Chương 30: “Gần đèn thì sáng. Học theo cậu đó.”Cùi chỏ cậu đụng phải gì đó, một hộp đựng đồ rơi xuống.
”Cậu sao thế?
============”Cậu thay đổi rồi.
Giang Tuần bị nhét hoa hướng dương vào lòng, cậu hỏi: “Cho tôi sao?”” “Đương nhiên rồi, tôi cũng không thể đến tay không được.””
Triệu Thương Thương quay đầu nhìn con đường dài bên ngoài, không thấy bóng dáng Triệu Dập Thời và Du Mân, “Hai người họ đi đón Du Lệ, có lẽ sắp tới rồi.” ”
Sau cơn mưa, hơi nước ẩm ướt tràn ngập không khí se lạnh của mùa xuân, Giang Tuần kéo Triệu Thương Thương để tránh những giọt nước thỉnh thoảng rơi xuống từ mái hiên.” Triệu Thương Thương nói, “Nhường cậu làm trai đẹp đó.
“Vào nhà trước đã.”Vào thời điểm đó, Minh Huy đang chiêu mộ những học sinh xuất sắc, săn lùng người khắp nơi, nhìn trúng Du Lệ.
Giang Tuần lục lọi tìm được một chiếc bình thủy tinh miệng rộng, đổ đầy nước, cắt lá hoa hướng dương rồi cắm vào.”
Cậu quay đầu nhìn thì thấy Triệu Thương Thương vẫn còn đứng ngoài cửa.” “Sao thế?” Cậu hỏi.”Cậu mới là công công!
Triệu Thương Thương cúi đầu nhìn giày mình, trên đường đến đây đã bị dính bùn ướt nước, bây giờ đi bước nào sẽ có dấu giày đen bước đó, cô không dám lộn xộn, “Giày bẩn.”Trái tim của Triệu Thương Thương run lên vì sự đáng yêu của cậu, cô lấy điện thoại ra chụp lại bức ảnh xong vẫn chưa hài lòng, nhìn cậu chằm chằm.
“Cậu đợi chút.”Giang Tuần cắn một miếng cá hồi, không hề bị lay động, cậu gắp một chiếc mochi nhân khoai lang cho Triệu Thương Thương: “Cậu ăn không?
Giang Tuần lấy cho cô một đôi dép lê mới, cỡ dép rất to, là của nam vì trong ngôi nhà này không có dép nữ.Trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời, trông có chút đau lòng.
“Mang được không?” Giang Tuần hỏi.Triệu Thương Thương bắt được không khí, không vui nói: “Sao còn chơi trò lạt mềm buộc chặt thế.
“Được.” Triệu Thương Thương mang dép vào, không có vấn đề gì cả.Từ nhỏ Du Mân đã tủi thân đến rơi nước mắt.
“Đừng chạy cũng đừng đi nhanh quá, dễ ngã.”Triệu Thương Thương không nhìn thấy Cổ Khâu Thành nên hỏi cậu.
“Biết rồi.””
Đuôi của Tam Hoa quét qua lá cây, những hạt mưa lung lay rơi xuống lộp độp. Nó nhảy xuống khỏi tường thấp rồi nhảy lên bệ cửa sổ, để lại những dấu chân ướt sũng.”Sau khi tóc dài hơn tôi liền biến thành gái đẹp rồi.
Trong nhà có nhiều đồ trang trí hơn lần Triệu Thương Thương tới trước đó, nhưng tổng thể vẫn mang phong cách cổ xưa, đơn giản.Giang Tuần nói anh ấy vừa đi do có việc đột xuất.
Triệu Thương Thương không nhìn thấy Cổ Khâu Thành nên hỏi cậu. Giang Tuần nói anh ấy vừa đi do có việc đột xuất. Đồ ăn ra ngoài mua lúc sáng vẫn còn chất đống trong bếp không ai xử lý.”Được rồi, tôi về xem lại album ảnh, nhất định có mấy tấm ảnh hồi tôi còn nhỏ, từ nhỏ cảm giác với ống kính của tôi rất tốt, vô cùng ăn ảnh nên ba mẹ đều thích chụp tôi, nói tôi đẹp trai.
Triệu Thương Thương do dự hỏi Giang Tuần, “Vậy trưa nay… Cậu biết nấu cơm không?”Dù thế nào đi nữa cũng không đến lượt cô.
“Tôi biết làm trứng xào cà chua.””
“…”Ba anh trai của Mỹ Đoàn* gần như đến cùng lúc, đứng ngoài cửa bấm chuông.
Giang Tuần đưa ra phương án giải quyết: “Đợi mọi người tới rồi chúng ta đặt đồ ăn ngoài đi.””Lễ hội nghệ thuật sắp tới rồi, CLB Anime của các cậu định biểu diễn gì?
“Được.”Con trai lớn học thêm trên nhà giáo viên, con trai nhỏ ở dưới la hét gọi cậu đi chơi.
Triệu Thương Thương ngồi trên sô pha chơi máy chơi game mới mua của Giang Tuần, lúc đầu cô vẫn ngồi thẳng nhưng chưa được bao lâu đã dựa vào gối, nửa nằm lười biếng, cuối cùng chiếm hết sô pha, thoải mái nằm dài.”
Giang Tuần ở bên cạnh đọc sách.”
“Bọn họ về rồi.” Cậu nghe thấy tiếng đập cửa trước.Nó nhảy xuống khỏi tường thấp rồi nhảy lên bệ cửa sổ, để lại những dấu chân ướt sũng.
Giang Tuần đi mở cửa, phát hiện chỉ có Triệu Dập Thời và Du Lệ.”
“Du Mân đâu?” Triệu Thương Thương hỏi.Du Mân cám ơn trời đất, cuối cùng cũng không học chung trường với Du Lệ nữa.
“Đằng sau.” Triệu Dập Thời nói.”
Triệu Thương Thương cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.Kết quả nữ thần may mắn thật sự đã xuất hiện, tất cả bọn họ đều trúng tuyển.
Du Lệ lại mập hơn trước một chút, mặc đồng phục màu xanh lá cây đậm của trường tư thục Minh Huy, vẻ mặt chán nản giống một quả bơ hết hạn bị vứt dưới đất trong mưa.Triệu Thương Thương cũng xuất hiện trong video, cô giúp Triệu Dập Thời xối nước, tạo bọt, cô rất bận rộn nhưng vô cùng vui vẻ.
“Cậu sao thế?” Triệu Thương Thương nói.”
Du Lệ cố nặn ra một nụ cười khó coi, “Không sao.”Nhà họ Triệu và nhà họ Du là hàng xóm cũ, Triệu Thương Thương biết tình huống nhà Du Mân, ba mẹ Du thiên vị Du Lệ, người đã đạt được thành tích xuất sắc từ khi còn nhỏ, không hiểu được việc Du Mân dành tâm huyết cho việc nhảy múa, luôn vô tình hay cố ý so sánh hai anh em với nhau.
Du Mân cũng tới rồi, cậu ấy lê bước, nghịch chiếc vòng khóa kéo kim loại trên áo khoác. Tiến lên lớn tiếng chào hỏi với Triệu Thương Thương và Giang Tuần như không nhìn thấy Du Lệ.” Triệu Thương Thương nói.
Hai anh em không nói với nhau câu nào, xem ra là đang cãi nhau rồi.Đến khi Triệu Thương Thương mở túi trà sữa, hỏi: “Mochi matcha dừa là của ai?
Chỉ có Triệu Dập Thời biết chuyện gì xảy ra.Du Lệ và Triệu Dập Thời xách những túi đồ ăn to nhỏ vào nhà, bày ra bàn.
“Không phải hai người đến nhà giáo viên vật lý đón Du Lệ à? Giờ lại là chuyện gì thế?” Triệu Thương Thương đang ở trong bếp rửa trái cây với Giang Tuần, hỏi Triệu Dập Thời.”
Sáng hôm nay Du Lệ vẫn học thêm ở nhà giáo viên vật lý, cậu ấy định học thêm xong sẽ đến phố Bạch Thủy chơi. Cậu ấy không biết đường, Du Mân và Triệu Dập Thời đạp xe đến đón cậu ấy, ai ngờ gặp được ba Du.Triệu Thương Thương chắp tay thành khẩn nói: “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.
Con trai lớn học thêm trên nhà giáo viên, con trai nhỏ ở dưới la hét gọi cậu đi chơi.”
So sánh hai người, ba Du nhìn thấy Du Mân liền tức giận, càng cảm thấy cậu không biết cố gắng, trước giờ không bận tâm đến việc học mà chỉ biết chơi, không làm việc đàng hoàng mà đi nhảy Hip-hop gì đó.” Lúc nói chuyện, Triệu Thương Thương vô tình hỏi Du Mân.
Triệu Dập Thời nhớ lại tình cảnh hỗn loạn lúc đó,”Chú Du mắng Du Mân, sau khi chú ấy đi thì Du Mân bắt đầu mắng Du Lệ.”Hỏi cậu tại sao, cậu nói đãi ngộ của trường tốt, miễn toàn bộ học phí, còn có trợ cấp cao và học bổng.
Du Mân vô cùng vui vẻ đi đón anh trai nhưng không hiểu sao lại bị ba mắng một trận.Du Mân đã hiểu, nở nụ cười trêu chọc, “Tôi hiểu nhóm mê trai đó lắm, anh em à, các cô ấy nhìn trúng cậu rồi, thiếu người gì đó chỉ là cái cớ thôi…
Du Lệ vất vả học xong lớp học thêm, vừa ra đã bị Du Mân giận chó đánh mèo, chửi bới không thương tiếc.Du Mân: “Chiếc cuối cùng đó!
Đối với hai người, đều là tai bay vạ gió.============
Em trai oan ức muốn chết, anh trai cũng oan ức y chang.Du Lệ vất vả học xong lớp học thêm, vừa ra đã bị Du Mân giận chó đánh mèo, chửi bới không thương tiếc.
Cả đường đi hai người giận dỗi nhau, không ai để ý ai.”Không thiếu.
Nhà họ Triệu và nhà họ Du là hàng xóm cũ, Triệu Thương Thương biết tình huống nhà Du Mân, ba mẹ Du thiên vị Du Lệ, người đã đạt được thành tích xuất sắc từ khi còn nhỏ, không hiểu được việc Du Mân dành tâm huyết cho việc nhảy múa, luôn vô tình hay cố ý so sánh hai anh em với nhau.”
Từ nhỏ Du Mân đã tủi thân đến rơi nước mắt.Du Mân giơ ngón cái với Triệu Dập Thời, “Anh em, vẫn là cậu quá ngầu.
Rất nhiều lần phàn nàn với Triệu Thương Thương, nói cậu ghét ba mẹ và anh trai, còn nói cậu và Du Lệ không hề giống anh em sinh đôi.”
Sau này trưởng thành lại chưa từng thấy cậu khóc.Lúc Triệu Thương Thương bị Thư Tiểu Tri ngăn lại trong phòng lấy nước, cô ngơ ngác, thẳng thắn hỏi: “Tôi không biết biểu diễn gì hết.
Khi điền nguyện vọng vào cấp ba, nguyện vọng 1 của bọn họ đều là trung học số mười lăm. Điểm khác biệt là Triệu Dập Thời và Du Lệ chắc chắn có thể vào, còn Triệu Thương Thương và Du Mân chỉ là đang thử vận may.Giang Tuần đặt Tam Hoa xuống đất, hỏi: “Sao thế?
Kết quả nữ thần may mắn thật sự đã xuất hiện, tất cả bọn họ đều trúng tuyển. ”Cậu mang một cái ghế cao hơn đến đây.
Vào thời điểm đó, Minh Huy đang chiêu mộ những học sinh xuất sắc, săn lùng người khắp nơi, nhìn trúng Du Lệ.”Cậu đợi chút.
Minh Huy là trường tư nhân mới thành lập, tài chính hùng hậu, nghĩ trăm phương ngàn kế để thu hút học sinh xuất sắc.”Lúc đó chị cũng hi vọng cậu bị đào đi.
Ba mẹ Du do dự khó lựa chọn, một mặt vì trung học số mười lăm là ngôi trường có tuổi đời trăm năm, tỷ lệ lên lớp luôn đứng đầu, mặt khác là vì điều kiện tư thục Minh Huy đưa ra quá động lòng người.Trong nhà có nhiều đồ trang trí hơn lần Triệu Thương Thương tới trước đó, nhưng tổng thể vẫn mang phong cách cổ xưa, đơn giản.
Cuối cùng chính Du Lệ đã chọn Minh Huy.Triệu Thương Thương rửa hoa quả xong từ trong bếp đi ra, phát hiện máy chơi game đã bị Du Mân chiếm, cậu ấy cau mày như bị táo bón.
Hỏi cậu tại sao, cậu nói đãi ngộ của trường tốt, miễn toàn bộ học phí, còn có trợ cấp cao và học bổng.”
Cả nhà đều vui mừng, ba mẹ cảm thấy rất nở mày nở mặt khi nói với người khác, còn tiết kiệm được tiền.Đoạn video đang phát, ghi lại thao tác tuyệt vời của người nào đó đang trồng cây chuối gội đầu.
Du Mân cám ơn trời đất, cuối cùng cũng không học chung trường với Du Lệ nữa.Du Mân cũng tới rồi, cậu ấy lê bước, nghịch chiếc vòng khóa kéo kim loại trên áo khoác.
Du Lệ ăn tối quá ít, bụng đói kêu ầm ĩ, quay lưng lại cắn bánh rán, ánh trăng như nước chảy trên mặt đất, cậu không thể mở miệng để đáp lại nên không nói gì. ”Nếu tôi muốn lấy tấm hình này thì có phải hơi quá đáng không?
Trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời, trông có chút đau lòng.Giang Tuần bị nhét hoa hướng dương vào lòng, cậu hỏi: “Cho tôi sao?
“Lúc đó chị cũng hi vọng cậu bị đào đi.” Triệu Thương Thương nói với Triệu Dập Thời.” Giang Tuần hỏi.
Thành tích của Triệu Dập Thời còn vượt trội hơn Du Lệ, là một trong những người mà trường tư thục Minh Huy muốn cướp được, giáo viên văn phòng tuyển sinh đã tới nhà thuyết phục.Triệu Thương Thương: “Ăn.
Triệu Dập Thời gần như không suy nghĩ đã từ chối.Giờ lại là chuyện gì thế?
Diệp Xuân Lâm hỏi riêng con trai nhỏ, có phải cậu không nỡ bỏ lại Triệu Thương Thương không.”
Triệu Dập Thời không thừa nhận cũng không phủ nhận, cậu chỉ nói cô quá ngốc, học cùng trường với cô sẽ yên tâm hơn.Sáng hôm nay Du Lệ vẫn học thêm ở nhà giáo viên vật lý, cậu ấy định học thêm xong sẽ đến phố Bạch Thủy chơi.
–”
Triệu Thương Thương rửa hoa quả xong từ trong bếp đi ra, phát hiện máy chơi game đã bị Du Mân chiếm, cậu ấy cau mày như bị táo bón.”Thiếu người à?
Hôm nay Triệu Thương Thương nhường, không giành máy chơi game với cậu ấy, đặt dĩa trái cây trước mặt cậu.”
Nhìn thấy Du Lệ ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha, Triệu Thương Thương ném cho cậu một quả quýt, “Du Lệ, bắt nè.”Chương 30: “Gần đèn thì sáng.
Mắt Du Mân không rời khỏi màn hình chơi game, ngoài cười nhưng trong không cười “xì” một tiếng.Chuyện lên sân khấu biểu diễn trong các ngày lễ hoàn toàn không liên quan gì đến cô.
Bị Triệu Thương Thương đạp một cái, “Vẻ mặt vừa rồi của cậu giống Tào công công do Lý Kiến Nghĩa diễn vậy.””
“Cậu mới là công công!”-
“Không có cách nào, giới tính không cho phép.””Tôi biết làm trứng xào cà chua.
“Vậy cậu chính là Dung ma ma.”” Triệu Thương Thương nói với Triệu Dập Thời.
“Ồ.” Triệu Thương Thương ngừng công kích, thờ ơ nói. Cô bóc hai quả nho ném lên rồi đón bằng miệng.”Ừm.
Lời Du Mân định nói nghẹn lại trong cổ họng, ngay cả cãi nhau cũng không được.(*Mỹ Đoàn: Tên một ứng dụng đặt đồ ăn ở Trung Quốc)
Mẹ nó cậu lại tức hơn rồi.Giang Tuần: “Tôi thấy mình có hơi thiệt thòi.
Du Lệ nhìn hai người đánh nhau thì bất giác nở nụ cười, Du Mân phát hiện liền giận chó đánh mèo: “Anh cười cái gì?”” Triệu Dập Thời nói.
Du Lệ bị ức hiếp lại tiếp tục làm chim cút, lấy thẻ từ vựng trong túi ra.”Tới đây.
“Cậu gào lên với cậu ấy làm gì?” Triệu Thương Thương không nhịn được bênh vực.Đồ ăn ra ngoài mua lúc sáng vẫn còn chất đống trong bếp không ai xử lý.
“Anh ấy là người vô tội, trung thực, chất phác, khiêm tốn, vươn lên, chăm chỉ, chịu khó, băng thanh ngọc khiết nhất…”Cậu ấy không biết đường, Du Mân và Triệu Dập Thời đạp xe đến đón cậu ấy, ai ngờ gặp được ba Du.
Triệu Thương Thương đỡ trán cười, “Hóa ra băng thanh ngọc khiết có thể dùng như thế, học sinh dở đây đã biết thêm kiến thức rồi.””
“Mân Mân, vốn từ vựng của cậu phong phú thật, biết được nhiều cụm từ bốn chữ quá.”Triệu Dập Thời bị nụ cười của cô làm lạnh sống lưng, đột nhiên có một cảm giác không tốt.
Du Mân: “…”Thư Tiểu Tri là uỷ viên giải trí, được Dương San giao nhiệm vụ, cô ấy là người lập kế hoạch xem lớp 9 sẽ biểu diễn tiết mục gì, biểu diễn thể nào trong lễ hội nghệ thuật lần này.
“Thương Thương.” Giọng Giang Tuần truyền tới từ phòng bên cạnh, kịp thời kéo cô khỏi chiến trường, “Có thể giúp tôi chuyện này không?”Em trai oan ức muốn chết, anh trai cũng oan ức y chang.
“Tới đây.” Triệu Thương Thương nói.Triệu Dập Thời gần như không suy nghĩ đã từ chối.
“Cậu mang một cái ghế cao hơn đến đây.”Hơn nữa bạn cùng lớp đa tài đa nghệ, có người biết chơi đàn Cello, đàn violon, cũng người trong dàn hợp xướng của trường, còn có bạn nam biết thổi kèn, kéo đàn nhị.
Tam Hoa nhảy lên trên chiếc tủ đựng đồ kiểu cũ sát trần nhà, lên được nhưng không dám xuống. Giang Tuần đứng trên ghế phải nhón chân mới có thể chạm được chú mèo.”
Cùi chỏ cậu đụng phải gì đó, một hộp đựng đồ rơi xuống.” Nắp hộp bung ra, đồ bên trong rơi xuống sàn.”Sao thế?
Vài chiếc cúc ngọc trai đủ kiểu dáng, một hộp may vá, những tấm vé xem phim đã bạc màu, một hộp phấn cỡ lòng bàn tay, những tấm áp phích về người đẹp sườn xám và những thứ linh tinh khác, trên nắp hộp còn dán một bức ảnh cũ. ”Không ép cậu tham gia đâu.
Một cậu bé đi chân trần đứng trên bờ cát, trên đầu cột một chùm tóc nhỏ, tạo dáng “yeah” với máy ảnh, cong mắt cười.”Chừa cho tôi với.
Đó là Giang Tuần lúc ba bốn tuổi.Đó là Giang Tuần lúc ba bốn tuổi.
Trái tim của Triệu Thương Thương run lên vì sự đáng yêu của cậu, cô lấy điện thoại ra chụp lại bức ảnh xong vẫn chưa hài lòng, nhìn cậu chằm chằm.Triệu Thương Thương: “Cho nên?
Giang Tuần đặt Tam Hoa xuống đất, hỏi: “Sao thế?”Sau đó cô nghe Thư Tiểu Tri nói: “Bọn tôi muốn Giang Tuần tham gia, nhưng cậu ấy không muốn, đã từ chối rồi.
“Đây là đồ của bà ngoại cậu hả?”” “Ừm.””
“Nếu tôi muốn lấy tấm hình này thì có phải hơi quá đáng không?””
“Không đến mức đó.” Giang Tuần hơi dùng sức kéo bức ảnh ra khỏi mặt kính, bức ảnh đã quá cũ nên không còn dính chặt nữa.”Đương nhiên rồi, tôi cũng không thể đến tay không được.
Cậu đưa cho Triệu Thương Thương.”…
Triệu Thương Thương chắp tay thành khẩn nói: “Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn.”Du Mân: “…
“Cậu lấy tấm hình này để làm gì?” Giang Tuần hỏi.”
“Tôi chỉ muốn lấy thôi, nhìn thấy liền vui vẻ, không có gì cũng có thể nhìn thêm vài lần.”” Triệu Thương Thương đang ở trong bếp rửa trái cây với Giang Tuần, hỏi Triệu Dập Thời.
“Cậu xem tôi là em bé phúc hả?””
Triệu Thương Thương cười không ngừng.Hai anh em không nói với nhau câu nào, xem ra là đang cãi nhau rồi.
Tấm ảnh đã sắp rơi vào lòng bàn tay cô nhưng Giang Tuần đột nhiên đổi ý, rụt tay lại.Lời Du Mân định nói nghẹn lại trong cổ họng, ngay cả cãi nhau cũng không được.
Triệu Thương Thương bắt được không khí, không vui nói: “Sao còn chơi trò lạt mềm buộc chặt thế.”” Triệu Thương Thương không nhịn được bênh vực.
Giang Tuần: “Tôi thấy mình có hơi thiệt thòi.””Đừng chạy cũng đừng đi nhanh quá, dễ ngã.
Triệu Thương Thương: “?”Bị Triệu Thương Thương đạp một cái, “Vẻ mặt vừa rồi của cậu giống Tào công công do Lý Kiến Nghĩa diễn vậy.
“Có qua có lại, tôi cũng muốn xem ảnh lúc nhỏ của cậu.”Mẹ nó cậu lại tức hơn rồi.
“Cậu thay đổi rồi.” Tâm trạng của Triệu Thương Thương phức tạp, “Có nhiều chiêu trò hơn rồi.”Sau khi xem xong một bộ phim hài ở nhà Giang Tuần bọn họ mới giải tán.
“Gần đèn thì sáng.” Giang Tuần cười, “Học theo cậu đó.”Triệu Thương Thương chỉ nghe chứ không phát biểu ý kiến.
“Được rồi, tôi về xem lại album ảnh, nhất định có mấy tấm ảnh hồi tôi còn nhỏ, từ nhỏ cảm giác với ống kính của tôi rất tốt, vô cùng ăn ảnh nên ba mẹ đều thích chụp tôi, nói tôi đẹp trai.”Nhìn thấy Du Lệ ngơ ngác ngồi trên ghế sô pha, Triệu Thương Thương ném cho cậu một quả quýt, “Du Lệ, bắt nè.
“Sao không phải là đẹp gái?””Vẫn chưa biết, có thể sẽ nhảy nhóm.
“Vì lúc nhỏ tôi thích để tóc ngắn, tóc dài vướng víu, cản trở việc leo cây bắt tôm của tôi, tôi lại chơi chung với những cậu bé nên có vài người già ở Thanh Sơn Phô còn tưởng tôi là nam.”Thành tích của Triệu Dập Thời còn vượt trội hơn Du Lệ, là một trong những người mà trường tư thục Minh Huy muốn cướp được, giáo viên văn phòng tuyển sinh đã tới nhà thuyết phục.
Giang Tuần lập tức nhớ đến đôi dép vô cùng đặc biệt của cô.”
“Sau khi tóc dài hơn tôi liền biến thành gái đẹp rồi.” Triệu Thương Thương nói, “Nhường cậu làm trai đẹp đó.”Diệp Xuân Lâm hỏi riêng con trai nhỏ, có phải cậu không nỡ bỏ lại Triệu Thương Thương không.
–”
Ba anh trai của Mỹ Đoàn* gần như đến cùng lúc, đứng ngoài cửa bấm chuông. Tấm ảnh đã sắp rơi vào lòng bàn tay cô nhưng Giang Tuần đột nhiên đổi ý, rụt tay lại.
(*Mỹ Đoàn: Tên một ứng dụng đặt đồ ăn ở Trung Quốc)Vài chiếc cúc ngọc trai đủ kiểu dáng, một hộp may vá, những tấm vé xem phim đã bạc màu, một hộp phấn cỡ lòng bàn tay, những tấm áp phích về người đẹp sườn xám và những thứ linh tinh khác, trên nắp hộp còn dán một bức ảnh cũ.
Du Lệ và Triệu Dập Thời xách những túi đồ ăn to nhỏ vào nhà, bày ra bàn.” Triệu Thương Thương hỏi.
Triệu Dập Thời đi tới phòng bên cạnh, gõ cửa hai lần, “Gái đẹp trai đẹp, mời hai người ra dùng bữa,””Biết rồi.
Ánh mắt Du Lệ dừng trên người Du Mân vài lần, do dự một lúc mới nhỏ giọng gọi: “Ăn cơm thôi.”Giang Tuần ở bên cạnh đọc sách.
Du Mân giả vờ không nghe thấy.”
Đến khi Triệu Thương Thương mở túi trà sữa, hỏi: “Mochi matcha dừa là của ai?””
Du Mân buông máy chơi game xuống đứng dậy, “Của tôi.””
Giang Tuần ấn điều khiển từ xa hạ màn chiếu phim xuống, hỏi bọn họ có muốn xem phim không. Triệu Thương Thương lập tức cầm điện thoại lên, nhìn Triệu Dập Thời rồi nở nụ cười, “Cho các cậu xem một thứ hay ho.””
Triệu Dập Thời bị nụ cười của cô làm lạnh sống lưng, đột nhiên có một cảm giác không tốt.Chỉ có Triệu Dập Thời biết chuyện gì xảy ra.
Đoạn video đang phát, ghi lại thao tác tuyệt vời của người nào đó đang trồng cây chuối gội đầu.Triệu Dập Thời nhớ lại tình cảnh hỗn loạn lúc đó,”Chú Du mắng Du Mân, sau khi chú ấy đi thì Du Mân bắt đầu mắng Du Lệ.
Triệu Thương Thương cũng xuất hiện trong video, cô giúp Triệu Dập Thời xối nước, tạo bọt, cô rất bận rộn nhưng vô cùng vui vẻ.”
Trong mười giây ngắn ngủi, tiếng cười của cô chưa từng dừng lại.Giang Tuần ấn điều khiển từ xa hạ màn chiếu phim xuống, hỏi bọn họ có muốn xem phim không.
Du Mân giơ ngón cái với Triệu Dập Thời, “Anh em, vẫn là cậu quá ngầu.”Học theo cậu đó.
Triệu Dập Thời đã chết lặng, bọn họ vui của bọn họ, cậu vẫn tập trung ăn cơm, múc một miếng lươn lớn.Giang Tuần lập tức nhớ đến đôi dép vô cùng đặc biệt của cô.
“Chừa cho tôi với.” Du Mân cầm đũa giành.Giang Tuần đi mở cửa, phát hiện chỉ có Triệu Dập Thời và Du Lệ.
“Lễ hội nghệ thuật sắp tới rồi, CLB Anime của các cậu định biểu diễn gì?” Lúc nói chuyện, Triệu Thương Thương vô tình hỏi Du Mân.Thứ hai đến trường, cả lớp đang thảo luận về lễ hội nghệ thuật của trường.
“Vẫn chưa biết, có thể sẽ nhảy nhóm.”” Triệu Thương Thương ngừng công kích, thờ ơ nói.
“Thiếu người à?””Đằng sau.
“Không thiếu.” Du Mân khó hiểu, câu lạc bộ của cậu là một trong những câu lạc bộ nổi tiếng nhất trường và có số lượng thành viên đông nhất.Mắt Du Mân không rời khỏi màn hình chơi game, ngoài cười nhưng trong không cười “xì” một tiếng.
Triệu Thương Thương chỉ chỉ Giang Tuần, “Thành viên của câu lạc bộ cậu mời cậu ấy gia nhập, nói thiếu người.””
Du Mân đã hiểu, nở nụ cười trêu chọc, “Tôi hiểu nhóm mê trai đó lắm, anh em à, các cô ấy nhìn trúng cậu rồi, thiếu người gì đó chỉ là cái cớ thôi… Có điều nếu cậu chịu đến thì tôi vô cùng hoan nghênh, tôi sẽ đặc biệt tổ chức một bữa tiệc chào mừng thành viên mới cho cậu…”Triệu Dập Thời không thừa nhận cũng không phủ nhận, cậu chỉ nói cô quá ngốc, học cùng trường với cô sẽ yên tâm hơn.
Giang Tuần cắn một miếng cá hồi, không hề bị lay động, cậu gắp một chiếc mochi nhân khoai lang cho Triệu Thương Thương: “Cậu ăn không?”Triệu Thương Thương cảm thấy bầu không khí không đúng lắm.
Triệu Thương Thương: “Ăn.””
Du Mân: “Chiếc cuối cùng đó!”Triệu Thương Thương chỉ chỉ Giang Tuần, “Thành viên của câu lạc bộ cậu mời cậu ấy gia nhập, nói thiếu người.
Triệu Thương Thương nuốt chửng không thương tiếc, vị khoai lang đậm đà và ngọt ngào khiến vị giác của cô vô cùng hài lòng, cô đắc ý cười với Du Mân.”
Du Lệ đẩy chiếc hộp nhỏ màu đen trước mặt mình cho Du Mân, bên trong vẫn còn một chiếc.”Đây là đồ của bà ngoại cậu hả?
Du Mân nhìn cậu ấy một cái rồi không khách khí gắp lên ăn.Triệu Thương Thương đỡ trán cười, “Hóa ra băng thanh ngọc khiết có thể dùng như thế, học sinh dở đây đã biết thêm kiến thức rồi.
Bữa trưa kết thúc trong tiếng cười nói, bầu không khí đã thoải mái hơn, cuối cùng Du Mân cũng chịu nói chuyện với Du Lệ.Triệu Thương Thương do dự hỏi Giang Tuần, “Vậy trưa nay…
Sau khi xem xong một bộ phim hài ở nhà Giang Tuần bọn họ mới giải tán.” Du Mân cầm đũa giành.
–Triệu Thương Thương: “?
Thứ hai đến trường, cả lớp đang thảo luận về lễ hội nghệ thuật của trường.Trong mười giây ngắn ngủi, tiếng cười của cô chưa từng dừng lại.
Triệu Thương Thương chỉ nghe chứ không phát biểu ý kiến. Chuyện lên sân khấu biểu diễn trong các ngày lễ hoàn toàn không liên quan gì đến cô.”Vì lúc
nhỏ tôi thích để tóc ngắn, tóc dài vướng víu, cản trở việc leo cây bắt tôm của tôi, tôi lại chơi chung với những cậu bé nên có vài người già ở Thanh Sơn Phô còn tưởng tôi là nam.
Ngoài lần bị ép phải biểu diễn trên sân khấu trong hội diễn văn nghệ ở trường mẫu giáo thì Triệu Thương Thương không có kinh nghiệm biểu diễn nào khác. ”Không phải hai người đến nhà giáo viên vật lý đón Du Lệ à?
Hơn nữa bạn cùng lớp đa tài đa nghệ, có người biết chơi đàn Cello, đàn violon, cũng người trong dàn hợp xướng của trường, còn có bạn nam biết thổi kèn, kéo đàn nhị. Dù thế nào đi nữa cũng không đến lượt cô.Cuối cùng chính Du Lệ đã chọn Minh Huy.
Triệu Thương Thương thích làm khán giả hơn.Cậu đưa cho Triệu Thương Thương.
Cho nên cô tuyệt đối không ngờ Thư Tiểu Tri lại đột nhiên tìm mình.” Du Mân khó hiểu, câu lạc bộ của cậu là một trong những câu lạc bộ nổi tiếng nhất trường và có số lượng thành viên đông nhất.
Thư Tiểu Tri là uỷ viên giải trí, được Dương San giao nhiệm vụ, cô ấy là người lập kế hoạch xem lớp 9 sẽ biểu diễn tiết mục gì, biểu diễn thể nào trong lễ hội nghệ thuật lần này.Giang Tuần đứng trên ghế phải nhón chân mới có thể chạm được chú mèo.
Lúc Triệu Thương Thương bị Thư Tiểu Tri ngăn lại trong phòng lấy nước, cô ngơ ngác, thẳng thắn hỏi: “Tôi không biết biểu diễn gì hết.””
“Không ép cậu tham gia đâu.” Thư Tiểu Tri nói, “Tôi muốn nhờ cậu chuyện khác.”Du Mân nhìn cậu ấy một cái rồi không khách khí gắp lên ăn.
Triệu Thương Thương cảm thấy không phải chuyện gì tốt.” Giọng Giang Tuần truyền tới từ phòng bên cạnh, kịp thời kéo cô khỏi chiến trường, “Có thể giúp tôi chuyện này không?
Sau đó cô nghe Thư Tiểu Tri nói: “Bọn tôi muốn Giang Tuần tham gia, nhưng cậu ấy không muốn, đã từ chối rồi.””
Triệu Thương Thương: “Cho nên?”Một cậu bé đi chân trần đứng trên bờ cát, trên đầu cột một chùm tóc nhỏ, tạo dáng “yeah” với máy ảnh, cong mắt cười.
Thư Tiểu Tri: “Cho nên cậu có thể giúp bọn tôi thuyết phục được không, hình như cậu ấy thân với cậu hơn, đối xử với người khác đều luôn rất lạnh nhạt…””
“Tiết mục của bọn tôi thật sự rất cần cậu ấy.”