• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trưa hôm sau, Giang Tuần đến tìm Triệu Thương Thương ăn cá nướng.

Trước khi ra khỏi phòng ngủ, Thành Đóa phối quần áo cho Triệu Thương Thương: "Mặc cái váy màu hồng phấn của cậu đi."

"Nhưng lạnh đó." Triệu Thương Thương nhìn sắc trời bên ngoài, bầu trời âm u mây mù như bị sương mù bao phủ.

"Mặc thêm một chiếc áo len mỏng nữa là hoàn hảo."

 

Thành Đóa lấy một chiếc áo khoác khác từ trong tủ ra, ướm thử lên người cô, "Tớ tết hai bím nhỏ cho cậu, để tớ xem thử có cái nón nào hợp không, không có thì thôi..."

"Có muốn tớ trang điểm cho cậu không, tớ chuyên nghiệp lắm, từng học từ các chị nhân viên quầy mỹ phẩm rồi..."

"Đúng rồi, còn nước hoa nữa..."

"Đủ rồi." Triệu Thương Thương ngừng Thành Đoá lại, nghiêm túc nói: "Tớ chỉ đi thử thăm dò thôi chứ không phải đi quyến rũ cậu ấy."

 

Vương Hiểu Cách vẫn còn nằm trên giường chơi điện thoại, nghe đến đó cũng không nhịn được cười to.

Thành Đóa đè Triệu Thương Thương xuống ghế, bắt đầu thoa kem chống nắng lên mặt cô, ngón tay chọc vào làn da mềm mại, trắng nõn, sạch sẽ, tinh tế đến mức không nhìn thấy một lỗ chân lông.

Chỉ có bên trái là có một nốt ruồi nhỏ, không phải khuyết điểm, mà lại giống như một điểm nhấn tinh tế trên gương mặt cô, làm nổi bật thêm vẻ đẹp của cô.

"Ôi, cái mặt nhỏ này thật trắng thật mịn, mượt mà giống như quả trứng gà lột vỏ vậy." Thành Đoá yêu thích không buông tay.

 

Triệu Thương Thương: "Đại sư, giờ cậu nói chuyện giống như mấy tú bà ấy." Thành Đóa: "Cậu im đi."

Vương Hiểu Cách cười suýt rớt khỏi giường.

"Cậu biết Học viện Mỹ thuật có bao nhiêu nữ sinh xinh đẹp không hả, chân dài, ngực cong, eo thon, điệu đà quyến rũ. Đừng cứ vì tự tin vào ngoại hình trời cho

 

mà lúc nào cũng luộm thuộm không chịu trang điểm, lúc nào cũng mặc đồ ngủ trước mặt cậu ấy, không để ý đến hình tượng..."

 

"Tớ đâu có." Triệu Thương Thương đang định thanh minh cho bản thân thì một bàn tay từ trên giường vươn ra, Vương Hiểu Cách cuộn mình trong chăn đưa điện thoại ra.

"Thương Thương, cậu xem đây có phải Giang Tuần không?" Trên màn hình là một bức ảnh chụp lén.

Địa điểm nằm trong bảo tàng mỹ thuật tại cơ sở Đông Phố của Học viện Mỹ thuật. Ánh sáng màu vàng ấm lan tỏa nhẹ nhàng trên sàn gỗ.

Ống kính nhắm ngay chàng trai cao lớn và hai ông lão tóc hoa râm đã có tuổi bên cạnh cậu.

 

Phía sau họ là một bức tranh sơn thủy khổng lồ, trải dài khắp bức tường cong. Những dãy núi, con sông và biển mây mờ ảo được vẽ bằng mực nước như sống động, cuồn cuộn không ngừng.

Xuất hiện ở rìa khung hình là vài hướng dẫn viên triển lãm tranh, gương mặt thanh tú, khí chất tao nhã và rất ăn ảnh.

Trong ảnh trông có vẻ đông người, tầm nhìn bị giới hạn bởi khung hình của ống kính, nếu đến hiện trường, e rằng người còn đông hơn nữa.

"Là Giang Tuần." Triệu Thương Thương vừa nhìn đã nhận ra,

 

Thành Đóa đứng bên cạnh khoa trương nói: "Thấy không, mấy cô gái này đều là sinh viên Học viện Mỹ thuật, tớ nhìn còn hoa cả mắt huống chi là đàn ông, sao mà không rung động cho được."

Vương Hiểu Cách chen vào: "Cậu nói xem sao lớp Trung Y của chúng ta không có vài anh chàng đẹp trai nhỉ?"

Thành Đóa: "Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, cậu vẫn nên đi chơi game hẹn hò trên điện thoại của cậu đi."

Triệu Thương Thương hỏi Vương Hiểu Cách: "Ảnh ở đâu ra thế?"

 

"Được gửi trong nhóm của Học viện Mỹ thuật." Vương Hiểu Cách nói, "Tớ có bạn cấp ba học bên đó, tớ nói tên Giang Tuần cậu ấy liền biết. Nghe nói triển lãm tranh lần này của Học viện Mỹ thuật toàn trưng bày tác phẩm của các danh họa. Vậy mà cậu ấy, một sinh viên năm nhất, lại có tác phẩm được chọn, có thể thấy được cậu ấy giỏi thế nào."

 

Triệu Thương Thương biết chuyện trước đây của Giang Tuần, tranh của cậu vốn rất xuất chúng, lại thêm Cổ Khâu Thành là một thiên tài thương mại. Dưới sự vận hành của anh ấy, mấy năm nay dù Giang Tuần không sáng tác nhiều nhưng giá trị của những tác phẩm lại ngày càng tăng cao.

 

Cô thản nhiên nói: "Cậu ấy vốn đã rất giỏi."

Thành Đóa nói: "Cho nên, cậu phải nắm chặt, đừng đợi đến lúc đó con vịt đã đun sôi bị người khác cướp mất."

Triệu Thương Thương: "Cậu mới là con vịt."

"Tớ phát hiện cậu thật sự..." Thành Đóa tức đến bật cười vì cô, "Cũng quá bao che khuyết điểm rồi, một câu không tốt cũng không cho nói."

"Cậu nhìn lên đi, tớ kẻ mắt cho cậu."

"Đừng kẻ đậm quá, nhẹ nhàng thôi." Triệu Thương Thương không yên tâm dặn dò.

"Biết rồi."

 

Cuối cùng Thành Đóa cũng trang điểm xong, cô ấy hài lòng thưởng thức.

Bình thường Triệu Thương Thương để mặt mộc hoặc trang điểm nhẹ, bỏ qua bước kẻ mắt và phấn mắt, càng không cố tình tạo kiểu tóc.

Cuối cùng, cô thoa một lớp son bóng mỏng, tông cam tươi trẻ và tràn đầy sức sống, làm bừng sáng khuôn mặt. Triệu Thương Thương nhìn vào gương, hỏi: "Tớ thế này có phải trông trịnh trọng quá không?"

"Không trịnh trọng." Thành Đóa kêu cô đổi giày nhanh lên, "Cậu lẹ lẹ đi, tranh thủ trở thành người đầu tiên của ký túc xá thoát ế rồi mời bọn tớ ăn cơm."

 

Triệu Thương Thương đi ba bước lại quay đầu, "Bên ngoài nhìn có vẻ sẽ mưa, có cần mang dù không?"

"Không cần! Lỡ mưa thì cậu cứ trốn dưới áo khoác của cậu ấy." "..."

-

Giang Tuần chờ dưới ký túc xá nữ số 7.

Mây đen tụ lại, giống như có thể mưa to bất cứ lúc nào. Hoa dâm bụt dì quản lí ký túc xá trồng đã nở, từng cụm hoa lớn nở rộ, che khuất lá xanh tươi.

Vào buổi trưa có rất nhiều người ra ra vào vào.

 

Giang Tuần cao lớn, đứng đó rất dễ thấy. Triệu Thương Thương rón rén định bước tới phía sau cậu, nhưng cậu vừa nhìn đã thấy cô, ánh mắt khóa chặt cô.

Cô đành phải chịu đựng ánh mắt ấy bước đến trước mặt cậu.

Cách ăn mặc hôm nay khiến Triệu Thương Thương hơi dè dặt, trước khi đi Thành Đóa đã xịt nước hoa cho cô, đó là một trong những món quà sinh nhật Giang Tuần đã tặng cô.

Cô mong là nó không quá nồng, như thế tâm tư của cô sẽ rất rõ ràng. Đừng để Giang Tuần nhìn thấu cô quá nhanh.

 

Cô lo mình sẽ không giấu được nữa.

Lúc Giang Tuần nhìn sang, Triệu Thương Thương nín thở. "Trang điểm hả?" Cậu hỏi.

“Ồ." Cô thẳng thắn thừa nhận, cô nói, "Bạn cùng phòng trang điểm giúp tôi, luyện tay một chút, tôi tự trang điểm không đẹp như vậy được, thế nào?"

"Vô cùng xinh đẹp." Giang Tuần nói.

Cô được bốn chữ ngắn gọn của cậu khen đến vui vẻ, "Chúng ta đi ăn cá nướng thôi."

 

Nhà ăn đã qua giờ cao điểm không còn đông đúc nữa. Quán cá nướng ở khu vực phía tây của nhà ăn, trong trường có câu nói: "Nhà ăn khu Tây, giường ngủ Hồng Lâu."

Nhà ăn khu Tây là mắc nhất, Hồng Lâu là ký túc xá của nghiên cứu sinh, được xây dựng lại hai năm trước, nghe nói là theo phong cách quý tộc châu Âu, Triệu Thương Thương vẫn chưa có cơ hội vào xem.

Giang Tuần gọi món, hai người tìm ghế trống ngồi xuống.

Cá nướng khá ngon nhưng cũng không ngon như lời đồn, Triệu Thương Thương cảm thấy Giang Tuần có thể sẽ thất vọng, nhưng canh củ sen cũng không tệ, hợp khẩu vị cô.

 

"Cậu còn đến nữa không?" Cô hỏi.

Giang Tuần múc thêm nửa chén canh cho cô, ngẩng đầu lên, phát hiện trâm cài tóc hình mèo trên tóc cô bị lỏng: "Lần sau có thể thử thứ khác."

Sau khi hai người đã ăn gần xong, cậu hỏi: "Tiết buổi chiều của cậu bắt đầu lúc mấy giờ?"

"Hai giờ rưỡi." Triệu Thương Thương nói.

 

"Tôi có thể học cùng không?" "Chiều cậu rảnh hả?"

"Ừm, tôi muốn học ké."

"Cậu có hứng thú với bảo vệ môi trường không?"

 

Triệu Thương Thương nhớ tới chương trình học mình ma xui quỷ khiến chọn được, "Môn đó tên là "Bảo vệ môi trường và phát triển bền vững"."

Giang Tuần gật đầu không chút do dự, "Tôi cũng khá hứng thú đó." Cậu đã nói vậy rồi Triệu Thương Thương đành phải dẫn cậu đi.

Triệu Thương Thương mới học môn tự chọn này hai lần, địa điểm học ở giảng đường lớn 201 phía Đông của tòa nhà Tri Hành, hai lần cô đi đều không phân biệt rõ đông tây, đi nhầm phải đi vòng một vòng lớn.

Lần này dẫn theo Giang Tuần cuối cùng cô cũng không đi sai nữa.

 

Giữa tòa nhà giảng dạy hình bầu dục có một hồ nước nhỏ cùng hòn non bộ, vài con cá koi bơi lội tung tăng, rêu xanh trôi lơ lửng trong nước . Từ các kẽ đá, những lớp rêu mướt mát và dương xỉ mọc lên.

Vẫn chưa tới giờ vào học, Triệu Thương Thương và Giang Tuần đứng trong hành lang giết thời gian, nhìn phong cảnh bên dưới.

Sau lưng không ngừng có người đi qua, tiếng bước chân đan xen, đôi lúc ánh mắt rõ ràng lướt qua, mang theo sự dò xét. Triệu Thương Thương nhớ đến bức ảnh đã thấy trên điện thoại của Vương Hiểu Cách, liền kéo nhẹ góc áo của Giang Tuần: "Hỏi cậu một chuyện."

 

Cậu lắng tai nghe, chờ cô hỏi.

"Có phải Học viện Mỹ thuật có rất nhiều cô gái xinh đẹp không?"

Giang Tuần buồn cười nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia trêu chọc, "Cậu nghe ở đâu thế?"

"Thì cậu nói có đúng không đi."

"Không rõ lắm, không chú ý." Giang Tuần nói thật, sau đó đưa ra cho cô một phương án khả thi: "Nếu không thì hôm nào cậu học chung với tôi là biết thôi."

"Cũng không phải không thể." Triệu Thương Thương nói.

 

Giang Tuần lấy điện thoại ra, sau đó điện thoại Triệu Thương Thương rung lên, cậu nói: "Tôi mới gửi thời khoá biểu cho cậu rồi, cậu có thể chọn thời gian."

 

"Có qua có lại, tôi có nên gửi thời khoá biểu của tôi cho cậu không?" Triệu Thương Thương hỏi.

Giang Tuần cười, "Không thể tốt hơn."

Đến lúc này, cuối cùng cậu cũng không nhịn được đưa tay gỡ kẹp tóc hình mèo nhỏ xinh ở cuối đuôi bím tóc của cô, rồi cẩn thận cài lại.

"Sắp rơi rồi." Cậu nói.

 

Vẫn còn mười phút nữa mới đến giờ học, giáo viên dạy môn này đã vào lớp sớm.

Triệu Thương Thương và Giang Tuần vào theo, chọn một chỗ ngồi gần phía trước lại gần cửa sổ.

Giang Tuần nói: "Sao tôi cứ thấy giáo viên này quen thế?"

"Cậu cũng thấy vậy đúng không?" Triệu Thương Thương trả lời ngay, tỏ vẻ đồng ý: "Lần đầu học lớp của cô ấy tôi đã thấy rất quen, giống như gặp ở đâu rồi, tôi còn tưởng chỉ là ảo giác của mình thôi."

Giang Tuần suy nghĩ một chút cuối cùng cũng nhớ ra: "Hiệu trưởng của trường Trung học số 15."

 

"Hiệu trưởng Lưu?" Triệu Thương Thương lập tức nhớ ra vị hiệu trưởng yêu thích trồng cây, ủng hộ bảo vệ môi trường và luôn thúc đẩy khái niệm xanh kia."

"Có mấy lần hiệu trưởng đến trường, cô giáo này cũng ở bên cạnh, bọn họ cùng nhau đến văn phòng." Trí nhớ của Giang Tuần tốt, nhớ rồi sẽ không quên.

"Chẳng lẽ là vợ chồng hả?" Triệu Thương Thương suy đoán.

Giáo viên dạy môn "Bảo vệ môi trường và phát triển bền vững" họ Hứa, tên là Hứa Cảnh Hoa. Nghe giọng nói của cô ấy, có vẻ là người bản địa ở Bán Giang. Hơn nữa, cô trông có vẻ cùng tuổi với hiệu trưởng trường trung học số 15.

 

Giang Tuần: "Cảm giác như người một nhà vậy." Triệu Thương Thương: "Vậy cũng quá trùng hợp rồi."

Vài ba phút trước giờ học, một lượng lớn sinh viên tràn vào, giảng đường hình bậc thang đã ngồi đầy hơn một nửa.

Cô giáo bắt đầu điểm danh, học sinh bên dưới đáp lại.

Có lẽ là vì hai tiết học trước của cô ấy rất thú vị nên lần này rất nhiều học sinh ngồi ở hàng ghế đầu. Bên trái Giang Tuần là lối đi nhỏ, bên phải là Triệu Thương Thương. Bên phải Triệu Thương Thương là ghế trống, cách đó là cả một nhóm nữ sinh cùng phòng ký túc xá ngồi kín chỗ.

 

"Triệu Thương Thương —— " "Có."

Lúc trả lời Triệu Thương Thương còn ngoan ngoãn giơ tay lên.

Giang Tuần thấy cô như vậy, không nhịn được bật cười. Triệu Thương Thương bất mãn nhỏ giọng nói: "Mọi người đều giơ tay như thế để cô nhìn rõ vị trí hơn."

"Ừm." Giang Tuần gật đầu đồng ý. "Vậy sao cậu còn cười?"

"Chỉ là thấy cậu không giống người khác." Giang Tuần nói. Đáng yêu hơn người khác.

 

Cậu đến học ké cũng không mang giấy bút, tới tay không. Triệu Thương Thương đặt tài liệu giữa hai người, tốt xấu gì cũng phải giả vờ một chút.

Hứa Cảnh Hoa có phong cách cá nhân rõ ràng trong các lớp học của mình, cô ấy giảng về lịch sử phát triển bảo vệ môi trường của từng quốc gia, từ lúc ý tưởng mới nhen nhóm cho đến các biện pháp cụ thể sau này. Lời giảng của cô ấy sinh động và thú vị, hoàn toàn không hề nhàm chán.

Triệu Thương Thương nhìn qua Giang Tuần, phát hiện cậu thật sự đang nghe giảng.

 

Hứa Cảnh Hoa chỉ mất hơn nửa tiếng để giảng hết PPT của tiết này. Sau khi học xong hai tiết của môn tự chọn vẫn còn hơn nửa thời gian.

"Lớp học đã kết thúc, bạn nào có việc có thể đi ngay. Ngoài ra cô còn 20 suất cho các hoạt động ngoại khóa. Học sinh nào quan tâm có thể đăng ký, ai tới trước được trước."

Cô ấy vừa nói xong đã có không ít người lên bục giảng.

Triệu Thương Thương đứng lên cái vèo, cô chưa nói gì Giang Tuần đã ăn ý nhường đường, cô lập tức chui ra ngoài.

Sau khi Triệu Thương Thương đăng ký xong quay lại, Giang Tuần cười hỏi: "Tích cực như vậy à?"

 

"Ra ngoài với giáo viên có thể được điểm cộng, điểm thường xuyên của môn này chiếm tỷ lệ lớn." Triệu Thương Thương nói, "Lần trước tôi cũng đi."

"Đi làm gì?"

"..." Triệu Thương Thương im lặng vài giây rồi thành thật trả lời, "Nhặt ve chai."

 

Lần này Hứa Cảnh Hoa dẫn bọn họ đến trung tâm hoạt động của trường. Tối hôm qua sinh viên ngành điều dưỡng đã tổ chức một hoạt động câu lạc bộ, để lại khá nhiều đạo cụ biểu diễn bị vứt lại. Nếu chậm thêm chút nữa, những thứ này sẽ bị nhân viên vệ sinh quét dọn và ném thẳng vào bãi rác.

 

Khi tìm thấy chiếc đèn lồng, Hứa Cảnh Hoa nói: "Cái này đẹp đấy, các em có ai muốn không, có thể mang về treo ở cửa phòng ngủ."

Lúc nhìn thấy quạt xếp., Hứa Cảnh Hoa nói: "Mùa hè có thể dùng."

Khi tìm thấy bút mực nước chưa dùng hết, Hứa Cảnh Hoa nói: "Mực vẫn còn hơn phân nửa, không thể lãng phí được."

Phát hiện có những bộ trang phục hoạt động bị vứt bỏ nhưng vẫn còn mới tinh, Hứa Cảnh Hoa nói: "Mang về giặt sạch, tháo ra, cắt bỏ chữ trên đó, thì sẽ có một mảnh vải tốt, có thể dùng để may đồ."

 

Triệu Thương Thương đứng gần cô ấy nên cô ấy đưa bộ trang phục hoạt động cho Triệu Thương Thương.

Triệu Thương Thương chỉ có thể nhận lấy rồi nói: "Cảm ơn cô giáo."

Hứa Cảnh Hoa ít nhiều có chút ấn tượng với Triệu Thương Thương, "Triệu Thương Thương?"

Triệu Thương Thương được sủng ái mà lo sợ đáp lại, không ngờ trong nhiều học sinh như vậy cô giáo lại có thể nhận ra cô. Tuần trước ra ngoài Hứa Cảnh Hoa cũng cho cô một ít vải vụn được cắt từ băng rôn và khăn tay bỏ đi.

"Em biết may vá không?"

 

"Biết một chút ạ."

Triệu Thương Thương có tính tò mò, cô đã từng học thêu thùa từ bà Trịnh, tự làm cho mình vài con búp bê xấu xí.

"Em có thể may một chiếc túi từ vải và sử dụng túi của mình để đi mua sắm."

Lần trước Hứa Cảnh Hoa cũng nói ý vậy với Triệu Thương Thương, Triệu Thương Thương quả thật đã làm vậy. Túi vải mới may trong cặp cô, cô vốn định đeo đến lớp cho cô giáo xem thử.

Nhưng vì trưa nay phải ra ngoài với Giang Tuần nên cô mới đổi cặp sách khác.

 

Giang Tuần vẫn chưa đi, cậu xen lẫn trong lớp cô, nhặt đồ bỏ đi, đi theo bọn họ suốt chặng đường. Cậu lặng lẽ ở trong đám đông nhưng cảm giác tồn tại vô cùng mạnh mẽ, khiến mọi người không nhịn được liên tục nhìn cậu.

 

Triệu Thương Thương phát hiện trong lúc cô đang nhặt rác đã có một cô gái đến hỏi WeChat của cậu, giọng nói có phần điệu đà và ngọt ngào.

Triệu Thương Thương vẫy tay, Giang Tuần nói một câu xin lỗi với người bắt chuyện rồi đi về phía cô.

Cô nghĩ đến nhiệm vụ hôm nay xoay quanh hai chữ "thử thăm dò". Nghĩ một lát, cô nghiêm túc nói với Giang Tuần: "Lát nữa sẽ cho cậu xem một thứ."

 

"Thứ gì?" Giang Tuần tò mò. "Chút nữa cậu sẽ biết."

Sau khi cô giáo rời đi, mọi người rời khỏi trung tâm hoạt động, Triệu Thương Thương lấy túi vải cô may trong cặp ra.

Vừa nhìn thấy Giang Tuần thực sự bị choáng ngợp bởi cú sốc thị giác. Màu sắc khác nhau, vật liệu khác nhau.

Triệu Thương Thương giải thích với cậu: "Mảnh này được cắt từ khăn tay trong tiết mục Nhị Nhân Chuyển*, mảnh này là từ băng rôn, mảnh nhỏ này là vải rèm cửa, còn mảnh màu trắng ngà này..."

 

(*Nhị Nhân Chuyển là một thể loại sân khấu ca nhạc và múa dân gian từ vùng Đông Bắc Trung Quốc, thường có sự tham gia của hai người biểu diễn. Điệu nhảy sử dụng quạt gấp hoặc khăn tay hình vuông màu đỏ, được quay khi các bài hát bắt đầu.)

 

Nói đến đây, Triệu Thương Thương ngại ngùng mím môi, Mảnh màu trắng ngà này là tôi cắt từ quần thu của mình xuống do lúc may bị thiếu vải, quần thu năm ngoái năm nay mặc hơi ngắn, Giang Tuần, có lẽ tôi đã cao hơn rồi."

Có quá nhiều điểm mấu chốt, trong lúc nhất thời Giang Tuần không biết nên phản ứng thế nào.

Đầu tiên cậu sững sờ trong vài giây sau đó vai cậu hơi trễ xuống, bật cười không kiềm lại được.

"Cậu đừng cười, tôi còn chưa hỏi mà." Triệu Thương Thương nói. Giang Tuần cắn răng chịu đựng, "Mời cậu nói."

 

"Giang Tuần, cậu có bằng lòng đeo chiếc túi này đi dạo phố với tôi không?"

Giang Tuần không biết trong cái đầu tinh quái của cô lại có ý tưởng gì, trong giọng cậu lại mang theo ý cười không ngăn được: "Bằng lòng."

Triệu Thương Thương quay lại phòng ngủ.

 

Thành Đóa và Vương Hiểu Cách không chờ được hỏi: "Thế nào, hôm nay có tiến triển gì không, thăm dò chưa?"

Triệu Thương Thương bình tĩnh, nói rất chắc chắn: "70% đến 80%, 80% cậu ấy có ý với tôi."

 

Thành Đóa: "Sao lại nói vậy?"

Triệu Thương Thương lấy túi vải cô may ra, Vương Hiểu Cách che mắt la lên: "Oh, my eyes."

Thành Đóa: "Con nhóc này, người khác mặc áo chắp vá, còn cậu làm túi chắp vá. Ở đâu ra thế?"

Triệu Thương Thương: "Tớ tự may đó."

Thành Đóa: "Mấy ngày trước cậu trốn sau rèm giường nói đang may đồ, là may cái này đó à?"

Triệu Thương Thương: "Đúng vậy."

Cô hỏi các cô ấy: "Các cậu có bằng lòng đeo cái túi này đi dạo phố với tớ không?"

 

Hai người trăm miệng một lời: "NO!" "Nhưng Giang Tuần nói cậu ấy bằng lòng."

Thành Đóa lập tức có kết luận: "Đừng 80% nữa, 100% luôn rồi! Chắc chắn cậu ấy thích cậu mới có thể nói bằng lòng!"

= Hết chương 62 =

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK