Triệu Thương Thương uống thuốc bác sĩ kê đơn, hiệu quả rất nhanh, răng không còn đau nữa. Nhưng bà Trịnh vẫn kiểm soát đồ cô ăn, không còn thoải mái như bình thường nữa.
Đồ lạnh, đồ nóng, đồ cay, đồ không khỏe mạnh, đừng có mơ mà đụng đến.
Ban ngày Triệu Thương Thương làm bài tập với Triệu Dập Thời, buổi sáng làm hai bộ đề, buổi chiều đọc thuộc lòng viết chính tả hai trang giấy cho mỗi môn, còn phải ăn kiêng, ăn ít lại.
Héo úa như bắp cải bị phơi khô.
Mấy ngày sau, Diệp Xuân Lâm về Thanh Sơn Phô, vừa nhìn thấy cô liền hỏi: "Thương Thương có phải gầy rồi không?"
"Đâu có đâu." Triệu Thương Thương soi gương chọc chọc thịt trên mặt, cô không cảm thấy vậy.
Chỉ là dạo này lúc tắm tóc rụng hơi nhiều, "Mẹ, lần sau tới mẹ mang cho con một chai dầu gội gừng Bá Vương nhé."
Triệu Thương Thương thích cột đuôi ngựa thấp lỏng không xiết da đầu, hoặc là chỉ xõa ra.
Diệp Xuân Lâm vuốt tóc con gái, "Không phải nhiều tóc lắm sao?"
Triệu Thương Thương lo lắng: "Con không chịu được ngày nào cũng rụng như thế, sớm chuẩn bị sớm đề phòng, con không muốn làm gái đẹp trọc đầu đâu."
"Làm gì có ai tự nói mình như vậy."
Những quảng cáo về dầu gội chống rụng tóc xuất hiện khắp nơi, Diệp Xuân Lâm tỏ ra nghi ngờ: "Thật sự có tác dụng chứ?"
"Trên diễn đàn trường con có một vị tráng sĩ ẩn danh, mỗi ngày đăng một tấm ảnh sau gáy mình để điểm danh, ngày đầu tiên dùng Bá Vương, ngày thứ hai dùng Bá Vương... và ngày thứ n dùng Bá Vương."
"Có tác dụng không?"
"So sánh trước sau, hiệu quả thật sự vô cùng rõ ràng, cũng không biết người đó có photoshop không."
"Du Mân nói trong lớp cậu ấy có người đào ra mẹ của vị tráng sĩ ẩn danh đó là đại lý bán Bá Vương, chuyên bán sản phẩm này, có thể là một cái bẫy, người đó còn đăng bài trên diễn đàn khác, đúng là một thiên tài bán hàng."
Diệp Xuân Lâm nghe thấy rất thú vị: "Vậy con còn muốn mua à?" "Con phải tự thử mới biết được thật giả, lỡ như thật thì sao?"
Triệu Thương Thương lùi về sau tránh tay Diệp Xuân Lâm, "Mẹ đừng xoa nữa, xoa mãi sẽ bết, tối nay con lại phải gội."
"Đi lấy bài tập tuần này làm ra cho mẹ xem." Diệp Xuân Lâm vỗ vỗ cô, chuyển chủ đề vô cùng bất ngờ, khiến Triệu Thương Thương không kịp chuẩn bị.
Có điều cô cũng không lười biếng, không sợ bị kiểm tra đột xuất. Diệp Xuân Lâm lật vài trang liền biết cô đã nghiêm túc làm. "Răng thế nào rồi? Há miệng ra mẹ xem thử." Diệp Xuân Lâm nói.
Triệu Thương Thương uống mấy ngụm An Mộ Hi, lẩm bẩm không quá phối hợp: "Mẹ xem bài tập trước đi rồi xem răng."
"Bài tập quan trọng hơn răng."
"Thành tích quan trọng hơn con."
Diệp Xuân Lâm nâng cằm cô, nhờ vào ánh sáng nhìn trong miệng cô, "Đương nhiên con quan trọng hơn rồi..."
"Có điều thành tích cũng không được tụt." Triệu Thương Thương: "..."
Nói đến chuyện thành tích Diệp Xuân Lâm mới nhớ ra: "Điểm thi cuối kỳ của mấy đứa có chưa?"
Triệu Thương Thương uống hết sữa chua, bóp dẹp rồi ném hộp rỗng vào thùng rác, bình tĩnh nói: “Chưa ạ."
Thật ra là sắp rồi.
Hôm nay trong nhóm còn có người nhắc tới chuyện này.
Trường trung học số mười lăm có một truyền thống mà Triệu Thương Thương thấy rất kỳ lạ, rất cạn lời, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè hàng năm, nhà trường sẽ in thành tích thi cuối kỳ của học sinh ra, gửi đến nhà học sinh qua đường bưu điện.
Điểm số các môn, xếp hạng trong lớp, xếp hạng cả khối, xếp hạng từng môn, nhìn vào là thấy ngay.
Tờ giấy A4 chứa rất nhiều thứ.
Tiếng oán than của các học sinh vang lên khắp nơi, phụ huynh thì nói tốt tốt tốt, có cảm giác nghi thức thật.
Không chỉ có một người đăng bài phàn nàn trên diễn đàn, cầu xin trường học giơ cao đánh khẽ, đừng làm thế nữa.
Vào học kỳ đầu tiên Triệu Thương Thương học ở trung học mười lăm, lúc đó kinh nghiệm sống chưa nhiều, không hiểu gì hết nên cô điền tên ba cô và địa chỉ nhận thư là khu nhà mình.
Phiếu điểm được người đưa thư đưa đến tay ba mẹ một cách thuận lợi.
Bây giờ Triệu Thương Thương thông minh hơn rồi, cô điền địa chỉ ở Thanh Sơn Phô, người nhận điền tên lão Triệu và số điện thoại của ông ấy.
Chạng vạng tối cô đến bãi cỏ hóng gió, Triệu Thương Thương vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện bảng thành tích được gửi qua bưu điện.
Trong số bọn họ, Trình Thủy học trung học số ba, Du Lệ được chọn vào học tại trường tư thục Minh Huy, còn Du Mân và Triệu Dập Thời học chung trường trung học số mười lăm.
Du Mân vốn đã đứng cuối, vò đã mẻ không sợ rơi. Còn Triệu Dập Thời đứng đầu khối nên không sợ.
Chỉ có Triệu Thương Thương kẹt ở giữa là khó khăn nhất, nơm nớp lo sợ. Lúc cô bóp chặt hai đóa cúc họa mi, Giang Tuần đạp xe đạp tới.
Chó chăn cừu Đức vẫn vui vẻ chạy phía trước.
Gần đây Giang Tuần dắt chó đến đây rất nhiều lần, không chỉ Triệu Thương Thương mà ngay cả bọn Trình Thủy cũng đã thân với cậu hơn.
Không chỉ thân với người mà chó cũng đã cho sờ rồi.
Bây giờ Triệu Thương Thương không sợ Cổ Nại nữa, cô sờ nó, nó không có phản ứng, chạy mệt nên nằm trên mặt đất không nhúc nhích nhìn về phía trước,
như một chú chó đã vượt qua sóng to gió lớn, đã nhìn thấy những thăng trầm của thế giới loài người.
Giang Tuần ngồi một bên khác của Cổ Nại.
Cách Triệu Thương Thương một con chó.
Triệu Thương Thương quay đầu hỏi, "Giang Tuần, cậu học trường nào thế?" "Cậu học cấp ba ở thành phố Bán Giang hay nơi khác?"
Giang Tuần hơi do dự, "Tôi không đến trường học."
Triệu Thương Thương đột nhiên không biết nói tiếp thế nào.
Biệt thự trên núi Thất Nha không hề rẻ, ngôi nhà vắng vẻ, bên cạnh chỉ có Cổ Khâu Thành, cô chưa từng nhìn thấy ba mẹ cậu xuất hiện.
Trong nháy mắt Triệu Thương Thương đã liên tưởng đến rất nhiều thứ, chuyện xưa của nhà giàu, những bí mật của dòng dõi danh gia vọng tộc, đứa con riêng không tiện xuất hiện trước mặt người khác.
Như vậy có phải có một khả năng.
"Giang Tuần" chỉ là một thân phận giả để che mắt người khác. "Cậu có tên khác không?"
Triệu Thương Thương chống một tay trên bãi cỏ, vươn người qua chú chó chăn cừu Đức, đến gần Giang Tuần, lấy tay che miệng nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi, tôi kín miệng lắm."
Giang Tuần không hiểu lắm, có điều cậu vẫn phối hợp nhỏ giọng: "Tôi không có biệt danh."
Triệu Thương Thương: "Tôi không hỏi biệt danh của cậu." Giang Tuần: "?"
Triệu Thương Thương: "Được rồi, tôi không hỏi nữa, không muốn nói thì thôi vậy."
Thăm dò việc riêng của người khác cũng không tốt lắm.
Chủ đề bắt đầu một cách khó hiểu và kết thúc cũng khó hiểu.
Cả quá trình Giang Tuần không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ nhận thấy ánh mắt Triệu Thương Thương nhìn mình đột nhiên đầy sự đồng cảm.
Buổi tối trước khi Triệu Thương Thương ngủ, Diệp Xuân Lâm vào phòng cô, nói: "Mai phải dậy sớm một chút, mẹ dẫn con đi nha khoa khám, khám thử xem
có cần nhổ răng khôn không."
Triệu Thương Thương vốn muốn đợi hai ngày nữa, "Nhanh vậy ạ?"
Diệp Xuân Lâm: "Nhân lúc mẹ rảnh sẽ đưa con đi, đừng đợi đến lúc mẹ đi thì lại phải làm phiền bà nội đi với con, đừng có giày vò bà ấy."
Nghe mẹ nói vậy Triệu Thương Thương đành phải đồng ý. "Dậy sớm là mấy giờ ạ?"
"7 giờ, con đặt báo thức đi, mẹ sẽ qua gọi con."
Triệu Thương Thương nằm ngửa thúc giục mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng lại không ngủ được.
Cô nhớ Cổ Khâu Thành từng nói rằng mùa đông năm ngoái Giang Tuần đã nhổ hai chiếc răng khôn.
Ôm tâm trạng muốn xin lời khuyên, Triệu Thương Thương mở vào khung chat với Giang Tuần, "Ngủ chưa, hỏi cậu chuyện này."
Giang Tuần đang trong phòng vẽ, không nhìn điện thoại ngay, mười mấy phút sau cậu mới trả lời tin nhắn.
"Cậu nói đi."
"Lúc cậu nhổ răng khôn có đau không, có nghiêm trọng không, cảnh tượng lúc đó có thê thảm lắm không?"
"Không tính là đau, không nghiêm trọng, không thê thảm."
Triệu Thương Thương nhìn một hàng ba chữ "không", tưởng tượng ra dáng vẻ Giang Tuần cầm điện thoại nghiêm túc trả lời.
Trước kia Triệu Thương Thương chưa từng gặp chàng trai nào thế này.
Cậu đáp lại mỗi câu hỏi, ngay cả những câu nói đùa cũng không phân biệt được, chân thành và trung thực như một đứa trẻ.
"Cậu sắp đi nhổ răng à?" Giang Tuần hỏi.
"Sáng mai tôi đến bệnh viện." Triệu Thương Thương trả lời, "Tôi ngủ đây, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Ngày hôm sau Triệu Thương Thương thực dậy nhờ tiếng báo thức và Diệp Xuân Lâm, trên đường đến bệnh viên cô có hơi lo lắng, cô mang theo quầng thâm dưới mắt đọc kinh nghiệm nhổ răng của dân mạng.
Tin nhắn của Giang Tuần xuất hiện trên màn hình.
"Những việc cần chú ý khi nhổ răng [Liên kết]." Triệu Thương Thương: "Chắp tay cảm ơn.jpg" Nhấp vào liên kết, lưu lại xem sau.
Sau khi xem xong cô bấm vào nhóm nhỏ 5 người "Thế giới hòa bình", "Tớ đi nhổ răng đây các anh em."
Vẫn còn quá sớm, chỉ có Du Mân đã thức do đi vệ sinh ngồi trên bồn cầu trả lời cô: "Hãy sống sót trở về."
Triệu Thương Thương giác ngộ được một đạo lý. Anh em cũ không bằng anh em tốt.
Người quen nhau hơn mười năm không bằng người mới quen nửa tháng.
Diệp Xuân Lâm dẫn Triệu Thương Thương đi ăn một bữa sáng vô cùng phong phú, sau đó hai người đến bệnh viện xếp hàng, đăng ký chụp phim, nói chuyện với bác sĩ rồi chờ kêu tên.
Phòng bên cạnh có đứa trẻ đang kiểm tra răng, kêu gào khóc lóc rung chuyển trần nhà.
Nghe thấy tiếng khóc, Triệu Thương Thương chuẩn bị trước tâm lý. Một lúc sau, cô nghe thấy trợ lý nha sĩ gọi tên mình, cô đi qua nằm lên ghế điều trị.
Máy móc kéo căng miệng cô, cố định lại. Thuốc tê được đẩy vào từ từ qua kim tiêm.
Trong suốt quá trình nhổ răng khôn, Triệu Thương Thương không có quá nhiều cảm giác, có điều cô căng thẳng đến mức không thể thư giãn được.
Kìm và kẹp y tế lướt qua tầm nhìn của cô, cô nắm chặt tay để che đi bàn tay đẫm mồ hôi của mình.
Mất khoảng 20 phút để nhổ chiếc răng khôn, bác sĩ yêu cầu cô cắn miếng bông gòn, ở lại bệnh viện nửa tiếng để quan sát, nếu không có vấn đề gì sẽ được về.
Sau khi thuốc tê mất tác dụng, Triệu Thương Thương uống thuốc giảm đau.
Một lúc sau, má trái của cô bắt đầu sưng lên với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Trên đường về nhà, Triệu Thương Thương cảm thấy càng ngày càng đau, đầu lưỡi cô không dám liếm lung tung, cẩn thận nuốt nước miếng. Cô nằm trên ghế sau, ngây ngốc nhìn trần nhà.
Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Giang Tuần: "Cậu nói không đau là nói dối."
Cô biết mỗi người nhổ răng sẽ không giống nhau, đau hay không là hoàn toàn khác nhau, Giang Tuần không nói dối, nói cậu nói dối thì có hơi oan uổng người tốt.
Nghĩ lại cô vẫn thu hồi tin nhắn.
Triệu Thương Thương lướt điện thoại để chuyển hướng sự chú ý thì phát hiện có người nhắn tin trong nhóm lớp, nói mình đã nhận được phiếu điểm, còn chụp hình lại.
Triệu Thương Thương giật mình. Đúng là sợ cái gì gặp cái đó mà!
Cô vội vàng gửi tin nhắn cho Triệu Dập Thời: "Hôm nay ở nhà có nhận được bưu kiện nào không?"
Triệu Dập Thời: "Không biết." "Cậu đi hỏi lão Triệu xem."
"Chị bảo em hỏi là em phải hỏi à?"
Triệu Thương Thương gửi bao lì xì 20 tệ cho cậu, không muốn cãi nhau, tác phong khác một trời một vực với trước kia.
Triệu Dập Thời biết chuyện này chắc chắn có gì đó bất thường, có điều thấy cô sốt ruột nên cậu vẫn đi hỏi lão Triệu, nhanh chóng trả lời cô: "Không có."
Triệu Thương Thương thở phào nhẹ nhõm.
Cô chột dạ nhìn Diệp Xuân Lâm đang lái xe phía trước.
Vừa về đến nhà, Triệu Thương Thương liền bị vây xem, bà Trịnh và lão Triệu vừa buồn cười vừa đau lòng khi thấy cô như thế.
Triệu Dập Thời nói: "Chó ong*." (*Ảnh minh họa:
Triệu Thương Thương lập tức nghĩ đến bức ảnh được lan truyền rộng rãi trên mạng, một chú chó con bị ong đốt với khuôn mặt sưng tấy buồn cười.
Cô bây giờ giống như một trò cười.
Diệp Xuân Lâm vừa chườm đá lên má cho cô vừa nói những thứ cần chú ý, "Không được liếm vết thương, không được ăn đồ nóng, cay, cứng, không được
uống nước ngọt, tránh vận động mạnh, trong vòng 24 giờ không được đánh răng súc miệng, còn có..."
Triệu Thương Thương cầm túi chườm đá, ra dấu ok tỏ vẻ mình nhớ rồi.
Giữa trưa Triệu Thương Thương ăn được nửa bát cháo trắng để nguội, Diệp Xuân Lâm giục cô về phòng ngủ một giấc.
Buổi chiều ve kêu không ngừng.
Bên ngoài trời nhiều mây, mặt trời bị che khuất, gió thổi tới từ cửa sổ vừa ngột ngạt lại oi bức.
Trong nhà yên tĩnh, mọi người đều đang nghỉ trưa. Triệu Thương Thương mang giày rón rén xuống lầu.
Chiếc quạt trong phòng khách dưới nhà đang kêu ù ù. Lão Triệu trở mình trên giường trúc. Bước chân Triệu Thương Thương dừng lại, cô đợi mấy giây, thấy không có động tĩnh gì nữa mới nhẹ nhàng đóng cửa lưới lại như trộm.
Không dám tạo ra tiếng động quá lớn.
Triệu Thương Thương ra ngoài rồi quẹo trái.
Theo thông lệ trước đây của trung học số mười lăm, chuyển phát nhanh phải gửi qua đường bưu điện.
Các hãng chuyển phát bưu điện ở Thanh Sơn Phô có thời gian giao hàng cố định, chỉ có hai mốc thời gian, khoảng 9 giờ sáng hoặc 2 giờ chiều.
Buổi sáng vẫn chưa giao phiếu điểm vậy rất có thể sẽ được giao vào buổi chiều.
Cổng vào Thanh Sơn Phố có một bia đá, bên cạnh có hai trang trại, đường lớn rộng rãi, là lối mà người đưa thư nhất định phải đi qua.
Triệu Thương Thương quyết định ngồi chờ ở đó, cướp lấy phiếu điểm của mình trước.
Đi được nửa đường, Triệu Thương Thương gặp được một ông cụ đang gánh bán củ sen.
Cô nhớ lúc trưa bà Trịnh nói với lão Triệu bà muốn ăn củ sen cay, thế là cô trả tiền mua hai phần củ sen.
Ông cụ gói lại rồi chọn một chiếc lá sen trong giỏ đưa cho cô.
Triệu Thương Thương cảm ơn rồi nhận lấy lá sen, treo túi nhựa trên cổ tay. Lúc đến trước tấm bia đá thì đã gần hai giờ.
Triệu Thương Thương vốn tưởng rằng trên đường lúc này sẽ không có người, nhưng hôm nay không ngờ lại đông đúc, có rất nhiều xe đậu gần đó.
Trong đó có không ít xe đẩy nhỏ được chủ sạp đẩy về một hướng.
Triệu Thương Thương nhìn thấy trên xe dán áp phích đồ ăn thì mới nhớ ra ngày mai lễ hội ẩm thực sẽ khai mạc.
Những người này đang đi bố trí gian hàng trước.
Triệu Thương Thương nhẹ nhàng sờ lên má trái sưng to của mình, cô cúi đầu ngồi xổm dưới cây chờ người đưa thư.
Bây giờ cô đã không còn kỳ vọng gì với lễ hội ẩm thực nữa.
Gió dần lớn hơn.
Gió làm lá xào xạc, hàng rào trang trại đối diện rung chuyển.
Những đám mây nhuộm màu xám xịt, giống như một quả cầu mực lớn mờ ảo đè lên đỉnh núi, hình như sắp mưa rồi.
Triệu Thương Thương nhìn về phía đường lớn, không có xe của bưu điện đi qua. Cô có hơi sốt ruột, liên tục xem đồng hồ nhưng vẫn chưa muốn rời đi.
Gió ngừng thổi, những hạt mưa từ trên trời rơi xuống đất, bắn tung tóe nước.
Một số người ven đường đẩy xe chạy nhanh hơn, phần lớn đều đổ xô về phía hai trang trại.
Triệu Thương Thương không muốn chạy nên cứ dầm mưa. Dù sao cũng đủ khổ rồi.
Những cành cây rậm rạp phía trên đã che đi một phần mưa. Trong phòng riêng trên lầu hai của trang trại.
Cổ Khâu Thành dẫn mấy nhân viên của phòng làm việc đi ăn, anh ấy đi vệ sinh rồi đứng trước lan can nhìn ra ngoài thì thấy một bóng dáng quen thuộc dưới gốc cây lớn đối diện.
Anh ấy gọi Giang Tuần ra: "Cháu xem đó có phải Thương Thương không?"
Trong sảnh lớn dưới lầu 1 của trang trại đã kín người, mọi người đến đền để tránh mưa.
Nền gạch lát sàn màu xám đầy dấu chân.
Giang Tuần đi qua lối đi chật hẹp đông đúc, mở ô dưới mái hiên rồi đi về phía đối diện.
Trời mưa không ngừng.
Cô gái ngồi xổm ôm đầu gối dưới gốc cây, che đầu bằng một chiếc lá sen lớn.
Những giọt nước từ kẽ lá bên trên nhỏ xuống lá sen, giống như những hạt thủy tinh trong suốt.
Chiếc ô trong tay Giang Tuần nghiêng về phía trước, che trên đầu cô.
= Hết chương 9 =