Chương 24: Cậu có muốn đi học với bọn tôi không? Trình Thủy: Thương Thương, cậu đâu rồi?
Trình Thủy: Mau đến đây.
Trình Thủy: Còn giữ lại hai que pháo cho cậu nè.
Trình Thủy: Mau tới xem Du Mân biểu diễn gà mái đẻ trứng.
Tin nhắn của Trình Thủy liên tục hiện lên, Triệu Thương Thương vừa kết thúc cuộc gọi video với Giang Tuần, cô trả lời cô ấy sẽ tới ngay.
Gần chân cầu, pháo hoa liên tiếp được thắp sáng, rải rác khắp nơi như đom đóm.
Triệu Thương Thương ôm đèn Khổng Minh chạy tới, nhìn thấy Du Mân ngồi xổm trên mặt đất châm lửa.
Có một con gà mái già được vẽ trên vỏ giấy của pháo hoa. Khi ngòi nổ phát ra một tiếng kêu ngắn, quả bóng buộc vào đuôi con gà mái phồng lên như thể nó đã đẻ một quả trứng.
Triệu Thương Thương cười ngã lên Trình Thủy, "Đây chính là Du Mân đẻ trứng mà cậu nói đó hả?"
"Móa, nói ai đẻ trứng đó."
Triệu Thương Thương chia đèn Khổng Minh cho cậu, "Nói sai rồi nói sai rồi, là gà mái đẻ trứng chứ không phải cậu đẻ trứng."
"Đèn Khổng Minh hai mươi tệ một cái." Triệu Thương Thương chào hàng với Triệu Dập Thời và Trình Thủy, "Ai cần thì mua."
Triệu Dập Thời: "Sao chị không đi cướp luôn đi?"
"Năm mới vui vẻ, phát tài." Triệu Thương Thương ép mua ép bán, giật lấy tờ một trăm tệ mới tinh trong tay cậu rồi nói với Du Lệ: "Ông chủ Dương Dương hào phòng mua giúp mọi người rồi, ai cần đèn Khổng Minh thì tìm ông chủ Dương Dương nhé."
Triệu Dập Thời: "..."
Được rồi, không so đo với cô chỉ vì một trăm tệ.
"Bật lửa." Triệu Thương Thương hỏi Triệu Dập Thời.
Cô lấy một cục cồn, châm lửa rồi gắn vào lưới thép bên trong đèn Khổng Minh.
Trình Thủy và Triệu Dập Thời giúp cô cầm bốn góc đèn, khi ngọn lửa chậm rãi cháy, không khí bên trong nóng lên, chụp đèn phồng lên.
Triệu Dập Thời nói: "Thả."
Trình Thủy nghe thấy liền buông tay.
Đèn Khổng Minh theo gió bay lên trời, biến thành một điểm sáng màu đỏ.
"Cậu ước chưa?" Trình Thủy hỏi Triệu Thương Thương. "Tớ ước trong lòng rồi."
Hi vọng thế giới hòa bình.
Bà Trịnh và lão Triệu sống lâu trăm tuổi. Ba mẹ khỏe mạnh.
Rất nhiều, rất nhiều mong muốn.
Mọi người lần lượt thả đèn Khổng Minh.
Đêm giao thừa, pháo hoa nở rộ dưới bầu trời, năm người họ chụp một bức ảnh.
Trước khi đăng lên vòng bạn bè, Triệu Thương Thương tìm một tấm ảnh chụp lén Giang Tuần trong điện thoại, cậu đang ngồi trên thảm dựa lưng vào giá sách.
Triệu Thương Thương cắt ảnh, photoshop Giang Tuần vào ảnh chụp chung. Bức ảnh vừa đăng lên liền có rất nhiều lượt thích và bình luận.
Trình Thủy: "Lần sau tớ photoshop giúp cậu."
Du Mân: "Đỉnh, có chút tài năng đó, @ Giang Tuần, anh em chúng ta ở cạnh nhau."
Du Lệ: "Ha ha ha ha ha." Triệu Dập Thời: "..."
Triệu Thương Thương đăng bức ảnh lên Weibo, phía dưới có một số bạn trên mạng theo dõi cô nói "Chúc mừng năm mới", cũng có người nói:
"Hâm mộ cậu được trai đẹp vây quanh, lần sau nhớ dẫn tôi đi cùng nhé." Triệu Thương Thương trả lời bằng một hình mặt cười.
Đã rất khuya nhưng ngoài cửa sổ vẫn không ngừng vang lên tiếng pháo nổ.
Triệu Thương Thương ngủ rất muộn, hôm sau mặt trời lên cao mới thức dậy, cô xem điện thoại thì phát hiện Giang Tuần đã thích bài đăng trong vòng bạn bè.
-
Cái Tết này, Triệu Thương Thương trải qua vô cùng sa đọa, buông thả.
Đầu năm mới, Diệp Xuân Lâm cũng không thúc giục cô học tập mỗi ngày, chỉ nói một câu "Bài tập về nhà trong kỳ nghỉ đông vẫn phải hoàn thành đúng hạn". Triệu Thương Thương cười tươi đồng ý.
Cô không thích đi thăm họ hàng nên ở nhà ăn uống vui chơi, thường xuyên đến nhà Trình Thủy.
Trình Thủy mở livestream, cô ấy không bán trái cây nữa mà chỉ để chơi. Khu trò chơi của Thanh Phong TV phát động hoạt động hỗ trợ phát sóng trực tiếp trong dịp Tết, kiếm tiền tiêu vặt.
So với bán hàng thì Trình Thủy thoải mái hơn khi chơi game.
Cô ấy nói chuyện không ngọt ngào, không hay nói mấy lời tốt đẹp với người lạ, càng không đòi quà nhưng kỹ năng chơi game của cô ấy thực sự rất tốt.
Triệu Thương Thương đã đổi một cái ID vừa ngầu vừa hầm hố tên "Triệu Ngạo Thiên", làm "ông lớn" trong livestream của Trình Thủy, thấy bình luận nào khiếm nhã liền block.
Mấy đêm liền, Triệu Thương Thương lập đội với Trình Thủy chơi game đến khuya.
Hậu quả chính là buổi sáng cô không dậy nổi.
Bà Trịnh nghĩ ra một chiêu, vỗ nhẹ đầu Labrador, bảo nó hành động.
Không lâu sau, Triệu Thương Thương bị tiếng Labrador mở cửa đánh thức, cô nhúc nhích trong chăn hai lần, thò đầu ra ngoài, mắt không mở nổi.
Cô nhìn thấy tay nắm cửa bị nhấn xuống một cái, chó mở cửa bước vào.
Triệu Thương Thương vẫn còn trong cơn buồn ngủ ngạc nhiên: "Trịnh Đại Tiền, mày thành tinh rồi à?"
Labrador ngậm dây thừng trong miệng, ủi đầu lên giường, ý tứ quá rõ ràng, nó muốn ra ngoài đi dạo, kêu Triệu Thương Thương dắt nó đi.
Triệu Thương Thương không còn cách nào, cô mặc đồ ngủ mang dép lê xuống lầu. Bà Trịnh và lão Triệu đang bóc đậu, "Cháu ngoan dậy rồi à."
Triệu Thương Thương nói với giọng khàn khàn: "Không phải thức dậy một cách tự nguyện."
"Dậy cũng dậy rồi, cháu dẫn Đại Tiền đi dạo một lúc đi, sáng nay nó vẫn chưa ra ngoài."
"..."
"Có phải không ngủ đủ không, bà đã nói cháu ngủ sớm rồi mà không nghe..."
Triệu Thương Thương: Đừng nói nữa đừng nói nữa, cháu dắt nó đi không được sao.
Cô xoay người đeo dây cho Labrador, một người một chó ra cửa.
Labrador vui vẻ đi phía trước, Triệu Thương Thương cúi đầu đi theo sau, cô không phải đang dắt chó đi dạo, rõ ràng là chó dắt cô.
Bầu trời chuyển sang màu trắng, có mây và sương mù trên đỉnh núi.
Sương ngưng tụ trên đám cỏ khô và bụi rậm ven đường, tàn pháo hoa còn lại từ đêm giao thừa chưa quét hết, chất thành một đống, trong không khí dường như vẫn còn sót lại sự náo nhiệt.
Triệu Thương Thương mặc đồ ngủ dày mùa đông nhưng vẫn thấy lạnh.
Cô không còn cách nào khác đành phải chạy chậm theo chú chó, đút hai tay vào túi bước những bước nhỏ. Cổ rụt lại, cả khuôn mặt như muốn chui vào trong cổ áo.
Cô vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn.
Phía trước có một bãi lau sậy, ở giữa có lối đi rộng, kéo dài từ trên xuống dưới.
Không biết Labrador nhìn thấy gì, nó bỗng nhiên tăng tốc, Triệu Thương Thương muốn kéo nó lại nhưng không được: "Trịnh Đại Tiền, dừng lại ——"
Cô kéo sợi dây, buộc phải lao về phía trước.
Triệu Thương Thương đang đi một đôi dép, chạy quá nhanh nên dép rơi mất, cô phi nước đại trên đường với đôi tất, tóc bay đầy mặt.
Labrador dừng lại, đi vòng quanh chàng trai ở ngã tư đường mòn. Chàng trai nhiều lần cho nó ăn thịt khô rất ngon nên nó đã sớm thân quen với cậu.
Triệu Thương Thương cũng được đưa tới trước mặt cậu.
"Giang Tuần?" Hô hấp của cô không ổn, vẫn còn thở hổn hển sau khi chạy. Giang Tuần lấy thịt khô trong túi ra đưa cô, bảo cô đút cho Labrador.
Triệu Thương Thương hít mũi, vẫn còn ngơ ngác dụi dụi mắt, bây giờ cô nhìn Labrador không vừa mắt nên không muốn cho nó ăn.
Trịnh Đại Tiền sốt ruột nhìn thịt khô trong tay cô, liếm cách một lớp bao bì. Triệu Thương Thương muốn đánh nó.
Giang Tuần cúi đầu nhìn chân Triệu Thương Thương, đôi tất lông xù dài giẫm trên đất. Cậu đi nhặt dép, một chiếc rơi giữa đường, chiếc kia bị hất văng vào ruộng lúa, may là không bị ướt.
Đó là một đôi dép len đan tay, trên bề mặt chiếc bên trái và bên phải, mỗi bên có một chữ, kết hợp lại —— Người đẹp.
Giang Tuần trả dép lại cho Triệu Thương Thương, "Cậu là người đẹp à?" Triệu Thương Thương lúc này: Cảm thấy bị xúc phạm.
Mái tóc giống như tổ chim của cô bị gió thổi rối tung, cổ áo chưa bẻ hết, cả người lôi thôi lếch thếch.
Sau khi nhận lại dép, cô đứng bằng một chân, phủi bụi ở lòng bàn chân kia. Lảo đảo đứng không vững, Giang Tuần đỡ lấy cánh tay cô.
Cô nhìn cậu một cái rồi tiếp tục mang dép vào. "Cậu về khi vào thế?"
"Hôm qua."
"Ồ." Triệu Thương Thương lạnh nhạt nói. Cô đưa cho cậu thịt khô và dây dắt cho, "Cậu dắt nó đi dạo giúp tôi đi."
"Cậu chưa tỉnh ngủ à?"
Cô ngồi xổm trên mặt đất khó chịu ừ một tiếng.
Cơn cáu gắt khi vừa thức dậy, cộng thêm những cảm xúc hỗn tạp khác.
Triệu Thương Thương cảm thấy dáng vẻ của mình lúc này vô cùng nhếch nhác, mặc đồ vừa cồng kềnh, vừa xấu, mặc dù bình thường cô cũng vô tư thoải mái, nhưng ít nhiều vẫn để ý đến hình tượng của mình.
Giang Tuần cho chó ăn thịt khô xong, phát hiện cô đang ngồi xổm bên vệ đường, gối đầu lên cánh tay nhắm mắt lại như thể đang tranh thủ ngủ bù.
"Thương Thương." Giang Tuần gọi cô.
Triệu Thương Thương không đáp lại cũng không mở mắt.
Cô có chút cáu kỉnh, cũng không biết muốn ầm ĩ với ai, Trịnh Đại Tiền chỉ là một con chó, cô so đo với chó làm gì.
Giang Tuần ngồi xuống theo, cẩn thận duỗi hai ngón tay lấy phần tóc rối trên lông mi của cô ra, đúng lúc đó cô mở mắt.
Hai người nhìn nhau, Giang Tuần ngừng thở. "Tôi không đi nữa đâu."
Cậu gật đầu: "Cậu ngồi nghỉ một lúc nữa rồi đi."
"Nghỉ xong cũng không đi." Triệu Thương Thương nghiêng đầu, má trắng nõn bị ép lộ ra chút thịt mềm, đầu ngón tay hồng hồng gẩy gẩy cúc áo ngủ.
"Cậu dẫn Trịnh Đại Tiền về nhà tôi đi, giờ tôi nhìn thấy nó là bực cả mình." Giang Tuần không nói gì.
Cậu không biết phải làm thế nào với Triệu Thương Thương, "Tôi cõng cậu về nhé?"
Triệu Thương Thương lâm vào trầm mặc.
Giang Tuần chuyển chỗ, chắn trước đầu gió, nhìn cô bằng đôi mắt trong trẻo, kiên nhẫn và im lặng.
Một lúc sau, cơn cáu khỉ khi thức dậy của Triệu Thương Thương đã gần tan biến hết, cũng không còn khó chịu nữa, không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác, "Tôi sẽ đè bẹp cậu."
"Không đâu, cậu rất nhẹ."
Cậu nói rất nghiêm túc, giống như cậu thật sự có dự định đó vậy.
"Thôi được rồi." Triệu Thương Thương đứng lên, lấy trong túi ra một sợi dây thun, vuốt lại tóc rồi cột lên, cuối cùng cũng không còn lộn xộn như vậy nữa.
"Tôi vẫn nên tự đi thôi." Cô nói.
Giang Tuần dắt Labrador đi bên phải cô.
Sau khi đến nhà, Triệu Thương Thương cởi tất bẩn ra, thay quần áo khác. Đánh răng rửa mặt xong, bà Trịnh trong sân gọi cô xuống ăn sáng.
Giang Tuần vẫn chưa về.
"Cậu ăn chưa?" Triệu Thương Thương hỏi.
Giang Tuần gật đầu. Cậu đánh cờ với lão Triệu, Triệu Thương Thương ở bên cạnh bưng một bát mì lớn.
Một lúc sau, Triệu Dập Thời đi xuống, cậu mang tới một tin xấu: "Năm nay trường học sẽ nhập học sớm."
Triệu Thương Thương sặc một cái, "Khụ khụ... Cậu nói lại lần nữa." Sấm sét giữa trời quang.
Triệu Dập Thời: "Năm nay trường sẽ nhập học sớm, thầy Vương ở phòng giáo viên nói, chắc 80% rồi, nói với chị trước để chị chuẩn bị tâm lý."
Triệu Thương Thương: "Còn không bằng đừng nói, ảnh hưởng đến tâm trạng chị đây."
Triệu Dập Thời: "Cũng chỉ sớm hai ngày, đến mức đó à."
Triệu Thương Thương: "Dời từ 16 tháng giêng lên 14 tháng giêng?" Triệu Dập Thời gật đầu.
Triệu Thương Thương: "Ngay cả tết nguyên tiêu cũng không thể ở nhà đón, haiz."
Bà Trịnh khuyên nhủ: "Còn nhỏ đừng có than ngắn thở dài."
-
Giang Tuần chơi cờ xong, tìm thấy Triệu Thương Thương ở phòng sách tầng hai.
Cửa mở, có một kệ sách ngăn cách, chắn một phần tầm nhìn. Cô ôm gối cà rốt nằm nghiêng dưới gầm bàn.
Giang Tuần gõ cửa.
Cởi giày đi vào.
Cậu ngồi trước bàn, khom lưng nhìn Triệu Thương Thương đang trốn dưới mặt bàn.
"Thương Thương." Ngoài gọi tên cô, dường như cậu không biết nên nói gì.
Lúc đánh cờ, Giang Tuần nghe được cô và Triệu Dập Thời nói chuyện, "Có phải cậu không muốn đi học lại không?"
"Tôi bị bệnh nan y." Triệu Thương Thương nói.
"?"
"Một căn bệnh gây rụng tóc, nhịp tim không đều và khó thở khi bắt đầu đi học, không có thuốc chữa."
Nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Giang Tuần, cô lại thở dài: "Cậu không đến trường nên không hiểu được tâm trạng lo lắng khi đi học của học sinh yếu bọn tôi đâu."
Sau khi nói xong Triệu Thương Thương liền hối hận, cô sợ nói phải điều gì đó cậu không thích.
Cô nhìn sắc mặt Giang Tuần, phát hiện dường như cậu không để tâm.
Trong đầu Triệu Thương Thương đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, cô kích động nói:
"Giang Tuần, cậu có muốn đi học với bọn tôi không?!"
Vì quá kích động nên cô quên mất mình vẫn đang nằm dưới gầm bàn, cô bỗng nhiên ngồi dậy.
Đầu đụng vào bàn phát ra một tiếng "Đùng" vang dội.
= Hết chương 24 =