• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Chương 15: “Bái bai, lần sau gặp ——””Cậu nhờ người khác tặng tôi một bức tranh, người đó nói cậu đi bệnh viện, sau đó cậu còn không về núi Thất Nhan mấy ngày, tôi đương nhiên sẽ lo lắng rồi.

” Giang Tuần chú ý tới ánh mắt của cô, chủ động giải thích, “Vài ngày nữa là hết thôi.

============Triệu Thương Thương thất vọng mất mát ngẩn người ở nhà, lão Triệu nói cô mắc hội chứng khai giảng, xảy ra mỗi năm một lần vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.

Xuống dốc, con đường trở nên dễ đi hơn.”

Tốc độ của xe điện nhỏ chậm lại, tiếng gió vù vù cũng nhỏ đi.”

Có lẽ vì chở thêm người nên Triệu Thương Thương chạy không nhanh lắm, tương đối ổn định.”

Giang Tuần nghiêng đầu nhìn phong cảnh hai bên đường.”

Bầu trời lúc chạng vạng lộng lẫy, bao la hùng vĩ, những đám mây bồng bềnh. Khắp nơi có thể nhìn thấy cây cối xanh tươi, những ngôi nhà, dòng suối lấp lánh dưới ánh nắng, Thanh Sơn Phô giống như một bức tranh, hai người đang xuyên qua đó.Đây cũng là nguyên nhân cậu đến núi Thất Nha.

Triệu Thương Thương dẫn Giang Tuần đến một quán lẩu Triều Sán do người Thiểm Tây mở.Tuyến đường đã được quyết định xong vào hôm qua, là một con

 

đường rợp bóng cây.

Đúng lúc đang vào giờ cơm, trong quán đã sắp hết chỗ.Đến lúc này cô mới có cảm giác kỳ nghỉ hè đã thực sự kết thúc.

Họ chiếm một chiếc bàn dành cho hai người ở góc cạnh cửa sổ, không gian có hạn, cũng may là điều kiện không tệ, bàn ghế và muỗng đũa có vẻ sạch sẽ.Cuộc sống vẫn có quy luật như cũ.

Triệu Thương Thương cũng coi như là khách quen của quán, cô biết khá rõ các món ăn, sau khi cầm bút chì chọn vài món, cô đưa menu cho Giang Tuần.Dọc đường ngày càng có nhiều người mua người bán, tiếng la hét, trả giá, tiếng bước chân vội vàng đan xen nhau tạo thành một khu chợ náo nhiệt.

“Cậu xem thử có muốn ăn món nào không?”Khoảng nửa tiếng sau, Triệu Thương Thương và Triệu Dập Thời ngồi lên xe nhỏ màu hồng của bà Trịnh, hai người sắp đi rồi, lão Triệu và Labrador đứng trước cửa sân đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.

Giang Tuần nhận lấy menu, một vết bầm tím xuất hiện trên mu bàn tay đầy mạch máu, vô cùng bắt mắt trên làn da trắng.Lần trước Triệu Thương Thương suýt nữa đã rớt bài kiểm tra chạy 800 mét, giờ cô vẫn còn sợ.

Khoảng cách quá gần, đèn trên đầu sáng rực, Triệu Thương Thương thậm chí còn nhìn thấy lỗ kim cực nhỏ phía trên.Ngày qua ngày, trên con đường rợp bóng cây quen thuộc, hai người gặp gỡ những đám mây lang thang, những cơn gió thổi qua, tiếng xe đạp leng keng, những cụ già gánh hàng đi chợ, đàn vịt xếp hàng qua đường.

Ánh mắt cô đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là lo lắng.Triệu Thương Thương nhẹ nhàng đá một cái, hòn đá nhỏ lăn nhanh xuống dòng suối.

“Vết bầm do lấy máu.” Giang Tuần chú ý tới ánh mắt của cô, chủ động giải thích, “Vài ngày nữa là hết thôi.”Bầu không khí trở nên buồn buồn.

“Mấy ngày nay cậu không ở nhà là để đến bệnh viện kiểm tra lại hả?” Triệu Thương Thương nói.Triệu Dập Thời bắt đầu ván tiếp theo, nhưng đồng đội của cậu chơi quá gà, bên cậu thua thảm hại.

Mặc dù trên WeChat Giang Tuần nói mình không sao nhưng Triệu Thương Thương vẫn còn nghi ngờ.Cậu cũng giống một chiếc đồng hồ báo thức thần kỳ, im lặng nhưng hiệu quả.

Lần đầu tiên cô gặp cậu, cậu mang dáng vẻ ốm yếu.”

Cộng thêm việc sau đó cô lại biết được cậu đến núi Thất Nha là để dưỡng bệnh từ Cổ Khâu Thành và Diệp Xuân Lâm, cô không khỏi nghĩ nhiều hơn.” Triệu Thương Thương nói xong, hai người trầm mặc.

“Chỉ là đến bệnh viện kiểm tra lại thôi, không có vấn đề gì lớn.””Triệu Thương Thương ——”

 

Nồi lẩu uyên ương đã được bưng lên, hai người lẳng lặng chờ nước sôi. Giang Tuần nói đùa: “Có muốn tôi về nhà lấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ cho cậu xem thử không?””Cậu cứ chờ xem.

“Cũng không phải không được.” Triệu Thương Thương dùng nước nóng tráng bát đũa.Giang Tuần nhớ rồi.

“Cậu nhờ người khác tặng tôi một bức tranh, người đó nói cậu đi bệnh viện, sau đó cậu còn không về núi Thất Nhan mấy ngày, tôi đương nhiên sẽ lo lắng rồi.” Triệu Thương Thương: “Bất kể mưa gió.

Nói xong, thấy Giang Tuần nhìn mình, cô có hơi chần chừ: “Có phải tôi nhiều chuyện rồi không?”” Vị socola tan ra trong miệng Triệu Thương Thương, “Trên người tôi có một lời nguyền, nếu dậy trước tám giờ sẽ biến thành Sadako.

Giang Tuần nở nụ cười rạng rỡ, “Cậu quan tâm tôi, tôi rất vui.””Không đi. Thẳng thắn quá mức.”

Không hề vòng vo chút nào.Giang Tuần im lặng lắng nghe nãy giờ lập tức bày tỏ: “Tôi góp một hào*.

Triệu Thương Thương bị nụ cười của cậu làm cho sửng sốt, trái tim trong ngực đột nhiên có cảm giác mất trọng lượng.Yên tĩnh như lúc ban đầu.

“Mấy ngày nay tôi không ở đây là vì phải đi thăm mộ ông ngoại, nghĩa trang không ở Bán Giang nên đường đi khá xa.”” Triệu Thương Thương nhìn Du Mân, bỗng nhiên thông suốt: “Người anh em, không phải cậu bị trĩ đó chứ?

“Vậy à.””

Lúc nhỏ sức khỏe của Giang Tuần không tốt, ba mẹ bận rộn với công việc nên bỏ bê việc chăm sóc cậu, sau đó cậu được đón đến sống với ông ngoại cho đến khi ông qua đời cách đây hai năm.”

Năm ngoái trên đường đi tham gia một triển lãm tranh, Giang Tuần bị một tài xế xe tải đang lái xe trong tình trạng say rượu đụng trúng, hai chân cậu bị thương trong vụ tai nạn xe, phải nghỉ dưỡng hơn nửa năm.”

Đây cũng là nguyên nhân cậu đến núi Thất Nha.Thuốc bôi trĩ Lưu Phương, sẽ có kết quả nhanh chóng…

“Bây giờ cậu chạy bộ được chưa?”============ Giang Tuần gật đầu.”

“Cậu có muốn chúng ta cùng nhau chạy bộ buổi sáng để rèn luyện sức khỏe không?” Triệu Thương Thương đề nghị.”Đúng vậy.

Cô cũng không ngờ có một ngày mình sẽ nói ra những lời như vậy.”

Bộ giáo dục Thành phố Bán Giang trong những năm gần đây đã tập trung vào giáo dục thể chất để rèn luyện thể lực cho học sinh. Hàng năm khi trường khai giảng, trường không chỉ tiến hành các bài kiểm tra thành tích văn hóa mà còn

 

tiến hành các bài kiểm tra thể chất. Không vượt qua bài kiểm tra thể chất thì cả học kỳ sau đó sẽ trở thành đối tượng được các giáo viên thể dục đặc biệt chú ý.” Triệu Thương Thương đề nghị.

Lần trước Triệu Thương Thương suýt nữa đã rớt bài kiểm tra chạy 800 mét, giờ cô vẫn còn sợ.Ngoài Trình Thủy đã đến trường thì những người còn lại đều đến.

Cô đã ấp ủ vô số kế hoạch chạy bộ vào buổi sáng, nhưng cuối cùng vẫn không thể cưỡng lại sự cám dỗ muốn ngủ nướng, không có cách nào rời khỏi giường. Dạo này cậu có khỏe không?

Cô nghĩ nếu có Giang Tuần đi cùng, có bạn giám sát lẫn nhau thì sẽ tốt cho cả hai, có lẽ cũng không tồi.”Ngày mai gặp.

Sau khi ăn lẩu xong, Giang Tuần và Triệu Thương Thương xác định thời gian chạy bộ buổi sáng, đồng thời thiết lập lộ trình chạy.Nói xong, thấy Giang Tuần nhìn mình, cô có hơi chần chừ: “Có phải tôi nhiều chuyện rồi không?

Triệu Thương Thương mời mọi người trong nhóm: “Bắt đầu từ ngày mai, có ai muốn tham gia chạy bộ buổi sáng với tôi không?”Du Mân thở dài, hết đường chối cãi, “Tôi thật sự không bị trĩ.

Triệu Dập Thời: “Là chị đó hả?”Đúng là không nói thật.

Trình Thủy: “Thương Thương, cậu bị trộm tài khoản à?”Thế là ai về nhà nấy.

Du Mân: “Yêu nghiệt! Khuyên ngươi hãy trả lại tài khoản cho người anh em của ta mau, nếu không đại ca của Thanh Sơn Phô chắc chắn sẽ lấy mạng chó của ngươi!””Đừng ngại.

Triệu Thương Thương: “@ Du Mân, người anh em, có bệnh thì mau trị đi.”Từ đầu đến cuối hai người đều chạy chậm.

Triệu Thương Thương: “Tôi thật sự chuẩn bị chạy bộ buổi sáng, mấy cậu có đi không?”Triệu Thương Thương cũng cười, sau khi cười hai lần cô liền che miệng lại.

Chủ yếu là do hình tượng cá ướp muối “Có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi tuyệt đối không đứng” của Triệu Thương Thương đã ăn sâu trong lòng mười mấy năm qua, ngay cả Trình Thủy cũng không tin cô có thể kiên trì chạy bộ sáng sớm.”

Triệu Thương Thương: “Tớ sẽ dùng sự thật để chứng minh bản thân!”Triệu Thương Thương không có khẩu vị, bánh bao nhân thịt chỉ ăn nửa cái rồi lau miệng.

Cô nhìn Giang Tuần ngồi đối diện, thêm cậu vào nhóm, nhóm “Thế giới hòa bình” đã tăng từ 5 người lên 6 người.Triệu Thương Thương chạy xe điện nhỏ đưa Giang Tuần về núi Thất Nha, biệt thự phía sau tối tăm, trống trải lại quạnh quẽ.

 

“Tôi có cần nói gì đó không?” Giang Tuần hỏi Triệu Thương Thương.Một số dì khoảng bốn mươi tuổi bước xuống xe, mỗi người mang theo một chồng tờ rơi, gặp ai cũng phát một tờ.

“Sao cũng được, cậu không muốn nói thì không cần nói, muốn nói thì nói gì cũng được, đây chỉ là một nhóm tám chuyện, chơi game mà thôi, cậu đừng lo.” Triệu Thương Thương bổ sung: “Họ hàng này không phải họ hàng kia.

Giang Tuần nhớ lại nhóm chat của phòng làm việc của mình, cậu dựa theo đó gửi một bao lì xì.Cộng thêm việc sau đó cô lại biết được cậu đến núi Thất Nha là để dưỡng bệnh từ Cổ Khâu Thành và Diệp Xuân Lâm, cô không khỏi nghĩ nhiều hơn.

Triệu Thương Thương mới đi vệ sinh một chút đã bỏ lỡ một trăm triệu.Triệu Thương Thương rất quen thuộc với khu vực này, không cần suy nghĩ cũng biết nên chạy đường nào.

Lúc ra cô phát hiện nhóm chat đã nổ tung, đủ gói biểu cảm “Cám ơn ông chủ” “Ông chủ hào phòng” lướt qua màn hình.Cho đến buổi sáng ngày thứ sáu, lần đầu tiên cô tỉnh dậy trước khi chuông báo thức kêu, cô cảm thấy bụng dưới hơi khó chịu, có chút đau, bụng cô lạnh buốt.

Triệu Thương Thương là người cuối cùng mở bao lì xì, vẫn còn dư lại cho cô 66,7 tệ.Triệu Dập Thời lấy áo quạt gió, nhìn cô nói, “Đến mức cả ngày không vui à?

“Tốn kém quá rồi.” Cô nghiêm túc nói, “Sau này nếu còn loại chuyện tốt thế này cậu phải nhớ nói trước với tôi đó.””

Giang Tuần buồn cười: “Được.”Điện thoại khẽ rung, nhân được hai tin nhắn từ Giang Tuần:

Lúc ra khỏi quán lẩu thì trời đã tối.Triệu Thương Thương: “Tôi bằng lòng góp năm đồng.

Trăng treo cao trên bầu trời đêm, dãy núi xa xa mờ ảo.Triệu Dập Thời nhìn trên tường, “Hôm nay chị còn đi chạy bộ à?

Triệu Thương Thương chạy xe điện nhỏ đưa Giang Tuần về núi Thất Nha, biệt thự phía sau tối tăm, trống trải lại quạnh quẽ.”

Cô tháo mũ bảo hiểm xuống rồi hỏi Giang Tuần: “Cậu có sợ không?”” Giang Tuần bấm mấy cái trên điện thoại, đèn trong phòng lần lượt sáng lên,

giống như một con sứa khổng lồ lặng lẽ trôi trong biển sâu, xua tan bóng tối.Sau

khi sắp xếp đồ xong, Triệu Thương Thương lên giường tắt đèn đi ngủ.

Triệu Thương Thương cười nói, “Ngày mai gặp.”” Chơi có hơi kích thích rồi. “Ngày mai gặp.” Giang Tuần nói.”

Triệu Thương Thương về đến nhà, nhìn thấy Triệu Dập Thời đang ngồi trên ghế ở ngoài cửa chơi game, cô đi tới đá cậu một cái, “Dương, mai cậu thật sự không

 

đi chạy bộ sáng với chị à?””

“Không đi.”Khắp nơi có thể nhìn thấy cây cối xanh tươi, những ngôi nhà, dòng suối lấp lánh dưới ánh nắng, Thanh Sơn Phô giống như một bức tranh, hai người đang xuyên qua đó.

“Mọi người đều học trung học số mười lăm, lúc khai giảng cậu cũng phải kiểm tra thể chất đó.””

“Chị tưởng em là chị à, chạy tám trăm mét xong thở…” Triệu Dập Thời liếc nhìn bà Trịnh, sửa lời: “Thở không ra hơi.”” Triệu Thương Thương đang đợi cậu nói câu này.

Triệu Thương Thương cảm thấy mình bị sỉ nhục, chắc chắn lúc nãy Triệu Dập Thời định nói cô thở như chó.Cô mang theo mái tóc rối bù đứng trước gương đánh răng, rất giống nhân vật chính nào đó trong phim kinh dị.

Cô ngồi xổm xuống nhặt đồ bấm móng tay rơi dưới đất, nhìn đôi giày thể thao dưới chân Triệu Dập Thời, ngón tay cử động, không nói gì nữa.Giang Tuần đang chạy bộ, nghe thấy tiếng xe đến gần rồi dừng lại trên cầu.

Thấy cô không nói gì, Triệu Dập Thời chủ động hỏi: “Chị định ngày mai đi chạy thật à?”Cảm xúc vui vẻ đó lan tỏa đến trái tim và mọi bộ phận trên cơ thể cô.

“Không phải ngày mai mà là mỗi ngày.”Giang Tuần nói đùa: “Có muốn tôi về nhà lấy báo cáo kiểm tra sức khoẻ cho cậu xem thử không?

“Chị dậy nổi không?”Chủ yếu là do hình tượng cá ướp muối “Có thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thể ngồi tuyệt đối không đứng” của Triệu Thương Thương đã ăn sâu trong lòng mười mấy năm qua, ngay cả Trình Thủy cũng không tin cô có thể kiên trì chạy bộ sáng sớm.

“Đương nhiên.””

“Chị có thể không ngủ nướng?””Hai cậu chạy bộ sáng xong rồi đó à? “Có thể.””Cậu mới bị trĩ!

Triệu Dập Thời nhướng mày, “Cược không?”Cô vào nhà vệ sinh xem thử, thật sự đến tháng rồi.

“Được thôi, ai sợ ai.” Triệu Thương Thương đang đợi cậu nói câu này.”Ông góp vui làm gì.

Cô suy nghĩ rồi nói, “Người thua phải đồng ý vô điều kiện với người thắng ba chuyện cho dù là chuyện gì.” Chơi có hơi kích thích rồi.” Triệu Thương Thương nói.

“Đương nhiên, không được vi phạm.”Con đường phải qua phía trước là một cây cầu vòm tròn, hai bên lan can sắt thấp đã bạc màu và rỉ sét.

Triệu Dập Thời: “Từ ngày mai trở đi đến trước khai giảng một ngày, chị nhất định phải kiên trì chạy bộ mỗi ngày, nếu nghỉ bất kỳ ngày nào coi như chị thua.”

 

Triệu Thương Thương: “Tôi thật sự chuẩn bị chạy bộ buổi sáng, mấy cậu có đi không?

Triệu Thương Thương: “Bất kể mưa gió.”Ăn cơm xong, vừa đặt bát đũa xuống cô liền ngồi yên không nhúc nhích.

Hai người đấm tay với nhau, ván cược được thiết lập và ngay lập tức có hiệu lực. Triệu Thương Thương mời mọi người trong nhóm: “Bắt đầu từ ngày mai, có ai muốn tham gia chạy bộ buổi sáng với tôi không?

Lão Triệu tháo kính lão xuống, kéo tay áo bà Trịnh, “Bà xem hai chị em tụi nó đang làm gì thế?””

Bà Trịnh đang xem tivi phân tâm nói: “Đánh cược.””

Lão Triệu nói: “Để tôi đi hỏi xem có thể cược chung không.”Bóng đập vào khung rổ nảy về phía này, Triệu Thương Thương giơ tay chắn bóng rồi ném mạnh trở về.

“Ông góp vui làm gì.” Bà Trịnh kéo ông ấy lại, “Ông bao nhiêu tuổi rồi hả, ông tìm cho tôi bộ phim hôm qua trước đi được không… Tôi quên mất xem tới tập mấy rồi, rốt cuộc Tam thiếu gia của Vương phủ có phải cha ruột của tiểu Phương không?””

“Đừng gấp đừng gấp…” Lão Triệu đeo lại kính lão lên, bấm điều khiển TV.” Giang Tuần cười.

Triệu Thương Thương hùng dũng oai vệ khí, thế bừng bừng lên lầu, tràn ngập lòng tin với chính mình.”

Triệu Dập Thời bắt đầu ván tiếp theo, nhưng đồng đội của cậu chơi quá gà, bên cậu thua thảm hại. Triệu Dập Thời mất điểm, trực tiếp thoát khỏi trò chơi, tắt điện thoại.”Mọi người đều học trung học số mười lăm, lúc khai giảng cậu cũng phải kiểm tra thể chất đó.

Cậu đứng lên bước về phía trước, chân bị thứ gì đó cột chặt, cả người bổ nhào về phía trước, suýt chút nữa đã vồ ếch.Cô suy nghĩ rồi nói, “Người thua phải đồng ý vô điều kiện với người thắng ba chuyện cho dù là chuyện gì.

Cậu cúi đầu nhìn, hóa ra dây giày chơi bóng bị tháo ra rồi cột vào chân ghế. Chiếc loa lớn màu vàng treo trước đầu xe thông báo: “Trị bệnh trĩ, dùng Lưu Phương.

“Triệu Thương Thương ——””Cậu có muốn đi khám thử không?

Triệu Dập Thời lên lầu hai, phát hiện căn phòng cách vách đã sớm khóa trái.Du Mân không thể tin được nhìn Giang Tuần, vẻ mặt đau khổ: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.

–Ánh mắt cô đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là lo lắng.

Buổi tối Triệu Thương Thương mơ một giấc mơ đẹp, cô đã quên nội dung cụ thể của giấc mơ nhưng dù sao trong mơ cô cũng rất vui.Chớp mắt mỉm cười nhìn

 

Triệu Dập Thời: “Mỗi tháng luôn có vài ngày như vậy, cậu biết mà.

Cảm xúc vui vẻ đó lan tỏa đến trái tim và mọi bộ phận trên cơ thể cô.” Bà Trịnh kéo ông ấy lại, “Ông bao nhiêu tuổi rồi hả, ông tìm cho tôi bộ phim hôm qua trước đi được không…

Cho đến khi cô bị đồng hồ báo thức đánh thức.Lần này Triệu Dập Thời quả thật đã đánh giá thấp sự quyết tâm của cô rồi.

Sự oán giận ngay lập tức tụ lại.Triệu Thương Thương: “@ Du Mân, người anh em, có bệnh thì mau trị đi.

Cô mang theo mái tóc rối bù đứng trước gương đánh răng, rất giống nhân vật chính nào đó trong phim kinh dị.”

Khoảng bảy giờ, Giang Tuần đạp xe đạp leo núi đến cửa nhà họ Triệu.”

Người lớn tuổi ngủ ít, lão Triệu và bà Trịnh đều đã dậy. Một người đang phơi quần áo, một người đang tưới cây.”Ngày mốt khi nào cậu đi?

Giang Tuần chào hỏi với hai người rồi ngồi xuống ghế đẩu chờ Triệu Thương Thương.Giang Tuần như một chiếc đồng hồ mặt trời, giúp cô ghi lại thời gian.

Triệu Thương Thương lướt xuống như hồn ma, cô ngồi trên ghế mang vớ, thay giày, không nói lời nào.” Giang Tuần nói xong thì lấy vài viên sô cô la trong túi ra, “Buổi sáng vận động dễ tuột huyết áp.

Dường như cơ thể cô vẫn chưa tỉnh, cũng không có sức nói chuyện.Cho đến khi cô bị đồng hồ báo thức đánh thức.

Giang Tuần đi sau lưng cô cùng ra ngoài.”

Không khí buổi sáng của Thanh Sơn Phô vô cùng mát mẻ, bầu trời trong xanh giống như một mặt hồ lộn ngược.Triệu Thương Thương hỏi: “Cậu ăn chưa?

Mặt trời sắp mọc, dãy núi phía đông rực ánh vàng.Người lớn tuổi ngủ ít, lão Triệu và bà Trịnh đều đã dậy.

Tuyến đường đã được quyết định xong vào hôm qua, là một con đường rợp bóng cây. Cây xanh hai bên đường tạo thành một bức tường thiên nhiên che nắng chắn mưa, giữa những thân cây là những cánh đồng xanh mướt, những đầm sen nở rộ, con đường trải dài về phía trước.Triệu Thương Thương từ ban công tầng hai nhìn ra, nhìn thấy Trình Thủy đưa tay ra ngoài cửa sổ xe vẫy vẫy, chiếc xe biến mất ở góc đường.

Triệu Thương Thương rất quen thuộc với khu vực này, không cần suy nghĩ cũng biết nên chạy đường nào.”

Trong khoảng mười phút đầu tiên, Triệu Thương Thương vẫn luôn im lặng, Giang Tuần cũng thế.”Cậu có chạy bộ nữa không?

Từ đầu đến cuối hai người đều chạy chậm.Người gửi thư kí tên Triệu Thương Thương.

 

Chạy một lúc thì dừng lại, đi bộ chậm rãi, gương mặt nhợt nhạt của Triệu Thương Thương đã có chút huyết sắc, tâm trạng khó chịu cũng dần biến mất. Cô hỏi Giang Tuần có mệt không.”

“Không tính là mệt.” Giang Tuần nói xong thì lấy vài viên sô cô la trong túi ra, “Buổi sáng vận động dễ tuột huyết áp.””

Triệu Thương Thương chọn một viên, xé bao bì cho vào miệng.Không lâu sau, Giang Tuần đạp xe tới, cậu bấm chuông hai lần, tiếng chuông leng keng thu hút sự chú ý của Triệu Thương Thương đang thất thần.

Dường như Giang Tuần đã thở phào nhẹ nhõm, cậu lùi lại hai bước, “Cậu bị khó chịu khi thức dậy.””

“Bị cậu phát hiện rồi.” Vị socola tan ra trong miệng Triệu Thương Thương, “Trên người tôi có một lời nguyền, nếu dậy trước tám giờ sẽ biến thành Sadako.” ”

Giang Tuần nghe xong liền nở nụ cười.” Triệu Thương Thương nói: “Có cần gây quỹ trong ‘Thế giới hòa bình' để góp tiền mua thuốc bôi trĩ cho cậu không?

Triệu Thương Thương cũng cười, sau khi cười hai lần cô liền che miệng lại. Khuyên ngươi hãy trả lại tài khoản cho người anh em của ta mau, nếu không đại ca của Thanh Sơn Phô chắc chắn sẽ lấy mạng chó của ngươi!

Giang Tuần không hiểu. Thấy cô nuốt socola xuống rồi nhe hàm răng trắng nõn với cậu, hỏi: “Răng tôi có đen không?””

Cô đã hoàn toàn không xem cậu là người ngoài nữa rồi.” Giang Tuần dở khóc dở cười, “Không đen, rất sạch sẽ.””

“Mai cậu đừng mang socola nữa.” Triệu Thương Thương nói, “Tôi sợ ảnh hưởng đến hình tượng của mình.”Thấy cô không nói gì, Triệu Dập Thời chủ động hỏi: “Chị định ngày mai đi chạy thật à?

“Kẹo trái cây được không?” Giang Tuần hỏi.Những người trên sân bóng đã mệt, ai cũng như mới được vớt từ dưới nước lên.

“Được.”Du Mân và Triệu Dập Thời tiếp tục chơi bóng, Triệu Thương Thương đạp xe vòng quanh sân bóng, mỗi lần chạy ngang qua Giang Tuần đang ngồi trên bậc thang, cô bất giác giảm tốc độ nói vài câu với cậu.

“Cậu thích vị gì?”Vẻ mặt Giang Tuần như đang nói cho cậu ấy biết, tôi vui là được.

“Vị nào cũng được, có điều tôi không thích vị xoài.”Tối hôm đó đến lượt Triệu Thương Thương rửa chén.

Giang Tuần nhớ rồi.Thế giới dường như đột nhiên trở nên vắng lạnh.

Hai người chạy bộ xong thì ăn sáng trên một con đường nhỏ. Triệu Thương Thương gọi một bát phở bò, Giang Tuần ăn mì nước hoành thánh.Triệu Thương

 

Thương cảm thấy mình bị sỉ nhục, chắc chắn lúc nãy Triệu Dập Thời định nói cô thở như chó.

Dọc đường ngày càng có nhiều người mua người bán, tiếng la hét, trả giá, tiếng bước chân vội vàng đan xen nhau tạo thành một khu chợ náo nhiệt.Cô không muốn thừa nhận chân mình ngắn.

Một chiếc xe van màu vàng lái vào để quảng bá sản phẩm của mình.Triệu Thương Thương đoán: “Không phải bị đánh đó chứ?

Chiếc loa lớn màu vàng treo trước đầu xe thông báo: “Trị bệnh trĩ, dùng Lưu Phương. Thuốc bôi trĩ Lưu Phương, sẽ có kết quả nhanh chóng…”Triệu Thương Thương rút ra một cuốn sách nhỏ về kiến thức vệ sinh sinh lý phía dưới “Kim Dung toàn tập” và “Lịch vạn niên Trung Hoa”.

Một số dì khoảng bốn mươi tuổi bước xuống xe, mỗi người mang theo một chồng tờ rơi, gặp ai cũng phát một tờ.”Chở tôi đi vòng quanh hả?

Triệu Thương Thương và Giang Tuần ngồi trên bàn nhỏ cũng không may mắn thoát được, nhận được hai tờ.Triệu Thương Thương lặp lại việc chạy bộ buổi sáng hàng ngày của mình, vượt qua kỳ kinh nguyệt và bắt đầu một tuần mới.

Dì còn nhiệt tình phổ cập chút kiến thức đề phòng bệnh trĩ cho hai người, phân tích các thành phần thảo dược Trung Quốc khác nhau có trong kem bôi trị trĩ của dì ấy, còn bảo bọn họ nhất định phải mang tờ rơi về nhà cho người lớn xem.

Giang Tuần nở nụ cười rạng rỡ, “Cậu quan tâm tôi, tôi rất vui.

“Ây, người anh em!”” Triệu Dập Thời liếc nhìn bà Trịnh, sửa lời: “Thở không ra hơi.

Du Mân ở bên kia đường gọi.Xuống dốc, con đường trở nên dễ đi hơn.

Trong tay cậu ấy cầm sườn heo, ngô và nước tương, có thể nhìn ra là cậu ấy bị người nhà gọi đi làm việc vặt.Du Mân: “Yêu nghiệt!

“Hai cậu chạy bộ sáng xong rồi đó à?” Du Mân hỏi.” Giang Tuần hỏi Triệu Thương Thương.

“Đúng vậy.” Triệu Thương Thương nói.”Kẹo trái cây được không?

Du Mân quả thật phải nhìn cô với cặp mắt khác.” Cô nghiêm túc nói, “Sau này nếu còn loại chuyện tốt thế này cậu phải nhớ nói trước với tôi đó.

Triệu Thương Thương hỏi: “Cậu ăn chưa?”Đến ngày cuối cùng, Triệu Thương Thương sinh ra một loại cảm xúc không nỡ.

“Mới ăn ba cái bánh bao lớn.” Du Mân nói.Mặt trời sắp mọc, dãy núi phía đông rực ánh vàng.

Triệu Thương Thương chỉ chỉ ghế nhựa không có người bên cạnh, “Ngồi đi, đứng lâu mỏi chân.”Lão Triệu nói: “Để tôi đi hỏi xem có thể cược chung không.

Du Mân không ngồi, cậu ấy muốn đứng.Nhiệt độ trong núi thay đổi đột ngột.

 

“Sao không ngồi?” Triệu Thương Thương nhìn Du Mân, bỗng nhiên thông suốt: “Người anh em, không phải cậu bị trĩ đó chứ?”Du Mân mồ hôi đầm đìa nói chen vào: “Sao không nói tôi cẩn thận một chút, người ta đi đường ban đêm cũng sợ mà.

Cô vừa nói xong, mấy dì xung quanh liền quăng ánh mắt ân cần tới.Trình Thủy: “Thương Thương, cậu bị trộm tài khoản à?

Du Mân quay người nhỏ giọng nói với Triệu Thương Thương: “Mẹ nó cậu nói nhỏ thôi.”Bà Trịnh đang xem tivi phân tâm nói: “Đánh cược.

“Cậu mới bị trĩ!”Buổi tối Triệu Thương Thương mơ một giấc mơ đẹp, cô đã quên nội dung cụ thể của giấc mơ nhưng dù sao trong mơ cô cũng rất vui.

“Đừng ngại.” Triệu Thương Thương nói: “Có cần gây quỹ trong ‘Thế giới hòa bình' để góp tiền mua thuốc bôi trĩ cho cậu không? Dì kia mới nói mấy ngày này là ngày có ưu đãi, cậu mua có thể được giảm giá 30%.”Giang Tuần chào hỏi với hai người rồi ngồi xuống ghế đẩu chờ Triệu Thương Thương.

Triệu Thương Thương: “Tôi bằng lòng góp năm đồng.””Cũng không phải không được.

Giang Tuần im lặng lắng nghe nãy giờ lập tức bày tỏ: “Tôi góp một hào*.” ”Không tính là mệt.

(*1 đồng = 10 hào)Lúc ra cô phát hiện nhóm chat đã nổ tung, đủ gói biểu cảm “Cám ơn ông chủ” “Ông chủ hào phòng” lướt qua màn hình.

Du Mân không thể tin được nhìn Giang Tuần, vẻ mặt đau khổ: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Người anh em, cậu đi theo Triệu Thương Thương học xấu rồi.”Triệu Thương Thương lướt xuống như hồn ma, cô ngồi trên ghế mang vớ, thay giày, không nói lời nào.

Vẻ mặt Giang Tuần như đang nói cho cậu ấy biết, tôi vui là được.Triệu Thương Thương: “Cần.

Du Mân thở dài, hết đường chối cãi, “Tôi thật sự không bị trĩ.”Triệu Dập Thời: “Tùy chị.

Triệu Thương Thương đoán: “Không phải bị đánh đó chứ?”Hai người đấm tay với nhau, ván cược được thiết lập và ngay lập tức có hiệu lực.

Đúng vậy thật.Phản ứng của Triệu Thương Thương trong hai ngày đầu tiên của kỳ kinh khá lớn, cô dễ bị đau bụng và đau lưng, hơn nữa số lượng còn nhiều.

Triệu Thương Thương: “Ngày cậu đến phòng tập nhảy không nói với ba mẹ à?” ”Rốt cuộc chị đang phiền muộn chuyện gì thế?

Đúng là không nói thật.”Tiếc là không có chỗ ngồi phía sau, nếu không tôi sẽ chở cậu.

Triệu Thương Thương: “Dũng sĩ.””

 

Du Mân tự học Hip-hop, người trong nhà không tán thành vì cho rằng cậu ấy không làm việc đàng hoàng, làm chậm trễ việc học vì nhảy nhót.Bầu trời lúc chạng vạng lộng lẫy, bao la hùng vĩ, những đám mây bồng bềnh.

Khi Du Mân có thể thi vào trung học số mười lăm, theo lời ba cậu thì đó là “Khói xanh bốc lên từ nấm mồ của tổ tiên”. Nhưng từ khi vào cấp ba, thành tích của cậu có thể dùng từ kém cỏi để hình dung.Đợi tôi về Thanh Sơn Phô tôi sẽ đi tìm cậu chơi nha.

Hơn nữa cậu ấy còn có một anh trai là học bá, Du Lệ, làm nổi bật lên sự bình thường, mờ nhạt của cậu ấy.-

Khi còn bé Du Mân thích đi chơi với Triệu Thương Thương nhất, vì hoàn cảnh của hai người giống nhau, đều có anh em sinh đôi, đều là người có một anh trai hoặc em trai có thành tích xuất sắc.Đến mười hai giờ trưa, Cổ Khâu Thành tới gõ cửa.

Có điều Triệu Thương Thương may mắn hơn cậu ấy, cô có rất nhiều tình yêu và sự bao dung, cho phép cô phạm sai lầm.”

Còn Du Mân không được người nhà thấu hiểu.”Cậu đi đường cẩn thận một chút.

Lần này cậu ấy giấu họ đến phòng tập nhảy, sau khi về bị ba dùng thắt lưng đánh vào mông, đánh một trận no đòn. Bây giờ không ngồi ghế được, đi ngủ cũng chỉ có thể nằm nghiêng.” Du Mân nói.

“Cậu có muốn đi khám thử không?” Triệu Thương Thương nói.Lão Triệu tháo kính lão xuống, kéo tay áo bà Trịnh, “Bà xem hai chị em tụi nó đang làm gì thế?

“Khám rồi, bôi thuốc rồi.” Du Mân không quan tâm nói.Du Mân tự học Hip-hop, người trong nhà không tán thành vì cho rằng cậu ấy không làm việc đàng hoàng, làm chậm trễ việc học vì nhảy nhót.

Triệu Thương Thương lướt điện thoại, “Có cái video suýt nữa quên gửi cậu.”” “Video gì?””

“Hôm đó cậu nhảy trên sân khấu tôi có đứng dưới quay lại.””Cậu có muốn chúng ta cùng nhau chạy bộ buổi sáng để rèn luyện sức khỏe không?

Triệu Thương Thương mở video, vì nhảy theo nhóm nên trên sân khấu có rất nhiều người, nhưng ống kính của cô chỉ di chuyển theo Du Mân, hình ảnh ổn định lại rõ ràng. Ở động tác ending cuối cùng, chùm ánh sáng chiếu xuống, cả người Du Mân như đang phát sáng.Triệu Thương Thương chỉ chỉ ghế nhựa không có người bên cạnh, “Ngồi đi, đứng lâu mỏi chân.

“Thế nào, trình độ quay chụp của tôi cũng ngang ngửa với mấy trạm tỷ theo đuổi người nổi tiếng đúng không” Triệu Thương Thương tự khen, “Nếu có máy ảnh chuyên nghiệp tôi nhất định có thể quay tốt hơn nhiều.”Cảm ơn cậu đã sắn lòng đợi tôi cùng nhau chạy bộ mỗi sáng.

 

Giang Tuần cùng xem hết video, nói một cách chân thành: “Quay rất tốt.”” Triệu Thương Thương nhét sách nhỏ lại.

Cũng không biết đang khen Du Mân nhảy hay đang đồng ý với Triệu Thương Thương cô quay phim rất tốt.”

Dù thế nào thì tâm trạng Du Mân cũng đã tốt hơn, không hiểu sao lại được hai người này an ủi.”

Cậu ấy chỉ mình trong video: “Tôi là ánh sáng.””

Triệu Thương Thương liên tục gật đầu cho có lệ: “Đúng đúng đúng, cậu là ánh sáng, cậu là điện, cậu là thần thoại duy nhất.”Kỳ nghỉ hè ngày càng ngắn lại, thời gian đến trường cũng ngày một gần hơn.

–Triệu Thương Thương do dự nói: “Dì cả của tôi tới rồi.

Sau khi ăn sáng xong, Triệu Thương Thương về nhà, Giang Tuần đạp xe về núi Thất Nha.”Thế nào, trình độ quay chụp của tôi cũng ngang ngửa với mấy trạm tỷ theo đuổi người nổi tiếng đúng không” Triệu Thương Thương tự khen, “Nếu có máy ảnh chuyên nghiệp tôi nhất định có thể quay tốt hơn nhiều.

Buổi chạy bộ hôm nay diễn ra suôn sẻ, Triệu Thương Thương cầm phấn vẽ một dấu tích lên trường, đánh dấu ngày tháng.Triệu Thương Thương vừa tỉnh, cô đang ngồi xổm trong sân đánh răng thì nghe thấy tiếng động bên ngoài.

Triệu Dập Thời đứng trước tường nhìn, khịt mũi coi thường, “Mới có một ngày, không đại diện được gì cả.”Chương 15: “Bái bai, lần sau gặp ——”

“Cậu cứ chờ xem.”Nó khiến người ta có cảm giác như mùa thu đang đến.

Triệu Thương Thương vẽ được năm dấu tích liên tiếp, lúc kiên trì được gần một tuần, cô đã sắp thích ứng với tiếp tấu chạy bộ buổi sáng mỗi ngày.”

Cho đến buổi sáng ngày thứ sáu, lần đầu tiên cô tỉnh dậy trước khi chuông báo thức kêu, cô cảm thấy bụng dưới hơi khó chịu, có chút đau, bụng cô lạnh buốt.”

Triệu Thương Thương lập tức có linh cảm không tốt.Đúng lúc đang vào giờ cơm, trong quán đã sắp hết chỗ.

Cô vào nhà vệ sinh xem thử, thật sự đến tháng rồi.Triệu Thương Thương: “Tớ sẽ dùng sự thật để chứng minh bản thân!

Phản ứng của Triệu Thương Thương trong hai ngày đầu tiên của kỳ kinh khá lớn, cô dễ bị đau bụng và đau lưng, hơn nữa số lượng còn nhiều.Triệu Thương Thương liên tục gật đầu cho có lệ: “Đúng đúng đúng, cậu là ánh sáng, cậu là điện, cậu là thần thoại duy nhất.

Cô cúi xuống rửa mặt, phân vân không biết hôm nay nên chạy bộ buổi sáng hay dứt khoát nằm vật xuống giường đi ngủ.Thời gian trôi qua như nước.

Hôm nay Giang Tuần đến thì thấy Triệu Thương Thương đã ngồi trên ghế nhỏ dưới mái hiên, vẫn là dáng vẻ buồn ngủ như cũ, đôi mắt không mở ra được.Một

 

chiếc xe van màu vàng lái vào để quảng bá sản phẩm của mình.

Giang Tuần để xe đạp dựa vào tường, đi qua nói: “Cậu ngủ không ngon hả?”Lần đầu tiên cô gặp cậu, cậu mang dáng vẻ ốm yếu.

Bình thường cậu đến sớm, phải ngồi dưới đợi cô mấy phút mới có thể cùng ra ngoài.”

Triệu Thương Thương do dự nói: “Dì cả của tôi tới rồi.”Cô vừa nói xong, mấy dì xung quanh liền quăng ánh mắt ân cần tới.

Giang Tuần nhất thời không kịp phản ứng.Triệu Thương Thương gỡ tay cậu ra, “Bẩn quá đi.

Triệu Thương Thương bổ sung: “Họ hàng này không phải họ hàng kia.”Sau khi ăn sáng xong, Triệu Thương Thương về nhà, Giang Tuần đạp xe về núi Thất Nha.

Có một tủ sách nhỏ ở góc phòng khách, trong đó có những tờ báo lão Triệu mua và tạp chí của bà Trịnh. Triệu Thương Thương rút ra một cuốn sách nhỏ về kiến thức vệ sinh sinh lý phía dưới “Kim Dung toàn tập” và “Lịch vạn niên Trung Hoa”.”

Lúc Triệu Thương Thương học lớp sáu, bà Trịnh phổ cập cho cô một loạt kiến thức sinh lý.”Tôi cũng muốn đạp xe.

Cô rút quyển sách nhỏ ra, thoải mái hỏi Giang Tuần: “Cậu muốn xem thử không?”Triệu Dập Thời đứng trước tường nhìn, khịt mũi coi thường, “Mới có một ngày, không đại diện được gì cả.

Mặt Giang Tuần hơi đỏ lên, nói: “Tôi hiểu.”Triệu Thương Thương: “Dũng sĩ.

“À, vậy được rồi.” Triệu Thương Thương nhét sách nhỏ lại.”Trước kia ở trường ngày nào cũng phải chạy, giống nhau cả thôi, bình thường không thể xin nghỉ được.

“Cậu có chạy bộ nữa không?””Vị nào cũng được, có điều tôi không thích vị xoài.

Triệu Thương Thương nhìn dấu tích được vẽ bằng phấn trên tường, khẽ cắn môi: “Chạy.”Du Mân học ở trung học số mười lăm, Du Lệ học ở trường tư, hai trường cách nhau rất xa.

“Tôi đã cược với Dương, trước khi vào học phải chạy bộ buổi sáng mỗi ngày, không được nghỉ ngày nào, nếu nghỉ tôi sẽ thua, phải đồng ý với nó ba chuyện, đến lúc đó nếu nó muốn tôi hát “Chinh phục” trước mặt thầy trò toàn trường trong lễ khai giảng thì phải làm sao đây.””Khám rồi, bôi thuốc rồi.

“Tôi tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra!””

Thấy biểu cảm lo lắng của Giang Tuần, Triệu Thương Thương an ủi ngược lại cậu: “Không sao, tôi chạy chậm cũng không tính là vận động mạnh, nếu không được thì cứ xem như đi dạo một chút đi.””

 

“Trước kia ở trường ngày nào cũng phải chạy, giống nhau cả thôi, bình thường không thể xin nghỉ được.”” Triệu Thương Thương nói, “Tôi sợ ảnh hưởng đến hình tượng của mình.

Hôm nay Giang Tuần chạy đặc biệt chậm.” –)

Tối hôm đó đến lượt Triệu Thương Thương rửa chén.”

Ăn cơm xong, vừa đặt bát đũa xuống cô liền ngồi yên không nhúc nhích. Triệu Dập Thời đá cô một cái, “Đến lượt chị.”-

“Chị không muốn rửa.””

Triệu Thương Thương gắp một viên đường đỏ bỏ vào chén, đổ nước sôi để nguội vào khuấy lên. Chớp mắt mỉm cười nhìn Triệu Dập Thời: “Mỗi tháng luôn có vài ngày như vậy, cậu biết mà.””

Vậy nên mỗi tháng cứ đến mấy ngày này, cô giống như một cục vàng, có rất nhiều ân xá mà cả nhà ngầm đồng ý.Cậu đứng lên bước về phía trước, chân bị thứ gì đó cột chặt, cả người bổ nhào về phía trước, suýt chút nữa đã vồ ếch.

Bao gồm không làm việc nhà.Tốc độ của xe điện nhỏ chậm lại, tiếng gió vù vù cũng nhỏ đi.

Triệu Dập Thời nhìn trên tường, “Hôm nay chị còn đi chạy bộ à?””Muốn thắng em như vậy à?

“Chạy chứ, không tin cậu hỏi lão Triệu đi.”Bao gồm không làm việc nhà.

Lão Triệu nói: “Ông có thể làm chứng, ông tận mắt nhìn thấy con bé ra ngoài chạy bộ với Tiểu Giang.”Khoảng cách quá gần, đèn trên đầu sáng rực, Triệu Thương Thương thậm chí còn nhìn thấy lỗ kim cực nhỏ phía trên.

Lần này Triệu Dập Thời quả thật đã đánh giá thấp sự quyết tâm của cô rồi.” Giang Tuần nói.

“Muốn thắng em như vậy à?”Dù thế nào thì tâm trạng Du Mân cũng đã tốt hơn, không hiểu sao lại được hai người này an ủi.

Ham muốn chiến thắng của Triệu Thương Thương tăng cao, nở nụ cười: “Cậu cứ chờ đi, chờ chị thắng rồi cậu sẽ gánh chịu hậu quả.””

Triệu Dập Thời: “Cũng chỉ mới sáu ngày, ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu.”” Thời gian trôi qua như nước.Không phải chỉ là khai giảng thôi sao.

Triệu Thương Thương lặp lại việc chạy bộ buổi sáng hàng ngày của mình, vượt qua kỳ kinh nguyệt và bắt đầu một tuần mới.Giang Tuần để xe đạp dựa vào tường, đi qua nói: “Cậu ngủ không ngon hả?

Nhiều lần cô nằm trên giường muốn bỏ cuộc giữa chừng, nhưng sau đó nghĩ đến Giang Tuần đang trên đường đến nhà mình rồi, vì không muốn để cậu chờ lâu

 

nên cô đành phải thức dậy.Triệu Thương Thương gắp một viên đường đỏ bỏ vào chén, đổ nước sôi để nguội vào khuấy lên.

Giang Tuần như một chiếc đồng hồ mặt trời, giúp cô ghi lại thời gian.”

Cậu cũng giống một chiếc đồng hồ báo thức thần kỳ, im lặng nhưng hiệu quả. Lịch hoa và chim hợp tác với bảo tàng đã gần hoàn thành, hôm nay chỉ cần hoàn thiện một số công việc cuối cùng, Giang Tuần đóng cửa phòng vẽ lại, nhốt mình trong đó cả buổi sáng.

Ngày qua ngày, trên con đường rợp bóng cây quen thuộc, hai người gặp gỡ những đám mây lang thang, những cơn gió thổi qua, tiếng xe đạp leng keng, những cụ già gánh hàng đi chợ, đàn vịt xếp hàng qua đường.Cô tháo mũ bảo hiểm xuống rồi hỏi Giang Tuần: “Cậu có sợ không?

Phong cảnh mỗi ngày dường như đều giống nhau nhưng cũng không giống nhau. Cô hỏi Giang Tuần có mệt không.

Kỳ nghỉ hè ngày càng ngắn lại, thời gian đến trường cũng ngày một gần hơn. Triệu Thương Thương ở nhà thu dọn các loại bài tập, nhét hết vào cặp, còn quần áo thì cô định buổi tối sẽ xếp.

Đến ngày cuối cùng, Triệu Thương Thương sinh ra một loại cảm xúc không nỡ. Không nỡ gì cô cũng không biết, cô đổ tất cả cho việc không muốn đi học lại.

Triệu Dập Thời mất điểm, trực tiếp thoát khỏi trò chơi, tắt điện thoại. “Ngày mốt tôi phải đi học rồi.” Cô nói với Giang Tuần.”

“Ngày mai là ngày chạy bộ cuối cùng.”Cô rút quyển sách nhỏ ra, thoải mái hỏi Giang Tuần: “Cậu muốn xem thử không?

Giang Tuần uống hết sữa đậu nành trong chén, rút một tờ giấy đưa cô. Triệu Thương Thương không có khẩu vị, bánh bao nhân thịt chỉ ăn nửa cái rồi lau miệng.”

“Ngày mốt khi nào cậu đi?” Giang Tuần hỏi.”

“Có lẽ sẽ rất sớm, đi thẳng đến trường để báo danh, cùng ngày còn phải kiểm tra.” Triệu Thương Thương nói xong, hai người trầm mặc.Triệu Thương Thương nói với cậu ấy: “Cậu sợ thì cứ trốn sau lưng anh trai cậu kìa.

Bầu không khí trở nên buồn buồn.Không biết đã qua bao lâu, cô vẫn chưa ngủ.

Giống như có rất nhiều sợi bông từ bốn phía quấn quanh người cô, trói chặt trái tim Triệu Thương Thương, khiến cô không biết nên làm gì, không biết nên nói gì.”Được thôi, ai sợ ai.

Ngày 31 tháng 8, ngày cuối cùng chạy bộ sáng sớm đã kết thúc.Bây giờ không ngồi ghế được, đi ngủ cũng chỉ có thể nằm nghiêng.

Triệu Thương Thương ở nhà thu dọn các loại bài tập, nhét hết vào cặp, còn quần áo thì cô định buổi tối sẽ xếp.Du Mân quay người nhỏ giọng nói với Triệu Thương Thương: “Mẹ nó cậu nói nhỏ thôi.

 

Buổi chiều, Trình Thủy xuất phát đến trung học số ba, đây là trường nội trú, mỗi tháng chỉ được nghỉ một lần. Lúc xe đi ngang qua cửa nhà Triệu Thương Thương, Trình Thủy gọi “Thương Thương”.Triệu Thương Thương về đến nhà, nhìn thấy Triệu Dập Thời đang ngồi trên ghế ở ngoài cửa chơi game, cô đi tới đá cậu một cái, “Dương, mai cậu thật sự không đi chạy bộ sáng với chị à?

Triệu Thương Thương từ ban công tầng hai nhìn ra, nhìn thấy Trình Thủy đưa tay ra ngoài cửa sổ xe vẫy vẫy, chiếc xe biến mất ở góc đường.Cửa sổ xe mở hơn một nửa, làn gió buổi sáng mát mẻ, những bụi cây và rừng cây tươi tốt lướt qua cửa sổ xe.

Triệu Thương Thương thất vọng mất mát ngẩn người ở nhà, lão Triệu nói cô mắc hội chứng khai giảng, xảy ra mỗi năm một lần vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè.”Cậu thích vị gì?

Mãi cho đến khi nhìn thấy những dấu tích ngay ngắn không thiếu ngày nào trên tường, nghĩ đến vụ cá cược với Triệu Dập Thời tâm trạng của Triệu Thương Thương mới tốt hơn một chút.”Chỉ là đến bệnh viện kiểm tra lại thôi, không có vấn đề gì lớn.

“Chị muốn em làm gì? Nói nhanh đi.” Triệu Dập Thời nói.”

Triệu Thương Thương nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa nghĩ được ý nào hay, cô cảm thấy không thể tuỳ tiện lãng phí cơ hội được, nên cô quyết định để dành “3 chuyện” chờ sau này đến lúc cần rồi nói.Triệu Thương Thương là người cuối cùng mở bao lì xì, vẫn còn dư lại cho cô 66,7 tệ.

Triệu Dập Thời: “Tùy chị.””Vậy à. –”

Buổi tối, Du Mân kêu bè gọi bạn đi chơi bóng rổ trong nhóm chat, đêm cuối rồi phải tranh thủ chơi cho đã.”Hello Giang Tuần:

Ngoài Trình Thủy đã đến trường thì những người còn lại đều đến.”

Triệu Thương Thương không biết chơi bóng rổ nên cô ngồi trên bậc thang bên cạnh.”

Không lâu sau, Giang Tuần đạp xe tới, cậu bấm chuông hai lần, tiếng chuông leng keng thu hút sự chú ý của Triệu Thương Thương đang thất thần.Cây xanh hai bên đường tạo thành một bức tường thiên nhiên che nắng chắn mưa, giữa những thân cây là những cánh đồng xanh mướt, những đầm sen nở rộ, con đường trải dài về phía trước.

Cô đứng lên phủi vụn cỏ trên quần.”Đương nhiên, không được vi phạm. “Tôi cũng muốn đạp xe.””

Giang Tuần đưa xe cho cô.”

Nhưng chỗ ngồi quá cao, sau khi Triệu Thương Thương ngồi lên hai chân phải cố lắm mới có thể chạm xuống đất.”Chị có thể không ngủ nướng?

 

Cô không muốn thừa nhận chân mình ngắn.Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 9 dương lịch.

Giang Tuần nhìn cô: “Cậu có cần chỉnh thấp xuống không?””Chị không muốn rửa.

Triệu Thương Thương: “Cần.””

Giang Tuần điều chỉnh độ cao của chỗ ngồi giúp cô.”

Bóng đập vào khung rổ nảy về phía này, Triệu Thương Thương giơ tay chắn bóng rồi ném mạnh trở về.Mặt Giang Tuần hơi đỏ lên, nói: “Tôi hiểu.

Du Mân và Triệu Dập Thời tiếp tục chơi bóng, Triệu Thương Thương đạp xe vòng quanh sân bóng, mỗi lần chạy ngang qua Giang Tuần đang ngồi trên bậc thang, cô bất giác giảm tốc độ nói vài câu với cậu.Mấy ngày nay nhiệt độ giảm xuống, cậu có mặc thêm quần áo không, đừng để bị cảm đó.

“Tiếc là không có chỗ ngồi phía sau, nếu không tôi sẽ chở cậu.”Cô nghĩ nếu có Giang Tuần đi cùng, có bạn giám sát lẫn nhau thì sẽ tốt cho cả hai, có lẽ cũng không tồi.

“Chở tôi đi vòng quanh hả?” Giang Tuần cười.”Mấy ngày nay tôi không ở đây là vì phải đi thăm mộ ông ngoại, nghĩa trang không ở Bán Giang nên đường đi khá xa.

“Đúng vậy.””

Những người trên sân bóng đã mệt, ai cũng như mới được vớt từ dưới nước lên. Triệu Thương Thương nhìn thời gian thì thấy đã khá muộn.”Chị muốn em làm gì?

Thế là ai về nhà nấy.Triệu Dập Thời: “Là chị đó hả?

“Cậu đi đường cẩn thận một chút.” Triệu Thương Thương nói với Giang Tuần. ”Đừng gấp đừng gấp…

Du Mân mồ hôi đầm đìa nói chen vào: “Sao không nói tôi cẩn thận một chút, người ta đi đường ban đêm cũng sợ mà.”Có điều Triệu Thương Thương may mắn hơn cậu ấy, cô có rất nhiều tình yêu và sự bao dung, cho phép cô phạm sai lầm.

Triệu Thương Thương nói với cậu ấy: “Cậu sợ thì cứ trốn sau lưng anh trai cậu kìa.”Lần này cậu ấy giấu họ đến phòng tập nhảy, sau khi về bị ba dùng thắt lưng đánh vào mông, đánh một trận no đòn.

Trên đường về nhà, cô cảm thấy toàn bộ Thanh Sơn Phô đều trở nên vắng lặng, sự náo nhiệt của kỳ nghỉ hè đã biến mất không thấy tăm hơi.Giang Tuần đưa xe cho cô.

Triệu Thương Thương nhẹ nhàng đá một cái, hòn đá nhỏ lăn nhanh xuống dòng suối.Triệu Thương Thương nhìn dấu tích được vẽ bằng phấn trên tường, khẽ cắn môi: “Chạy.

 

Triệu Dập Thời lấy áo quạt gió, nhìn cô nói, “Đến mức cả ngày không vui à? Không phải chỉ là khai giảng thôi sao.”Triệu Dập Thời nhướng mày, “Cược không?

“Rốt cuộc chị đang phiền muộn chuyện gì thế?”Cô nhìn Giang Tuần ngồi đối diện, thêm cậu vào nhóm, nhóm “Thế giới hòa bình” đã tăng từ 5 người lên 6 người.

Triệu Thương Thương cũng không nói rõ được, cô đành phải tìm lý do rõ ràng nhất: “Lo lắng ngày mai phải kiểm tra không được à.”Có lẽ vì chở thêm người nên Triệu Thương Thương chạy không nhanh lắm, tương đối ổn định.

Triệu Dập Thời ỷ vào mình cao nên khoác tay lên vai Triệu Thương Thương, coi cô như cây gậy, “Thi cho tốt, nếu mà làm em mất mặt thì cả kỳ nghỉ hè dạy kèm cho chị đều uổng phí rồi.””

Triệu Thương Thương gỡ tay cậu ra, “Bẩn quá đi.””

Sau khi sắp xếp đồ xong, Triệu Thương Thương lên giường tắt đèn đi ngủ.Triệu Thương Thương cũng coi như là khách quen của quán, cô biết khá rõ các món ăn, sau khi cầm bút chì chọn vài món, cô đưa menu cho Giang Tuần.

Không biết đã qua bao lâu, cô vẫn chưa ngủ. Cô đột nhiên đứng dậy mở hành lý lấy bức tranh Giang Tuần tặng ra.”

Cô xuống phòng khách tìm màng xốp hơi và băng keo, gói chiếc hộp dài đựng bức tranh lại, đảm bảo nó sẽ không hư hại thì mới bỏ lại vào vali.Triệu Thương Thương lập tức có linh cảm không tốt.

Điện thoại khẽ rung, nhân được hai tin nhắn từ Giang Tuần:Giang Tuần điều chỉnh độ cao của chỗ ngồi giúp cô.

“Mọi chuyện thuận lợi.””Không phải ngày mai mà là mỗi ngày. “Ngủ ngon.””

–”Ngày mốt tôi phải đi học rồi.

Sáng ngày 1 tháng 9, trời tờ mờ sáng. Triệu Thương Thương vừa tỉnh, cô đang ngồi xổm trong sân đánh răng thì nghe thấy tiếng động bên ngoài.Triệu Thương Thương: “Ngày cậu đến phòng tập nhảy không nói với ba mẹ à?

Du Mân và Du Lệ đã xuất phát.Dì kia mới nói mấy ngày này là ngày có ưu đãi, cậu mua có thể được giảm giá 30%.

Du Mân học ở trung học số mười lăm, Du Lệ học ở trường tư, hai trường cách nhau rất xa. Ba mẹ phải đi hai nơi nên họ xuất phát sớm hơn.Hôm nay Giang Tuần vẫn giống ngày thường, cậu chạy xong cả hành trình.

Khoảng nửa tiếng sau, Triệu Thương Thương và Triệu Dập Thời ngồi lên xe nhỏ màu hồng của bà Trịnh, hai người sắp đi rồi, lão Triệu và Labrador đứng trước cửa sân đưa mắt nhìn bọn họ rời đi.Ba mẹ phải đi hai nơi nên họ xuất phát sớm hơn.

 

Triệu Thương Thương cắn bánh mì từng miếng nhỏ rồi nuốt với sữa.Cậu cúi đầu nhìn, hóa ra dây giày chơi bóng bị tháo ra rồi cột vào chân ghế.

Cửa sổ xe mở hơn một nửa, làn gió buổi sáng mát mẻ, những bụi cây và rừng cây tươi tốt lướt qua cửa sổ xe.Không vượt qua bài kiểm tra thể chất thì cả học kỳ sau đó sẽ trở thành đối tượng được các giáo viên thể dục đặc biệt chú ý.

“Thương Thương, cháu nhìn phía trước xem có phải Tiểu Giang không?””

Giọng bà Trịnh khiến Triệu Thương Thương lập tức tỉnh ngủ, cô vội vàng nuốt sữa bò xuống, “Đâu ạ?”Nhưng chỗ ngồi quá cao, sau khi Triệu Thương Thương ngồi lên hai chân phải cố lắm mới có thể chạm xuống đất.

Con đường phải qua phía trước là một cây cầu vòm tròn, hai bên lan can sắt thấp đã bạc màu và rỉ sét.Giang Tuần nghiêng đầu nhìn phong cảnh hai bên đường.

Giang Tuần đang chạy bộ, nghe thấy tiếng xe đến gần rồi dừng lại trên cầu.Trong khoảng mười phút đầu tiên, Triệu Thương Thương vẫn luôn im lặng, Giang Tuần cũng thế.

“Giang Tuần ——””

Triệu Thương Thương nhô người ra, cười thật tươi với cậu: “Bái bai, lần sau gặp

——””

Gió đưa giọng nói của cô bay xa.”

Đến lúc này cô mới có cảm giác kỳ nghỉ hè đã thực sự kết thúc.” Triệu Thương Thương dùng nước nóng tráng bát đũa.

–”Đương nhiên.

Hôm nay Giang Tuần vẫn giống ngày thường, cậu chạy xong cả hành trình.” Lão Triệu đeo lại kính lão lên, bấm điều khiển TV.

Chỉ có điều nửa đường cậu đi chệch khỏi con đường dự định một lần, sau khi gặp được Triệu Thương Thương và tạm biệt cô, cậu lại quay về con đường rợp bóng cây mà cậu và cô đã cùng nhau chọn.Nói cho cậu một tin tốt, trong bài kiểm tra thể chất chạy 800 mét, tôi đã về thứ ba trong nhóm nhỏ của mình, tôi độ kiếp thành công rồi!!!

Sau đó cậu về núi Thất Nha, tắm rửa, ăn sáng, đổi cát mèo cho Tam Hoa, cho mèo ăn.”Vết bầm do lấy máu.

Cuộc sống vẫn có quy luật như cũ.Sau đó cậu về núi Thất Nha, tắm rửa, ăn sáng, đổi cát mèo cho Tam Hoa, cho mèo ăn.

Yên tĩnh như lúc ban đầu.-

Lịch hoa và chim hợp tác với bảo tàng đã gần hoàn thành, hôm nay chỉ cần hoàn thiện một số công việc cuối cùng, Giang Tuần đóng cửa phòng vẽ lại, nhốt mình trong đó cả buổi sáng.”

 

Đến mười hai giờ trưa, Cổ Khâu Thành tới gõ cửa.Chúc cậu ngày nào cũng vui vẻ, sống lâu trăm tuổi.

Cậu lặp lại những ngày như trước đây.”Mới ăn ba cái bánh bao lớn. Thế giới dường như đột nhiên trở nên vắng lạnh.”

–”

Sau tiết Bạch Lộ*, Thanh Sơn Phô mưa ba ngày liên tiếp.Bộ giáo dục Thành phố Bán Giang trong những năm gần đây đã tập trung vào giáo dục thể chất để rèn luyện thể lực cho học sinh.

(*Bạch lộ là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 9 dương lịch.)Cô đột nhiên đứng dậy mở hành lý lấy bức tranh Giang Tuần tặng ra.

Nhiệt độ trong núi thay đổi đột ngột.Giang Tuần uống hết sữa đậu nành trong chén, rút một tờ giấy đưa cô.

Nó khiến người ta có cảm giác như mùa thu đang đến. Giang Tuần nhận được một tấm bưu thiếp từ trường trung học số mười lăm vào buổi tối sau cơn mưa.Cô xuống phòng khách tìm màng xốp hơi và băng keo, gói chiếc hộp dài đựng bức tranh lại, đảm bảo nó sẽ không hư hại thì mới bỏ lại vào vali.

“Hello Giang Tuần:”Chị dậy nổi không?

Mấy ngày nay nhiệt độ giảm xuống, cậu có mặc thêm quần áo không, đừng để bị cảm đó.Giang Tuần buồn cười: “Được.

Nói cho cậu một tin tốt, trong bài kiểm tra thể chất chạy 800 mét, tôi đã về thứ ba trong nhóm nhỏ của mình, tôi độ kiếp thành công rồi!!!Triệu Dập Thời: “Từ ngày mai trở đi đến trước khai giảng một ngày, chị nhất định phải kiên trì chạy bộ mỗi ngày, nếu nghỉ bất kỳ ngày nào coi như chị thua.

Cảm ơn cậu đã sắn lòng đợi tôi cùng nhau chạy bộ mỗi sáng.”

Dạo này cậu có khỏe không? Đợi tôi về Thanh Sơn Phô tôi sẽ đi tìm cậu chơi nha.”

Chúc cậu ngày nào cũng vui vẻ, sống lâu trăm tuổi.”Cô đã hoàn toàn không xem cậu là người ngoài nữa rồi.

Người gửi thư kí tên Triệu Thương Thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK