnh bóng lưng mà thôi.
Nhìn tất cả ảnh xong, Mục Nhan lướt tới phần đầu của bài viết này, bây giờ cô có thể đọc kỹ lại toàn bộ nội dung rồi.
#Vợ con Diệp Hoài Cẩn bước đầu lộ diện#
[Hôm nay chủ blog tình cờ nhìn thấy một chiếc xe con màu đen, sau khi kinh ngạc, liếc một cái thì phát hiện ra chiếc xe này có cùng kiểu dáng với chiếc xe bị chụp của Diệp Hoài Cẩn lần trước, ngờ ngợ nhìn thêm một cái thì không ngờ rằng chỉ với cái nhìn này lại khiến tôi thấy được một tin nóng hổi.
Tôi thấy một người phụ nữ rất xinh đẹp dẫn cặp sinh ba xuống xe, chắc quý vị đều biết chuyện Diệp Hoài Cẩn có cặp sinh ba, tôi đoán ngay là rất có khả năng người trong xe là Diệp Hoài Cẩn.
Đợi sau khi cặp sinh ba vào trường học, tôi tiếp tục theo chiếc xe của Diệp Hoài Cẩn, đồng thời còn tìm được một chỗ tuyệt đỉnh để chụp ảnh.
Không ngờ rằng dự đoán của tôi đã nhanh chóng được chứng thực, người trong xe chính là Diệp Hoài Cẩn, còn người phụ nữ kia là vợ anh ấy, hai người trông rất là nồng thắm. Hai người còn hôn nhau đắm đuối trong xe trước khi vợ anh ấy xuống xe cơ.
Sau đó, vì sợ bị phát hiện nên tôi chạy mất, nhưng may là giữ lại được vài tấm ảnh quý báu, tôi sẽ chia sẻ với cộng đồng mạng vận may hiếm có này!]
Đọc xong bài viết rồi lại nhìn những tấm ảnh chụp bóng lưng, Mục Nhan rất chắc chắn rằng mình bị người phóng viên này theo dõi thật rồi.
Nhưng mà điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ là tại sao người này đã theo dõi được rồi mà ảnh chụp đều là bóng lưng?
Không phải điều này làm người ta nhìn cái là nhận ra ngay à?
Vài cư dân mạng cùng thắc mắc với Mục Nhan cũng đang đọc bài viết.
Trong bình luận phía dưới.
“Bóng lưng, bóng lưng, bóng lưng… không phải blogger theo dõi cả đường đi sao? Ảnh chính diện đâu?”
“Tiêu đề giật tít lộ liễu lừa tôi vào tròng rồi!”
“Hứ hứ hứ! Quá đáng, nói là lộ mà không có ảnh chính diện, anh đăng ảnh chính diện đi.”
“Dựa vào góc chụp thì chắc chắn phóng viên này có ảnh chính diện, nộp ra mau.”
“Đúng vậy! Blogger này chắc chắn chụp được rồi, không phải bị chặn miệng rồi chứ!”
“A a a~ Tôi sốt ruột quá, rốt cuộc người nhà nam thần Diệp có dáng dấp thế nào đây!”
“…”
Ban đầu vài bình luận cơ bản đều là thắc mắc về góc ảnh, sau đó là bình luận giục phóng viên kia nộp ảnh chính diện ra.
Mục Nhan thấy xong cũng yên tâm, mà đồng thời lại cảm thấy hơi sốt ruột.
Rốt cuộc là người phóng viên này có ảnh chính diện không?
Chỉ cần nghĩ như thế thôi đã khiến Mục Nhan cảm thấy mình không nuốt nổi cơm nữa rồi.
Cô đứng dậy đi về một hướng khác và định tìm một góc vắng vẻ gọi điện thoại cho Diệp Hoài Cẩn.
Nếu cái này thật sự chỉ là điềm báo thì ít nhất họ phải chuẩn bị sớm.
Lúc Mục Nhan rời đi, một nữ sinh vừa thảo luận ngẩng đầu, ngờ ngợ nhìn Mục Nhan một cái, sau đó lại cúi đầu nhìn vào điện thoại của mình rồi nói với các bạn bên cạnh: “Các cậu có để ý không? Bóng lưng người phụ nữ xinh đẹp vừa ngồi cạnh tụi mình hình như chính là người trong ảnh ấy.”
Nói xong, mấy nữ sinh xung quanh thi nhau ngẩng đầu lên thì đúng lúc nhìn thấy Mục Nhan xuống thang máy.
Một người trong đó chớp mắt, nhanh chóng nói: “A! Quần áo của cô ấy cũng y hệt trong ảnh luôn!”
“Đi, tụi mình đi xem xem.”
Mấy nữ sinh thoắt cái đứng dậy khỏi vị trí rồi đi về hướng Mục Nhan rời đi.
Vừa đi sang thì thấy bóng lưng Mục Nhan đứng trong góc, mấy nữ sinh lại nhìn bóng lưng trong điện thoại lần nữa, cuối cùng đồng thanh nói: “Chính là cô ấy!”
Họ may mắn quá đi! Đó là vợ của Diệp Hoài Cẩn đó!
“Vừa rồi tớ đã để ý rồi, người phụ nữ này còn đẹp hơn khối sao nữ tớ từng thấy.”
“Tớ cũng thế, tớ còn định nói có phải ngôi sao nào đó không cơ! Tìm mãi trong đầu mà chẳng có ấn tượng gì.”
“…”
Mấy cô nữ sinh lại một lần nữa tíu tít thảo luận, giọng nói đầy phấn khích.
Thậm chí có một cô gái đã định lấy điện thoại ra chụp.
Nhưng mà vừa mới cầm lên thì đã có một nữ sinh nói: “Thôi! Đừng chụp! Nhìn thôi cũng biết tạm thời không muốn bị lộ rồi, tạm thời nam thần Diệp cũng không muốn cuộc sống riêng tư của vợ anh ấy bị làm phiền. Chúng ta làm thế này không được, chúng ta biết cô ấy rất đẹp và xứng với nam thần Diệp là được rồi.”
Nữ sinh này nói xong thì ngay lập tức những người khác cũng im lặng.
Họ đều là fan cứng của Diệp Hoài Cẩn, theo đuổi đã mấy năm rồi.
Năm ấy khi tin tức vừa lộ ra, họ người nào người nấy đều điên cuồng gào lên muốn thoát fan vì thật sự không thể chịu đựng được nam thần của họ lại thuộc về một người phụ nữ.
Sau đó thì nhận được thứ gì chứ?
Là thái độ kiên định, trước sau như một của Diệp Hoài Cẩn.
Anh dùng hành động thực tế nói với tất cả các fan của mình rằng anh yêu gia đình của mình và cũng mong tất cả các fan có thể ủng hộ.
Dần dần họ cũng bắt đầu từ từ chấp nhận sự tồn tại của vợ Diệp Hoài Cẩn, thậm chí họ còn vui mừng sau khi đối phương sinh cặp sinh ba.
Trên đời này không còn chuyện gì tốt hơn việc nam thần vui vẻ và hạnh phúc cả.
“Đúng rồi! Bây giờ không lộ thì sau này cũng sẽ lộ thôi, nhưng mà nam thần Diệp không có ý định thì không thể để lộ ra trong tay chúng ta bây giờ được.”
“Ừm.” Những người khác đồng loại gật đầu, sau đó xoay người quay về cửa nhà hàng ban đầu tiếp tục đợi, đồng thời hồi phục lại tâm trạng kích động của họ.
Cùng lúc đó, chỗ Mục Nhan.
Sau khi điện thoại kết nối, cô nghe thấy tiếng của Diệp Hoài Cẩn.
“Sao thế?” Giọng nói phía bên kia điện thoại đầy dịu dàng và quyến rũ.
“Sáng nay chúng ta đưa bọn Vũ Thánh đi bị chụp lại rồi, còn chụp cả chúng ta nữa. Hiện tại chỉ là ảnh bóng lưng nhưng em sợ sẽ còn đợt thứ hai nữa.” Mục Nhan lập tức nói về mục đích cuộc gọi của mình.
“Em thấy tin tức rồi à?”
Nghe thấy giọng điệu của Diệp Hoài Cẩn, Mục Nhan hiểu ra ngay, cô bèn vội vã nói: “Anh biết à?”
“Buổi sáng anh đụng phải người chụp trộm ấy, anh đã xóa ảnh chụp chính diện, chỉ để lại ảnh bóng lưng và sườn mặt thôi. Yên tâm, không có chuyện gì đâu.” Giọng Diệp Hoài Cẩn thêm phần an ủi.
Nói xong, trái tim luôn lơ lửng của Mục Nhan cũng yên tâm hẳn, sau đó cô lập tức nói với Diệp Hoài Cẩn ở đầu bên kia: “Nếu đã biết rồi thì tại sao không nói cho em biết sớm.”
“Không phải vì anh nghĩ chắc là em đang bận rộn vào giờ này sao.” Giọng Diệp Hoài Cẩn thấp thoáng ý cười: “Ngoài ra cũng để em làm quen một chút, có lẽ một ngày nào đó cũng bị lộ ra thôi!”
Lời nói này đúng là khiến Mục Nhan không thể phản bác lại được.
Cảm nhận được sự im lặng ở đầu bên kia điện thoại, Diệp Hoài Cẩn nói tiếp: “Yên tâm nhé, có anh mà.”
“Ừm.” Mục Nhan nhẹ nhàng nói, sự hoảng hốt khi biết tin vừa rồi đã bay biến hết.
“Bây giờ em đang ở đâu?”
“Em ở bên ngoài đây! Định ăn cơm tại một nhà hàng gần đó.” Mục Nhan đáp.
“Ăn uống tử tế vào, ăn xong anh đến đón em, cảnh chụp của anh sắp kết thúc rồi.” Diệp Hoài Cẩn nghe vậy thì nói ngay: “Lát nữa anh gửi định vị cho em.”
“Được.” Trên mặt Mục Nhan nở nụ cười thấp thoáng.
Cuối cùng Diệp Hoài Cẩn cũng sắp nghỉ rồi.
Sau đó hai người tâm tình với nhau thêm một lúc rồi mới kết thúc cuộc gọi.
Còn Mục Nhan đã bỏ được tảng đá trong lòng xuống, nhìn số thứ tự trong tay, cô vẫn quay về nhà hàng tiếp tục chờ đợi.
Nhưng mà vừa ngồi xuống, Mục Nhan đã nhận ra vài ánh mắt bên cạnh cứ chăm chăm vào người mình, khi nhìn sang thì nhận ra là mấy nữ sinh vừa rồi, thế là cô mỉm cười với họ.
Vừa nhìn mấy nữ sinh là biết fan của Diệp Hoài Cẩn rồi!
Mấy nữ sinh nhìn nụ cười trên mặt Mục Nhan thì cứng người ngay lập tức.
Lúc này đúng lúc tới số của Mục Nhan, cô ung dung theo phục vụ vào nhà hàng.
Mấy nữ sinh ngay lập tức phản ứng lại, sau đó kích động nhìn nhau.
A a a~ Vợ nam thần Diệp đẹp quá đi mất!
Cảm giác càng tốt hơn sau khi tiếp xúc ở khoảng cách gần.
Sau đó đúng lúc cũng là số của mấy nữ sinh.
Vừa vào nhà hàng, họ đã tìm kiếm bóng người của Mục Nhan.
Không ngờ rằng trùng hợp thay chỗ của họ cũng gần Mục Nhan.
Sau khi mấy người gọi món thì ánh mắt họ không kiềm chế được cứ di chuyển trên người Mục Nhan.
Sau đó một nữ sinh không chịu được bèn thảo luận cùng các bạn mình về ảnh bóng lưng của Mục Nhan.
Một lúc sau, bọn họ ăn hết bữa trưa theo bước Mục Nhan, sau đó nhìn Mục Nhan nhận một cuộc gọi, còn gọi “chồng” với đầu bên kia điện thoại.
Ánh mắt mấy nữ sinh ngay lập tức sáng bừng.
Nam thần Diệp!
Cơ hội chỉ gõ cửa một lần thôi.
Mấy nữ sinh lặng lẽ theo sau Mục Nhan.
Đến cổng thì thấy một chiếc xe đậu ở gần đó, cửa sổ xe đang ở trạng thái mở, chỗ lái đúng lúc có một bóng người đang đeo kính râm.
Là fan cứng của Diệp Hoài Cẩn, họ nhận ra anh ngay tức khắc.
Sau khi thấy Mục Nhan lên xe, mấy nữ sinh cũng chạy đến.
Sau đó nói với Diệp Hoài Cẩn và vợ ở trong xe.
“Nam thần Diệp, vợ anh đẹp lắm lắm lắm lắm luôn!”
Trong xe.
Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan giật hết cả mình vì mấy nữ sinh đột nhiên chạy đến.
Nhưng lúc thấy dáng vẻ kích động và lời nói của họ, tâm trạng lại bình tĩnh hẳn, anh nhìn họ và gật đầu: “Cảm ơn lời khen của các em, nhưng mà bây giờ cô ấy vẫn chưa tiện xuất hiện trước mặt công chúng…”
“Nam thần Diệp yên tâm! Chúng em không chụp ảnh mà chỉ chụp một bóng lưng thôi.” Một nữ sinh vội vã nói.
Nghe vậy, Diệp Hoài Cần nở nụ cười với họ: “Cảm ơn.”
“Có thể ký tên cho tụi em không ạ?” Mấy nữ sinh tiếp tục hỏi, hiếm khi gặp được thần tượng mình ở khoảng cách gần thế này, họ rất muốn giữ lại kỷ niệm.
“Được.” Diệp Hoài Cẩn đáp, sau đó ký tên mình lên giấy và đưa cho mấy nữ sinh, bên cạnh còn có hai chữ “cảm ơn”.
Mấy nữ sinh cầm được chữ ký sắp kích động phát điên.
Sau đó họ vẫy tay tạm biệt Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan.
Tiếp đó nhìn bóng dáng của họ rời đi, các cô nữ sinh khẽ thở dài rồi lấy điện thoại ra định đăng Weibo.
Đây là chuyện đáng để giữ kỷ niệm!
Một bên khác, Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan đã rời đi cũng đang nói về chuyện này.
Mục Nhan hơi bất lực: “Mắt các fan anh bén thật đấy, ảnh vừa đăng đã bị nhận ra ngay rồi, nhưng mà các cô bé đáng yêu ghê.”
Phải nói rằng thái độ của mấy nữ sinh khiến lòng Mục Nhan bình tĩnh hơn nhiều.
Hình như mọi chuyện tốt hơn trong tưởng tượng của cô!