• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 55: Khoảnh khắc này bỗng chốc trở nên thật dày vò. Trên cửa kính xe dần ngưng tụ hơi nước.

 

Ba Triệu đang ngồi trên ghế lái lướt video ẩm thực, Triệu Dập Thời dựa ra sau nhắm mắt nghỉ ngơi, cậu sắp hết kiên nhẫn để đợi rồi, lẩm bẩm một câu: "Sao chậm thế?"

Cuộc gọi vừa nãy của cậu với Triệu Thương Thương rất ngắn ngủi, trước khi kết thúc hình như còn nghe thấy bên kia có tiếng gì đó.

 

Từng nhóm người từ cổng trường đi tới, có người che dù, có người trùm áo khoác đồng phục lên đầu để che mưa.

Triệu Dập Thời thu ánh mắt lại, lông mày nhíu chặt. Bốn năm phút sau, cửa phía sau được kéo ra.

Giang Tuần ôm Triệu Thương Thương đi tới, cúi người đặt cô xuống ghế ngồi. "Chuyện gì thế?" Ba Triệu liền vội hỏi.

Giang Tuần chào hỏi với ông ấy, "Thương Thương xuống cầu thang bị trẹo chân ạ."

 

Triệu Dập Thời quay đầu nhìn cô, "Đi đường mà cũng té được? Chị giỏi quá."

Quần áo của Triệu Thương Thương đã bẩn, trên quần có một vệt nước màu đậm loang lổ. Cổ chân lại đau, cô bực bội ném chiếc cặp đang ôm trước ngực về phía Triệu Dập Thời.

Cặp sách chưa kéo khóa chặt nên đồ đạc bên trong bay ra ngoài, rơi vãi khắp xe. Triệu Dập Thời nhíu mày giơ tay chặn lại.

"Hai đứa đừng lộn xộn." Ba Triệu thở dài, nhìn Giang Tuần vẫn còn che dù bên ngoài, nói với cậu:

 

"Trễ lắm rồi, Tiểu Tuần về nhà trước đi, cảm ơn cháu đã chăm sóc Thương Thương. Chú chở nó đến phòng khám dưới tiểu khu khám thử, nếu nghiêm trọng sẽ đến bệnh viện."

Triệu Thương Thương cũng nói với Giang Tuần: "Cậu cầm dù của tôi đi."

Giang Tuần thu dù bỏ vào xe, "Không cần đâu, chỉ cách mấy bước, mọi người mau đi đi."

Xe của Cổ Khâu Thành dừng ở đối diện, Giang Tuần đóng cửa lại giúp Triệu Thương Thương rồi nhanh chóng chạy qua đó.

Trong xe ấm áp, cả người Triệu Thương Thương chậm rãi ấm lên. Cô ỉu xìu vùi vào chỗ ngồi, trên đường không nói tiếng nào.

 

Triệu Dập Thời nhặt bút và đồ cột tóc rơi từ cặp cô ra lên nhét hết vào rồi quan sát sắc mặt cô qua kính chiếu hậu, "Này, chị đau thật à?"

Triệu Thương Thương liếc tới, giọng điệu rất gay gắt: "Chẳng lẽ chị cậu lại giả té à?"

Nhìn thấy hai người sắp cãi nhau, ba Triệu đành phải làm hoà giải viên: "Dương Dương nhường chị đi, giờ con bé không thoải mái."

Triệu Dập Thời hừ lạnh một tiếng. Xe dừng trước cửa phòng khám bệnh.

 

Bác sĩ kiểm tra chân phải bị trẹo của Triệu Thương Thương, mắt cá chân sưng lên may mà không tổn thương đến xương cốt, bác sĩ kê cho cô một bình dầu thuốc và thuốc xịt Vân Nam Bạch Dược.

"Không có vấn đề lớn, về nhà chườm lạnh rồi bôi thuốc lại, qua mấy ngày nữa là khỏi thôi." Bác sĩ nói.

Triệu Dập Thời hỏi Triệu Thương Thương: "Chị còn bị thương chỗ nào khác không?"

Triệu Thương Thương ngồi trên ghế gỗ lạnh lẽo, lắc đầu với vẻ mặt đau khổ: "Không có, chỉ bị trẹo chân phải thôi."

"

 

Dương Dương." Giọng cô bỗng trở nên nhẹ nhàng. "Làm gì?" Triệu Dập Thời nói.

"Chị muốn ăn hạt dẻ nướng." Sau khi nhiệt độ giảm xuống, cửa hàng tiện lợi ở cửa tiểu khu bắt đầu bán hạt dẻ nướng.

Triệu Dập Thời: "Muốn ăn thì tự đi mua."

Triệu Thương Thương: "Bây giờ chị không tiện đi."

Triệu Dập Thời thuận tay cầm giá truyền dịch ở góc phòng lên, ra hiệu cho cô, "Chống cái này mà đi."

"Được rồi, chị không ăn nữa." Triệu Thương Thương nói.

 

"Còn muốn gì nữa không?" Triệu Dập Thời đội mũ của hoodie lên, đẩy cửa kính của phòng khám bệnh ra ngoài, "Nói hết một lần đi, không đi lần thứ hai nữa đâu."

"Chỉ cần hạt dẻ nướng là được." Triệu Thương Thương nói sau lưng cậu: "Dương Dương tốt quá đi!"

 

"Chị còn nói nữa thì khỏi ăn." Triệu Dập Thời nói.

Ba Triệu thanh toán xong quay lại thì không thấy Triệu Dập Thời đâu, hỏi: "Dương Dương đâu?"

Triệu Thương Thương nói: "Nó thèm nên đi mua hạt dẻ nướng rồi ạ, chúng ta đợi một chút đi."

 

"Là con thèm chứ gì?" Ba Triệu vừa đoán liền trúng.

Triệu Thương Thương: "Ba biết thì giữ trong lòng là được rồi, có thể đừng vạch trần con không."

Năm phút sau, Triệu Dập Thời mang theo hạt dẻ nướng trở về, "Phần cuối cùng trong cửa hàng, người ta sắp đóng cửa rồi."

Triệu Thương Thương cảm ơn rối rít rồi khập khiễng trở về nhà.

Diệp Xuân Lâm ở nhà vốn còn đang lo lắng, nhưng thấy cô vẫn có tâm trạng ăn hạt dẻ thì liền thấy không có chuyện gì lớn, chườm lạnh mắt cá chân cho cô.

 

"Chút nữa tắm rồi nhanh đi ngủ đi." Diệp Xuân Lâm nói. "Vâng ạ." Triệu Thương Thương ngoan ngoãn nói.

Màn hình điện thoại sáng lên, là Giang Tuần gửi tin nhắn cho cô: "Bác sĩ nói thế nào?"

Triệu Thương Thương trả lời ngay: "Chỉ trật chân thôi, không có vấn đề khác, cậu yên tâm, bây giờ tôi không còn đau lắm nữa."

Triệu Thương Thương: "Tay cậu thật sự không sao chứ?" Cô lo lắng vết thương cũ của cậu sẽ tái phát.

"Thật sự không sao." Giang Tuần trả lời.

 

Vài giây sau, một tin nhắn nữa lại được gửi đến điện thoại Triệu Thương Thương, cậu nói: "Bế được."

Triệu Thương Thương nhìn chằm chằm hai chữ trên màn hình, trong đầu hiện ra cảnh bế công chúa kia, còn có mùi hương dễ ngửi trên vạt áo và hơi ấm trước ngực cậu, các giác quan bỗng nhiên phóng đại, khiến lòng cô dâng lên một cảm giác bối rối khó tả.

Mắt cá chân đang chườm lạnh nhưng mặt cô lại nóng hổi.

Triệu Thương Thương ném điện thoại không dám nhìn nữa, cũng không biết nên nói tiếp thế nào.

 

Một lúc sau, lại có thông báo tin nhắn vang lên, cô nhặt điện thoại lại. Giang Tuần: "Ngủ rồi?"

Giang Tuần: "Ngủ ngon, mai gặp."

Triệu Thương Thương nhấc thảm lên trùm đầu mình lại. Ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, đồng hồ trên bàn sách kêu tí tắc, cô đột nhiên vô cùng mong chờ đến ngày mai.

Khoảnh khắc này bỗng chốc trở nên thật dày vò.

-

Thời tiết hôm sau sáng sủa, mây trôi chầm chậm trên bầu trời, ánh bình minh phủ lên thành phố một viền vàng rực rỡ.

 

Qua một đêm, nước mưa đọng trên mặt đất đều đã bốc hơi.

Trước khi ra ngoài, Triệu Thương Thương xịt thuốc cho mắt cá chân, Diệp Xuân Lâm không yên tâm dặn dò: "Ở trường phải chú ý, đừng có chạy nhảy lung tung."

"Biết rồi ạ." Triệu Thương Thương nói, "Bây giờ con đang là thương binh rồi." Triệu Dập Thời đeo cặp đi phía sau cô.

Đến trước lầu dạy học, hai người vẫn chưa đường ai nấy đi. Triệu Thương Thương dừng lại, đưa tay ra với Triệu Dập Thời: "Đưa cặp cho chị đi."

 

Triệu Dập Thời không đưa, "Đến lớp chị."

Triệu Thương Thương nhìn cậu một chút rồi "ồ" một tiếng. Bây giờ chân cô để xuống đất cũng đau, đi đường hơi khập khiễng, tốc độ lên cầu thang càng chậm hơn.

Triệu Dập Thời không giục cô.

Trong lớp đã có không ít bạn đến, gây ra nhiều tiếng ồn, học sinh trực nhật đang lau sàn ở hành lang.

Trên mặt đất đầy nước.

Triệu Dập Thời nắm lấy khuỷu tay Triệu Thương Thương, đi theo cô vào lớp 9, hỏi: "Chị ngồi bàn nào, tổ mấy?"

 

Nhìn thấy Giang Tuần, không cần Triệu Thương Thương trả lời cậu cũng đã biết đáp án, đặt cặp sách lên bàn học bên cạnh Giang Tuần.

Cậu nghiêng đầu về phía Triệu Thương Thương, ra hiệu cho Giang Tuần: "Giúp tôi trông chừng chị ấy."

 

Giang Tuần gật đầu.

Không còn dặn dò gì nữa, Triệu Dập Thời không chút do dự rời đi.

Lớp 9 có bạn học rất kinh ngạc như đào được một tin tức lớn: "Đây không phải là Triệu Dập Thời của lớp 1 sao?"

"Sao lại đến lớp mình?"

"Thương Thương, cậu biết Triệu Dập Thời hả?"

 

Ảnh thẻ của Triệu Dập Thời nhiều năm liền được treo trên báo trường và bảng tuyên truyền, người biết cậu thực sự không ít. Nhưng những người biết cậu và Triệu Thương Thương là chị em ruột lại chẳng có mấy ai.

Hai người bình thường căn bản không xuất hiện cùng nhau.

Suốt buổi sáng, có nhiều người đến hỏi thăm Triệu Thương Thương về Triệu Dập Thời hơn là hỏi tại sao chân cô lại bị thương.

Triệu Thương Thương đều trả lời bằng một câu:

"Biết nhưng không thân." "Trẹo chân nhưng không sao."

 

Chỉ có Thẩm Vân Phi nhìn có vẻ rất lo lắng cho chân của Triệu Thương Thương, thể hiện tình cảm bạn bè chân thành: “Honey, cậu có đi bệnh viện chưa? Phải đi khám bác sĩ kịp thời nhé, nếu không càng kéo dài càng nghiêm trọng đó... Giờ cậu đi lại được không? Có cần nạng không? Hay là cậu cần xe lăn hơn, phòng y tế của trường có xe lăn không nhỉ...”

Cô ấy nói quá nhiều, Triệu Thương Thương nghe đến hoa mắt chóng mặt.

Cô liên tục cam đoan với Thẩm Vân Phi "Không tàn phế đâu", "Không cần xe lăn", và "Cảm ơn cậu".

 

Triệu Thương Thương thấy lạ, sau khi cãi nhau với các bạn nữ trong lớp, rõ ràng Thẩm Vân Phi đã lạnh nhạt với mọi người hơn nhưng sao vẫn còn nhiệt tình với cô như thế.

"Tôi thích cậu." Thẩm Vân Phi thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình, thể hiện sự thân thiện với Triệu Thương Thương.

"Cậu tốt bụng lại đáng yêu giống tôi vậy!"

Cô ấy không hề khiêm tốn khi khen ngợi chính mình, nhân tiện cũng khen Triệu Thương Thương một tràng.

 

Triệu Thương Thương nghe xong liền che mặt muốn cười, nhưng càng muốn nhanh chóng tiễn cô bạn người Mỹ gốc Hoa này đi, vì cô ấy thật sự quá nhanh miệng, khiến người ta không kịp ứng phó.

Thẩm Vân Phi không vội đi, nhìn ghế trống bên cạnh Triệu Thương Thương: "Giang Tuần đâu rồi?"

"Cậu tìm cậu ấy có gì không?" Triệu Thương Thương hỏi lại.

"Không có gì, tôi cũng không biết nói gì với cậu ấy." Thẩm Vân Phi lộ ra vẻ mặt phiền não, "Chỉ là muốn nhìn cậu ấy nhiều hơn, cậu ấy đẹp trai ghê, tôi phát hiện càng nhìn càng thấy cậu ấy đẹp trai."

 

Triệu Thương Thương: "..."

Đừng nói, lúc đầu tôi cũng nghĩ như cậu vậy.

Giang Tuần đến thư viện trả sách suýt nữa đã vào lớp trễ, Dương San vào lớp rồi cậu mới vào lớp từ cửa sau.

Dương San nhìn cậu một cái, vờ như như chưa có gì xảy ra, bỏ qua cho cậu.

Hôm nay là ngày đầu tiên đại hội thể thao bắt đầu, toàn bộ học sinh khối 12 cũng phải nhanh chóng hoàn thành tiết học đầu tiên trước khi có thể tập trung tại sân tham dự lễ khai mạc.

Giáo viên đã sắp xếp thời gian rõ ràng.

 

Đến giữa tiết địa lý, mọi người đã bắt đầu mất tập trung.

Mãi mới chờ đến lúc tan học, mọi người ùa ra bãi tập như ong vỡ tổ, như dòng nước lũ vỡ đê.

Chân Triệu Thương Thương không tiện nên chỉ có thể vắng mặt, Dương San để cô nghỉ ngơi trong lớp.

Chưa được nửa phút, phòng học hỗn loạn đã trống rỗng.

Mọi người đã đi, Giang Tuần cảm thấy có chút thương khi cô ở lại đây một mình.

"Cậu đi nhanh đi." Triệu Thương Thương giục cậu, "Có kiểm tra số lượng đó, cậu đừng đến muộn rồi lại bị trừ điểm."

 

"Trừ thì trừ thôi." Giang Tuần không quan tâm nói. "Trừ điểm phải bị phạt quét rác."

"Cậu đi quét rác với tôi."

Triệu Thương Thương vui vẻ, "Nghĩ hay lắm."

 

Dưới sự thúc giục liên tục của cô, cuối cùng Giang Tuần cũng chậm rãi đứng dậy đi.

Bài hát kinh điển "Welcome March" vang lên trên radio, tiếng nhạc lớn vang vọng khắp khuôn viên trường một lúc lâu mới dừng lại, sau đó là bài phát biểu của lãnh đạo nhà trường.

 

Triệu Thương Thương buồn chán ngồi ở chỗ ngồi của mình, nhìn bầu trời xanh thẫm ngoài cửa sổ.

Ánh nắng tràn vào hành lang và tràn vào lớp học.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi cô lấy điện thoại ra đọc "Nha Nguyệt", đọc lại những tình tiết mà cô đã đọc nhiều lần trước đó.

Cuối cùng cô đeo tai nghe, nghe một bài hát, thế giới vô cùng yên tĩnh: "You don't have to say I love you to say I love you

Bạn không cần phải nói 'Anh yêu em' để thể hiện tình yêu

 

Forget all the shooting stars and all the silver moons Quên đi những ngôi sao băng và ánh trăng bạc

We've been making shades of purple out of red and blue

Cho dù không có nốt nhạc, chúng ta cũng có thể viết nên những khúc nhạc tuyệt vời thuộc về chúng ta

...

All I need is you Anh chỉ cần em All I need is you

Tất cả những gì anh cần là em..."*

(*Ca khúc "For him." Troye Sivan /Allday)

 

Lúc nghe xong bài hát này, sau lưng có người lấy một bên tai nghe của cô xuống. Cô giật mình quay đầu lại.

Giang Tuần cởi đồng phục khoác lên cánh tay, trông như vừa chạy bộ đường dài về, tóc tai bù xù, mồ hôi nhễ nhại, hơi thở có chút nặng nề, ngực phập phồng.

Người trước giờ đều luôn chậm rãi, không bao giờ vội vàng làm bất cứ việc gì. Hôm nay là người đầu tiên chạy về lớp.

= Hết chương 55 =

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK